CHƯƠNG 25
Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, Nhan An Mỹ lập tức cười tít mắt: “Mẹ ơi, mẹ và ông cậu không phải họ hàng, hai người có thể kết hôn! Phù sa không chảy ruộng ngoài, mẹ cưới ông cậu đi!”
Bàn tay vịn vô lăng của Lưu Thiên Hàn khựng lại. Anh biết, lời của Nhan An Mỹ hoàn toàn là lời nói của trẻ con không kiêng nể gì, nhưng không rõ vì sao anh lại có chút chờ mong câu trả lời của Nhan Nhã Tịnh.
“Khụ khụ…” Nghe Nhan An Mỹ nói vậy, Nhan Nhã Tịnh suýt sặc nước miếng. Vốn dĩ khi đối mặt với Lưu Thiên Hàn thì nhịp tim của cô đã không ổn định được rồi, lại thảo luận đề tài mẫn cảm như vậy, khiến mặt cô nóng như phát sốt.
Nhan An Bảo cũng nhìn Nhan Nhã Tịnh đầy chờ mong. Cậu bé thừa nhận mình cũng nghĩ như vậy. Hơi bất công với bà, nhưng nếu người mẹ thích là ông cậu thì Nhan An Bảo ủng hộ bọn họ ở bên nhau vô điều kiện.
Như vậy chúng mới có thể ở cùng ông cậu mãi mãi. Cậu bé muốn ở cùng ông cậu mãi mãi.
Nhan Nhã Tịnh ho húng hắng mãi mới tìm lại được giọng nói của mình. Cô xoa mái đầu nhỏ nhắn của Nhan An Mỹ, quở trách: “An Mỹ, con nói bậy cái gì vậy, anh Lưu là trưởng bối của mẹ!”
“Anh Lưu, An Mỹ còn nhỏ, không hiểu chuyện, anh đừng nghe con bé nói linh tinh. Tôi thề, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn với anh cả! Đánh chết tôi tôi cũng không dám ngấp nghé anh Lưu đâu!”
“Ừ.” Bàn tay to lớn của Lưu Thiên Hàn để trên vô lăng, những đốt ngón tay trắng bệch thấy rõ. Thì ra cô không muốn lấy anh! Sao trong lòng lại khó chịu thế này!
Lưu Thiên Hàn mở cửa sổ xe. Gió mát thổi vào, lòng anh càng ngột ngạt hơn.
Biệt thự của Hách Trung Văn nằm cạnh biệt thự Tầm Viên của Lưu Thiên Hàn. Lúc Lưu Thiên Hàn đi đón Nhan Nhã Tịnh, Hách Trung Văn đã từ nhà họ Hách trở về.
Nhan Nhã Tịnh vừa xuống xe, Hách Trung Văn đã xông tới như một tia chớp, đè mạnh cô lên cửa xe.
Nụ cười ở khóe môi Hách Trung Văn hoàn mỹ không chê vào đâu được.
Đã dồn xe thành công!
Hách Trung Văn vén một sợi tóc vàng trước trán mình, nhân tiện soi mặt mình trong gương chiếu hậu của chiếc xe thể thao. Cool ngầu vô đối, cực kỳ hoàn mỹ. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Anh ta cúi mặt, nhìn Nhan Nhã Tịnh đắm đuối. Đột nhiên trong tay anh ta xuất hiện một bó hoa hồng đỏ tươi như làm ảo thuật.
“Chị đại, tặng em nè.”
Nhan Nhã Tịnh không ngờ vừa xuống xe đã bị va đập như vậy, cô cảm thấy thắt lưng mình sắp bị xô gãy luôn rồi.
Cô xoa eo mình, nghiến răng vì đau, còn chưa nguôi ngoai thì đã thấy môi Hách Trung Văn nhích dần về phía môi mình.
Dồn xe chỉ là khúc dạo đầu thôi, thời khắc đẹp nhất dĩ nhiên là ôm hôn thắm thiết.
Hách Trung Văn nhắm mắt lại. Giờ khắc này, anh ta chỉ muốn kề bên, hôn thắm thiết cô gái mà anh ta yêu.
“Hắt xì!”
Ba tiếng hắt xì vang lên cùng lúc.
Nhan Nhã Tịnh đẩy tay Hách Trung Văn ra, khi nhìn thấy đầu sỏ gây tội trong tay Hách Trung Văn, cô nhanh chóng đặt bó hoa hồng đỏ tươi kia ra xa.