Ngày Mai Mưa Tạnh - Chương 60: Tương lai sẽ ngày càng thích
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
28


Ngày Mai Mưa Tạnh


Chương 60: Tương lai sẽ ngày càng thích


Cốc Phi Vũ gấp tờ giấy lại, khán phòng lặng ngắt tròn nửa phút, mọi người đều không biết nên phản ứng thế nào.

Tào Hâm Nhiên đứng ở một bên đã tràn đầy luống cuống. Một tay cô che micro, xém chút không kiểm soát được nét mặt, nhìn đạo diễn tìm kiếm sự giúp đỡ. Nhưng đạo diễn cũng lo lắng đi đi lại lại, chẳng biết nên nghe chỉ thị của ai, từ lúc bắt đầu đã suýt phát hình ảnh dự phòng.

Hàng ghế đầu là thành viên ban giám khảo, Cốc Phi Vũ cầm cúp đi xuống sân khấu.

Ở chính giữa, Thẩm Quân mặc bộ âu phục màu đen từ tốn đứng dậy. Ông giơ cao tay, vỗ tay vang dội.

Bấy giờ toàn bộ khán phòng mới như nghe rõ bài phát biểu nhận giải của Khương Hoán, chậm chạp vỗ tay.

Lễ trao giải Olive Vàng từng diễn ra đủ loại chuyện. Có người giàn giụa nước mắt, có người nhân cơ hội bày tỏ quan điểm về sự kiện xã hội, có người quỳ lạy đạo diễn, có người quá xúc động cảm ơn cũng không xong thì ngất ngay tại chỗ, khiến người ta không phân biệt được đối với diễn viên, phát biểu nhận giải quan trọng hay bản thân việc nhận giải quan trọng. Nhưng dù bất ngờ thường mang lại độ hot bùng nổ vào đêm hôm ấy và ngày hôm sau, hầu hết mọi người vẫn cảm ơn một cách đúng mực rồi kết thúc.

Trước Khương Hoán, vụ việc tương tự lớn nhất từng xảy ra tại lễ trao giải Olive Vàng là Thẩm Quân ngầm tuyên bố cầu hôn, nhưng đối tượng cầu hôn không được tiết lộ, về sau cũng xử lý khiêm tốn, đương nhiên tính chất khác ngày hôm nay.

Bài phát biểu nhận giải nhờ người khác đọc thay này giống như hiệu ứng cánh bướm, tần số vỗ cánh thấp và lặng lẽ, nhưng trong phút chốc đã khơi lên sóng thần cuồn cuộn ở bờ bên kia.

Còn lại hai giải thưởng quan trọng chờ công bố là Đạo diễn xuất sắc nhất và Phim hay nhất, không có gì hồi hộp khi đều thuộc về Va phải đá ngầm.

Hứa Vi Thủy là đạo diễn người Anh gốc Hoa, thành danh ở nước ngoài, lần đầu tiên mang tác phẩm công chiếu tại thị trường đại lục đã lọt vòng đề cử, cộng thêm chất lượng vượt trội nên đoạt giải không quá bất ngờ.

Tuy nhiên giải thưởng nằm trong dự đoán lại một lần nữa bớt đi sự chú ý vì tình huống xảy ra đột ngột, trong tiết mục thảm đỏ cuối lễ trao giải và phỏng vấn, phóng viên vây quanh đoàn phim Va phải đá ngầm không hỏi nhiều về chiến thắng giòn giã năm trên bảy đề cử, toàn bộ chủ đề đều tập trung vào Khương Hoán.

“Đạo diễn Hứa, xin hỏi hôm nay Khương Hoán vắng mặt có liên quan đến video bị tung ra thời gian trước không?”

“Xin hỏi cậu Tiểu Cốc lên nhận giải thay có tâm trạng thế nào? Có cảm tưởng gì khi thấy bài phát biểu nhận giải?”

“Chúc mừng đạo diễn Hứa giành giải Đạo diễn xuất sắc nhất và Phim hay nhất, xin hỏi hôm nay Khương Hoán…”

“Sau này ông có còn hợp tác với Khương Hoán không?”

“Xin hỏi liệu ông có cảm thấy thái độ của Khương Hoán tối nay ảnh hưởng tới sự nghiệp của cậu ấy không…”

“Khương Hoán…”

*

“A Hoán, cậu đang ở đâu?”

“Cánh truyền thông đều đang tìm cậu.”

“Nếu ngày mai quay lại thành phố Hồng thì nhắn tin cho tôi.”

Đọc xong tin nhắn Wechat của Hứa Vi Thủy, Khương Hoán úp điện thoại cạnh gối, trở mình ôm Dụ Hà từ phía sau.

Chạy đôn chạy đáo trong bệnh viện cả một ngày, về đến nhà đã bỏ lỡ chương trình phát sóng trực tiếp Olive Vàng, nhưng Dụ Hà cũng xem được nhờ liên kết Bồ Tử Liễu gửi.

So với phấn khởi, tâm trạng của cậu lẫn lộn giữa áy náy và thầm vui sướng nhiều hơn.

Vui không? Dụ Hà tự hỏi, sao có thể không vui chút nào chứ?

Nhìn Khương Hoán viết ra những dòng chữ đó vì mình, trên sân khấu rực rỡ ánh đèn tượng trưng cho một trong những thành tựu lớn nhất của diễn viên trong nước, lựa chọn của anh vô cùng rõ ràng. Nếu chữ có thể biến thành thực thể, đoạn văn bản nền trắng chữ đen không dài lắm của Khương Hoán hẳn sẽ là cơn mưa lặng lẽ giữa đêm xuân, bay bay cùng gió, mang ánh sáng lấp lánh trải khắp muôn nơi.

Nhưng chưa cảm động quá lâu thì Dụ Hà lại giật mình nghĩ: Lẽ nào Khương Hoán không đóng phim nữa?

“Tôi không thích đóng phim.”

Mấy tháng trước, cũng tại căn nhà này, Khương Hoán đã mở lòng với cậu đôi chút.

Cậu chưa kịp hỏi Khương Hoán: “Là anh thật sự không thích, hay vì khi ấy bị ép buộc, không còn lựa chọn nào khác nên mới không thích? Bây giờ quay xong Bến đò Ngân Hà rồi, anh có còn không thích không?”

Muôn vàn suy nghĩ rối rắm chồng chéo lên nhau, bủa vây cậu đến mức không thở nổi.

Thế là cho đến tận lúc này, Dụ Hà vẫn từ chối nói chuyện với Khương Hoán.

Đèn bàn nhỏ chiếu sáng đầu giường, Khương Hoán ngủ bên trong, qua vai Dụ Hà, anh thấy cậu liên tục tìm kiếm đủ loại từ khóa trên một nền tảng mạng xã hội.

“Đừng xem nữa.” Khương Hoán chìa tay toan tắt màn hình điện thoại của Dụ Hà, nhưng cậu dễ dàng tránh được.

Anh tựa vai Dụ Hà, lặp lại lần nữa: “Đừng xem nữa mà.”

Âm cuối kéo dài một cách dịu dàng lọt vào tai mơn man đầu m út dây thần kinh, nửa người Dụ Hà tê rần trong chốc lát, quay mặt lườm Khương Hoán, muốn mắng anh mà yếu xìu.

“Sao anh phải nói như thế hả?”

“Không muốn em hiểu lầm nữa.” Khương Hoán uể oải vùi mặt sau lưng Dụ Hà, lắng nghe nhịp tim của cậu rồi nói tiếp: “Thừa nhận thì thừa nhận thôi, không có gì xấu hết.”

Dụ Hà bỏ điện thoại xuống, nắm bàn tay đang ôm mình, âu yếm đan mười ngón vào nhau.

“Có ảnh hưởng việc đóng phim của anh sau này không?” Dụ Hà cau mày: “Hoạt động thương mại trong tương lai, hợp đồng phim, quảng cáo, đại sứ… có bị ảnh ảnh hưởng không? Trước khi làm anh trao đổi với công ty chưa?”

Khương Hoán: “…”

Anh quên béng hóa ra bạn trai vẫn là fan sự nghiệp của mình.

Khương Hoán ôm chặt hơn, hôn lưng Dụ Hà cách áo ngủ, luồn tay vào vạt áo mân mê bờ eo, thong thả cất tiếng: “Chắc vẫn ổn.”

“Vẫn ổn là cái gì…”

“Hôm nay đã hứa trước mặt chú thím em rồi.” Dường như Khương Hoán vẫn chìm trong bầu không khí khó tin khi ấy, buồn cười nói: “Năm nay em cứ nghỉ ngơi đã, cuối năm đi Đại học Yên Hoa thi cao học, thi đỗ thì tôi mua nhà ở Bình Kinh, rồi nuôi em học thạc sĩ.”

Chuyện nhà chuyện cửa, cơm áo gạo tiền vô cùng lạc quẻ với Khương Hoán.

Trong phòng bệnh anh nhẫn nại nghe hết những nỗi lo thực tế tới mức hơi quá của Tang Lập Tuyết, suy tư giây lát rồi đưa ra lời hứa. Nói đến thế thì dù vợ chồng Dụ Khánh Nguyên có lo âu tới đâu chăng nữa, nhất thời cũng không tìm được lý do không đồng ý, mà Dụ Khánh Đào chỉ luôn nói với Dụ Hà một câu: “Con vui là được.”

Tiếp thu đề nghị của Kiều Tiểu Điệp rời khỏi Đông Hà, với Dụ Hà đây chính là xa xứ.

Nhưng đến một thành phố xa lạ có Khương Hoán ở bên, hình như cũng không quá khó chịu đựng.

Lúc đó Khương Hoán không bày tỏ thái độ, bây giờ ở riêng chỉ có hai đứa dựa vào nhau, chuyện gì anh cũng có thể nói Dụ Hà. Anh nhẹ nhàng hôn vai, gáy và tai cậu.

“Yên tâm, tôi không phải người không có kế hoạch gì, trước đây cảm thấy không cần thiết nên mới chẳng quan tâm. Nhưng chị Annie sợ có ngày tôi tùy hứng quá đà, mất việc lại chết đói, chị ấy quản lý thu nhập mấy năm nay cho tôi rồi.” Anh vừa thủ thỉ vừa tính toán, chỉ để Dụ Hà bớt buồn: “Tôi đã hứa thì sẽ không để em sống khổ sở.”

“Ý em không phải thế.” Dụ Hà nói: “Em…”

“Tôi biết.”

Ánh sáng ấm áp rải lên người Dụ Hà, Khương Hoán chống nửa người dậy nhìn gương mặt bướng bỉnh của cậu, dùng mắt miêu tả tỉ mỉ từng đường nét. Anh nghĩ Dụ Hà đã giao tương lai cho mình, vậy thì anh nhất định không thể để Dụ Hà hối hận quyết định này không đáng.

“Trước đây mãi không tìm được cơ hội hỏi anh…” Nói đoạn, cậu trở mình về phía Khương Hoán.

Cậu đột ngột nghiêm mặt làm Khương Hoán không khỏi nghiêm túc theo: “Sao em?”

“Khương Hoán, bây giờ anh đã thích đóng phim chưa?”

Nghe cậu hỏi, bỗng chốc trong mắt anh như có ánh nước dập dờn.

Khương Hoán trả lời: “Chắc tương lai sẽ ngày càng thích.”

*

Đông Hà mưa suốt đêm, sáng sớm bình minh ló dạng, mặt trời đỏ rực tỏa ánh nắng chói chang xuyên qua khe hở giữa những tòa nhà xám. Bầu trời trong trẻo nhuộm màu vàng óng ả.

Lúc Trương Annie gọi điện đến, Khương Hoán đang ở trong bếp xem Dụ Hà nấu mì.

Khương Hoán vừa nghe chị báo chi tiết tình hình điều tra đám người làm sáng tạo nội dung tự dưng tìm tới bệnh viện bố Dụ Hà điều trị, vừa lơ đễnh nhìn chằm chằm dấu răng quá nổi bật sau gáy Dụ Hà mà buồn rầu, thời tiết ấm lên, mặc áo cao cổ chỉ tổ giấu đầu hở đuôi.

“… Nói chung sự việc là như thế, lần này thật sự không liên quan đến Du Tâm. Kẻ đứng sau mấy tài khoản đó đều là một MCN mới thành lập, chuyên thuê paparazzi theo sát một số scandal, sau đó kiếm tương tác nhờ tiết lộ đời tư của người nghiệp dư. Vì khán giả chính của họ nằm ở một nền tảng nhỏ, cho nên trước vụ việc này không gây nhiều chú ý.”

“Ừm, luật sư có thể xử lý không?” Khương Hoán vươn tay sờ dấu hôn.

Dụ Hà quay phắt lại như bị điện giật.

Khương Hoán xoa tóc cậu, chỉ dấu hôn tỏ ý lát nữa mặc hoodie có mũ che lại, nghe Trương Annie ở đầu bên kia nói tiếp: “Có thể, bọn tôi thực hiện những công việc bước đầu, đến lúc ấy cậu phải về ký giấy tờ với giấy ủy quyền các thứ… Về được không?”

“Được.” Khương Hoán đáp, ngẫm nghĩ rồi ngả bài: “Tôi nói rõ với Dụ Hà rồi, chị Annie, xem hộ tôi nhà ở Bình Kinh được không?”

Trương Annie quá quen với thói suy nghĩ táo bạo của anh, nghe thấy yêu cầu này lại không cảm thấy vô lý: “Ờ được chứ.” Sau đó lại càm ràm như một người chị gái: “Tôi đã bảo cậu nên mua nhà mà, dù không ở thì để đầu tư cũng mất gì đâu! Mấy năm nay ngoại trừ tiền gửi cho dì Khương, cậu kiếm được bao nhiêu cũng không đếm, ừ, quyết định thế là đúng, tôi vô cùng ủng hộ…”

Nghe mãi nghe mãi, Khương Hoán lại bắt đầu đầu óc trên mây.

Hai bát mì dầu hành nóng hổi hoàn thành sau khi cuộc gọi kết thúc, Khương Hoán ăn rất nhanh, hôm nay anh phải đi Đại học Đông Hà nộp đồ án tốt nghiệp với Dụ Hà.

Dụ Hà không cho anh đi mà anh không chịu.

Vẫn chiếc Porsche Macan từng bị chụp ở thành phố Hồng, chỗ gửi xe chung cư cũ không đủ, tối qua quay lại Khương Hoán đã đỗ xe cách chung cư Lạc Hồng khoảng 300m.

Cây long não đâm chồi non, ánh nắng chan hòa, lá màu vàng nhạt dường như cũng phát sáng.

Khương Hoán nắm tay Dụ Hà đi ra cổng chung cư.

Bẩm sinh nhạy cảm với ống kính, anh quay đầu, cảm nhận được trong bồn hoa gần đó có người đang theo dõi họ. Nhưng Khương Hoán chẳng hoảng sợ, anh đoán chắc thể nào sau tối hôm qua, những ống kính bám theo cũng không sẽ biến mất trong thời gian ngắn.

Khương Hoán không buông tay Dụ Hà, kéo mũ áo hoodie đội lên đầu cậu.

“Ớ?”

Khương Hoán bá cổ Dụ Hà, nhét hai bàn tay đang nắm chặt vào túi áo, ghé lại gần thơm má cậu.

“Nắng chói, che lại đi.” Anh nói.

“Sao á…”

“Dụ Hà, chờ em bảo vệ đồ án xong bọn mình về thị trấn Lâm Thủy, được không em?”

Bóng hai người dựa sát vào nhau dưới nắng mặt trời, Dụ Hà cứ ngắm mãi.

“Vâng ạ.” Cậu cười đáp.

Bó hoa bách hợp màu cam tên “Ráng chiều” bỗng hiện lên trong tâm trí cậu, xa xôi tới mức như đã là chuyện của mười năm trước. Cậu hoảng hốt nghĩ, hóa ra cậu và Khương Hoán chưa quen nhau lâu lắm.

Khương Hoán từng cảm khái kịch bản phim dù hay hay dở đều sẽ có kết thúc, nhưng cậu và anh không có, hướng phát triển của câu chuyện ẩn sau từng dấu chân giống như một câu hỏi hễ sơ ý là sẽ chọn sai đáp án.

Sau ba mươi nghìn lần mặt trời mọc rồi lặn, điều cơ bản sẽ luôn là “đừng hối hận”.

Nhưng Dụ Hà chắc chắn trong mọi khả năng mang tính không xác định, nhất định Khương Hoán luôn phải là nam chính xuất sắc nhất của cậu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN