Nghe Cái Bút Nói Rằng Anh Thầm Yêu Em? - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
114


Nghe Cái Bút Nói Rằng Anh Thầm Yêu Em?


Chương 2


Hướng Vi mượn được bút đúng như mong muốn, liền bắt đầu lên kế hoạch phản công lại, quyết tâm không để một đời này rơi vào thảm hại như đời trước. Sau khi tan học về nhà, cô đặt bút của Giang Thành ở trên cuốn vở bài tập toán, lòng tràn đầy chờ mong mà nói:

“Giang Thành không học lệch, chắc mày cũng không học lệch giống cậu ta đúng không? Nào, chúng ta làm bài tập toán trước nhé.”

Trả lời cô là một giọng nói tràn đầy ghét bỏ:

“Thật ồn ào quá đi. Chủ nhân nhà ta khi làm bài không bao giờ nói nhiều những lời vô nghĩa như vậy.”

Hướng Vi: “…”

“Cái con bé học hành bết bát này, không phải cô thích chủ nhân nhà ta đấy chứ? Thích thì nhích đi, còn bày đặt mượn bút nữa. Trò cũ rích!”

“…”

Cái bút này biết thật nhiều chuyện.

Hướng Vi buồn cười, liếc mắt nhìn cái bút, vui vẻ đáp:

“Tao không có thích Giang Thành, tao thích mày đó.”

“ Thật là…. Hả hả hả hả hả? Con bé này có thể nghe thấy lời ta nói chuyện sao?”

“Ừ. Tao nghe được mày nói chuyện đó.”

Tuy rằng cô không thể thấy được biểu cảm của cái bút, nhưng Hướng Vi nghe thấy âm thanh có vẻ hoảng sợ mà biết rằng cái bút máy này cũng bị dọa không ít đâu. Vì thế, cô im lặng đợi một lúc, đợi nó bình tĩnh lại rồi mới tiếp tục nói:

“Nào, xin chào. Tao tên là Hướng Vi. Về sau tao với mày ở chung vui vẻ nha.”

Khi nói chuyện, cô còn cầm cái bút lắc qua lắc lại trên không trung, ra vẻ như đang bắt tay, bày tỏ tinh thần vô cùng muốn hợp tác.

Bút của Giang Thành: “…” Con bé này hình như có vấn đề. Nó cũng không có cách nào ở chung vui vẻ với một đồ ngốc được.

Trong phòng ngủ nho nhỏ, một người một bút cùng rơi vào trầm lặng. Vài giây sau, cái bút viết mở lời trước:

“Cô nên từ bỏ ý định này đi. Chúng ta cấm yêu đương với loài người. Cô có thích ta cũng chẳng làm được gì.”

“…”

Cô không hề có ý định bàn chuyện yêu đương với một cái bút mà.

Hướng Vi bèn nói sang chuyện khác: “Thế mày vốn là yêu tinh à? Là cái gì thành tính vậy?” Cô nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi: “Bút viết thành tinh?”

“Bút thành tinh thì đã làm sao? Hóa ra cô coi thường bút viết thành tinh à?  Ta trên thông thiên văn dưới tường địa lý, tài cao học rộng, mở miệng thành thơ, đặt bút thành văn, loài người kém cỏi như cô một chút cũng không thể nào so sánh.”

“…”

Cô chưa hề nói cái gì mà? Rõ ràng chỉ là tò mò mà thôi. Dù sao thì cái bút ngu ngốc của cô là loại sinh vật gì chính nó còn không biết.

Cái bút này học cái tính cách đó từ Giang Thành sao?

Không phải, Giang Thành nhìn qua trông có vẻ u ám một chút, nhưng không giống như cái bút kiêu ngạo này.

“Mày có tên không? Từ nay về sau tao gọi mày là gì được?” Hướng Vi lại hỏi.

“Tên của ta cô không cần biết.”

“…Vậy tên giả của mày là gì?”

“Giang Nhị Hắc. Ta tự đặt đấy. Dễ nghe không?”

Giang Nhị Hắc…. Nhị Hắc…

Hướng Vi cố nhịn cười, trái lương tâm mà nói: “Thật dễ nghe. Đúng là một cái bút tài hoa hơn người.”

“Cắt… thật giả tạo.” Nhị Hắc quăng ra một câu phá vỡ kỹ thuật diễn xuất của Hướng Vi.

Hướng Vi: “…” Bút của học sinh xuất sắc thật không dễ dàng bị lừa gạt mà.

Một người một bút lại tiếp tục rơi vào trầm lặng lần thứ hai.

Lúc này, cây bút chì bấm màu hồng phấn ở trên bàn tội nghiệp nói: “Vi Vi, ta cũng muốn có tên.”

Hướng Vi nghe vậy thuận miệng trả lời: “Thế thì mày gọi là Nhị Phấn đi.”

Nhị Phấn:” Yay! Ta có tên rồi. Nhị Phấn Nhị Phấn Nhị Phấn…”

Giọng điệu nghe y như một đứa thiểu năng trí tuệ vậy.

Hướng Vi vỗ trán. Qủa nhiên là khi không so sánh thì sẽ không có tổn thương tinh thần mà. Bút nhà người ta thông minh như vậy… À không, không phải cái bút nào cũng thông minh như Nhị Hắc. Không tính Nhị Hắc, sau khi cô sống lại đi mượn về chin cái bút, trong đó có năm cái không thể nói gì cả, chắc là chưa tu luyện thành tinh, còn bốn cái kia thì biết nói nhưng lời nói ra rất ngu xuẩn, cũng chẳng biết đọc chữ, trên cơ bản đều là một lũ yêu tinh mù chữ.

Giống như Nhị Hắc chắc là đại văn hào trong giới yêu tinh rồi.

Tưởng tượng như vậy, trong lòng Hướng Vi lại càng phấn khích.

“Nhị Hắc, mày có biết làm bài tập không?” Cô hi vọng hỏi.

Nhị Hắc: “Biết. Cô muốn làm bài tập à?”

Hướng Vi tự động bỏ qua vẻ đề phòng trong giọng nói của Nhị Hắc, chỉ vào một bài tập chứng minh trên sách, vẻ mặt ân cần hỏi: “Thế đề này làm như thế nào?”

“Không biết.” Nhị Hắc nói không cần nghĩ.

“…Mày mới bảo mày biết làm bài tập mà?”

“Ta chỉ biết làm những bài mà chủ nhân nhà ta đã làm thôi. Đề bài này chủ nhân nhà ta chưa từng làm.”

“…”

Hóa ra bút của học sinh xuất sắc cũng có giới hạn.

Nhưng đây cũng không phải là vấn đề lớn. Giang Thành học giỏi như vậy, chắc chắn đã làm qua không ít bài tập.

Ôm ảo tưởng tốt đẹp như vậy, Hướng Vi chỉ vào đề bài thứ hai hỏi:

“Vậy còn cái đề hàm số này?”

“Không biết”

Bài thứ ba.

“Không biết.”

Bài tiếng Anh.

“Không biết.”

Bài vật lý.

“Không biết.”

Sau cả một đêm như vậy, Hướng Vi đưa ra một kết luận:

GIANG THÀNH KHÔNG PHẢI NGƯỜI.

Cậu ta chắc chắn là thần thánh tái sinh. Nếu không thì sao mà bình thường không làm bài tập nào, đến lúc thi lại đạt điểm tối đa mọi môn.

Ở trên lớp học cũng không thấy cậu ta chăm chú học, trốn học cũng là chuyện như cơm bữa. Nếu lúc về nhà cũng không làm bài tập, vậy thực ra cậu ta học vào lúc nào vậy?

Hay là, có những người trời sinh ra đã biết làm bài kiểm tra rồi?

Suy nghĩ này làm một người chăm chỉ học hành nhưng vẫn yếu kém như Hướng Vi chịu đả kích không nhỏ. Vì thế, trong cả tiết tự học buổi sáng, tinh thần cô vẫn sa sút. Đến tận khi cô giáo dạy toán bắt đầu tiết học buổi sáng, cô vẫn còn rối rắm chuyện này.

“Này, mày lừa tao phải không? Ngày hôm qua, lúc tao mượn bút của Giang Thành… là mượn mày đó, rõ ràng là cậu ta đang làm bài kiểm tra.” Cô dùng tay che miệng, nói chuyện khe khẽ với Nhị Hắc.

Nhị Hắc thuận miệng đáp: “Còn không phải là vì có cô ở đó.”

“Ý mày là gì chứ?”

“Ta có nói ra thì cô cũng không hiểu. Thứ ngu ngốc.”

“…”

Cô thế mà lại bị một cái bút coi thường.

Hướng Vi cảm thấy lòng tự trọng của chính mình bị tổn thương sâu sắc, trong lòng thở dài một tiếng, nản chí nằm bò dài ra bàn, vẻ mặt không còn thiết sống nữa.

“Vi Vi, cậu bị làm sao vậy? Tối hôm qua ngủ không ngon à?” Bạn tốt kiêm bạn cùng bàn Tần Khả Viện quan tâm hỏi.

Hướng Vi lắc đầu: “Không phải. Chỉ là tự nhiên thấy tuyệt vọng quá. Những đề bài kia trên bảng hôm nay mình không biết làm một bài nào.”

“Thật vô lý mà.” Tần Khả Viện kinh ngạc nhướng mày, nhìn lên bảng đen, rồi lại nhìn Hướng Vi: “Đề bài ngày hôm qua cậu có làm được không?”

“Không.”

“Vậy thì tại sao hôm quá cậu không tuyệt vọng?”

“…”

“Rồi hôm kia, hôm kìa, cả hôm trước hôm kìa, hôm trước của hôm trước hôm kìa nữa…. tại sao cậu không hề tuyệt vọng?”

“…”

Ôi, người này có thể nói chuyện bình thường được không vậy?

Không nhìn ra cô hiện tại không thể chịu thêm tra tấn nào nữa hay sao?

Hướng Vi thở dài, rồi lại vừa nngồi ngay ngắn lại chăm chỉ chép bài tập trên bảng đen, vừa suy nghĩ xem làm thế nào để phát huy công dụng của Nhị Hắc.

Đường đường là một cái bút “trên thông thiên văn dưới tường địa lý, tài cao học rộng, mở miệng thành thơ, đặt bút thành văn” không thể vô dụng giống cô được.

Hướng Vi đang suy nghĩ ngơ ngẩn, bỗng nhiên giọng nói lạnh như băng của cô giáo dạy Toán trên bục giảng truyền đến:

“Hướng Vi, em trả lời tôi xem bài này nên giải như thế nào?”

Vừa nghe thấy lời này, Hướng Vi biết mình lại gặp xui xẻo rồi.

Cô giáo dạy Toán không thích những học sinh yếu kém, đây là điều cả học sinh cả trường đều biết. Trong mỗi lớp học toán, cô đều sẽ cố ý gọi một học sinh yếu kém “đội sổ” lên trả lời bài tập, không trả lời được thì bị phạt.

Không ngờ người xui xẻo đội sổ bị chọn trúng hôm nay lại là cô.

Hướng Vi lắc đầu: “Em không biết”

“Cả ngày chỉ biết làm mấy việc không đàng hoàng.” Cô giáo dạy Toán cười lạnh, “Xuống cuối lớp đứng cho tôi.”

Hướng Vi: “…”

Cô khi nào làm mấy việc không đàng hoàng vậy?

Thêm nữa, nếu bài nào cô cũng biết làm, vậy thì còn cần giáo viên để làm gì?

Hướng Vi bĩu môi, không nói lời nào, trong lòng cũng biết cô giáo muốn nhục nhã mình, tranh cãi lại là không tốt, vì thế cô nhẹ nhàng cầm lấy sách giáo khoa cùng với Nhị Hắc, đi đến cuối lớp. Khi đi qua chỗ của Giang Thành, cô nghe được lời nói của cô giáo dạy Toán lại nói:

“Giang Thành, em nói xem bài này dễ như thế nào?”

Hướng Vi: “…”

Rõ ràng cô giáo dạy Toán muốn dẫm nát lòng tự trọng của cô. Chỉ tiếc, cô chẳng có cảm giác gì, trong lòng còn vui vẻ nhảy nhót. Người như Giang Thành làm sao có thể vấp phải cái đề này. Đề này đối với cậu ta vô cùng đơn giản.

Hướng Vi nhếch khóe miệng, nghiêng đầu nhìn sang Giang Thành, đúng lúc thấy khóe miệng của cậu ta nhàn nhạt cong lên, đôi mắt đen sâu thẳm không nhìn rõ cảm xúc:

“Em không biết.” Một chân đá văng ghế ngồi đứng dậy, cậu ta nói, không một chút để ý.

Giọng nói không nhẹ không nặng, nhưng lại mười phần vang vọng trong lớp học, làm giáo viên trong nháy mắt câm nín, thu hút ánh mắt của mọi người.

Cô giáo dạy Toán mới một giây trước còn đắc ý mười phần, trong nháy mắt sắc mặt trở nên xanh mét, cô không biết rằng Giang Thành sẽ có phản ứng như vậy, bèn ngẩn người ra mất một lúc rồi cau có nói: “Em cũng xuống cuối lớp đứng.”

Giang Thành không cãi lại, khóe miệng hơi nhếch lên, xoay người về phía Hướng Vi với ánh mắt “lady first”.

“…”

Hướng Vi cảm thấy thật cạn lời, sau đó yên lặng đi đến chỗ bị phạt ở cuối lớp đứng. Giang Thành đi sau, đến bên cạnh Hướng Vi, dựa lưng vào vách tường, hai tay nhét trong túi quần đồng phục, vẻ mặt dương dương tự đắc.

Trên bục giảng, cô giáo dạy Toán gõ cái thước nặng nề lên bảng đen, bực bội hỏi: “Ai biết làm bài này thì giơ tay.”

Cả một phòng học to như vậy, hơn năm mươi học sinh nhưng không một ai giơ tay. Bầu không khí trong phòng học trở nên ngột ngạt.

“Không có ai biết làm bài này à? Không có ai sao?” Cô giáo lại hỏi lại lần nữa, trong giọng nói càng thêm tức giận.

Tất cả mọi người đều cúi đầu như cũ, nghĩ thầm, đến Thành ca còn nói không biết thì ai dám nói biết làm chứ? Mặc kệ cho ai biết làm, nhưng Thành ca nói không biết làm, rõ ràng là vì giải vây cho Hướng Vi. Bọn họ tuy không có dũng khí ngang nhiên nói với cô giáo như Thành ca đã làm, nhưng dốc hết sức im lặng thì vẫn có thể. Thực ra thì, trong khối lớp 11, thái độ học tập chăm chỉ của Hướng Vi là điều ai cũng biết.

Thân là một cô gái xinh đẹp có thể dựa vào mặt để kiếm cơm, nhưng cô không đi học muộn, không yêu sớm, kính trọng giáo viên, thân thiện với bạn học, thực sự chính là “học sinh yếu kém” mẫu mực. Hôm nay cô giáo dạy Toán lại kiếm chuyện bảo cô ấy “chỉ biết làm mấy việc không đàng hoàng”, rõ ràng muốn khiến người khác tức giận mà. Đã vậy, coi như hôm nay Hướng Vi phạm sai lầm, chỉ cần Thành ca muốn đứng ra che chở cô ấy, thì không có ai dám đứng ra làm trái lại.

Tất cả mọi người im lặng làm cô giáo trên bục giảng không có cách nào, trên mặt trắng bệch, mất một lúc mới nói: “Tiết này cả lớp tự học. Lớp trưởng và lớp phó học tập trông coi.” Nói xong, cô giáo phất tay áo bỏ đi.

Phòng học yên tĩnh mấy giây sau…

“Yayyyyyy”

Có mấy người còn làm động tác ăn mừng chiến thắng. Không khí trong lớp lập tức ồn ào náo nhiệt hẳn lên.

Mà người lúc này đang ngoan ngoãn bị phạt đứng là Hướng Vi đang còn ngơ ngác như ở trong mộng.

Chuyện gì mới xảy ra vậy?

Đây là cả lớp làm cô giáo dạy Toán tức giận bỏ đi sao?

“Chủ nhân nhà ta ra mặt giúp cô. Chắc cô đang vui mừng đến ngốc rồi?” Nhị Hắc trong tay cô bỗng nhiên nói.

Hướng Vi nghe vậy, cảm thấy có chút ngại ngùng, cúi đầu nói nhỏ: “Mày mới là đồ ngốc ấy.”

“Ai ngốc vậy?”

“Cậu.”

Lời vừa nói ra khỏi miệng, Hướng Vi bỗng nhiên nhận ra Nhị Hắc không hỏi ai ngốc, mà là người đứng cạnh cô nãy giờ.

Giang Thành.

Thật là xấu hổ quá đi.

Hướng Vi vội vàng giải thích: “Chuyện này… cậu không cần hiểu lầm, tôi không có nói cậu ngốc… là Nhị Hắc nó….”

Nói đến đây, Hướng Vi không biết nói như thế nào nữa. Cô nhìn Giang Thành, rồi lại nhìn cái bút trong tay, bỗng nhiên hiểu ra “im lặng là vàng.”

Tôi không có bảo cậu ngốc, tôi nói bút của cậu ngốc mà.

Lời này nói ra nghe thật khó tin. Huống chi đối với Giang Thành, Nhị Hắc cũng chỉ là một cái bút bình thường, đâu ra mấy chuyện ngốc hay không ngốc đây.

Nếu còn nói nữa, cậu ta sẽ cho rằng cô lên cơn chập mạch rồi.

Thôi đừng nói gì nữa tốt hơn.

Vì thế Hướng Vi tiếp tục cúi đầu im lặng, quyết định làm một cô gái xinh đẹp im lặng.

Nhưng mà người bên cạnh lại không có ý định kết thúc đề tài này…

“Nhị Hắc à? Cô còn đặt tên cho nó nữa sao?” Cậu hỏi, giọng nói bởi vì cố gắng nói nhỏ lại càng trở nên cuốn hút.

Trong phòng học cực kì ồn ào, cả hai người rõ ràng đứng cách nhau một quyển sách, nhưng Hướng Vi lại nghe không sót một chữ nào, lại giống như thì thầm bên tai vậy, lời nói với ý cười kia đều không bỏ sót.

“Tôi… chuyện đó…” Cô ấp úng nửa ngày, không biết nên giải thích như thế nào, cuối cùng thành thực đáp: “Thật ngu ngốc phải không? Ha ha.”

Nói xong được hai chữ “Ha ha” kia, Hướng Vi cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng.

Tuy rằng lúc này cô với Giang Thành cũng không có liên quan lắm, nhưng cô vẫn muốn hét lên một câu”

Cùng người có chỉ số thông minh cao như cậu nói chuyện, thật phí tế bào não của tôi!!!!!!!!!!

Vì bản thân mà tiến hành ba giây mặc niệm, Hướng Vi cúi đầu, mở sách ra vẻ học tập.

Lúc này, do lớp trưởng và lớp phó học tập quản lý, lớp học ồn ào đã dần yên tĩnh lại.

Tất cả mọi người đều đang học tập hoặc làm bộ học hành chăm chỉ.

Ngoại trừ một người.

“Thật đáng yêu.”

Người kia bỗng nhiên nhẹ nhàng nói.

Không hề nói ai là thật đáng yêu.

Nhưng, một đốm đỏ từ từ lan rộng trên mặt Hướng Vi. Cô cúi đầu càng thấp, nghĩ thầm:

Năm nay, Nam Thành có vẻ nóng hơn năm ngoái.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN