Ngày Tàn Của Thế Giới
Chương 24: Tìm ra manh mối
Nhóm dịch: Fulybook
Nguồn:
May mà cuối cùng những cố gắng của cô đã được Hoàng đế bệ hạ công nhận.
Cảm xúc nhanh chóng bị áp xuống, Anna bình tĩnh nói: “Bắt đầu tiến hành đi.””
“Vâng ạ.””
Hai người họ làm việc suốt một đêm mà vẫn không tìm ra được đầu mối. Tính toán của Nữ Thần Công Chính vô cùng hoàn hảo, không có một chút sơ sót nào. Vì vậy, họ muốn điều tra chân tướng từ việc điều động quân đội quả thực như mò kim đáy bể. Hơn nữa, ngay cả ba vị tướng chỉ huy và Tổng thống Liên Bang cũng còn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Anna mệt mỏi dụi mắt, đôi mắt vẫn không rời khỏi màn hình chủ.
“Điện hạ, cà phê.””
“Muốn tôi tỉnh táo thì phải lấy cho tôi một chai rượu mạnh.””
“Người có thể uống ít đi một chút không?””
“Không thể.””
Anna quay đầu mỉm cười, nhận chai rượu mạnh mới rồi tiếp tục vùi đầu vào công việc. Dưới chân cô đã có bảy, tám vỏ chai rượu xếp thẳng hàng ngay ngắn.
Bỗng nhiên, cô hơi ngẩn ra rồi quay ngoắt người lại, nhìn về phía hình ảnh trên màn hình.
“Sao thế?”” Mặc Kính Nam khó hiểu.
“Anh đang xem gì vậy?”” Cô hỏi.
“Hình ảnh giám sát các quận trong Liên Bang.”” Mặc Kính Nam trả lời.
Anna híp mắt, nói: “Vậy kế hoạch săn nhân tài của chúng ta thì sao? Đã điều động bao nhiêu người máy giám sát ra ngoài rồi?””
Mặc Kính Nam vỗ trán một cái, nói: “Tổng cộng là 691 cái. Khốn thật! Tôi quên mất người máy giám sát ngoài việc giám sát nhân vật được chỉ định thì cũng có thể ghi hình hoàn cảnh xung quanh.””
Hai người vội vàng xem xét lại từng hình ảnh giám sát.
Thời gian chậm rãi trôi đi.
Bỗng nhiên Anna vỗ vai Mặc Kính Nam, chỉ vào màn hình rồi nói: “Anh xem này.””
Mặc Kính Nam nhìn về phía màn hình của Anna, chỉ thấy trong đó là một robot di động đang bay ra từ tầng cao nhất của Công ty nghiên cứu chế tạo Chiến giáp Trường Ninh. Hắn ta lập tức điều chỉnh trí thông minh nhân tạo, hai tay lướt nhanh trên bàn phím: “Kiểm tra hình ảnh vệ tinh không gian.””
Vệ tinh gián điệp không gian cần thêm một chút thời gian để truyền tải hình ảnh về, hai người họ bèn yên lặng chờ.
Chỉ một lát sau, hình ảnh đã xuất hiện. Bọn họ thấy rõ ở độ cao khoảng mười nghìn mét trên không, có một chiến hạm vũ trụ cỡ trung đang đón lấy robot ấy rồi lập tức bay ra ngoài vũ trụ.
“Lúc đó, phi thuyền vũ trụ Thần Điện vừa khéo đi ngang qua bầu trời quận Trường Ninh.””
“Không sai, chiến hạm vũ trụ này rất có thể đã chở người đến trạm vũ trụ Tinh Không.””
Mặc Kính Nam lẩm bẩm: “Vấn đề hiện nay là, ai ở trong robot cơ động kia?””
Bỗng nhiên, công chúa Anna nói: “Lúc đó Cố Thanh Sơn đang ở đâu?””
Mặc Kính Nam thao tác hai tay rất nhanh: “Tôi xem một chút.””
Trên máy chủ nhanh chóng xuất hiện một hàng chữ: [Mục tiêu đang di chuyển lên cao, ở khoảng cách 19217 mét trên không, tín hiệu rada không thể tiếp tục theo dấu.]
Hai người nhìn nhau, nhất thời không nói gì.
Một lúc lâu, công chúa Anna mới chậm rãi nói: “Tuyên bố tin tức: Chín giờ sáng mai, trưởng công chúa đế quốc Sanorlanka sẽ có chuyến viếng thăm chính thức đến Liên Bang Tự Do, nơi dừng đầu tiên sẽ là quận Trường Ninh của Liên Bang.””
Mặc Kính Nam chần chờ nói: “Thế thân của người đang ở nơi xa nhất của đế quốc tiến hành hỏi thăm làm từ thiện. Bây giờ lại đưa ra tin tức này… Chỉ trong vòng hai ngày vốn không thể nào vượt qua ba quốc gia rồi chạy đến đây.””
Công chúa Anna nói: “Vậy thêm một câu, lần này công chúa đi xa còn sử dụng tàu bay siêu tốc.””
Mặc Kính Nam nói: “Có phải gấp gáp quá rồi không?””
Công chúa Anna nhìn chằm chằm màn hình theo dõi báo cáo, nói khẽ: “Không, ta chỉ sợ chậm.””
Sáng sớm hôm sau, Cố Thanh Sơn mặc đồng phục làm việc, dùng xong bữa ở căn tin nhân viên rồi đi nhanh đến phòng nghiên cứu của mình. Hắn chỉ mất khoảng năm phút đã giải quyết xong những vấn đề nghiên cứu, sau đó lại ngồi thừ người ra.
Rốt cuộc trong vòng một năm, hắn có thể tu hành đến cảnh giới nào đây? Dựa vào sức của mình hắn, muốn thay đổi tương lai là điều gần như không có khả năng. Chẳng lẽ hắn phải trơ mắt nhìn tận thế đến một lần nữa ư?
Giọng nói và nụ cười của Tô Tuyết Nhi bất chợt hiện lên ngay trước mắt.
Cố Thanh Sơn đang miên man suy nghĩ thì một giọng nói điện tử đột ngột vang lên.
[Xin chào, số hiệu 41157, giám đốc Tô yêu cầu anh đến đại sảnh của công ty.]
Nghe vậy, hắn ngạc nhiên đứng dậy đi ra ngoài. Thông thường, những nghiên cứu viên đang nghiên cứu khoa học sẽ không bị quấy rầy, trừ khi là cán bộ cao cấp của công ty mời đến. Nhưng chuyện này rất kỳ lạ, hôm qua chính miệng Nữ Thần Công Chính đã nói sẽ giữ bí mật thì chắc chắn sẽ không báo lại với bất kỳ ai.
Vậy vì sao giám đốc Tô muốn gặp hắn?
Cố Thanh Sơn bước vào thang máy, đi thẳng đến đại sảnh của công ty, lập tức có hai người mặc đồng phục màu đen đi đến trước mặt hắn.
“Cố Thanh Sơn?”” Một người hỏi.
“Là tôi.””
“Đi theo tôi, phu nhân mời anh dự tiệc.””
Người được bọn họ gọi là phu nhân, chỉ có thể là phu nhân chi trưởng của nhà họ Tô, cũng là mẹ Tô Tuyết Nhi.
Cố Thanh Sơn rùng mình, đáp: “Được.””
Hai người dẫn Cố Thanh Sơn ra khỏi Công ty nghiên cứu chế tạo Chiến giáp Trường Ninh, lên một chiếc phi cơ bay đến nơi ở của nhà họ Tô. Khoảng hai mươi phút sau, phi cơ đáp xuống một vùng đất rộng rãi ven hồ.
Cố Thanh Sơn bước xuống, phóng tầm mắt ra xa chỉ thấy hồ nước trong vắt gợn sóng và đồi núi trập trùng, trông rất hữu tình. Ở giữa hồ có một hòn đảo nhân tạo, chính là chỗ ở của nhà họ Tô.
“Mời anh lên thuyền nhỏ đến đảo.”” Người dẫn đường nói xong liền rời đi.
Cố Thanh Sơn cảm ơn rồi đi nhanh đến bên hồ. Hắn không thấy phật lòng hay gì cả, bởi hắn biết rõ quy định ở đây là không cho phép lái phi cơ đến đảo, một mặt là vì lo lắng an ninh, mặt khác cũng là tuân theo lễ nghi.
Sát ven hồ, có một chiếc thuyền con đang chờ hắn, trên thuyền còn một người trẻ tuổi khác đang đứng.
“Cậu chính là Cố Thanh Sơn?”” Người trẻ tuổi kia cười, chào hỏi.
“Là tôi, xin hỏi anh là ai?”” Cố Thanh Sơn nói.
“Tôi họ Bạch, tên Hồng Vũ, đến từ quận Bạch Sa.”” Trên mặt người trẻ tuổi lộ ra chút kiêu ngạo.
Phủ chủ của quận Bạch Sa cũng họ Bạch. Người thanh niên này có thể đứng ở đây, có cơ hội lên được thuyền của nhà họ Tô nên rất có khả năng anh ta đến từ nhà họ Bạch, một trong chín đại thế gia Liên Bang.
“Rất vui được gặp.”” Cố Thanh Sơn nói xong rồi lên thuyền.
Bạch Hồng Vũ ngăn lại: “Cậu chờ một chút.””
Cố Thanh Sơn dừng bước nhìn đối phương.
Bạch Hồng Vũ ngẩng đầu nói: “Yến hội nhà họ Tô, loại người hạ đẳng như cậu tốt nhất không nên tham dự, nếu không sẽ khiến giới quý tộc ở đây cảm thấy không vui.””
Cố Thanh Sơn bình tĩnh nói: “Là Tô phu nhân mời tôi đến.””
Bạch Hồng Vũ cười châm chọc nói: “Trở về đi, tôi sẽ nói với Tô phu nhân rằng cậu cáo bệnh xin về.””
Cố Thanh Sơn hỏi: “Nếu tôi không về thì sao?””
Bạch Hồng Vũ đáp lại: “Tôi là người nhà họ Bạch quận Bạch Sa, người đứng đầu nhà họ Bạch là cha tôi, tôi chỉ nói vậy thôi nhưng chắc hẳn cậu đã biết kết cục khi không nghe lời tôi rồi chứ?””
Vậy mà Cố Thanh Sơn chỉ nói: “Phiền anh nhường đường.””
Bạch Hồng Vũ bình tĩnh nhìn hắn như đang nhìn một kẻ ngu, lắc đầu: “Nơi này là nhà họ Tô, tôi không muốn làm những hành động thất lễ, nhưng tôi có thể cam đoan rằng cậu sẽ hối hận suốt đời.””
Cố Thanh Sơn nhếch miệng cười: “Bây giờ tôi sẽ khiến anh hối hận suốt đời.””
Trên hòn đảo giữa hồ.
Vườn hoa nhà họ Tô.
Một phụ nữ trung niên đoan trang ngồi trong đình, vô cùng tập trung pha trà.
“Thưa bà, Bạch Hồng Vũ và Cố Thanh Sơn đã đến bờ hồ nhưng có chút vấn đề.””
“Chuyện gì?”” Người phụ nữ trung niên cũng không quay đầu lại, hỏi.
“Hình như hai người họ xảy ra xung đột, cuối cùng chỉ có một người lên thuyền, đang trên đường đến đây.””
Trên mặt người phụ nữ trung niên mang theo chút ý cười, lẩm bẩm: “Bạch Hồng Vũ trưởng thành rồi, đã biết làm thế nào để không đánh mà vẫn khuất phục được người khác. Rất tốt, thế mới được xem là quý tộc.””
“Phu nhân, không phải như vậy. Người lên thuyền là Cố Thanh Sơn.””
Người phụ nữ trung niên ngạc nhiên hỏi: “Bạch Hồng Vũ đâu?””
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!