Ngày Mai Sẽ Càng Thích Em - Chương 7: Cậu ở đây để tán tỉnh người khác?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
99


Ngày Mai Sẽ Càng Thích Em


Chương 7: Cậu ở đây để tán tỉnh người khác?


Editor: Méo

Vì sợ Thư Trinh chờ lâu nên Hoắc Trầm thu thập xong đám Ôi Tỏa liền để lại đống chiến trường cho mấy người Hứa Từ, còn cậu thì đi trước.

Hoắc Trầm dựa theo địa chỉ mà Thư Trinh gửi tới, chạy chầm chậm tìm người.

Lúc tìm thấy Thư Trinh thời gian đã trôi qua hai mươi phút.

Thư Trinh đung đưa dép lê, rất dễ gây chú ý.

Nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, Thư Trinh ngẩng đầu nhận lấy ánh mắt nôn nóng của Hoắc Trầm.

“Hoắc Trầm!” Thư Trinh kích động vẫy tay, gọi cậu, “Tôi ở chỗ này! Hoắc Trầm!!”

Hoắc Trầm bị cô làm cho tức cười, chân dài thả chậm tốc độ, đi qua chỗ cô còn nói: “Thấy rồi.”

Hoắc Trầm cố tình khua tay múa chân mấy cái, nói: “Người lớn như vậy, cách 800m còn nhìn thấy.”

“Làm gì có chuyện đó?!” Thư Trinh bất mãn bĩu môi, đối diện với thiếu niên trước mặt, giọng điệu có vài phần oán trách, “Sao cậu lại lâu như vậy?”

“Lâu?” Hoắc Trầm nóng nảy nói: “Ông đây chạy một mạch đến đấy!”

Thư Trinh ngước lên nghiêm túc nhìn Hoắc Trầm. Trán cậu có một lớp mồ hôi mỏng, khuôn mặt trắng nõn hơi đỏ, ngực khẽ phập phồng, quả thật giống như vừa chạy tới.

Thư Trinh áy náy, ngượng ngùng nói: “Haha, xin lỗi cậu, tôi chờ lâu quá nên sốt ruột.”

“Thực sự tôi rất đói bụng.” Im lặng một chút, cô đi chậm tới bên Hoắc Trầm, hơi nhón chân hỏi: “Hoắc Trầm, cậu có thấy tôi béo không?”

Hoắc Trầm cảm thấy Thư Trinh thật sự quá khó hiểu, câu trên câu dưới không liên quan gì cả, kêu đói bụng xong lại hỏi có béo không.

Hoắc Trầm khẽ nhếch lông mày, liếc mắt nhìn cô, hỏi: “Cô còn thể béo nhờ đói à?”

Thư Trinh duỗi chân, hơi khom lưng xuống, cô kéo váy lên một chút để hở ra cẳng chân thon dài tinh tế.

Cô chỉ chỉ mấy nốt muỗi cắn tới mức đỏ rực, tủi thân: “Bị muỗi cắn.”

“Cậu nhìn xem.”

Đường cong ở phần bắp chân của Thư Trinh rất đẹp, mắt cá chân tinh tế, dưới ánh trăng mà làn da vẫn sáng đến chói mắt.

Ánh mắt Hoắc Trầm hơi tối lại, cổ họng khô khốc khẽ nuốt nước bọt, cậu dời mắt sang bên cạnh.

“Đi thôi.” Hoắc Trầm một tay đút túi, sống lưng đĩnh đạc thẳng tắp, mắt cũng không thèm liếc Thư Trinh một cái, tự mình đi trước, “Đưa cậu đi mua thuốc xịt muỗi.”

Thư Trinh đi phía sau Hoắc Trầm, nói: “Vậy tới cửa hàng tiện lợi ở cửa nhà đi, tôi còn chưa ăn cơm.”

“Đói đến mức sắp ngất rồi.”

Hoắc Trầm bỗng nhớ ra hộp cơm hải sản mà cậu đóng gói cho Thư Trinh, suy nghĩ rồi nghiêng đầu hỏi cô: “Cậu có bị dị ứng hải sản không?”

Thư Trinh cười rộ lên, khóe môi cong cong: “Đương nhiên là không rồi.” Cô dừng lại rồi hỏi tiếp: “Sao đột nhiên lại hỏi vậy?”

“Vậy thì tốt.” Hoắc Trầm cười nhạt, nói: “Tôi có mang cho cậu một phần cơm chiên hải sản, đang ở chỗ Hứa Từ, lát nữa để nhân viên cửa hàng làm nóng lại cho cậu.”

Thư Trinh gật đầu liên tục: “Tôi thích ăn hải sản nhất.”

Thư Trinh cười hì hì đi sau lưng Hoắc Trầm, bóng người rơi trên mặt đất, giống như cái đuôi nhỏ.

Thư Trinh: “Hoắc Trầm, cậu đúng là người tốt.”

Hoắc Trầm không trả lời, chỉ hơi nhếch môi, nhưng ngay sau đó lại trở về khuôn mặt bình thường.

Hoắc Trầm dẫn Thư Trinh đến cửa tiểu khu, vừa đến trước cửa hàng tiện lợi, cậu thấy đám Ôi Tỏa với Hứa Từ vẫn đang uy hiếp nhau.

Ôi Tỏa còn đang treo người trên lan can, anh em hắn nhìn nhau nhưng không ai dám kéo xuống.

Thư Trinh nhìn đến phát ngốc, khoảng cách hơi xa, cô nhận ra mới gặp người này lúc chiều nay. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra đã bị Hoắc Trầm kéo vào cửa hàng tiện lợi.

“Bên ngoài đang loạn lắm.” Hoắc Trầm dặn dò Thư Trinh, nói: “Đừng ra ngoài đi linh tinh.”

Dứt lời, cậu vẫy tay với Hứa Từ để cậu ta mang cơm chiên tới, trong tay còn nắm chặt hộp cơm.

Hoắc Trầm nhận lấy hộp cơm từ tay Hứa Từ xong liền xua tay đuổi người.

Hứa Từ lập tức chạy lại chỗ chiến trường.

Giang Hải khẽ chọc tay Hứa Từ hỏi, “Đợi đã, cậu có cảm thấy, cô gái vừa rồi đi cùng Hoắc Trầm kia có chút quen mắt không?”

Hứa Từ ghét bỏ liếc Giang Hải một cái, nắm lấy ngón tay Giang Hải ném ra: “Cậu đừng có sờ tôi.”

“Ai thèm sờ cậu!!” Giang Hải kích động mắng.

Triệu Vân Phàm đứng cạnh nói: “Không phải cô gái kia là tiên nữ trưa nay gặp sao?”

Hứa Từ vừa nãy không chú ý, thấy Triệu Vân Phàm nói thế bèn ngu ngơ hỏi lại: “Không trùng hợp như vậy chứ?”

“Tiên nữ chính là cô gái nhỏ muốn ở nhờ nhà anh Trầm ư?”

Triệu Vân Phàm vô cùng chắc chắn gật đầu, “Không nhầm được, phàm là mỹ nữ tôi gặp qua một lần đều nhớ kĩ, huống hồ cấp bậc nhan sắc này, cả đời khó quên.”

Mấy người còn đang mải nói chuyện, đám anh em Ôi Tỏa không còn kiên nhẫn, ồn ào hỏi: “Không phải anh Trầm của chúng mày về rồi? Khi nào có thể chiến tiếp đây?”

Bọn Hứa Từ lúc này đang rất hưng phấn, đột nhiên bị người chặn miệng, không khỏi khó chịu mắng: “Ầm ĩ cái gì? Không thấy anh Trầm mang chị dâu của bọn tao đi ăn cơm à?”

“Nằm cmn lên lan can rồi còn không biết câm miệng.”

“Có phải muốn nằm lên hết với nhau không?”

Hoắc Trầm mang hộp cơm vào cửa hàng tiện lợi rồi đưa cho nhân viên thu ngân để làm nóng lại. Chị gái nhỏ vui vẻ nhận lấy, trộm mắt nhìn Hoắc Trầm. Ánh đèn sáng từ đỉnh đầu chiếu xuống, thần sắc thiếu niên lạnh lùng thờ ơ, quay đầu nhìn cô gái nhỏ đang chọn đồ ở trên quầy mới khẽ nhếch môi cười một cái.

Thư Trinh lấy xong đồ, tung tăng trở lại quầy thu ngân tính tiền. Chỉ ra ngoài cửa hỏi Hoắc Trầm, “Các cậu muốn đánh nhau sao?”

“Ừ.” Hoắc Trầm khẽ lên tiếng, thanh toán cho Thư Trinh xong rồi đưa cho cô phần cơm hải sản đã được làm nóng, không chút để ý nói, “Ăn đi, bữa cơm này cũng thật công phu mà.”

Thư Trinh cầm thêm một ly mỳ gói, đưa cho chị gái thu ngân giúp cô đun sôi. Rất thành khẩn đứng cạnh Hoắc Trầm: “Tôi sẽ ăn chậm một chút.”

“Đủ cho cậu tranh thủ thời gian.”

Hoắc Trầm híp mắt, còn rất hiểu chuyện đấy.

Lúc Hoắc Trầm ra cửa, cô gái nhỏ đã ngồi ăn ở ghế ngay cạnh cửa sổ. Cô cẩn thận đặt mỳ gói xuống rồi mở hộp cơm chiên hải sản ra, xúc một muỗng cơm đưa vào miệng, có lẽ cảm thấy mỹ mãn mà vui sướng gật gật đầu. Phảng phất có thể hưng phấn tới mức bay lên trời.

Hoắc Trầm khẽ cười, nhưng quay đầu lại lạnh mặt đi tới bọn Hứa Từ.

“Chị dâu của bọn tao là người mà lũ gà trống chúng mày có thể chạm sao?”

“Cũng không soi gương xem nhan sắc của chị dâu bọn tao thế nào, chúng mày cũng xứng?”

Cảm xúc Hứa Từ vẫn còn đang dâng trào, đằng sau đột nhiên hiện lên một bóng người, cậu ta nghe thấy giọng anh Trầm kính yêu của mình vang lên, “Chị dâu nào?”

Hứa Từ hoảng sợ quay đầu, nhìn thấy Hoắc Trầm khoanh tay đứng sau lưng, hơi liếm môi cười như không cười nhìn cậu.

Hứa Từ: “…”

“Tôi cái gì cũng chưa nói, anh Trầm nghe nhầm rồi.”

Hoắc Trầm lười quản cậu ta, trực tiếp đi đến lan can kéo Ôi Tỏa xuống.

Ôi Tỏa cuối cùng cũng được đứng trên mặt đất, bình tĩnh nói với Hoắc Trầm: “Cảm ơn.”

Hoắc Trầm vô cùng khách khí nói với hắn: “Chuyện nhỏ thôi.”

Dừng một chút, cậu vén tay áo nói với Ôi Tỏa và các anh em vây xem: “Tới đây, tiếp tục.”

Không ai động đậy, giống như còn đang suy nghĩ nên xem làm thế nào để bẻ đầu thiếu niên trước mặt.

“Hoắc Trầm.” Thư Trinh đứng sau lưng Hoắc Trầm, theo thói quen chạm lưng cậu, mềm giọng gọi.

Hoắc Trầm xoay người, thấy Thư Trinh tròn mắt ngẩng đầu nhìn cậu.

Hoắc Trầm cau mày, quai hàm căng thẳng hỏi cô: “Cậu ra đây làm gì?”

Còn rất quan tâm: “Ăn cơm xong rồi?”

Thư Trinh gật đầu nói: “No rồi.”

Cô không để ý Hoắc Trầm, tiếp tục nói: “Tôi ra đây xem các cậu đánh nhau, tiện tiêu thực luôn.”

Trong lúc hai người nói chuyện, Ôi Tỏa chăm chú nhìn Thư Trinh, đột nhiên hai mắt sáng bừng.

Ôi Tỏa hiển nhiên chưa bị dạy dỗ đủ, vẫn còn sức lực chỉ vào Thư Trinh gào thét, “Mẹ nó, tao nói Hoắc Trầm làm sao lại xuất đầu cho một cô gái?”

“Thì ra cô chính là người của cậu ta!!”

Thư Trinh cảm thấy lời này hơi khó nghe, còn chưa kịp mở miệng phản bác, cô nghe thấy Ôi Tỏa thảm thiết kêu to: “Tao đ*t con mẹ nó…”

Hắn bị Hoắc Trầm dùng tay túm lấy cổ áo, quăng ngược lại vào đống rác, hung hăng mà quăng liên tục. Ôi Tỏa muốn giãy giụa mà không thể.

Hoắc Trầm lạnh lùng, duỗi tay túm lấy cổ áo hắn, mu bàn tay nổi lên gân xanh. Gương mặt cậu hung ác, cười lạnh mà âm trầm nói với Ôi Tỏa: “Mày lau mồm sạch sẽ cho tao.”

Dứt lời, Hoắc Trầm nện một quyền thật mạnh lên mặt Ôi Tỏa, khóe môi hắn ta chảy ra một chút máu.

Ôi Tỏa lúc này rắm cũng không dám thả, yên lặng như gà chết, không nói lời nào chỉ liều mạng gật đầu, “Hu hu hu.”

Mấy người Hứa Từ đứng cạnh đột nhiên phát ngốc.

“Lâu rồi không thấy anh Trầm tức giận như vậy.”

“Cậu ta không phải luôn tỏ ra là giáo bá thuần lương sao?”

“Ngoại trừ sự việc Thiệu Ngu kia, không thấy anh Trầm đánh người bao giờ.”

Một vài người khẽ liếc Thư Trinh, ngậm chặt miệng không nhắc tới chuyện cũ.

Thư Trinh lúc này mới nhận ra, người này với tên ngốc sáng nay bị Hoắc Trầm đòi tiền tiêu vặt lớn lên giống nhau thật.

Cô lại nhìn vẻ mặt hoảng sợ của các anh em xung quanh, không khỏi nghĩ thầm đây là trả thù sao?

Thư Trinh nắm chặt tay, quyết tâm trở thành thiên sứ chính nghĩa, giúp cho tên ngốc kia lấy lại công bằng.

Bọn Hứa Từ lúc này kịp xông lên ngăn cản Hoắc Trầm.

Sợ cậu đánh người xảy ra chuyện.

Một lúc sau, Hoắc Trầm được đám Hứa Từ khuyên ngăn, lúc này cậu mới lau lau khóe môi, tàn nhẫn nói với Ôi Tỏa: “Không có lần sau.”

Thư Trinh vẫn còn ngây người, không dám tin chuyện đang xảy ra.

“Đi thôi.” Hoắc Trầm đứng bên cạnh cô, vô cảm vẫy tay với Thư Trinh: “Bọn tôi chuẩn bị đi ăn khuya, cô có muốn đi không?”

Tuy rằng hỏi “có muốn hay không?”, nhưng Thư Trinh lại không có quyền lựa chọn.

Cô không biết đường về nhà, đành dựa vào Hoắc Trầm vậy.

Thư Trinh lập tức ngoan ngoãn gật đầu, “Có.”

Cô quay đầu nhìn đám anh em đang đỡ Ôi Tỏa dậy, mờ mịt hỏi Hoắc Trầm: “Vậy còn bọn họ…”

Một số người hiểu chuyện, cong lưng đồng thanh nói với Hoắc Trầm: “Anh Trầm đi thong thả.”

“Chị dâu đi thong thả.”

Thư Trinh còn muốn nói đã thấy Hoắc Trầm đi mất, vội đuổi theo hỏi: “Bọn họ gọi ai là chị dâu thế?”

Hoắc Trầm hơi dừng chân, nghiêng đầu nhìn Thư Trinh một cái. Hứa Từ đứng cạnh phi thường nhạy bén mà đáp, “Gọi tôi.”

Thư Trinh: “…”

Thư Trinh suy tư gật đầu, nhìn Hoắc Trầm, nở nụ cười xảo quyệt: “Không nghĩ cậu là dạng này.”

Hoắc Trầm: “…” Mẹ nó chứ…

Hoắc Trầm đưa Thư Trinh đi tới một quán ven đường bán đồ ăn khuya, chủ yếu là đồ nướng BBQ. Vào mùa hè, còn có bán cả tôm hùm đất, hương vị không tồi.

Thư Trinh vốn đã ăn no, nhưng ngửi thấy mùi thơm kia cô lại không nhịn được.

Bọn họ gọi một suất cánh gà nướng, sườn sụn nướng, lại gọi thêm cả năm cân tôm hùm đất xào cay.

Hoắc Trầm đi toilet rửa tay, vừa mới đánh Ôi Tỏa xong, cậu muốn rửa tay sạch sẽ mới có thể giảm bớt sát khí.

Hứa Từ thò đầu đọc menu, nhìn cô gọi năm cân tôm hùm đất xào cay bèn chậc chậc lưỡi nói: “Tiên nữ à, anh Trầm bọn tôi chỉ ăn tôm càng thôi.”

Cậu từ lấy bút trong tay Thư Trinh gạch hai nhát, nói: “Còn nữa, anh Trầm không ăn cay.”

“Không ăn cay?” Thư Trinh kinh ngạc, “Đồ cay ngon như vậy mà anh Trầm của các cậu lại không ăn được!”

Hứa Từ gật đầu: “Nhiều năm rồi chưa thấy cậu ta ăn cay bao giờ.”

“Tuy rằng cậu ta nói là ăn cay phá hoại làn da.”

“Nhưng có quỷ mới tin, cậu ta chơi game cả đêm sao không sợ hỏng da.”

Thư Trinh cảm thấy Hứa Từ nói có lý, sau đó gạch tôm hùm đất xào cay đổi thành tôm càng.

Hứa Từ: “?”

“Vì sao?”

Thư Trinh vui vẻ cười nói, “Anh Trầm của các cậu không ăn cay, vậy thì chúng ta cùng nhau không ăn cay.”

“Mọi người không nên ăn cay.”

Hứa Từ: “…” Quả nhiên, vẫn không nên để tiên nữ biết bí mật này.

Thư Trinh cũng không phải khó ở chung, đám Hứa Từ lại dễ nói chuyện, tùy tiện chọn thêm vài món nữa.

Thư Trinh đưa menu lại cho nhân viên phục vụ, bỗng nhiên nhớ ra gì đó bèn hỏi bọn Hứa Từ, “Đêm nay vì sao các cậu lại đánh nhau?”

Hứa Từ: “Cái tên dẫn đầu kia không phải kẻ đàng hoàng.”

“Ban ngày hắn còn lén chụp dưới váy cậu đấy em gái, bị anh Trầm phát hiện kéo ra ngoài đánh một trận.”

“Buổi tối lại còn dám mang người tới, kết quả lại bị đánh.”

Thư Trinh: “…”

“Ý cậu là, anh Trầm của các cậu, sáng nay ở chỗ kia…với Ôi Tỏa…mà không phải…”

Mà không phải…Đoạt tiền tiêu vặt của người khác!!

A a a!!

Làm sao cô lại có thể hiểu lầm Hoắc Trầm như vậy.

Thiếu niên đơn thuần lương thiện cỡ nào.

Hứa Từ không biết Thư Trinh suy nghĩ cái gì, mờ mịt hỏi cô: “Cậu làm sao vậy?”

Thư Trinh có chút hổ thẹn, nói: “Không có gì…Có vẻ như tôi hiểu lầm anh Trầm của các cậu rồi.” Dừng một chút, nội tâm cô cảm thán thốt lên, “Tôi cảm thấy rất muốn xin lỗi cậu ấy.”

Lúc Hoắc Trầm trở về thấy Thư Trinh với bọn Hứa Từ đang nói chuyện khí thế ngất trời.

Mi mắt cô gái nhỏ cong cong, trên mặt đều là ý cười. Hơi nghiêng người sang một bên, là tư thế thân mật quen thuộc.

Trong lòng không hiểu sao có chút khó chịu.

Mẹ nó, ông đây đi rửa tay mà thôi, cô ở đây tán tỉnh với người xa lạ.

Hoắc Trầm cũng không biết vì sao cậu lại chụp cái mũ tán tỉnh lên đầu Thư Trinh.

Dù sao, biết mình rất khó chịu là được rồi.

Cậu bước nhanh qua, duỗi tay kéo ghế ra ngoài, tiếng động hơi lớn như muốn cho người khác chú ý.

Đặt mông ngồi xuống, tay cậu chống ở trên lưng ghế, lười nhác hỏi: “Nói cái gì vậy?”

Dừng một chút, “Vui vẻ như thế?”

Giọng điệu không tốt, có thể nghe ra mùi ghen tuông nồng nặc.

Hứa Từ đang nói chuyện vui vẻ với Thư Trinh, nghe Hoắc Trầm hỏi cũng không nghĩ nhiều, vui vẻ chỉ vào Thư Trinh nói, “Anh Trầm! Em gái nói muốn xin lỗi cậu.”

Thư Trinh: “!”

Hoắc Trầm: “?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN