Ngày Mai Vẫn Còn Yêu Em - Chương 14: 14: Quá Khứ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
48


Ngày Mai Vẫn Còn Yêu Em


Chương 14: 14: Quá Khứ


Dịch: Anh Đào
Beta: Cá nhỏ
Bùi Ninh dừng chân quay đầu lại.
Trong hai chiếc xe, hai người đàn ông nhìn cô.
Trong một vài giây đó, Bùi Ninh không suy nghĩ được gì, đầu óc của cô trống rỗng, không thể di chuyển giống như máy tính bị chết máy vậy.
Cảnh tượng này không ai nghĩ đến, Diệp Tây Thành không biết xe Hạng Dịch Lâm ở đằng sau, Hạng Dịch Lâm cho rằng Diệp tây Thành rời đi rồi, nửa phút sau mới rõ đang xảy ra chuyện gì.
Chân của Bùi Ninh giống như bị đóng đinh không tài nào cử động được.
Bùi Ninh nắm chặt tay, nhìn Diệp Tây Thành đang ngồi trong xe ở bên phải, lại nhìn Hạng Dịch Lâm đang ngồi trong xe bên trái, hình ảnh này giống như trong giấc mơ hỗn độn đêm đó vậy.
Giấc mộng rồi sẽ tỉnh nhưng bây giờ thì không.
Diệp Tây Thành vốn dĩ là muốn đưa cô đi ăn cơm, nhưng bây giờ anh thay đổi chủ ý rồi, anh hỏi tài xế thẻ ra vào đẩy cửa xuống xe.
Giây phút anh đóng cửa lại, tài xế ngay lập tức rời đi.
Bùi Ninh nhìn về hướng anh, mở miệng, câu nói “Tổng giám đốc, có chuyện gì sao?” sau đó lại nghẹn họng không nói được ra.
Diệp Tây Thành không thèm nhìn chiếc xe phía sau, anh đi về phía Bùi Ninh.
Đợi anh đến gần cô mới nhỏ giọng hỏi: “Gọi tôi…có việc gì sao?”
Diệp Tây Thành nhìn chằm chằm cô mấy giây, không lên tiếng, cầm lấy hành lý từ trong tay cô, quẹt thẻ của chính mình tiến vào tiểu khu, từ đầu đến cuối không nói lời nào.
Bùi Ninh nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh cho đến khi anh biến mất trong góc, sau đó mới dần nhận ra, anh có thẻ ra vào ở tiểu khu của cô?
Cô chưa kịp suy nghĩ thì sau lưng có tiếng bước chân đến gần, sau đó là tiếng “Ninh Ninh”, cô quay người lại, là Hạng Dịch Lâm anh ta cũng xuống xe bước qua đây, ánh mắt phức tạp nhìn cô.
Bên cạnh là cổng vào tiểu khu, thỉnh thoảng sẽ có người bước vào, Bùi Ninh bước đến chỗ cổng vành đai xanh* bên cạnh, đã mấy phút trôi qua mà bây giờ cô vẫn chưa hoàn hồn lại.
(vành đai xanh*: là khu vực dải phủ xanh, nó có thể xua tan mệt mỏi thị giác, thanh lọc môi trường, làm đẹp thành phố, giảm thiểu tai nạn giao thông….chiếm một vị trí quan trọng không thể thay thế trong thành phố)
Hạng Dịch Lâm đi theo sau cô, Bùi Ninh dừng lại bên một cái cây không thèm nhìn anh ta.
Hạng Dịch Lâm không dám đến quá gần cô, sợ cô sẽ thấy phản cảm, anh ta đứng cách cô khoảng một mét.
Cho dù cô tin hay không tin anh ta vẫn giải thích: “Anh…anh chỉ muốn đến nhìn em, không định chào hỏi.” Kết quả vượt khỏi tầm kiểm soát.
Anh ta xin lỗi: “Xin lỗi, làm phiền em rồi, còn lần ở Hồng Kông đó.” Chỉ muốn tặng bánh kem cho cô, nhìn cô một cái, những thứ khác anh ta thực sự không nghĩ nhiều như vậy.

Bùi Ninh không chấp nhận lời xin lỗi, giọng điệu của cô rất nhẹ và thờ ơ: “Có ý gì?”
Có ý gì sao?
Chẳng có ý gì cả.
Yết hầu Hạng Dịch Lâm khẽ cuộn, cuối cùng cái gì cũng không nói, cứ như vậy mà nhìn cô.
Bùi Ninh nhìn về phía anh ta: “Trước tiên tôi cảm ơn anh, cảm ơn giám đốc Hạng có lòng như vậy, bận trăm công nghìn việc như vậy vẫn bỏ chút thời gian đi thăm ông bà tôi, giúp tôi nói lời nói dối thiện ý.”
Lời này nghe có chút mỉa mai, Hạng Dịch Lâm hiểu.
Chia tay rồi vẫn còn tới nhà cô, anh ta biết điều đó không nên, nhưng thỉnh thoảng từ chỗ bạn thân cô mới biết được rằng cô vẫn luôn giấu giếm chuyện bọn họ chia tay với ông bà, sự áy náy trong lòng anh ta mỗi ngày một lớn.
Anh ta không chỉ phụ lòng cô mà còn phụ lòng cả ông bà đã lớn tuổi, trước đó trong video anh ta đã đồng ý làm gì với bà, những lời nói đó cho đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ.
Vì vậy hơn một năm nay chỉ cần có thời gian anh ta sẽ đến thăm ông bà, lời mà bà nói nhiều nhất mỗi lần đó chính là,thật là làm khó bố mẹ anh ta không ghét bỏ tình cảnh gia đình nhà cô.
Giây phút đó anh ta cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Vừa nãy Bùi Ninh vẫn chưa nói xong, cô nói tiếp: “Hạng Dịch Lâm, tôi không nói chuyện tôi với anh đã chia tay với ông bà không phải là còn tình cảm với anh, cũng không phải là còn ôm ảo tưởng về anh.

Chỉ là ông bà tôi đã lớn tuổi rồi, tôi không muốn khiến họ phải lo lắng.

Việc tôi nói dối dối họ cùng với việc anh đến nhà tôi để nói dối họ lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau! Tôi nói dối không ảnh hưởng gì đến anh, một chút cũng không, ông bà tôi không biết nhà anh ở đâu, bố mẹ anh là ai, trước đây đến phương thức liên lạc của anh họ cũng không có.

Nhưng anh có biết việc anh đến nhà tôi sau này sẽ có kết quả gì không? Tôi không muốn một ngày nào đó vì chuyện này mà tôi và gia đình của tôi bị đặt lên đầu sóng ngọn gió là không có đạo đức.
Hạng Dịch Lâm không ngắt lời cô, để cô nói hết ra những điều không vui của mình.
Bùi Ninh thở dài: “Ông bà tôi đang phải đếm ngược từng ngày, mỗi ngày lại ít đi một ngày, anh có hiểu không? Tôi bất lực không thể làm gì cả bởi vì chỉ số cơ thể của họ đã không đạt được đến chỉ tiêu phẫu thuật, loại tuyệt vọng này anh sẽ không hiểu được, tôi cũng không cần anh phải hiểu, bây giờ tôi chỉ hy vọng rằng tâm trạng của họ tốt hơn sẽ có thể sống thêm được một ngày.

Bây giờ họ không thể nào chịu đựng được thêm bất kỳ loại kích thích nào nữa, cầu xin anh nương tay cho có được hay không?”
Trái tim của Hạng Dịch Lâm như bị dao cứa vào, đau đến thấu tim.
Bây giờ anh ta mới giải thích: “Đi thăm ông bà của em anh đã nói với cô ấy rồi, anh sẽ không để em vào vị trí…!một vị trí khó xử như vậy, sẽ không đâu.”

Bùi Ninh biết cô ấy ở đây là chỉ vợ anh, cô nhìn đi chỗ khác, nhìn dòng người đi qua đi lại trên đường: “Thay tôi cảm ơn cô ấy, bắt đầu từ hôm nay trở đi không cần nữa.”
Lần nữa cô nhìn về phía anh ta: “Có những lời hôm nay tôi nói rõ với anh, là lần đầu tiên cũng như là lần cuối cùng.”
Hạng Dịch Lâm biết cô định nói gì, nhưng giọng nói vẫn ấm áp như cũ: “Em nói đi, anh nghe đây.”
Bùi Ninh: “Anh biết tính tôi rồi đó, nếu như đoạn tình cảm đó có khả năng, cho dù trước mặt có là rừng gươm biển lửa tôi cũng tình nguyện đi vào, nếu như không có khả năng, nếu như tiếp tục đi sẽ nhất can nhị tịnh*.

Trước đây tôi đã tôn trọng anh, bây giờ cũng mong anh hãy tôn trọng tôi.
(Nhất can nhị tịnh: Một khô hai tịnh ý chỉ sự phi thường trong sạch)
Hạng Dịch Lâm yên lặng lắng nghe, anh ta đứng ở chỗ này, chấp nhận sự lăng trì muộn màng.
Một năm trước chia tay bọn họ không hề có bất cứ dây dưa nào.
Cho đến bây giờ anh ta vẫn nhớ rõ từng chữ cô nói khi đó: “Em hiểu ý của anh rồi, yên tâm đi, về sau em sẽ không làm phiền anh nữa.”
Nói xong cô xoay người rời đi.
Cô dứt khoát, lưu loát, không cãi nhau, không làm loạn, ngay cả một câu hỏi cũng không có.
Sau này cô nhờ bạn thân của mình đem hết tất cả bất động sản anh ta đưa cho trước đó trả lại cho anh ta, toàn bộ đầu tư ở nước ngoài cũng trả lại, bao gồm cả chiếc nhẫn kim cương trước đây anh ta tặng cô, cô cũng trả lại toàn bộ cho anh…
“Chúng ta đều là những người hiểu chuyện có một số lời không cần thiết phải nói để không có đường lui, cho dù đoạn tình cảm đó có viên mãn hay không thì lúc kết thúc cũng phải viết một dấu chấm hết, anh cưỡng ép viết dấu chấm lửng cũng không có ý nghĩa gì hết.” Giọng nói của Bùi Ninh đã kéo anh ta quay trở lại.
Hạng Dịch Lâm dần dần nhận ra, anh ta bây giờ không phải là đang ở căn hộ một năm trước ở Manhattan mà là bên ngoài căn hộ của Diệp Tây Thành.
Anh ta đút tay vào túi, qua mái tóc của Bùi Ninh nhìn vào hàng rào ở phía sau, vào mùa này cây cối đều rất tươi tốt nhưng trong ánh mắt anh ta không khác gì cành cây chết khô.
Cuối cùng Bùi Ninh nói: “Hoa Ninh có hợp tác cùng Hạng Thị, sau này chắc chắn sẽ không tránh khỏi những buổi đàm phán.

Tổng giám đốc Hạng hôm nay lưu lại một đường về sau còn gặp lại.
Cô khẽ gật đầu, vẫn giọng nói chuyên nghiệp đó: “Xin lỗi không tiếp được.” Nói xong liền xoay người rời đi.
Hạng Dịch Lâm đối diện với bóng lưng của cô, cuối cùng lại nói: “Ninh Ninh, xin lỗi.” Cô không dừng lại, vẫn kiên quyết như lúc nói lời chia tay, cũng rời đi giống như bây giờ.
Bùi Ninh tiến vào cổng tiểu khu sau rẽ vào một góc.

Anh ta không nhìn thấy cô nữa.
Hạng Dịch Lâm sững sờ một hồi, sau đó dựa người vào cửa xe hút thuốc, nhìn dòng người như thoi đưa, trong mắt là một mảng trống rỗng.
Bỗng có tiếng còi xe vang lên, anh ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy biển số xe rất quen thuộc, đó là xe của vợ anh ta.
Trình Ti không ngờ rằng sẽ gặp Hạng Dịch Lâm ở đây, cô ta ra hiệu cho tài xế dừng ở bên cạnh.
Hạng Dịch Lâm nhìn thấy Trình Ti bước xuống xe cũng không có phản ứng gì khác, vẫn như cũ chầm chậm nhả khói thuốc.
“Tôi nói làm sao anh đột nhiên lại đổi thời gian chuyến bay chứ, ồ, hóa ra là chạy đến đây để tìm người trong lòng.” Trình Ti đưa điếu thuốc vào trong miệng, bật lửa cũng không mang theo, cô ta cũng lười hỏi Hạng Dịch Lâm, cô ta cầm điếu thuốc vân vê chơi.
Cho dù cô ấy nói cái gì, Hạng Dịch Lâm cũng không bao giờ lên tiếng.
Trời đã tối những người qua đường cũng không quá chú ý đến họ.
Trình Ti dập điếu thuốc trong tay nhìn về phía tiểu khu lần nữa mở miệng: “Bùi Ninh sống ở đó à? Không thích gặp anh đúng chứ?”
Nói rồi cô ấy cười, nói đùa: “Đổi lại nếu tôi là cô ấy, tôi liền trực tiếp thả chó cắn người rồi.”
Giọng Hạng Dịch Lâm lạnh đi: “Cô nói xong chưa?”
Trình Ti không trả lời, tự nói với chính mình: “Nếu tôi là Bùi Ninh, tôi sẽ nguyền rủa anh cả đời, cho dù là sự nghiệp hay là tình yêu đều cầu không được.”
Hạng Dịch Lâm trầm giọng nói: “Vậy nên cô không phải cô ấy, cũng không thể nào là cô ấy.”
Trình Ti hỏi ngược lại: “Tại sao tôi phải là cô ấy? Là cô ấy sau đó bị thằng đàn ông như anh vứt bỏ sao?”
Cô ném mẩu thuốc lá trong tay mình vào trong thùng rác, bước đi, đi được vài bước thì dừng lại, cô ta quay người, “Đừng quên tới nhà mẹ tôi ăn cơm.”
Hạng Dịch Lâm: “Không rảnh!” Anh ta vứt điếu thuốc, mở cửa lên xe.
Rất nhanh, chiếc xe đó lướt qua người cô ta với tốc độ rất nhanh.
Trong tiểu khu, Bùi Ninh đứng ở lề đường bình tĩnh lại mấy phút, cho đến khi tâm trạng mình khá lên chút mới lúc này mới đi đến tòa nhà có căn hộ của mình, ở dưới tầng cô không thấy Diệp Tây Thành đâu.
Bây giờ cô mới có thời gian nghĩ sao Diệp Tây Thành có thẻ ra vào tiểu khu của cô, có thể là lấy từ chỗ của thư ký để thỉnh thoảng đến đón cô sao?
Bùi Ninh tìm Diệp Tây Thành ở trong tiểu khu, ở sảnh trước và sau của tòa nhà cũng không thấy bóng dáng anh đâu.
Thang máy cần nhập vân tay mới mở được cửa, mà mã vân tay đã được cô thay đổi sau khi chuyển đến, mật mã chỉ có mình cô biết, bên trong chỉ có dấu vân tay của mình cô nên anh không thể nào vào được.
Bùi Ninh gọi điện thoại cho anh cho đến khi tiếng chuông kết thúc cũng không có ai nghe máy, cô lại gọi vào số riêng của anh nhưng vẫn không có ai nghe máy.
Diệp Tây Thành đang quét dọn lại phòng, điện thoại để ở phòng khách nên anh không chú ý tới.
Ở lầu dưới vẫn có một gian phòng trống, anh dọn qua, sau lại lau đi lau lại lần nữa, cũng không có nhiều bụi lắm.
Tủ bát trống không, trên giường cũng không có đồ dùng, anh đi lên lầu lấy ga trải giường cùng chăn xuống, sắp xếp xong mới phát hiện ra là chưa có gối, lại lần nữa đi lên phòng ngủ trên lầu, phòng anh ở trước đây chính là phòng hiện tại Bùi Ninh ở.
Trên giường cô có hai cái gối anh lấy một cái.
Ở trên tủ đầu giường có một bức ảnh, là cô khi còn nhỏ.

Anh nhìn chằm chằm bức ảnh đó mấy giây sau cũng thuận tay cầm nó đi luôn.
Trong căn hộ không có lấy nổi một bộ quần áo của anh, Diệp Tây Thành mới tìm điện thọai, nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ anh không gọi lại mà gọi điện thoại cho mẹ mình trước.
Bà Diệp hỏi: “Đi công tác về rồi sao?”
Diệp Tây Thành: “Vâng, vừa về tới Bắc Kinh ạ.”
Bà Diệp: “Vậy tối nay có cùng Bùi Ninh trở về ăn cơm không?”
Diệp Tây Thành: “Không về đâu ạ, con gọi đồ ăn ngoài rồi.”
Bà Diệp nghĩ chắc là hai đứa muốn có không gian riêng, “Cũng được.” Sau đó lại nhắc anh: “Ninh Ninh thích ăn rau muống, nhớ gọi món đó đấy.”
“Vâng.” Diệp Tây Thành hỏi: “Mẹ, mẹ có ở nhà không?”
“Có, sao thế?”
“Mẹ giúp con chuẩn bị mấy bộ quần áo lát nữa con bảo tài xế qua đó lấy.”
Bà Diệp đương nhiên cho rằng: “Lại đi công tác à?”
Diệp Tây Thành nói thật: “Không phải, con chuyển về chung cư ở.”
Bà Diệp: “…” Tiến triển nhanh vậy ư? Tảng đá lớn trong lòng bà rốt cuộc cũng rơi xuống, bà cũng không hỏi chi tiết nữa: “Được rồi, mẹ sẽ thu dọn giúp con.

Đúng rồi, Ninh Ninh thích con mặc áo sơ mi màu gì? Mẹ sắp xếp mấy cái cho con?”
Diệp Tây Thành: “……..!Tùy mẹ đi, con cúp đây.”
Dưới lầu Bùi Ninh vẫn đi tìm một vòng quanh cái cổng khác của tiểu khu, cô cho rằng anh đi mua thuốc lá kết quả là cửa hàng tiện lợi cũng không có, đúng lúc cô chuẩn bị gọi cho anh cuộc điện thoại thứ năm Diệp Tây Thành mới gọi lại.
Bùi Ninh lập tức nghe máy: “Alo, anh ở đâu thế?”
Giọng Diệp Tây Thành không nghe rõ đang buồn hay vui, giọng vẫn lãnh đạm như trước: “Ở nhà.”
Bùi Ninh “ồ” một tiếng, hóa ra anh đã trở về biệt thự rồi, lại hỏi: “Hành lý của tôi đâu?”
Diệp Tây Thành không đáp mà hỏi cô: “Nói rõ ràng với Hạng Dịch Lâm rồi?”
Bùi Ninh: “Ừ.”
Diệp Tây Thành không hỏi nhiều nữa, “Lên nhà ăn cơm.”
Bùi Ninh chú ý đến từ mà anh nói, lên nhà ăn cơm?
Cô sững sờ: “Anh…đang ở đâu?”
Diệp Tây Thành: “Trên nhà.” Sau đó lập tức cúp máy..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN