Ngày Mai Vẫn Muốn Thích Em - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Ngày Mai Vẫn Muốn Thích Em


Chương 2


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Thùy Linh

Thư Trinh đứng ở cửa hàng tiện lợi một lát, cầm điện thoại xác nhận lại biển số nhà của Phương Thư. Vừa ngẩng đầu liền thấy thiếu niên Trầm ca kia đang ăn hiếp một bạn cùng tuổi.

Cậu giơ tay lên cao, hai ngón tay kẹp một cái điện thoại, cậu bạn kia thần sắc không tốt lắm, vẻ mặt kinh sợ. Trầm ca đem tay áo kéo lên cao, miệng lúc đóng lúc mở, khoảng cách vừa xa vừa bị ngăn cách bởi một tấm kính cho nên Thư Trinh không nghe thấy cậu đang nói cái gì.

Xì…Thư Trinh nghĩ ngợi, người này, lợi dụng chiều cao mà đi bắt nạt như mấy đứa tiểu học à? Tiền tiêu vặt xài hết rồi hay sao còn quang minh chính đại cướp tiền người khác ở cửa hàng tiện lợi như thế này?

Giới trẻ bây giờ…

Thư Trinh một bên cảm thán, một bên liền thấy Trầm ca đem điện thoại của người kia để vào lòng ngực, sau đó một bàn tay để trên vai người kia, áp nửa thân mình lên. Người kia tay chân bủn rủn, nhấn điện thoại

Sau khi kết thúc, người nọ còn sợ hãi mà giơ điện thoại lên cho Hoắc Trầm kiểm tra. Thư Trinh tưởng Hoắc Trầm bắt người ta chuyển khoản cho cậu

Này là IQ vô cực nha, không sợ người ta tra ra tên tài khoản của mình à?

Thư Trinh nghĩ IQ của cậu chắc chỉ 80

Không thể nhiều hơn

Thôi bỏ đi, cô mới đến, vẫn là không nên xía vào chuyện này

Chờ thiếu niên đáng khinh kia xóa ảnh đi, trong thùng rác điện thoại cũng không còn, Trầm ca lúc này mới thu hồi tay, vỗ vỗ vai hắn, trong miệng phun ra một chữ mà Thư Trinh không nghe thấy, cũng không nhìn ra

Cậu nói: “Cút.”

Người nọ hốt hoảng mà chạy, cửa tự động mở ra, người nọ từ cửa hàng chạy ra không cẩn thận đụng vào Thư Trinh. Ngẩng đầu nhìn cô một cái, sợ tới mức vội chạy cũng không kịp nói xin lỗi

Thư Trinh kinh ngạc, cô dọa người ta sao?

Hoắc Trầm tay để trong túi quần, chậm rì bước ra, nhìn bóng dáng người nọ mắng: “Đừng để anh đây gặp lại, mẹ nó, mỗi lần gặp sẽ đánh cậu một lần.”

Tầm mắt vừa chuyển, Hoắc Trầm liền thấy tiên nữ kia một tay cầm vali, sống lưng thẳng tắp, bình tĩnh nhìn về phía cậu.

Cô có một đôi mắt to màu nâu. Môi anh đào, khóe mắt còn có nốt ruồi nhỏ. Tóc mái trên trán bị gió thổi lộ ra cái trán trơn bóng, mặt đầy sức sống. Dưới chân cô dẫm lá, váy liền dài tới gối lộ ra đôi tất màu trắng, mang một đôi giày da màu đen. Như là một cô công chúa bước ra từ trong rừng.

Kỳ thật, chỉ mới nhìn thấy sườn mặt mà cảm thấy thật hồi hộp

Hoắc Trầm sờ cằm, nhẹ hừ một tiếng

Tiên nữ lạnh nhạt mà liếc cậu một cái, đôi mắt màu nâu tràn đầy sự ghét bỏ. Sau đó xoay người kéo vali đi

Hoắc Trầm: “…..” Gì đây? Cậu có ý tốt giúp đỡ để đổi lấy ánh mắt tàn khốc như vậy?

Thật là vô lý hết sức

Đầu óc tiên nữ cũng không được bình thường

Hoắc Trầm nghĩ

Lúc đến trước cửa nhà Phương Thư, Thư Trinh lại bị bảo vệ chặn lại

Đây là khu nhà xa hoa, bảo vệ làm nghiêm khắc, còn có hệ thống nhận diện khuôn mặt, một khu có 800 người cũng ghi nhớ rõ trong đầu. Cho nên vừa thấy Thư Trinh liền chặn lại

Thư Trinh nói với bảo vệ nửa ngày cũng chưa được vào

“Cô gái à, gọi điện cho chủ nhà một tiếng là được đó.”

Thư Trinh thở dài, lấy di động ra, trong lòng nghĩ Hoắc Trầm đối với cô lạnh nhạt, thái độ cũng không nhiệt tình. Nhưng cũng phải gọi làm phiền cậu đến đón

Thư Trinh trầm ngâm một lát mới nhấn gọi

Hoắc Trầm xử lý xong chuyện, lúc đến quầy thu ngân mua 2 cây kẹo mút xong nhét vào túi

Vừa mới đặt mông vào chỗ ngồi, Giang Hải liền bắt đầu: “Sao vậy Trầm ca, cậu vừa bắt người kia xóa đi ảnh à?”

Hoắc Trầm mí mắt khẽ nâng, nhẹ nhàng lên tiếng, “Ờ”. Ngữ khí cậu không tốt, hỏi lại: “Không xóa chứ để dành ăn tết à?”

Giang Hải cảm thấy ngưỡng mộ, giơ ngón tay cái với Hoắc Trầm, tán thưởng nói: “Đúng là không nghĩ tới, Trầm ca của chúng ta chính là anh hùng cứu mỹ nhân!”

Hứa Từ một bên nói tiếp: “Đúng vậy, Trầm ca là đại diện cho công lý!”

Hoắc Trầm liếc hai người bọn họ một cái, nói: “Haha, nếu cậu ta có chụp các cậu, Trầm ca đây cũng sẽ làm như thế!”

Giang Hải cùng Hứa Từ vỗ tay, sau đó ngẩn người. Giang Hải nhanh nhạy hỏi Hoắc Trầm: “Tại sao lại chụp chúng tôi làm gì?”

Hoắc Trầm chán nản mà nhìn Giang Hải và Hứa Từ, như là đang nhìn một cặp gay: “Hai người thân thiết như vậy ai mà biết được!”

Hai người nọ nhìn nhau, sau đó đều tỏ vẻ chán ghét

Hoắc Trầm không thèm nghĩ đến hai cậu nữa. Cậu chỉ dựa vào vách tường, trong đầu lại nhớ lại hình ảnh tiên nữ đứng dưới bậc cầu thang nhìn cậu

Ánh mắt ghét bỏ kia đúng là khó quên

Hừ…nếu đầu óc của tiên nữ cũng xinh đẹp giống diện mạo thì tốt

Đang nghĩ ngợi thì điện thoại trên bàn rung lên, trên màn hình hiện lên chữ cực lớn: THƯ TRINH

Hoắc Trầm nhíu mày, nghe điện thoại: “Alo?”

Thư Trinh nghe đầu bên kia nhấc mày, cũng không biết nên xưng hô như thế nào. Trầm tư một giây, dựa vào nhiều năm đọc tiểu thuyết ngôn tình của cô, Thư Trinh từ từ mở miệng, ngọt ngào kêu cậu một tiếng: “Anh Hoắc Trầm?”

Hoắc Trầm siết chặt tay cầm điện thoại, có đoạn gân xanh hiện lên. Cô gái nhỏ giọng nói mềm mại, nghe như là đang nũng nịu với cậu.

Hoắc Trầm mí mắt giật giật

Cậu ở nhà là nhỏ nhất rồi, lại còn là con một cho nên trước đây không có ai gọi cậu là anh hết.

Nghe được như vậy thật tốt

Hoắc Trầm cảm thấy không quen, trong lòng cảm thấy lúng túng thật sự.

Quả nhiên, từ “Anh” hiện trên tin nhắn khi được cô gái nhỏ kêu lên cảm giác khác nhau hoàn toàn

Hoắc Trầm ấn đường hơi nhíu, hỏi: “Anh gì? Em nào đấy?”

Thư Trinh: “….”

Gì vậy? Ngôn tình đều là gạt người cả

Không phải là kêu một tiếng anh là người ta đều nhận ra sao?

Quá đáng, đối phương cũng không có yêu cầu cô xưng anh em.

Tại sao Hoắc Trầm không giống nam chính trong mấy truyện ngôn tình? Không biết kịch bản tiếp theo là gì hả?

Tức giận

Thư Trinh tức chết mất, cô chần chừ một giây rồi nói lại: “Em trai…Hoắc?”

Hoắc Trầm: “…”

Lúc em trai Hoắc vào cửa nhà, Thư Trinh ngồi trên chính vali của mình, mũi chân đặt trên mặt đất, bộ dáng chán đến chết

Tiếng bước chân càng lúc càng rõ, Thư Trinh ngẩng đầu, đứng trước mặt cô là một chàng trai, tay đang bỏ trong túi quần, mắt híp, khuôn mặt thanh tú sạch sẽ. Áo sơ mi màu trắng buộc ở thắt lưng. Cậu duỗi tay gãi đầu, đuôi mắt cong cong

Ơ, đây không phải là đại ca cô vừa gặp ở cửa hàng tiện lợi sao?

Hoắc Trầm thấy cô ngẩng đầu, một đôi mắt màu nâu nhìn thẳng về phía chính mình, cậu nhíu mày, tiên nữ?

Tiên nữ chính là người ở nhờ nhà cậu, Thư Trinh?

Trời đất.

Tiên nữ đứng lên, cười với cậu, đôi môi anh đào hơi giật giật, thân thiết kêu: “Em trai Hoắc!”

“Em tới rồi!”

Hoắc Trầm: “………”

Giờ phút này, cậu có chút hối hận

Gọi anh thì cứ gọi vậy đi, cũng không phải là chuyện lớn, bây giờ tự dưng lại đổi thành em trai.

Cảm thấy quái lạ

Cậu cũng không biết phải kêu Thư Trinh như thế nào, nghĩ nghĩ: “Cái kia..em gái à…”

Thư Trinh: “……”

Hoắc Trầm: “……”

Hoắc Trầm đi qua, giúp em gái Thư Trinh cầm vali, vừa mở cửa vừa thuận tiện giới thiệu với bảo vệ: “Đây là em gái nhỏ, về sau chú cứ trực tiếp cho lên nhà”

Thư Trinh: “…..”

Bảo vệ lập tức đồng ý

Thư Trinh chậm rì đi theo sau Hoắc Trầm

Hoắc Trầm dáng người cao lớn, mặt vô cảm đi đằng trước chỉ để lại bóng lưng thanh tú phía sau.

Đi được một lát, cảm thấy người phía sau đi quá chậm, Hoắc Trầm có chút khó chịu mà dừng lại, híp mắt xoay người nhìn ở phía sau

Cô chỉ kéo theo cái vali lớn, đi chậm rì. Hoắc Trầm chờ không nổi, quay lại vài bước, đôi tay cắm ở trong túi, vẻ mặt khó khăn, cúi đầu hỏi Thư Trinh: “Đồ vật rất nhiều?”

Thư Trinh tưởng vị công tử này có ý giúp cô, vội gật đầu: “Đúng vậy.”

Hoắc Trầm vươn tay ra, lòng bàn tay hướng về phía trước nói: “Vậy để tôi giúp.”

Thư Trinh lông mi hơi rũ, mắt nhìn lòng bàn tay của cậu, đường chỉ tay rõ ràng, không lộn xộn, ngón tay còn thon dài

Tuy rằng người này không nhiệt tình lắm, còn vừa mới cướp tiền của người ta, nhưng lúc này lại rất lịch lãm

Thư Trinh khóe môi khẽ cong, cũng không khách khí. Đang định đẩy cái vali qua, thiếu niên duỗi tay lấy cái hộp đựng son LV đang đeo trên vai cô, cầm trong tay

Cậu cười cười, rũ mắt hỏi cô: “Nhẹ hơn rồi đúng không?”

Thư Trinh: “…..” Cậu chỉ cầm giúp tôi cái hộp đựng son môi thôi còn không biết xấu hổ mà nói nhẹ nhàng hơn?

Ngưng lại giây lát, Hoắc Trầm hạ mi mắt, ngữ khí không kiên nhẫn nói: “Nhẹ hơn rồi thì có thể đi nhanh hơn được không, nấm lùn?”


Hộp đựng son LV đây, mệt mỏi thực sự:))))))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN