Beta: Cá nhỏ
Thứ năm, Trang Hàm chuyển từ bệnh viện Thượng Hải đến Bắc Kinh, vốn dĩ cô ta không muốn quay lại, mặc dù Diệp Tây Thành và cô ta tuyệt giao có Tưởng Vân Triệu và Diệp Nhuế biết. Nhưng cô ta cảm giác trong lòng như có quỷ, luôn cảm giác tất cả mọi người đều xem mình như trò cười.
Bây giờ cô ta không muốn gặp bất cứ ai, chỉ muốn khép mình lại, tách biệt với thế giới.
Nhưng mẹ cô ta nói: Bố con đang nằm viện ở Bắc Kinh, con lại nằm ở Thượng Hải, mẹ chạy đi chạy lại hai chỗ thân thể không chịu nổi, mẹ cũng không thể chuyển bố con đến Thượng Hải được, đúng không?
Trang Hàm cũng không tùy hứng nữa, chuyển đến bệnh viện bên này.
Không ngờ được rằng buổi trưa lại có một vị khách không mời mà đến, nếu như là trước đây, Trang Hàm sẽ thích thú vui mừng khôn xiết, nhưng hiện tại nhìn thấy người trước mặt, mắt đỏ lên.
Diêu Hi ôm một bó hoa, vô cùng thanh tú.
Cô ta liếc Trang Hàm, từ lúc bước vào cho đến bây giờ, Trang Hàm không buồn nâng mí mắt, cô ta cũng không nghĩ nhiều, tự tay cắt tỉa hoa cắm vào bình: “Ai chọc gì đến cậu, cái tính bướng bỉnh này của cậu không thể thay đổi sao?”
Một lúc sau Trang Hàm vẫn không lên tiếng.
Diêu Hi nhìn ngang: “Diệp Tây Thành vẫn bận việc không đến thăm cậu sao?”
Trang Hàm “hừ” một tiếng.
Diêu Hi vẫn đang tỉa mấy bông hồng trong tay,:”Đừng tức giận nữa, hại thân thể. Cậu cũng đừng trách Diệp Tây Thành, công việc của anh ấy thực sự rất bận hơn nữa bây giờ người ta đã có bạn gái rồi.”
Nói đến đây, cô ta cười, có những lời nên dừng lại ở đây.
Trang Hàm cũng không muốn diễn nữa, “Diêu Hi, giờ tôi mới phát hiện cô đúng là diễn viên thực lực đấy, bố cô nhiều tiền vậy mà không mở một công ty đóng cô vào rồi cho cô debut đóng kịch quả thật là đáng tiếc.”
Động tác cắt tỉa trên tay Diêu Hi dừng lại, trầm tư nhìn Trang Hàm mấy giây, đại khái đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô ta để kéo và hoa xuống.
Dựa vào bàn cười như không cười với Trang Hàm, “Quá khen rồi.”
Một chút tức giận sau khi bị vạch trần cũng không có.
Vốn dĩ Trang Hàm còn cho rằng cô ta sẽ thẹn quá hóa giận, kết quả lại nghe được một câu giống như “Thời tiết Bắc Kinh hôm nay thật đẹp, gió nhẹ mây bay”
Trang Hàm cũng cười, cười tự giễu, “Tôi đúng là đồ ngốc, đã từng cho rằng cô thật lòng giúp tôi, thay tôi bày mưu tính kế. Hóa ra căn bản cô làm gì có lòng tốt như vậy, cô lợi dụng tôi để đạt được mục đính của chính mình, hóa ra cô cũng thích Diệp Tây Thành.”
Diêu Hi nhất thời không lên tiếng, suy nghĩ một lúc, đoán ra được tám chín phần: “Diệp Tây Thành sớm đã qua thăm cô có đúng không? Biết chuyện cô tìm Bùi Ninh?”
Trang Hàm cắn môi, ngày đó Diệp Tây Thành vạch trần cô ta một màn như vậy, đến bây giờ cô ta vẫn không có cách nào đối mặt, giây phút đó cô ta đã mất hết thể diện.
Cô ta trầm mặc Diêu Hi lại càng thêm chắc chắn, Diệp Tây Thành biết rất nhiều việc, bây giờ cũng không cần giả vờ nói mấy lời khách sáo với Trang Hàm, “Cô không cần dùng ánh mắt thù hận đó nhìn tôi, cô thích Diệp Tây Thành, tôi giúp cô đưa ra chủ ý để cô sớm theo đuổi anh ấy, đây không phải chuyện tốt sao? Bây giờ bị vạch trần rồi lại bắt đầu quay lại đổ tội lên đầu tôi, Trang Hàm, làm người thì không nên làm như vậy.”
Trang Hàm bấu chặt ngón tay, đã không còn cảm thấy đau nữa, cô ta chất vấn Diêu Hi: “Thật ra cô đã sớm đoán được Diệp Tây Thành sẽ không ở bên tôi, vì vậy cô mới lợi dụng tôi tách Diệp Tây Thành và Bùi Ninh ra, sau đó tiện tay giải quyết tình địch là tôi đây, có phải không?”
Diêu Hi khoanh hai tay lại, nhìn Trang Hàm một lúc: “Tôi thích Diệp Tây Thành?” Những chuyện cá nhân của mình từ trước đến nay cô ta chưa kể với bất kỳ ai, với chỉ số IQ của Trang Hàm sẽ không đến mức nhận ra.
Bây giờ cô ta mới hoàn toàn hiểu ra, “Diệp Tây Thành nói với cô?”
Tim Trang Hàm đau nhói, “Hóa ra là thật, rốt cuộc tôi ngốc đến mức nào mà bao nhiêu năm nay không phát hiện ra trong lòng cô thích Diệp Tây Thành, tôi còn ngốc đến mức đem hết tất cả những lời nói trong lòng mình kể hết với cô, nói cho cô nghe mọi khía cạnh của cậu ấy, bao gồm cả công việc của cậu ấy.”
Diêu Hi đem tất cả những lời Trang Hàm vừa mới nói ra suy nghĩ một lần nữa, Diệp Tây Thành vậy mà biết cô ta thích anh, làm sao có thể?
Mỗi lần cô ta cùng Diệp Tây Thành gặp nhau đều là trong tình huống kinh doanh, chưa từng nói chuyện riêng với nhau, tình cảm của cô căn bản không bộc lộ ra ngoài, anh không thể nào biết được.
Cô ta bất ngờ nhìn Trang Hàm: “Cô cũng đã lấy tôi ra làm lá chắn, Diệp Tây Thành biết chuyện bốn năm trước cô đi tìm Bùi Ninh, cô liền đổ tội lên đầu tôi, nói vì giúp tôi theo đuổi anh ấy cô mới đối xử với Bùi Ninh như vậy, có phải không?”
Nụ cười Trang Hàm đặc biệt chói lọi: “Không phải là tôi đem tất cả mọi chuyện đổ lên đầu cô, là Diệp Tây Thành tự mình suy đoán ra, bởi vì cậu ấy cảm giác tôi không thích cậu ấy, vậy thì tại sao tôi phải thú nhận chứ? Nhưng mà cậu ấy suy đoán cũng hợp tình hợp lý, cô thích cậu ấy, cho dù cô không có được cậu ấy, nhưng lại có cơ hội hợp tác cùng với Hạng Thị, cô cũng không lỗ vốn, đúng chứ?”
Ánh mắt Diêu Hi dần trở nên lạnh lùng, cô ta không tiếp lời.
Trang Hàm bắt đầu chế giễu bản thân: “Tôi cảm thấy bản thân suy nghĩ đã đủ chu toàn rồi, nhưng so với cô vẫn phải lép vế chịu thua. Sáu năm trước sau khi biết tôi thích Diệp Tây Thành liền bắt đầu tiếp cận tôi, sau đó đầu tiên là thổ lộ tâm tình với tôi, rồi đưa cho tôi đủ các chủ ý, khi đó tôi ghen tị đến chết với Bùi Ninh, nhưng lại không dám đi tỏ tình với Diệp Tây Thành, bởi vì tôi sợ mình sẽ hoàn toàn mất đi cậu ấy. Cô nhìn thấy liền đi an ủi tôi, nhưng thực tế những câu nói đó đã xuyên nát trái tim tôi, kích thích tôi, không những tôi không có được Diệp Tây Thành mà cuối cùng còn có kết cục như bây giờ.”
Đôi mắt oán trách của cô ta khoét sâu vào Diêu Hi: “Nếu như không phải cô, bây giờ tôi sẽ không bị bạn bè quay lưng, tôi vẫn giống như lúc cấp ba, mượn cớ thích người khác mà đi phàn nàn với Diệp Tây Thành, đem hết nỗi nhớ trong lòng mình nói với cậu ấy theo một cách khác. Lúc cậu ấy cùng Bùi Ninh ở bên nhau, tôi có thể đưa Tưởng Vân Triệu đến quán bar uống rượu sau đó khóc với Tưởng Vân Triệu nói rằng người đàn ông mà tôi thích yêu người khác rồi, tôi thất tình rồi. Tưởng Vân Triệu sẽ an ủi tôi, Diệp Tây Thành sau khi biết chuyện sẽ gọi điện thoại quan tâm tôi. Lúc tôi thích Diệp Tây Thành, tôi sẽ đến thành phố cậu ấy đi công tác để thăm cậu ấy, sau đó nói với cậu ấy, tôi vì người đàn ông kia sẽ thường xuyên đến bên này, đáng tiếc không phải lần nào cũng gặp được. Cho dù là cậu ấy hay Tưởng Vân Triệu cũng sẽ thương cảm mà an ủi tôi, cho dù cuối cùng cậu ấy không ở bên tôi, nhưng cả đời này tôi sẽ không mất đi cậu ấy, nhớ cậu ấy tôi vẫn có thể tìm cậu ấy ra ngoài, nhưng…”
Nước mắt cô ta rơi xuống.
Bây giờ, Diệp Tây Thành thật sự sẽ không để ý đến cô ta nữa.
Diêu Hi cũng không muốn nghe mấy lời đáng thương: “Được rồi, trước mặt tôi cô không cần phải diễn, Trang Hàm, điều mà cô làm tốt nhất đó chính là đặt chính mình vào vị trí vô tội và đáng thương nhất, cảm giác như cả thế giới đang nợ cô vậy.”
Cô ta không nhanh không chậm nói: “Ban đầu tôi thấy cô đáng thương nên mới chỉ đường cho cô, kết quả cô tự mình làm không tốt, đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên người tôi, cô có biết cô đổ mọi việc lên đầu tôi, sau này Diệp Tây Thành sẽ đối phó với Hi Hoà chúng tôi như nào không? Hả?”
Trang Hàm: “Tôi chỉ là gậy ông đập lưng ông.” Dừng một lát, “Diệp Tây Thành chỉnh đốn cô như vậy là không nên sao? Cô âm mưu với cậu ấy thì thôi đi, không những thế mà còn nghĩ cách tách cậu ấy và Bùi Ninh, cô còn mong chờ Bùi Ninh và Hạng Dịch Lâm ở bên nhau, như vậy cậu ấy và Hạng Dịch Lâm sẽ trở thành tình địch, công ty hai nhà bọn họ sẽ không có cách nào hợp tác, cô liền có thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, lập tức hợp tác với Hạng Thị. Cô làm cậu ấy tổn thất không chỉ tình cảm, mà còn có lợi ích của công ty, cô nói xem cậu ấy có nên đối phó với Hi Hòa các cô không?”
Diêu Hi nhìn cô ta: “Tôi không có thời gian phí lời với cô, về sau cô an phận chút cho tôi, đừng có đi đụng vào Diệp Tây Thành và Bùi Ninh, cũng đừng có hắt nước bẩn lên người tôi, nếu không ai xé rách mặt ai cũng chẳng hay ho gì.”
Trang Hàm đã không quan tâm nữa, “Ai xé rách mặt ai cũng như nhau, cô làm tôi không vui, vẫn còn nghĩ đến việc tôi để cô thoải mái sao?”
Diêu Hi cười: “Tôi không sợ nhất chính là uy hiếp, ban đầu tôi dám tìm cô, trong lòng tôi đã có chuẩn bị tốt, nếu như ngày nào đó bị vạch trần, với tính cách của cô nhất định sẽ đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên người khác, vẫn thật sự cho rằng tôi sẽ sợ cô sao?”
Trang Hàm liếc nhìn Diêu Hi, cô ta mặc một chiếc váy dài, không có túi, túi xách cũng để trên ghế sô pha bên kia, điện thoại cũng để trên bàn trà, trước khi đến đây không chuẩn bị tâm lý để ghi âm.
Cô ta liền yên tâm nói: “Dù sao thì Diệp Tây Thành cũng nhận định cô thích cậu ấy, cũng là cô xúi giục tôi, chỉ là khi đó tôi đầu óc mê muội không phân biệt được đúng sai mới đi nghe lời cô nói, cho dù bây giờ cô đi ám chỉ đủ kiểu với Diệp Tây Thành tôi thích cậu ấy, cậu ấy cũng không tin những gì cô nói.”
Hôm nay Diêu Hi kinh hãi, cô ta không biết Diệp Tây Thành đến thăm Trang Hàm.
Có điều cô ta vẫn nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, mỉm cười, “Diệp Tây Thành tin hay không tin cũng không sao hết, dù sao tôi cùng anh ấy cũng không thể nào, vốn dĩ Hi Hòa chúng tôi cùng Hoa Ninh anh ấy là đối thủ, chỉ cần cô đừng thêm mắm thêm muối, để cuộc cạnh tranh bình thường này biến thành cố ý trả thù, nếu không đến lúc đó những chuyện tốt cô làm với Bùi Ninh, tôi không dám bảo đảm Diệp Tây Thành sẽ không biết đâu.”
Trang Hàm cố gắng bình tĩnh: “Tôi làm gì chứ?”
Diêu Hi cười, “Cô nói xem? Bùi Ninh người ta đã ở bên Hạng Dịch Lâm rồi cô còn không yên tâm, thường xuyên đến quấy rối cô ấy, làm cho cô ấy chút nữa bị tâm thần phân liệt, Hạng Dịch Lâm không nhịn được nữa, cuối cùng đã đập nát ô tô của cô, cô quên rồi sao? Cô mới có bao nhiêu tuổi, trí nhớ sao lại kém vậy chứ?”
Trái tim Trang Hàm phập phồng, hơi thở không ổn định.
Diêu Hi lần nữa nói nhỏ: “Tôi cũng không bảo cô làm vậy nha? Sau cùng tôi vẫn hi vọng Bùi Ninh và Hạng Dịch Lâm an ổn ở bên nhau.” Ánh mắt Trang Hàm bây giờ giống như hàng ngàn con dao đâm chém cô ta nhưng cô ta không quan tâm.
Diêu Hi rót cho chính mình một cốc nước, nhà hạ uống: “Tôi không có tàn nhẫn như cô, tôi chỉ suy nghĩ đến lợi ích của mình, còn cô thì sao? Trắng trợn đi kích thích Bùi Ninh, sau đó còn hắt nước bẩn lên người tôi, cô nói xem tôi có thể nhường cô không?”
Cô ta đặt cốc nước xuống: “Nếu như cô thật sự đãng trí, vậy để tôi nhắc lại cho cô một lần nữa, tốt nhất nên dừng lại ở đây đừng đi trêu vào Diệp Tây Thành và Bùi Ninh, nếu như cô vẫn lấy tôi làm lá chắn, nói tôi xúi giục cô đi tìm Bùi Ninh gây phiền phức, tôi sẽ để cô từ từ cảm nhận. Tôi không cho phép bất cứ người nào trêu chọc tìm phiền phức cho Hi Hòa.”
Trang Hàm nhàn nhạt đáp: “Uy hiếp tôi?”
Diêu Hi: “Không phải tôi uy hiếp cô, là tôi có lòng nhắc nhở cô, cuối cùng đừng có tạo ra một mớ nếu như bản thân không có khả năng dọn dẹp đống lộn xộn đấy! Diệp Tây Thành không phát giác ra cô thích anh ấy, đó là bởi vì thần kinh đàn ông bọn họ không quá nhạy cảm, cô lấy tôi làm vật thay thế để tạm thời thoát khỏi nó, anh ấy tạm thời tin nhưng không nói lên việc sau này sẽ không nghi ngờ. Cho dù là sau này anh ấy không quan tâm đến việc này không hoài nghi cô nữa, cô cho rằng cô có thể trốn khỏi Bùi Ninh sao?”
Trang Hàm nhếch mép, nhưng không nói gì.
Diêu Hi biết cô ta nghĩ vẫn còn cơ hội: “Cô cho rằng Bùi Ninh vẫn giống bốn năm trước sao? Khi đó cô ta đơn thuần là bởi vì nhà họ Diệp bảo vệ quá tốt, không biết được xã hội bên ngoài như vậy. Mấy năm này, cô ta cùng Tề Cận Châu ở trên phố Wall có loại người nào mà không nhìn thấy? Có trận mưa máu gió tanh nào mà chưa gặp qua? Tôi mà qua tay cô ta còn không chắc nói gì đến cô? Vì vậy tốt nhất cô nên an phận thủ thường cho tôi chút!”
Càng nói càng phí lời, Diêu Hi cầm túi xách và điện thoại rời đi.
Cửa phòng bệnh đóng lại, Trang Hàm cầm hoa trên tủ đầu giường ném xuống đất, cánh hoa rơi xuống đất.