Sau khi l3n đỉnh, Bùi Ninh thỏa mãn cả về thể xác lẫn tinh thần, cô mệt mỏi nhắm mắt lại.
Diệp Tây Thành ôm chặt cô vào lòng, cho cô thời gian dần dần hồi phục. Bây giờ anh đạn đã lên nòng, vừa rồi anh chỉ dùng lưỡi để thỏa mãn cô.
“Ninh Ninh?” Anh thấp giọng gọi cô.
Bùi Ninh không trả lời, chìm vào giấc ngủ.
Cô ăn uống no nê, còn anh thì ch.ế.t đói.
“Ninh Ninh.” Anh c ắn môi dưới của cô, cố gắng đánh thức cô.
Bùi Ninh không kiên nhẫn cau mày, buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, cũng không còn sức để đẩy anh, đành quay mặt sang bên khác không cho anh hôn.
Lúc ngủ trong vô thức Bùi Ninh sẽ đặt tay lên bụng, Diệp Tây Thành cũng không dám động vào cô nữa, tức giận vỗ hai cái vào chân cô, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Mùa này tắm nước lạnh cũng không thể nào hạ nhiệt cơ thể, anh tắm nửa tiếng đồng hồ.
Ngọn lửa cuối cùng cũng được dập tắt.
Diệp Tây Thành không nghỉ ngơi mà đến thư phòng tăng ca.
Album handmade kia anh vẫn chưa làm xong, bởi vì hôm sinh nhật anh Bùi Ninh có làm một cái MV, cảm động nên anh đã thêm hơn một trăm bức ảnh nữa vào.
Vốn dĩ chỉ làm ba cuốn nhưng giờ lại thành sáu cuốn, trước hôm lĩnh chứng anh chưa làm xong nên chỉ có thể chờ đến lúc cô sinh tặng quà cho cô.
Sáng sớm hôm sau theo đồng hồ sinh học, 6 giờ Bùi Ninh đã tỉnh. Diệp Tây Thành dựa vào đầu giường nhìn cô, trong mắt hiện lên một tia oán hận khó tả.
Bùi Ninh cười, sờ cằm anh: “Cười đi mà.”
Tay Diệp Tây Thành thuận theo đó đặt xuống cái bụng căng tròn của cô: “Món nợ tối qua tiền lãi sẽ tăng gấp đôi.”
Anh để chăn sang một bên, sợ cô lạnh anh lại lấy một tấm khăn tắm che bụng cô.
Bùi Ninh túm lấy một cái gối che mặt mình lại, tiếng căn dặn không ngừng vang lên, cô cố gắng để mình không kêu ra tiếng.
Diệp Tây Thành không dám đi quá xa, để cho cơ thể cô thích ứng từng chút một.
Hai người không thể nào giống như trước đây, vừa làm chuyện đó vừa điên cuồng hôn, bây giờ có hai bảo bảo ở giữa. Diệp Tây Thành đặt hai tay ở bên hông cô, nhìn cô một lúc, “Bỏ gối em ôm ra.”
Bùi Ninh: “Không lấy, nếu không có tiếng sẽ không có lợi cho việc thai giáo.”
Diệp Tây Thành: “……….” Một lúc sau anh kiến nghị cô lấy điện thoại mở nhạc lên, tìm một bản nhạc piano, như vậy có thể át đi giọng của cô.
Ngoài cửa sổ, ánh nắng dần dần tràn vào.
Trong phòng, một mảng kiều diễm.
Thai kỳ 8 tháng rưỡi Bùi Ninh mới hoàn toàn dừng lại toàn bộ công việc ở nhà chờ chuyển dạ, cô vẫn muốn tiếp tục làm dự án nhưng lão đại ở chi nhánh và ông chủ ở trụ sở chính không cho.
Bụng của cô to tròn, sắp bắt kịp với một số bà bầu mang thai hai bé.
Trước đây lịch làm việc của Diệp Tây Thành dày đặc, gần đây khối lượng công việc đã giảm bớt. Tối nào cũng tăng ca không quá 8 giờ, về nhà lại xoa bóp cho cô khỏi bị sưng phù.
Hôm nay thứ bảy, buổi sáng Diệp Tây Thành đến công ty xử lý cho xong công việc. Buổi trưa trở về Bùi Ninh đang nằm ở trên sân thượng tầng ba vừa tắm nắng vừa đọc sách.
Cô quay lưng về phía ánh nắng, tựa người vào lan can, cô mải mê đọc sách đến nỗi anh bước vào cũng không biết.
“Em không thể nào ngồi xuống đọc sao?” Diệp Tây Thành mang hoa quả lên cho cô.
Bùi Ninh: “Ngồi xuống em cảm thấy thiếu oxy với khó thở, đứng lên dễ chịu hơn.” Cô lật sách.
Diệp Tây Thành liếc nhìn cuốn sách trên tay cô, đó là một cuốn sách về tài chính.
Anh đem áo choàng tắm của cô thu lại một chỗ, bây giờ ở trên lầu cô chỉ mặc bikini, có lúc thì khoác áo choàng tắm, có lúc mặc áo sơ mi của anh. Trước đây lúc đi làm cô đều mặc váy dài thướt tha, từ lúc mang thai đến giờ cô không mua quần áo cho bà bầu mà chỉ mua nội y.
“Chiều nay anh không bận, anh đi mua quần áo cùng em.” Diệp Tây Thành cầm ghế đặt xuống ngồi trước mặt cô, ôm bụng cô.
Bùi Ninh vẫn tiếp tục đọc sách, một lát sau mới thờ ơ nói: “Quần áo của bảo bảo mẹ đều chuẩn bị xong cả rồi, còn cần mua gì nữa sao?”
“Mua cho em đấy, em xem bây giờ em mặc thành thế nào rồi.”
“Không phải tốt lắm sao? Vừa thân thiện với môi trường lại tiết kiệm tiền, mua nhiều quần áo cũng lãng phí, sau khi sinh bảo bảo rồi ai mặc được nữa chứ? Có thể tiết kiệm thì tiết kiệm đi.”
Bùi Ninh chê anh phiền, anh đến cô không còn chuyên tâm đọc sách được nữa, dùng sách vỗ vỗ đầu anh: “Anh bận việc của mình không được sao?”
Hai tay Diệp Tây Thành nhẹ ôm bụng cô: “Anh không bận.”
Bà Diệp đi lên lầu, đầu bếp đặc biệt làm sữa chua cho cô, đúng lúc bà đưa qua đây cho cô nhân tiện hỏi Diệp Tây Thành một chuyện. Lúc nhìn thấy Diệp Tây Thành đang ôm bụng Bùi Ninh, bà trêu chọc: “Con có muốn bỏ lên vai khiêng thử không?”
Diệp Tây Thành: “……..Mẹ!” Anh ngẩng đầu nhìn Bùi Ninh: “Em thực sự không mệt sao?”
Bùi Ninh lắc đầu, có thể là do hai bảo bảo khá nghe lời, toàn bộ thời gian mang thai đều không ầm ĩ với cô. Bây giờ đang ở cuối thai kỳ nên cô không bơi nữa, có điều ngày nào cũng kiên trì đi bộ mấy ki lô mét mà cũng không cảm thấy mệt. Ngược lại là Diệp Tây Thành còn căng thẳng hơn cả người mang thai là cô đây, ngày nào về nhà cũng ôm bụng giúp cô, sợ nó rơi xuống….
Bà Diệp đưa sữa chua cho Bùi Ninh, sau đó hỏi Diệp Tây Thành: “Hai đứa bọn con định lúc nào chuẩn bị hôn lễ, nếu như tổ chức vào mùa thu thì bây giờ chuẩn bị dần là vừa. Vừa vặn lúc đó dáng vóc Ninh Ninh cũng hồi phục tương đối rồi.”
Diệp Tây Thành: “Để ba năm sau đi ạ.”
Bà Diệp nghĩ mãi không hiểu, “Làm gì mà phải để tận 3 năm nữa chứ? Hôn lễ cứ kéo dài sẽ không muốn tổ chức nữa, hai đứa vẫn nên tổ chức sớm đi, đợi con lớn rồi hai đứa cũng cảm thấy không có vấn đề gì. Nhưng cả đời người con gái không tổ chức hôn lễ sẽ cảm thấy vô cùng tiếc nuối, đương nhiên bây giờ hai đứa cũng có thể nghĩ không sao hết.”
Ý của Diệp Tây Thành là: “Đến lúc đó bảo bảo có thể tự tay cầm váy cưới cho Ninh Ninh.” Anh hỏi Bùi Ninh: “Ba năm sau có được không em?”
Đến lúc đó nông trại sẽ được hình thành như mô hình ban đầu, bây giờ vườn cây ăn trái và cây xanh của nông trại vẫn chưa đạt được kết quả tốt nhất, vườn giải trí vẫn còn đang xây dựng.
Anh muốn làm cho cô một hôn lễ viên mãn không có tiếc nuối, mặc dù có một số tiếc nuối đã không thể nào bù đắp được, nhưng địa điểm hôn lễ chọn tổ chức ở đây ông bà cũng có thể cảm nhận được.
Bùi Ninh không biết dự định của Diệp Tây Thành, cũng chưa từng nghĩ qua địa điểm tổ chức hôn lễ anh sẽ chọn tổ chức ở nông trại bên quê nhà cô.
……….