Hồi bé không rõ là bẩm sinh hay vì bố mẹ bận rộn thường xuyên không ở nhà, Dụ Hà dần hình thành tính cách thích yên tĩnh đọc sách và hay ở một mình, thi thoảng còn tỏ ra hiểu chuyện không phù hợp với lứa tuổi.
Ở nhà một mình lâu, Dụ Hà không chỉ học được cách tự tiêu khiển giết thời gian mà còn trời xui đất khiến sinh ra một đặc điểm tính cách không biết là tốt hay xấu: Không bị cảm xúc ảnh hưởng, việc nên làm luôn tiến hành theo kế hoạch.
Ví dụ như hiện tại, dù gần như không xu dính túi suy sụp liên miên, Dụ Hà vẫn vừa lau nước mắt vừa nghĩ nên làm thế nào bây giờ.
Dụ Hà cho rằng việc khẩn cấp trước mắt là xin cấp lại thẻ ngân hàng, tài khoản đăng nhập trên điện thoại là tài khoản cậu dùng để đóng học phí và giữ phí sinh hoạt, cũng là tài khoản duy nhất đứng tên cậu, trong thẻ vẫn còn hai, ba nghìn tệ tiền cậu dành dụm, chỉ cần có thẻ thì dễ hơn nhiều, ít nhất có thể thuận lợi mua vé về Đông Hà.
Cậu hỏi đường đến ngân hàng, và rồi vấp phải khó khăn do thiếu kinh nghiệm sống.
Nhân viên ở sảnh ngân hàng nghe Dụ Hà trình bày xong thì giúp cậu tra số thẻ, tiếc nuối bày tỏ họ rất thông cảm với Dụ Hà, nhưng vì đó là thẻ đặc biệt phát hành riêng cho mấy trường đại học tại Đông Hà nên không thể xin cấp thẻ mới ở tỉnh khác. Hơn nữa điện thoại không có, dù không phải thẻ đặc biệt thì cũng không thể hoàn thành xác thực người dùng theo quy định.
Sau khi giải thích một chặp, nhân viên ngân hàng giúp Dụ Hà khoá thẻ và mật khẩu. Hiện giờ Dụ Hà đã hiểu rằng hai, ba nghìn tệ trong thẻ tạm thời an toàn, không ai rút được kể cả cậu.
Vậy là trước hoàn cảnh khó xử ấy, lựa chọn quay lại thị trấn Lâm Hà hiện lên trong đầu cậu một cách rất tự nhiên, chí ít ở đó có người cậu tương đối thân quen.
Hôm qua Kiều Tiểu Điệp nói tiếp theo cô cùng mấy bạn sinh viên sẽ tham gia chuyến đi Phổ Lặc hai ngày do Lý Bân tổ chức đột xuất, Bồ Tử Liễu không đi cùng mà muốn về nhà nhanh.
Nhưng Bồ Tử Liễu chưa vội đi ngay, khả năng cao vẫn ở gần nhà trọ. Đàn chị là người nhiệt tình, có quan hệ tốt với cậu và cũng hiểu nhân phẩm của cậu, hơn nữa không có chuyện vay tiền xong thì lặn mất, nghe nói cậu mất điện thoại, xác suất bỏ mặc cậu không quan tâm là rất thấp, ít nhất Bồ Tử Liễu sẽ nghĩ cách giúp cậu.
Không có Bồ Tử Liễu thì cũng còn cô Kiều, đàn anh Lý Bân và bạn cùng lớp không mấy thân thiết nhưng tạm thời chưa có xích mích.
Mà dù mọi người đã đi hết thì cùng lắm đến thẳng Khê Nguyệt Tiểu Trúc. Dụ Hà hiểu những lúc thế này không thể ái ngại quá, chị chủ họ Dương trông rất dịu dàng dễ nói chuyện, không chừng có thể vay tạm chị ấy ít tiền về Đông Hà, đến nhà có điện thoại thì dễ liên lạc trả tiền cho chị ấy.
Phương án này khó ở chỗ làm sao để Dương Quan Phượng tin cậu không phải tên lừa đảo, dẫu sao cho một người xa lạ chỉ gặp hai lần vay tiền nhiều khả năng là phí công vô ích, trừ khi Dương Quan Phượng thật sự sao cũng được.
Nhưng chưa biết chừng đi Khê Nguyệt Tiểu Trúc có thể gặp Khương Hoán.
Dụ Hà dằn nỗi tủi thân tiếp tục vắt óc suy nghĩ, cảm giác buồn bã cũng vơi đi phần nào. Cậu liên tục nghĩ sẵn trong đầu, dù không có Khương Hoán thì cũng cố nâng tính khả thi của kế hoạch lên 99%.
Động não mấy lượt, Dụ Hà đã về đến bến xe Kiến Châu.
Vị trí cửa sổ mua vé không hợp lý lắm, không đặt trong nhà chờ mà xây ở lối ra xe, muốn đi sang còn phải băng qua đường cái. Dụ Hà đi qua đi lại hai lần mới tìm thấy, chờ đèn đỏ đối diện vạch kẻ đường chuyển xanh.
Một chiếc xe Volvo khá cũ đỗ trước mặt Dụ Hà giây lát rồi lái đi, đi khoảng hai, ba mét lại dừng.
Chỗ này có biển cấm đỗ xe nhưng người đưa đón rất đông, mới đầu Dụ Hà không để ý. Chốc lát sau có người xuống khỏi ghế lái vòng ra đuôi xe, chiều cao cực kỳ nổi trội làm cậu không nhịn được nhìn thêm.
Người này mặc sơ mi ngụy trang phanh ra hở áo phông trắng bên trong, quần short túi hộp, dép tông lào phổ biến vào mùa mưa ở Kiến Châu, đường gân nối bắp chân với gót chân mảnh khảnh dẻo dai, mắt cá chân nhô lên, mái tóc đen nhánh buộc qua quýt.
Nhìn từ góc nghiêng thấy rõ sống mũi người này cao thẳng, đuôi mắt dài mảnh, quai hàm góc cạnh, tai trái đeo hoa tai đinh tán nho nhỏ.
Hết ba giây đếm ngược, đoàn người xung quanh đi sang bên kia đường, chỉ còn Dụ Hà đứng im tại chỗ.
Cậu chú mục vào người vừa bước xuống xe Volvo, môi mấp máy cái tên chẳng thốt thành lời, nỗi bất lực, hoang mang và thất vọng không biết làm sao ùa lên nhấn chìm cậu, vành mắt cậu lại bắt đầu đỏ hoe… Cậu như người sống lại sau tai nạn, bỗng nhiên tìm thấy một con chim trên mảnh đất hoang tàn mới bị nước lũ cuốn trôi, để rồi không còn đơn độc nữa.
Các kế hoạch A, B, C tạm thời mất giá trị, Dụ Hà không chút chần chừ vội vã sải bước về phía anh.
Khương Hoán đóng cốp xe, bị cậu trai thình lình xuất hiện bên cạnh làm cho giật bắn suýt thì tự giẫm chân mình, mất vài giây để anh nhận ra Dụ Hà, toan hỏi “sao em ở đây” mà lại thôi.
Mắt cậu đỏ ửng, bàn tay nắm chặt vải áo, balo leo núi ủ rũ sau nửa ngày không gặp. Thế là câu hỏi thăm thông thường được Khương Hoán cắt mất vế sau: “Sao thế em?”
Vì câu nói này mà xém nữa Dụ Hà lại cay mũi, cậu rối rít cất lời: “Em bị trộm điện thoại rồi.”
Dụ Hà nói vừa nhanh vừa ngắn gọn, nếu nhiều thêm một chữ thì cậu cảm thấy mình sẽ không kiềm chế nổi mà òa khóc. Cậu không muốn trông thảm hại hơn trước mặt Khương Hoán, dù cho hai việc liên tiếp xảy ra là cuộc gọi của dì và mất điện thoại đã đủ để Khương Hoán nhận định cậu là người thảm nhất trần đời rồi.
“Bị trộm điện thoại?” Khương Hoán ngớ người, sau đó hỏi: “Tiền thì sao?”
Dụ Hà lảng tránh ánh mắt anh, đáp: “Vốn dĩ có hơn 800, 500 để trong balo cũng bị thó luôn…”
Không cần nói tiếp Khương Hoán đã có thể đánh giá tình trạng khó khăn của cậu hiện tại: Không đủ phí đi đường.
Khi Khương Hoán đang định lên tiếng thì cửa xe ở ghế sau mở ra, một người đàn ông đeo kính gọng bạc thò đầu ra ngoài: “Khương Hoán cậu có đi không? Không đi thì đưa chìa khóa xe cho tôi, đù má nãy mới thấy ở đây không được đỗ xe!”
Anh chẳng buồn ngoái đầu, thảy chìa khoá xe về phía sau. Người đàn ông vươn tay đón rồi vội vàng lên ghế lái đánh xe đi.
“Ai đấy ạ?” Dụ Hà hỏi.
“Tâm trạng em tốt phết nhỉ.” Không rõ Khương Hoán trào phúng hay trêu ghẹo, nói xong mới giới thiệu: “Bành Tân Tranh, chồng sắp cưới của chị Dương, em từng xem ‘Mặt trời xanh’ thì chắc biết anh ta.”
Dụ Hà nhớ lại những đêm tra về staff của phim, vội vàng nói: “Anh biên kịch ạ!”
“Anh ta là người Kiến Châu, hồi ấy vì anh ta đề nghị nên mới tới thị trấn Lâm Thủy lấy cảnh.” Nói đoạn Khương Hoán nhìn trái ngó phải, quay về chủ đề ban đầu: “Thế bây giờ em muốn đi đâu?”
“Chưa nghĩ ra.” Dụ Hà đáp, giọng điệu lại vui vẻ thấy rõ.
Nỗi buồn rầu của cậu đã bay biến sạch, dẫu cho có lẽ Khương Hoán không muốn giúp cậu, Khương Hoán không giúp nổi cậu hoặc không có gì xảy ra, giờ phút này gặp được Khương Hoán thì lòng Dụ Hà đã chẳng còn mây mù che lối.
Rõ ràng Khương Hoán không định bỏ cậu lại, anh đề xuất: “Tìm chỗ ngồi nói chuyện đã.”
Dụ Hà vừa đi theo anh vừa mân mê hai xâu hoa ngọc lan làm mùi dính đầy lòng bàn tay, cậu cúi đầu ngửi thử, hương thơm ở trong xe cảm thấy bí bách lại trở nên thanh nhã trong trẻo.
Không biết hoa ngọc lan có ý nghĩa kỷ niệm gì, nhưng hiện giờ nó thật sự đã níu giữ chút ít may mắn cho Dụ Hà.
“Chỗ” Khương Hoán đề cập là một tiệm trà rất nhỏ nằm ở khu phố cổ, vì chỉ bán trà nên nó bị các quán ăn vặt, phòng chơi bài và hiệu may trong con hẻm chật chội chèn ép, sắp phá sản tới nơi.
Khương Hoán không giống như đến lần đầu, anh gọi chủ tiệm cho một ấm trà Phổ Nhĩ sống [1] rồi chỉ Dụ Hà ngồi gần góc trong.
[1] Phổ nhĩ sống không trải qua giai đoạn sao trà mà chỉ được đem đi phơi nắng và sử dụng phương pháp lên men c**ng bức bằng các kỹ thuật khoa học hiện đại tại các nhà máy. Nhờ đó, thời gian lưu trữ và lên men trà rút ngắn còn vài tháng đồng thời hương vị trà ít mốc hơn với phù hợp với người mới thưởng trà.
Anh vẫn nói câu cũ: “Chốc nữa mưa.”
“Không mưa được.” Chủ tiệm đứng trong quầy hàng cao không chịu: “Tôi cược với cậu một ấm trà.”
“Không cược, lần trước anh mới thua.”
Chủ tiệm đành nhận thua, phất tay: “Cậu vào uống đi! Tôi đòi tiền Bành Lão Tam!”
“Tùy anh.” Khương Hoán đáp.
Anh bê ấm trà và mấy cái chén nhỏ ngồi đối diện Dụ Hà, thuần thục tráng trà cụ rửa lá trà, sau khi bỏ nước đầu tiên, trà Phổ Nhĩ màu đỏ đậm được rót vào chén Tử Sa [2], bấy giờ anh mới thong thả cất tiếng: “Em vừa nghĩ gì?”
[2] Tử Sa là loại đất phổ biến nhất ở Nghi Hưng, có màu tím hoặc tím nhạt. Tử nê có độ bền cao, khả năng thấu khí tốt và giữ hương trà lâu.
“Dạ? Không ạ.”
“Tôi nói chuyện với anh ta em cứ nhìn chằm chằm.”
Dụ Hà không ngờ anh để ý đến mình, cười nói: “Không có mà… Em chỉ đang nghĩ sao anh lại biết tiếng địa phương ở đây.”
“Học đấy.” Khương Hoán trả lời bằng tiếng địa phương, kế tiếp chuyển về quốc ngữ một cách mượt mà: “Tôi thích học ngôn ngữ.”
“Trên mạng nói anh là người Tinh Đảo, khi ấy mọi người đều không tin.” Dụ Hà xoắn ngón tay lại với nhau, cậu không chắc Khương Hoán có thích nói về những vấn đề này không: “Tại tiếng phổ thông của anh tốt quá, không dính chút giọng địa phương nào.”
Khương Hoán nói đầy hiển nhiên: “Tinh Đảo cũng xem như ‘người miền Bắc’ mà.”
Nghe có vẻ Khương Hoán từng sống ở nơi khác, nhưng vì sao mục giới thiệu đều nói anh lớn lên ở Tinh Đảo? Dường như Dụ Hà đã biết được một bí mật, mà bí mật này khiến cậu trở nên hơi đặc biệt.
Khương Hoán nghe điện thoại, nói với đầu bên kia những câu như “mai hẵng đi”, “anh đón người của anh”, “tôi không đi”.
Gọi điện xong, Dụ Hà hỏi anh: “Chiều nay anh với anh Bành đi làm gì ạ?” Sau đó cậu nói thêm: “Em có thể hỏi không.”
Thực chất có thể hỏi không thì cậu cũng đã hỏi rồi, nhưng ỷ Khương Hoán sẽ không so đo với mình, giọng điệu của cậu vẫn rất thẳng thắn dù điệu bộ có phần dè dặt, hệt như biết Khương Hoán sẽ nuông chiều sự càn rỡ nhỏ nhặt này của mình vậy.
Khương Hoán bật cười khe khẽ: “Anh ta đi đón người, có vài đạo diễn trẻ rất thân tới đây, nói là để sau này lấy cảnh quay phim chứ thật ra tới chơi thôi.”
Dụ Hà “vâng” tỏ vẻ hóa ra là thế.
“Không nói anh ta nữa.” Khương Hoán hỏi trọng điểm: “Bây giờ em có dự định không? Mất điện thoại phải làm sao?”
Rành rành là phải buồn bã, thổ lộ hết nỗi đau khổ và cô đơn tuyệt vọng của mình nhưng tâm trạng Dụ Hà lại vui vẻ một cách khó diễn tả, lúc trả lời còn có vẻ hân hoan không nên có: “Không biết nữa!”
Vui vì việc gì Khương Hoán không thể hiểu nổi, song anh quyết định không hỏi, đặt chén trà trước mặt cậu: “Không biết hay là chưa nghĩ.”
“Em có nghĩ, ban đầu định về Lâm Thủy, cơ mà về rồi cũng không biết tìm ai, mất điện thoại không liên lạc được với các bạn.” Dụ Hà rất điềm nhiên, thành thật cho Khương Hoán xem những cố gắng mình đã làm: “Em cũng nghĩ hay mua tạm một cái điện thoại cũ với làm lại SIM, như thế ít nhất có thể mở thẻ ngân hàng trước, nhưng muốn thế thì phải ở lại Kiến Châu hai ba ngày… Tính cả chi phí ăn ở thì tạm thời em không có từng ấy tiền. Cho nên em đang nghĩ đi tàu hỏa luôn, phải tội chưa xem được vé.”
Cậu lại nhắc đến tiền, so với lần trước vặc lại Khương Hoán vì vấn đề giúp đỡ kinh tế, lần này Dụ Hà không quan tâm nữa, đã hiện nguyên hình thì đâu còn gì để mất.
“Em còn bao nhiêu.” Khương Hoán hếch cằm.
“Chưa đến 400 tệ… 375 tệ 5 hào.” Nói xong tự cậu cũng phì cười, chính xác quá rồi.
“Định đi tàu hỏa từ Kiến Châu đến Xuân Minh?” Khương Hoán lấy điện thoại tra vé giúp cậu.
Dụ Hà đã thuộc làu làu các chuyến: “Có hai chuyến tàu lúc 7h với 9h50, chiều cũng có, 6h45 xuất phát, đi một ngày hai đêm, 7h sáng ngày thứ ba tới Đông Hà…”
Giờ tàu chạy nhảy ra cùng lúc với lời Dụ Hà nói, không khác một ly. Khương Hoán lại nhìn cậu, tự dưng thấy hơi thán phục.
Anh hí hoáy điện thoại thấy ba chuyến đều còn vé, suy nghĩ giây lát rồi hỏi Dụ Hà: “Đưa tôi căn cước công dân có tiện không?”
“Ớ?” Dụ Hà hỏi: “Anh làm gì.”
Khương Hoán cũng biết đòi căn cước công dân của người ta là quá mạo muội, mỉm cười giải thích: “Em muốn đi chuyến nào, tôi mua vé giúp em, như thế em cầm theo căn cước là được.”
Dụ Hà: “Không cần anh mua giúp em.”
Khương Hoán rất nhẫn nại: “Tại sao?”
Anh nói với tông giọng trầm thấp, ngoài đường xe ba bánh hú còi đi ngang qua, người lái xe cất tiếng sang sảng chào chủ tiệm trà, giữa cảnh ồn ào ấy chỉ hơi không để ý là sẽ lỡ mất giọng anh. Nhưng từng chữ vẫn lọt vào tai Dụ Hà, trêu chọc đầu m út dây thần kinh làm vành tai tê dại nóng bừng.
Dụ Hà cúi đầu vội vàng xoa tai, ấp úng một lúc lâu cũng không tìm được lý do hợp lý. Cậu rất muốn nhận vé tàu từ anh, không chỉ có thể giải quyết việc khẩn cấp trước mắt mà còn vì Khương Hoán chủ động tặng cậu, ngay cả cuống vé cũng mang ý nghĩa kỷ niệm đặc biệt.
Nhưng Khương Hoán càng cho nhiều thì Dụ Hà càng hoảng hốt.
Mắc nợ Khương Hoán hết lần này đến lần khác không phải mong muốn ban đầu của cậu, bị hiểu lầm mình lạt mềm buộc chặt chỉ là thứ yếu, trong lòng cậu không vượt qua được rào cản đó, nợ ân tình khó trả, từng ngủ với nhau không có nghĩa cậu là gì của Khương Hoán, thế nên không thể thoải mái nhận những thứ này.
Hơn nữa dù cậu muốn trả ơn, lục khắp người cũng có gì cho Khương Hoán vừa ý đây?
Trong lúc Dụ Hà lưỡng lự, Khương Hoán xoay điện thoại 180° đẩy đến trước mặt cậu.
“Không tin tôi à? Em có thể tự mua.”
Anh nói như thể đang dỗ dành người yêu, em trai hoặc bé con có duyên gặp mặt, quá đỗi dịu dàng mà lại thiếu yêu thương, khiến người ta biết rõ mình không phải duy nhất của anh nhưng không sao từ chối nổi.
Dụ Hà im lặng kéo điện thoại của anh về trước, cúi đầu nhập mười tám số trên thẻ căn cước công dân.