Ngày Trôi Về Phía Cũ - Chương 32: Quá khứ chưa một lần buông tay
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Ngày Trôi Về Phía Cũ


Chương 32: Quá khứ chưa một lần buông tay


Những ngày cuối năm,

Sài Gòn rùng mình hóa thành Đà Lạt, nỗi nhớ rùng mình hóa thành những hạt mưa, anh rùng mình gọi về những ngày rất gần mà bất giác đã trở thành xưa.

Em chắc sẽ lại cười và bảo anh vớ vẩn. Ừ, thì có gì đâu, chỉ là những con hẻm quanh co của phố núi, những ngã đèo đìu hiu gió thổi ngược xuôi, những ngón tay chạm vào nhau bối rối, những im lặng bỗng chốc gọi dậy cả hoàng hôn… Chỉ thế thôi, giữa anh và em, tất cả là những kỷ niệm chóng vánh không lời, chưa bao giờ cũ và cũng sẽ chẳng có gì mới hơn. Sẽ kết thúc ngay khi chưa kịp bắt đầu…

Những ngày Sài Gòn đột ngột trở lạnh nhắc anh nhớ cồn cào phố núi của hai đứa – xuýt xoa giữa cơn lạnh mà vẫn không ngừng nheo mắt cười nhìn nhau, run cầm cập trên tầng thượng quán bar đầy gió để nghe ấm lòng bởi vì nồng của Martini. Đến tận giờ, lòng anh vẫn buốt và hồn vẫn còn say, nhưng không phải vì rượu, càng không phải vì cái lạnh ngắn ngủi của Sài Gòn họa hoằn mới xuống dưới 20°C này.

Anh sực nhớ em từng ước phải chi Sài Gòn lúc nào cũng rét mướt như thành phố sương. Giờ thì ước gì được nấy rồi, nhỉ? Có điều, em biết anh đã ước gì khi ấy không? Đó là phải chi lúc nào cũng được gần nhau như thế này… Sực tỉnh với thực tại, anh nhận ra có những điều ước riết cũng thành thiệt, chẳng hạn như thời tiết (chắc vậy nên từ xưa đã có hẳn tập tục cầu mưa), nhưng cũng có những điều mà chẳng ước mơ nào hiện thực nổi – như những quyết định của con tim. Vậy mà, anh vẫn cứ níu kéo đầy thảnh hoặc những kỷ niệm vụn vặt đã nằm lại phía sau như thể quá khứ chưa một lần buông tay. Phải chăng vì người ta chỉ có thể buông, khi trong tay đã nắm sẵn một điều gì. Còn anh, biết buông gì đây? Bởi tất cả anh giữ trong tay chỉ là những kỷ niệm mơ hồ nhất về em – nụ cười của em, mùi tóc ướt của em, những buổi sáng đầy nắng em choàng dậy và trầm ngâm bên cửa sổ, những giấc tối em thiếp ngủ ngon lành và anh lặng lẽ kéo vội chăn để che ấm cho em…

Anh sẽ buông tay với ký ức của chính mình… nhưng có buông tay được với những cảm xúc đã riêng dành cho em?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN