Ngày nào lịch trình của Đồng Gia Hòa cũng dày đặc. Buổi sáng đến phòng tư vấn, tất cả khách hàng đều xếp hết vào buổi sáng. Buổi chiều đến tiệm sách đổi ca, 5 giờ đi đón bé Xoài, quay về lại tiếp tục xoay ca.
Giờ nghỉ buổi trưa Trình Ti qua tìm cô, còn mang theo rất nhiều hoa quả.
“Dạo này thế nào?” Đồng Gia Hòa hỏi.
Trình Ti xoa xương cổ: “Vẫn vậy, không tốt không xấu.”
Đồng Gia Hòa rót trà cho Trình Ti, Trình Ti nói muốn uống cà phê, Đồng Gia Hòa không cho: “Cậu uống trà đi, uống nhiều cà phê sẽ bị mất ngủ, còn bị ng.hiê.n.”
Trình Ti không đến đây để tư vấn tâm lý, trạng thái tâm lý của cô về cơ bản tất cả những người trẻ tuổi đều có. Khoảng thời gian trước quá mệt mỏi vì làm dự án sau đó rơi vào trạng thái lo lắng nên đã nói chuyện với Đồng Gia Hòa, cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn nhiều.
Đồng Gia Hòa đặt tách trà lên bàn, “Đợi lát nữa rồi uống, nóng đấy.” Cô ngồi xuống đối diện với Trình Ti, hỏi cô ấy sao hôm nay lại có thời gian rảnh rỗi qua đây.
Trình Ti: “Buổi chiều đi thăm khách hàng, tiện đường đi qua tòa nhà của cậu nên lên đây xem thử cậu có ở đây không.”
Đồng Gia Hòa khẽ gật đầu, nói đến mong muốn trước đó của Trình Ti, cô rất xin lỗi: “Mong muốn của cậu có lẽ tạm thời sẽ không thực hiện được.”
Trình Ti thổi trà, giật mình, mong muốn?
Ngẫm đi nghĩ lại cũng không ra, cô cười: “Mình nói với cậu mình có mong muốn muốn thực hiện sao?” Cô xoa xoa thái dương, mới có 30 tuổi mà trí nhớ đã bắt đầu sa sút rồi sao.
Đồng Gia Hòa bán tín bán nghi: “Thật sự không nhớ sao?”
Trình Ti lắc đầu, một chút ấn tượng cũng không có.
Đồng Gia Hòa nhắc cô ấy: “Hôm đó cậu qua đây tìm mình nói chuyện, vừa hay nói đến chuyện Hạng Dịch Lâm cũng là bác sĩ tâm lý, cậu nói muốn tìm anh ta xem thử.”
Trình Ti bừng tỉnh, cuối cùng cũng nhớ ra. Ngày đó cùng Đồng Gia Hòa nói chuyện, bất tri bất giác lại nói đến Hạng Dịch Lâm, cô nửa thật nửa đùa nói ngày nào đó cũng muốn Hạng Dịch Lâm nói chuyện cùng mình xem xem lúc Hạng Dịch Lâm kiên nhẫn sẽ trông như thế nào. Sau đó Đồng Gia Hòa nói chuyện này để cô ấy sắp xếp, còn nói có thể làm hòa dịu mối quan hệ giữa vợ chồng hai người.
Lúc đó cô không phản đối, sau đó cô đã sớm vứt chuyện này ra sau đầu, ai biết được Đồng Gia Hòa vẫn còn để tâm đến.
Cô ấy xua xua tay: “Mình chỉ nói đùa thôi, cậu tưởng đó là thật à.”
Nhấp một ngụm trà nhỏ, vẫn còn hơi nóng, Trình Ti lại thổi, cốc đựng cà phê trống bên cạnh có một cái thìa, cô cầm lấy khuấy nhẹ trà, hỏi Đồng Gia Hòa: “Cậu nói chuyện này với Hạng Dịch Lâm à?”
Đồng Gia Hòa không giấu diếm, gật đầu.
Chưa kịp đợi Trình Ti nói chuyện, điện thoại trên bàn của Đồng Gia Hòa reo. Là điện thoại nội bộ, lễ tân nói Tổng giám đốc Hạng qua đây tìm cô, Đồng Gia Hòa nói với Trình Ti: “Là Hạng Dịch Lâm.”
Trình Ti tỏ vẻ không để tâm: “Không sao hết, dù sao ngày nào mình cũng gặp anh ta mà.”
Đồng Gia Hòa nói với quầy lễ tân, để Hạng Dịch Lâm lên.
Lúc Hạng Dịch Lâm nhìn thấy Trình Ti có hơi dừng lại nhưng cũng không có gì ngạc nhiên. Anh ta qua đây đưa giấy vay nợ cho Đồng Gia Hòa, mấy năm trước anh ta cho Đồng Gia Hòa vay 20 triệu tệ, Đồng Gia Hòa cứ muốn viết giấy vay nợ.
Mấy năm này Đồng Gia Hòa liên tiếp trả lại tiền cho anh ta, anh ta cũng sớm quên chuyện giấy vay nợ này, tối qua lúc dọn két sắt thì thấy nó.
Đồng Gia Hòa mở phong bì ra thấy giấy vay vợ, “Cần gì anh cất công một chuyến qua đây chứ, cứ xé nó đi là được rồi.”
Nếu như nói trên đời này có người nào đó có thể khiến cô tin tưởng vô điều kiện, một là bé Xoài, sau đó là Hạng Dịch Lâm. Có lẽ món nợ ân tình cô nợ Hạng Dịch Lâm cả đời này cũng không trả hết được.
Cho dù là chuyện mua nhà, hay là mở tiệm, còn cả việc đi nhà trẻ của bé Xoài đều là do Hạng Dịch Lâm giúp đỡ. Từ trước đến nay anh ta không bao giờ đi nói linh tinh mọi nơi.
Đồng Gia Hòa hỏi Hạng Dịch Lâm muốn uống gì, Hạng Dịch Lâm: “Không cần, tôi còn có việc.” Sau đó liếc xéo về phía Trình Ti: “Còn không đi?”
Trình Ti trừng mắt nhìn lại, sau lại nhàn nhã nhấp mấy ngụm trà, đứng dậy tạm biệt Đồng Gia Hòa: “Cậu nghỉ đi, mình về công ty đây.”
Đồng Gia Hòa cười, nháy mắt vui vẻ với Trình Ti.
Xuống dưới lầu, Hạng Dịch Lâm không vội lên xe, vẫn nhìn Trình Ti: “Về sau nếu như không có chuyện gì thì đừng có làm phiền Đồng Gia Hòa, một ngày cô ấy chỉ có khoảng thời gian ít ỏi buổi trưa để nghỉ ngơi. Không giống thiên kim đại tiểu thư mười ngón tay không chạm nước, không biết mùi đời như cô.”
Vốn dĩ Trình Ti muốn trách anh ta nhưng lời nói đến miệng lại nuốt xuống.
Hạng Dịch Lâm nhìn đồng hồ, thời gian không còn sớm, anh ta còn phải đến sân bay: “Mấy ngày nay tôi không có ở công ty, có chuyện gì thì báo cáo với phó tổng giám đốc.”
Trình Ti thuận miệng hỏi: “Đi công tác?”
Hạng Dịch Lâm dừng nửa giây: “Đi London.” Anh ta kéo cửa ngồi lên xe.
Trình Ti nhớ ra điểm dừng tiếp theo trong chuyến lưu diễn vòng quanh thế giới của ca sĩ đó là ở London.
Xe rời đi, cô nhìn đuôi xe. Bùi Ninh đã kết hôn sinh con, anh vẫn còn đi trên con đường tình cảm của mình, không muốn quay đầu, càng đi càng xa.
Đồng Gia Hòa cũng không buồn ngủ, sau khi Trình Ti và Hạng Dịch Lâm rời đi cô vội vàng đi đến tiệm sách. Trước tiên cô đi dạo vòng quanh hai chi nhánh còn lại, sau đó lại vội vàng chạy đến hiệu sách gần nhà để đổi ca trước 2 giờ chiều.
Lúc Đồng Gia Hòa đi ngang qua khu đọc sách liền sửng sốt, ngồi bên cạnh bà lão hay đến đọc sách chính là Tề Cận Châu. Giây phút đó tai cô như ù đi, không nghe rõ bất cứ điều gì.
Dường như cảm nhận được có người đang nhìn mình, Tề Cận Châu bỗng chốc ngẩng đầu. Ánh mắt của Đồng Gia Hòa và Tề Cận Châu va phải nhau, cả hai đều giật mình.
Đồng Gia Hòa khẽ gật đầu với anh, nhanh chóng thu tầm mắt, vội vàng rời đi.
Cửa hàng của bọn cô là cửa hàng chính, còn phải phụ trách xử lý những đơn đặt hàng trên mạng, còn có một khu vực văn phòng riêng. Cô đi vào trong khu vực đó, để nhân viên thu ngân khác đổi ca cho mình.
Đến bây giờ Tề Cận Châu vẫn chưa rời tầm mắt, anh chắc chắn không nhìn nhầm. Quần áo Đồng Gia Hòa mặc chính là đồng phục của nhân viên ở đây, trên cổ cũng đeo thẻ công việc.
Bà lão ngồi bên cạnh huých vào cánh tay anh: “Được đấy, con gái nhà người ta đã có con rồi, từ lúc nào mà cháu không có tiền đồ như vậy?”
Tề Cận Châu: “…” Anh hỏi: “Bà cũng quen cô ấy ạ?”
Bà lão là hội viên cao cấp của tiệm sách, từ khi tiệm sách mở cửa đến bây giờ, ngày nào bà cũng đến đây đọc sách mặc kệ gió mưa.
Bà lão gật đầu: “Con của cô ấy không có ai chăm, tan học sẽ đón đến đây đọc sách. Cái khác không nói, chứ đứa nhỏ đó khiến người ta vô cùng đau lòng. Hai, ba tuổi ngồi đó đọc sách, từ lúc tan học đến tận 8 giờ, không khóc không nháo, có lúc lại nằm sấp lên bàn ngủ.”
Tề Cận Châu biết, đó chính là bé Xoài.
Trong lòng anh không nói rõ cảm giác gì, không nhịn được quan tâm hỏi: “Sao cô ấy lại không để con cho người nhà trông vậy ạ?”
Bà nhìn anh, khó hiểu.
Tề Cận Châu ho khan hai tiếng, không nói nữa.
Bứt rứt mấy phút, Tề Cận Châu lấy cớ ra ngoài hút thuốc.
Anh gọi điện cho anh họ, kết quả không có ai bắt máy.
Anh họ lớn hơn anh rất nhiều, bình thường anh cũng không hay liên lạc. Anh làm thương nhân, anh họ làm trong chính phủ, hai người không có nhiều chủ đề nói chuyện, còn có sự khác biệt về thế hệ. Quan trọng là anh họ giáo dục anh giống hệt một đứa trẻ, anh không chấp nhận được tính cách gia trưởng của anh ấy.
Ban đầu anh quen Đồng Gia Hòa cũng bởi vì anh họ. Anh họ và bố Đồng Gia Hòa là bạn bè, khi đó Đồng Gia Hòa ra nước ngoài đi học, nhà họ Đồng không yên tâm bảo anh chăm sóc cô.
Từ khi chia tay với Đồng Gia Hòa, về cơ bản anh cũng không hỏi qua chuyện của nhà họ Đồng, anh họ cũng không nói với anh.
Tề Cận Châu ngồi trong xe, châm thuốc, vừa mới hút được một hơi anh họ đã gọi điện lại, anh cũng chẳng vòng vo hỏi thẳng: “Anh, rốt cuộc Đồng Gia Hòa xảy ra chuyện gì vậy?”
Anh họ không đáp hỏi ngược lại: “Sao đột nhiên em lại hỏi cái này?”
Tề Cận Châu: “Em đọc sách ở tiệm sách cùng bà thì vừa khéo gặp phải cô ấy.” Cái khác anh cũng không nói nhiều, chuyện anh và Đồng Gia Hòa ở bên nhau trong nhà không có ai biết.
Anh họ thở dài: “Gia Hòa đứa trẻ này không nghe lời, có con trước khi kết hôn, lão Đồng liền cắt đứt quan hệ cha con với con bé. Đồng Gia Hòa năm, sáu năm nay không về nhà rồi, bây giờ như thế nào anh cũng không biết. Đây là chuyện xấu của nhà người ta, anh cũng không tiện nói nhiều.”
Trái tim Tề Cận Châu vọt lên tận cổ họng: “Vậy bố đứa trẻ đâu?”
Anh họ: “Lão Đồng nói là một chàng trai gốc Hoa, cụ thể như nào anh cũng không biết. Đồng Gia Hòa nói chàng trai không có ý định kết hôn, sau này sau khi tốt nghiệp liền bay thẳng về Pháp. Lão Đồng bảo Gia Hòa phá t.ha.i, nếu không không cho về nhà. Đồng Gia Hòa cũng bướng bỉnh không thèm quay về. Nghe nói Đồng Gia Hòa sinh con gái, mấy năm nay đều tự mình trông con, cũng không dễ dàng gì.”
Tề Cận Châu rít một hơi thuốc lá, anh biết chàng trai gốc Hoa đó, là bạn đại học của Đồng Gia Hòa. Sau khi Đồng Gia Hòa chia tay với anh, anh có đến trường tìm cô mới biết được cô quen bạn trai mới, chính là chàng trai gốc Hoa kia.
Từ đó về sau, anh hoàn toàn cắt đứt liên lạc với Đồng Gia Hòa.
Sau đó anh họ dặn dò Tề Cận Châu: “Chuyện này em biết là được rồi, đừng có đi nói lung tung, chuyện này lão Đồng vẫn còn giấu một số người bạn.”
Tề Cận Châu “ừ” một tiếng.
Ngồi trên xe hút hai điếu thuốc mới lên lầu, bà vẫn còn đang ngồi đọc tạp chí. Kể từ khi ông mất, bà không muốn ở cùng với người nhà, niềm vui duy nhất mỗi ngày của bà chính là đọc báo.
Tề Cận Châu tìm một quyển tạp chí, xem cả tiếng đồng hồ vẫn chưa lật trang nào, anh rót cho bà một ly nước, nhỏ giọng nói: “Bà ơi, cháu muốn đến khu thư viện mua mấy cuốn sách chuyên ngành.”
Bà xua tay, ra hiệu bảo anh qua đó.
Tề Cận Châu nào có đi tìm sách, anh đang tìm Đồng Gia Hòa. Khu thư viện rất lớn, anh có đảo mấy vòng nhưng không thấy Đồng Gia Hòa đâu, chỉ đành hỏi nhân viên.
Nhân viên: “Cho hỏi anh họ gì?”
Tề Cận Châu: “Tôi họ Diệp.”
Nhân viên bảo anh đợi chút, sau đó quẹt thẻ để anh đi vào khu phía trong.
Đồng Gia Hòa tưởng Diệp Tây Thành đến tìm mình, lúc gặp Tề Cận Châu cho đến bây giờ đã hai tiếng trôi qua. Cô còn tưởng rằng Tề Cận Châu đã sớm rời khỏi đây, nào biết được người họ Diệp đó lại chính là Tề Cận Châu.
Tề Cận Châu xin lỗi trước: “Xin lỗi.”
Đồng Gia Hòa không tính toán: “Tìm tôi có chuyện gì không?”
Tề Cận Châu cũng không biết vì sao lại muốn gặp cô, ma xui quỷ khiến thế nào lại đến đây tìm cô.
Đồng Gia Hòa chủ động hỏi trước: “Mấy năm nay anh sống thế nào?”
Cổ họng Tề Cận Châu nghẹn lại: “Ngày nào cũng bận làm việc.”
Đồng Gia Hòa gật đầu: “Rất tốt.” Từ đầu đến cuối ánh mắt của cô không dám nhìn lên mặt anh, ngẩn ngơ nhìn giá sách bên cạnh: “Nếu như không có chuyện gì, tôi đi làm việc đây.”
Tề Cận Châu vội vàng hỏi: “Sao em lại làm việc ở đây?” Lúc đầu cô học chuyên ngành tài chính, sau đó còn học thêm chuyên ngành tâm lý.
Đồng Gia Hòa vẫn không nhìn anh: “Có thời gian chăm con.” Cô không muốn ở cùng với anh dù chỉ là một giây, nói thẳng ra là đau lòng.
Cô cố ý nhìn đồng hồ: “Tôi đi làm việc đây, còn có đơn hàng cần xử lý.”
Yết hầu Tề Cận Châu cuộn lên xuống, anh nhìn bóng lưng cô: “Buổi tối tan làm, anh mời em uống cà phê.”
Sống lưng Đồng Gia Hòa cứng ngắc, từ từ xoay người lại: “Cảm ơn anh. Tôi và anh đã không có chuyện gì để nói nữa, bây giờ ngoài chi tiêu hàng ngày ra điều tôi quan tâm nhất chính là mỗi ngày bán được bao nhiêu sách, có thể kiếm được bao nhiêu tiền, tin tức kinh tế tài chính đã 6 năm rồi không xem. Chủ đề mà anh hứng thú có thể tôi đã không còn nghe hiểu.”
Yên lặng vài giây, Đồng Gia Hòa mở miệng, sau đó quay người rời đi.