Ngày Mai Sẽ Càng Thích Em - Chương 2: IQ 80, không hơn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Ngày Mai Sẽ Càng Thích Em


Chương 2: IQ 80, không hơn


Editor: Méo

Thư Trinh đứng ở cửa hàng tiện lợi một lát, xác nhận lại biển số nhà họ Hoắc mới tiếp tục đi. Cô chợt ngẩng đầu, thấy thiếu niên Hoắc Trầm kia đang vô cùng khí thế nhìn người đối diện cậu ta.

Trong tay cậu là một chiếc điện thoại di động, vẻ mặt của người kia không được tốt, chính là bộ dạng bị người khác ức hiếp. Hoắc Trầm xắn cao tay áo, miệng hơi động đậy, bởi vì khoảng cách quá xa, Thư Trinh không nghe ra cậu nói gì.

Haiz…Thư Trinh cảm thán, người này ỷ vào chiều cao của mình, sẽ không bắt nạt người khác giống như học sinh tiểu học đấy chứ? Dùng hết tiền tiêu vặt rồi nên quang minh chính đại ở cửa hàng tiện lợi đoạt tiền của người qua đường?

Người trẻ tuổi bây giờ…

Thư Trinh cảm thán, cô thấy Hoắc Trâm ném điện thoại xuống ngực người kia, sau đó đặt một cánh tay lên vai hắn ta. Sức nặng nửa cơ thể gần như đè ép xuống, nhìn tên kia thao tác trên điện thoại.

Xóa xong, người nọ vẫn còn sợ hãi, rụt rè đưa điện thoại cho Hoắc Trầm. Thư Trinh cho rằng con gà tiểu học này khẳng định là ép buộc người khác chuyển khoản cho cậu.

Thiểu năng sao, bây giờ đi giật tiền còn để tên thật, cậu ta cũng không sợ mình bị bắt?

Thư Trinh tạm thời cho IQ của Hoắc Trầm là 80.

Không thể nhiều hơn.

Nhưng vì cô mới đến đây, tốt nhất vẫn không nên quản mấy chuyện như vậy.

Nhân viên cửa hàng tiện lợi nên báo cảnh sát đi.

Đợi sau khi tên vô lại kia xóa ảnh, ngay cả bộ lưu trữ cũng không còn gì. Hoắc Trầm lúc này mới thu tay, vỗ vỗ đầu hắn, trong miệng phun ra một chữ. Cho dù không nghe thấy, không giỏi nhìn khẩu hình nhưng Thư Trinh cũng có thể hiểu cậu nói gì.

Hoắc Trầm nói: “Cút.”

Người nọ hốt hoảng bỏ chạy, cửa kính tự động mở ra. Lúc chạy không cẩn thận đụng vào Thư Trinh, ngẩng đầu nhìn cô một cái, sợ tới mức vội tránh xa, ngay cả câu xin lỗi cũng không kịp nói.

Thư Trinh kinh ngạc, mình dọa người như vậy sao?

Hoắc Trầm đút tay vào túi quần, chậm rãi đi tới, nhìn về phía tên kia chạy mà mắng một câu: “Mày mẹ nó để tao thấy một lần, ông đây đánh mày một lần.”

Vừa chuyển tầm mắt, Hoắc Trầm thấy nữ thần hai tay cầm vali, sống lưng đĩnh đạc thẳng tắp, bình tĩnh nhìn về phía cậu.

Cô có một đôi mắt to, tròng mắt màu nâu, giống như Bích Loa Xuân tươi mát vào đầu xuân. Môi anh đào, khóe mắt có một cái mụn ruồi lệ. Tóc mái bị gió thổi tán loạn, lộ ra cái trán trơn bóng đẹp đẽ, khuôn mặt mịn màng. Cô mặc một chiếc váy dài đến đầu gối, ánh mắt hắn rơi xuống chiếc vớ màu trắng, bên ngoài là một đôi giày da màu đen. Giống như một công chúa đột nhiên xuất hiện từ rừng rậm.

Vừa nãy chỉ thấy một bên mặt, không nghĩ tới, cả khuôn mặt lại xinh đẹp như vậy.

Hoắc Trầm sờ sờ cằm, nhẹ than một tiếng.

Tiên nữ lạnh nhạt lườm cậu một cái, con ngươi màu nâu tràn đầy sự ghét bỏ, sau đó xách theo cái vali xoay người đi.

Hoắc Trầm: “…” Mẹ n*? Cậu có ý tốt giúp đỡ, lại nhận lấy sự ghét bỏ như vậy?

Thật không biết điều.

Đầu óc tiên nữ khả năng có vấn đề.

Hoắc Trầm nghĩ.

Khi đến nhà Phương Thư, Thư Trinh bị bảo vệ chặn lại.

Tiểu khu xa hoa, bảo vệ bất động sản đều rất nghiêm túc, trong đầu giống như có một cỗ máy ghi nhớ 800 người chủ sở hữu ở đây, vừa thấy Thư Trinh liền biết là người lạ, vội ngăn cô lại.

Thư Trinh giải thích với bảo vệ hồi lâu, bọn họ cũng không chịu cho cô vào.

“Cô gái nhỏ, cháu gọi điện cho chủ nhà đi, để bọn họ nói một tiếng là được.”

Thư Trinh thở dài, lấy di động ra, vốn dĩ Hoắc Trầm đối với cô lạnh nhạt, thái độ cũng không tích cực, vì vậy định đi thẳng tới nhà. Nhưng vào lúc này, không còn cách nào đành phải gọi điện cho Hoắc Trầm, làm phiền cậu ra đón.

Thư Trinh trầm ngâm một lát, mới đi ra ngoài gọi điện.

Hoắc Trầm xử lý xong cái kẻ đáng khinh kia, vào lúc đi ngang qua quầy thu ngân, lại muốn mua hai cái kẹo que, lúc tính tiền tiện tay nhét vào trong túi.

Mới vừa quay lại, Giang Hải vội chạy tới: “Mẹ ơi, anh Trầm, vừa rồi cậu bắt tên kia xóa ảnh?

Hoắc Trầm khẽ nâng mắt, nhẹ nhàng lên tiếng “Ừ”. Ngữ khí cậu không tốt, hỏi lại: “Không thì sao? Chẳng nhẽ để hắn giữ lại những tấm ảnh đó?”

Giang Hải kinh ngạc, giơ ngón tay cái khen ngợi nói: “Không nghĩ tới đấy, anh Trầm của chúng ta quả là thiếu niên nhiệt huyết tích cực hướng về phía trước mà!”

Hứa Từ đứng cạnh nói tiếp: “Nên cho kẻ kia biết thiết quyền chính nghĩa của anh Trầm.”

Hoắc Trầm liếc hai bọn họ một cái, lạnh lùng nói: “Hừ, nếu hắn chụp hình các cậu, tôi cũng sẽ làm vậy.”

Giang Hải với Hứa Từ vỗ tay, sau đó ngẩn người, Giang Hải phản ứng nhanh, hỏi Hoắc Trầm: “Vì sao hắn lại muốn chụp bọn tôi?”

Hoắc Trầm khẽ nhếch lông mày, ghét bỏ mà nhìn Giang Hải với Hứa Từ, giống như đang nhìn một đôi gay, nói: “Mẹ nó làm sao tôi biết các cậu ở bên nhau làm cái gì để người khác chụp?”

Hai tên đó liếc nhau, sau đó đều từ trong mắt đối phương mà nhìn ra sự ghét bỏ.

Hoắc Trầm không quan tâm hai người kia đang làm gì, dựa vào vách tường, trong đầu lại hiện lên hình ảnh nữ thần vừa rồi ở dưới bậc thang nhìn mình.

Ánh mắt ghét bỏ kia, thật là khiến người khác khó quên.

Hừm…Nếu đầu óc tiên nữ mà cũng giống diện mạo thì tốt rồi.

Đang mải nghĩ ngợi, di động ở trên bàn rung lên, trên màn hình hiện ra hai chữ —Thư Trinh.

Hoắc Trầm nhíu mày, nhấc điện thoại lên, giọng điệu không mấy tốt đẹp nói: “Alo?”

Thư Trinh thấy điện thoại được kết nối, cũng không biết xưng hô với Hoắc Trầm thế nào, im lặng một giây, căn cứ theo kinh nghiệm đọc ngôn tình tiểu thuyết nhiều năm, cô chậm rãi mở miệng, ngọt ngào gọi cậu một tiếng: “Anh trai?”

Hoắc Trầm hơi nắm chặt điện thoại, gân xanh nổi lên, giọng nói của cô gái nhỏ mềm mại, nghe giống như đang làm nũng.

Hoắc Trầm hơi chớp mắt.

Ở trong nhà cậu nhỏ tuổi nhất, cả họ đều là con trai, trước nay không có em gái nào gọi cậu là anh trai.

Kêu như vậy nghe rất hay.

Hoắc Trầm không quen, trong lòng hơi cảm thấy lúng túng.

Quả nhiên, nhìn thấy trên màn hình gõ “anh trai” với từ miệng tiểu cô nương nói ra mềm mại, trải nghiệm thật sự không giống nhau.

Hoắc Trầm hơi nhíu mày, nói: “Anh trai cái gì? Ông đây khi nào có em gái?”

Thư Trinh: “…”

Cmn? Ngôn tình tiểu thuyết đều là gạt người???

Không phải chỉ cần kêu một tiếng “Anh trai”, muốn gì cũng được, tất cả đều đồng ý sao!

Quá đáng, cũng có phải cô muốn gọi anh trai đâu!!

Hoắc Trầm này vì sao với nam chính trong ngôn tình tiểu thuyết không giống nhau!! Cậu ta hoàn toàn không theo hướng kịch bản bình thường mà nói?

Thật là bực mình.

Thư Trinh tức muốn chết, cô chần chờ một giây, nói: “Em trai…Hoắc?”

Hoắc Trầm: “…”

Khi em trai Hoắc đến cửa, Thư Trinh đang đặt mông ngồi ở trên vali, mũi chân di di trên mặt đất, bộ dáng buồn chán.

Nghe thấy tiếng chân bước đến gần, Thư Trinh ngẩng đầu, thiếu niên đứng ngược sáng với cô, một tay đút trong túi quần, mắt hơi híp lại, khuôn mặt thanh tú sạch sẽ, đáy mắt có màu xanh lục nhàn nhạt. Áo sơmi màu trắng một bên được thắt ở thắt lưng, một bên thả ra ngoài. Cậu duỗi tay gãi gãi tóc, lông mày nhíu lại.

Ồ, đây không phải vị đại ca xã hội đen vừa thấy ở cửa hàng tiện lợi – anh Trầm sao?

Hoắc Trầm thấy cô gái nhỏ ngẩng đầu, đôi mắt màu nâu nhìn về phía chính mình, ấn đường hơi nhíu – tiên nữ?

Tiên nữ chính là Thư Trinh muốn ở nhà bọn họ??

Có chút không thật.

Tiên nữ đứng lên cười với cậu, môi anh đào của cô mấp máy, thân thiết gọi: “Em trai Hoắc!”

“Cậu tới rồi!!”

Hoắc Trầm: “…”

Giờ khắc này, cậu có chút hối hận.

Gọi anh trai thì anh trai đi, cũng không phải chuyện gì lớn, đột nhiên không thể hiểu bị người khác gọi em trai Hoắc.

Chung quy lại có phần không ổn.

Cậu cũng không biết nên gọi Thư Trinh như thế nào, nghĩ nghĩ, nói: “Cái kia… em gái nhỏ…”

Thư Trinh: “…”

Hoắc Trầm: “…”

Em trai Hoắc đi qua, lấy vali trong tay em gái nhỏ, vào nhà thuận tiện giới thiệu với bảo vệ: “Đây là em gái của tôi, về sau anh cứ cho cô ấy qua.”

Thư Trinh: “…” Thẳng thắn quá! Em trai Hoắc!

Bảo vệ lập tức đồng ý.

Thư Trinh chậm rãi đi sau Hoắc Trầm.

Hoăc Trầm lớn lên cao ráo, vóc người thon dài, vẻ mặt vô cảm đi phía trước, chỉ để lại cho Thư Trinh một bóng lưng tiêu sái.

Đi được một lát, đại khái là cảm thấy người phía sau đi quá chậm, Hoắc Trầm có chút khó chịu mà dừng lại, híp híp mắt, xoay người nhìn cô gái nhỏ phía sau.

Cô đẩy cái vali lớn, đi đường chậm chạp, Hoắc Trầm không chờ nổi liền đi lên vài bước, tay đặt trong túi quần, vẻ mặt không mấy thiện cảm, cúi đầu hỏi Thư Trinh:

“Đồ đạc rất nhiều?”

Thư Trinh nhìn vị đại thiếu gia Hoắc Trầm có ý giúp cô mang đồ, vội gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy.”

Hoắc Trầm vươn tay, lòng bàn tay mở ra hướng về phía trước, nói: “Thôi, coi như tôi giúp cô vậy.”

Thư Trinh hơi cụp mắt, nhìn lòng bàn tay Hoắc Trầm, đường chỉ tay rõ ràng không lộn xộn, ngón tay thon dài rất đẹp.

Tuy rằng người này không nhiệt tình lắm, vừa rồi còn bắt nạt lừa tiền người qua đường nhưng lúc này vẫn là rất có phong độ thân sĩ.

Thư Trinh cong môi, cũng không định khách khí với cậu. Đang chuẩn bị đưa vali qua, tay của thiếu niên đột ngột vòng qua, ngón tay cầm lấy túi LV đựng son môi xuống.

Thiếu niên hơi cong môi, ý cười nhợt nhạt, rũ mắt hỏi cô: “Như này có phải nhẹ nhàng hơn nhiều?”

Thư Trinh: “…” Cậu mẹ nó vác một cái hộp đựng son môi còn không biết xấu hổ nói chuyện với tôi?

Dừng một chút, Hoắc Trầm hạ mi mắt, giọng nói có chút không kiên nhẫn, nói: “Cho nên, có thể đi nhanh hơn được không, chú lùn?”

– —–

Lời người edit: Ủng hộ mình bằng cách cmt nha mọi người <3 Cho editor động lực edit nào hiccc

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN