Nghe Cái Bút Nói Rằng Anh Thầm Yêu Em? - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Nghe Cái Bút Nói Rằng Anh Thầm Yêu Em?


Chương 6


Nhị Hắc đầu đầy vạch đen ngồi ở trên thân bút của mình, ném cho Hướng Vi ánh mắt như nhìn đứa thiểu năng trí tuệ, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Cô từ bỏ ý định này đi. Cậu ta chắc chắn sẽ không tin tưởng.”

Nếu chủ nhân của nó có tinh thần giác ngộ này đã chẳng yêu thầm cô ta đến 4 năm.

Aizz, thứ học sinh yếu kém Hướng Vi này, chắc chắn chưa từng nghĩ đến tại sao học sinh luôn đứng nhất mọi kỳ thi của trường như chủ nhân nhà nó lại lưu lạc đến lớp học toàn học sinh yếu kém này.

“Hay là, nếu cậu ta đã hiểu lầm cô, thì cô tương kế tựu kế, thử theo đuổi cậu ta, có khi lại theo đuổi thành công đấy.”

Theo đuổi Giang Thành?

Thực sự không có cách nào thực hiện mục tiêu sao? Hay là cô làm thêm nhiều đề một chút…

“Tao từ chối.” Đối với đề nghị này của Nhị Hắc, Hướng Vi hoàn toàn không có hứng thú.

Nhị Hắc thấy vậy lại tiếp tục lừa gạt: “Cô nghĩ thật kỹ xem, đến khi cô theo đuổi được cậu ta, còn sợ không có ai giúp cô nói qua những phần quan trọng sao?”

“Nghe cũng có lý…”

“Là cực kỳ có lý.” Nhị Hắc thấy Hướng Vi có vẻ lưỡng lự, vội vàng thừa thắng xông lên: “Không chỉ có nói qua những phần quan trọng thôi đâu, mà còn có thể dạy cô làm bài tập. Có phải cực kỳ có lợi hay không?”

Nói qua những phần quan trọng…. Chỉ bài tập….

Nghĩ thôi cũng thấy lòng xao xuyến rồi.

Nếu Giang Thành thực sự nguyện ý giúp cô…

Càng nghĩ, Hướng Vi lại càng cảm thấy giao dịch của cái bút này thật có lợi.

Khoan đã… Giao dịch?

Vừa rồi, suýt chút nữa cô đã vì mong muốn của bản thân mà đi lừa gạt tình cảm của Giang Thành.

Ông trời ơi… Tại sao cô có thể vô liêm sỉ như vậy?

Đều do bài thi sát hạch khiến cho nhân cách của cô trở nên sa đọa.

“Tao không thể làm như vậy.” Hướng Vi vội vàng vứt bỏ mấy ý tưởng vô đạo đức trong lòng, vừa tự an ủi lương tâm vừa nói “Nhị Hắc à, tao là một người sống có nguyên tắc. Cái chuyện độc ác không có lương tâm này, thực sự tao không thể nào làm được.”

Nhị Hắc: “…”

Ta cầu xin cô, cô hãy đem toàn bộ sự độc ác trái lương tâm ấy dùng ở trên người chủ nhân nhà ta đi!!

Sau lần suýt chút nữa dưới sự hướng dẫn của Nhị Hắc mà làm ra chuyện trái đạo đức với Giang Thành, Hướng Vi không dám nhìn thẳng vào Giang Thành nữa. Mặc dù cô biết là cậu ta không thể nào biết được nội dung cuộc đối thoại của cô với Nhị Hắc, nhưng cô vẫn cảm thấy cực kỳ chột dạ, khi ở trường học thì luôn trốn tránh cậu ta.

Trong chớp mắt, thứ sáu đã đến. Có lẽ do cuối tuần sắp đến nên trong lớp học rất ồn ào. Các bạn học trông cũng không có vẻ gì là hứng thú học hành, mới sáng sớm đã tụm năm tụm ba lại nói chuyện phiếm.

Hướng Vi để ý thấy phòng học hôm nay đặc biệt đông vui, lại có rất nhiều gương mặt xa lạ.

“Hôm nay có bạn học mới sao?” Cô hỏi Tần Khả Viện.

“Không phải đâu. Tại sao cậu lại hỏi như vậy?”

“Ở cửa sau phòng học có rất nhiều bạn học lạ mặt.” Hướng Vi bỏ cặp sách qua một bên, vừa từ trong cặp lấy ra sách vở vừa lẩm bẩm: “Hay là tới nghe giảng nhỉ?”

Tần Khả Viện: “……”

Nghe giảng ư? Đúng là chỉ có cô ấy mới có thể nghĩ ra được.

“Vi Vi, có phải cậu cho là nữ sinh toàn trường đều chăm chỉ học tập giống như cậu không?” Tần Khả Viện cười nói.

Hướng Vi chớp chớp mắt: “Tại sao lại hỏi như vậy?”

“Cậu lại nhìn cẩn thận mình coi nào, cái người đứng ở trong đám nữ sinh đó có quen mắt không?”

“Không.”

“…” Tần Khả Viện đỡ trán. “Vi Vi, đó đều là những người theo đuổi Giang Thành. Hôm qua, trong lúc thi đấu bóng rổ Giang Thành bị thương, các cô ấy đến hỏi thăm săn sóc cậu ta đó.”

“À… ra thế.” Hướng Vi bừng tỉnh. “Hóa ra ngày hôm qua có trận đấu bóng rổ à?”

Tần Khả Viện: “……………………”

Nhị Hắc: “……………………”

Trọng điểm là—- Giang Thành bị thương mà.

Đúng là một đứa con gái kỳ lạ hiếm thấy trên đời.

“Vi Vi, cậu thực sự không có ý gì với Giang Thành sao?” Tần Khả Viện tò mò hỏi.

Người làm chuyện trái lương tâm luôn dễ dàng hoảng hốt.

Giống như Hướng Vi bây giờ vậy.

Nghe Tần Khả Viện nói, mặt Hướng Vi tức khắc trắng bệch, vội vàng nói: “Cậu đừng có nói lung tung. Mình không phải loại người như vậy.”

“Không phải loại người như vậy là ý gì? Giang Thành?”

“Không, ý là mình thực sự không thích Giang Thành.”

Hướng Vi còn đang bận giải thích thì thấy biểu tình của Tần Khả Viện giống như nhìn thấy quỷ ở bên cạnh cô. “Làm sao vậy?” Cô vừa hỏi vừa nghiêng nghiêng đầu.

Bỗng nhiên đụng phải một đôi mắt đen láy, sâu bên trong mắt là vẻ mờ mịt.

“Giang Thành, sao cậu lại….” ở đây?

Lời còn chưa nói xong, Giang Thành đã nhấc chân đi, để lại cho cô một bóng lưng lạnh lẽo và ba chữ:

“Đi ngang qua.”

Gi ọng điệu và biểu cảm của cậu ta lúc này trông cực kỳ u ám. Bước đi của Giang Thành có vẻ khập khiễng.

Hướng Vi nhìn chân cậu ta, nghĩ đến lời Tần Khả Viện vừa bảo hôm qua cậu ta chơi bóng bị thương, lời quan tâm lên đến bên miệng rồi lại bị nuốt đi xuống.

Cô sợ bị hiểu lầm.

Thu hồi ánh mắt, Hướng Vi mở ra sách giáo khoa Toán, tiếp tục chuẩn bị bài tập về nhà.

Tần Khả Viện: “……”

Nhị Hắc: “……”

Một lát sau, Nhị Hắc thực sự nhịn không nổi, biến ra nguyên linh, nhảy lên trên sách giáo khoa Toán của Hướng Vi, hai tay ôm ngực, lạnh lùng nói:

“Chủ nhân nhà ta bị thương, cô đi hỏi han săn sóc cậu ta đi.”

“Tao sẽ không….” Hướng Vi muốn nói “tao sẽ không đi hỏi han chăm sóc đâu.”, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, bỗng nhiên cô nhớ ra đây là phòng học, không thể nói chuyện tùy ý với Nhị Hắc được, nếu không sẽ bị coi là đứa thần kinh. Vì vậy, cô che miệng, lặng lẽ lắc đầu với nó.

Nhị Hắc: Cô đi ra căng tin, mua túi chườm nước đá cho cậu ta.”

Hướng Vi nhíu mày: “Như vậy sẽ bị cậu ấy hiểu lầm.”

Nhị Hắc: “Không muốn đi à? Thế về sau đừng mong tôi giúp cô nữa.”

Hướng Vi: “……”

Hướng Vi rất muốn nói, Giang Thành căn bản không thiếu túi chườm nước đá đâu. Khi nãy cô đi vào phòng học, ở trên tay những nữ sinh lớp khác kia chất đầy những túi chườm đá, chai Coca lạnh,… muốn bao nhiêu cũng có.

Nhưng… cô vẫn phải thỏa hiệp.

Kỳ thi sát hạch sắp tới, cô không thể mất đi đồng minh Nhị Hắc này được.

Tiếng chuông vào học nhanh chóng vang lên, Hướng Vi không kịp mua túi chườm nước đá, vì vậy cô chờ đến giờ ra chơi mới lấy tiền tiêu vặt đi với Nhị Hắc ra căng tin.

Khu dạy học đối diện với căng tin, vẫn như bình thường đều đã kín chỗ. Tủ đông lạnh đựng túi đá chuowmg, Coca lạnh… đều đã bán hết, ngay cả chanh muối ướp lạnh cũng hết sạch hàng. Rơi vào đường cùng, Hướng Vi đành phải mua một cái kem.

Khi xếp hàng tính tiền, cô lại nghe được mấy nữ sinh thảo luận chuyện Giang Thành bị thương…

Nữ sinh Giáp: “Cậu có nghe nói không? Hôm qua, Giang Thành khi thi đấu bị chấn thương chân. Tất cả mọi người đều bảo cậu ấy nghỉ ngơi đi, nhưng cuối cùng cậu ấy vẫn mang theo vết thương đánh xong trận bóng. Thực sự cực kỳ đẹp trai nha.”

Nhị Hắc: “Chủ nhân nhà ta chắc khổ tâm lắm.”

Hướng Vi: “……”

Nữ sinh Ất: “Thật không? Thật đáng tiếc mà, hôm qua lúc tan học xong mình có việc, không được đi xem cậu ấy chơi bóng.”

Nhị Hắc: “Ta cũng muốn được coi chủ nhân nhà ta chơi bóng. Đáng tiếc người nào đó tối qua có trận bóng cũng không biết.”

Hướng Vi: “……” Những lời này cô nghe hiểu. “Người nào đó” chính là chỉ cô đó.

Sắp thi rồi, không lẽ cô còn tâm tư đi xem bóng rổ?

Nữ sinh Bính: “Không biết Giang Thành bị thương như thế nào? Nghe nói một đám người sáng nay đi thăm cậu ấy, toàn bộ đều bị cho ăn bơ.”

“Á á quá đẹp trai. Mình rất thích những mẫu nam sinh không quan tâm đến yêu đương như thế này.”

“Nghe nói cậu ấy còn chưa từng kết giao với bạn gái. Không biết cậu ấy thích mẫu con gái như thế nào nhỉ?”

Các nữ sinh còn đang thảo luận rôm rả, lòng của Hướng Vi đã nguội lạnh.

Cứ nghĩ đến cảnh cô sắp bị Giang Thành cho ăn bơ, trở thành một thành viên trong đoàn quân đến hỏi han săn sóc, cô chỉ muốn đập đầu vào tường.

“Chủ nhân nhà ta đang ở ngoài cửa kìa.” Nhị Hắc lại biến thành hình học sinh tiểu học, ngồi trên vai Hướng Vi nói.

Hướng Vi nghe vậy bèn vội vàng đưa tiền lẻ cho nhân viên thu ngân, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài. Qủa nhiên, cô nhìn thấy Giang Thành đang dựa vào gốc cây đa bên cạnh căng tin, trước mặt còn có một nữ sinh tóc dài bay bay đang đưa lưng về phía cô.

Hình như thời điểm này đi quấy rầy người khác thật không tốt chút nào.

Hướng Vi nhìn về phía Nhị Hắc: Hay chúng ta đổi thời gian nhé?

“Ngay bây giờ, lập tức, đi ngay lập tức.” Nhị Hắc đỏ mắt nói.

“……”

Kích động đến thế sao?

Giống như gặp tình địch vậy.

Hướng Vi không có lời nào để nói, cũng không dám lắc đầu, sau đó miễn cưỡng đi về phía Giang Thành. Khi đến gần cô mới phát hiện, nữ sinh kia trong tay cũng cầm một cây kem giống như cô. Không biết vì sao, tự nhiên cô lại có cảm giác giống như hậu cung tranh sủng vậy.

Thật xấu hổ.

May mắn Giang Thành mở miệng trước: “Tìm tôi có việc gì à?”

Giọng nói cũng không tính là hiền hòa, lại đúng lúc cứu Hướng Vi khỏi sự xấu hổ.

Đồng thời cũng làm nữ sinh tóc dài kia thương tâm, đem kem trong tay ném vào thùng rác ở bên cạnh, ôm mặt chạy mất.

“…” Cây kem có tội tình gì đâu?

Hướng Vi tiếc nuối nhìn về phía thùng rác, sau đó gật gật đầu, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, coi như là đáp lại câu “Tìm tôi có việc gì à?” kia của Giang Thành.

“Cậu dùng cái này… chườm chân một chút đi.” Cô đưa kem trong tay qua.

Cậu ta không cầm lấy, mà khoanh tay trước ngực nhìn cô, lạnh nhạt nói: “Em biết tôi bị thương?”

Hướng Vi gật đầu: “Buổi sáng nay tôi có nghe mọi người nói.”

“Sáng nay tôi cũng nghe nói một chuyện.” Cậu ấy vẫn không chịu cầm cây kem, buông tay đang khoanh trước ngực buông xuống bỏ vào túi quần đồng phục, nói. “Tôi nghe nói, em không thích tôi.”

Hóa ra cậu ấy cũng nghe được đoạn đối thoại của cô với Tần Khả Viện.

Giờ cậu ấy đã tin là cô không hề có ý tưởng không yên phận với cậu chưa nhỉ?

Chỉ là, tại sao nhìn qua cậu ấy lại không có chút vui vẻ nào vậy?

Cô hoàn toàn không hiểu gì.

“Cậu nghe được là sự thật mà.” Hướng Vi nghiêm túc nói.

Giang Thành: “……”

Qủa nhiên cậu không nên nói chuyện này với cô.

Thực sự là tự tìm ngược đãi mà.

Trong lòng Giang Thành tràn đầy bất đắc dĩ, tự cười giễu, tầm mắt dừng lại trên cây kem trong tay cô, nói: “Em không thích tôi, lại đưa cho tôi thứ này sao?” Nói xong, cậu lại chăm chú nhìn cô, muốn xem cô phản ứng như thế nào.

Kết quả…

Cô gái trước mặt gật đầu thật mạnh, vẻ mặt ngay thẳng: “Cũng chỉ đơn giản mong rằng cậu sớm ngày bình phục.”

“…”

“Nếu như cậu không muốn…”

“Ai bảo tôi không muốn?”

Giang Thành ngắt lời cô, đồng thời cánh tay dài vươn ra cầm lấy cây kem, tiện tay đem kem chạm vào sau đầu, nói: “Vừa lúc tôi cũng cần chườm lạnh một chút.”

“Ơ nhưng mà…” Hướng Vi nhìn cánh tay đem kem để ra sau gáy, nhìn vẻ mặt như kiểu “đây là đồ của lão tử, đừng có đứa nào đến cướp” đầy phòng bị của người nào đó, nói ra nghi hoặc trong lòng: “Tôi nghe nói cậu bị thương ở chân mà.”

“…”

Không gian đột nhiên yên tĩnh đến đáng sợ.

Editor có lời muốn nói: Edit khúc này xong mình chỉ nghĩ đến hình ảnh quạ đen bay qua đầu Thành ca…

Vừa bay vừa kêu quác quác quác (-_-)

Nhị Hắc đầu đầy vạch đen ngồi ở trên thân bút của mình, ném cho Hướng Vi ánh mắt như nhìn đứa thiểu năng trí tuệ, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Cô từ bỏ ý định này đi. Cậu ta chắc chắn sẽ không tin tưởng.”

Nếu chủ nhân của nó có tinh thần giác ngộ này đã chẳng yêu thầm cô ta đến 4 năm.

Aizz, thứ học sinh yếu kém Hướng Vi này, chắc chắn chưa từng nghĩ đến tại sao học sinh luôn đứng nhất mọi kỳ thi của trường như chủ nhân nhà nó lại lưu lạc đến lớp học toàn học sinh yếu kém này.

“Hay là, nếu cậu ta đã hiểu lầm cô, thì cô tương kế tựu kế, thử theo đuổi cậu ta, có khi lại theo đuổi thành công đấy.”

Theo đuổi Giang Thành?

Thực sự không có cách nào thực hiện mục tiêu sao? Hay là cô làm thêm nhiều đề một chút…

“Tao từ chối.” Đối với đề nghị này của Nhị Hắc, Hướng Vi hoàn toàn không có hứng thú.

Nhị Hắc thấy vậy lại tiếp tục lừa gạt: “Cô nghĩ thật kỹ xem, đến khi cô theo đuổi được cậu ta, còn sợ không có ai giúp cô nói qua những phần quan trọng sao?”

“Nghe cũng có lý…”

“Là cực kỳ có lý.” Nhị Hắc thấy Hướng Vi có vẻ lưỡng lự, vội vàng thừa thắng xông lên: “Không chỉ có nói qua những phần quan trọng thôi đâu, mà còn có thể dạy cô làm bài tập. Có phải cực kỳ có lợi hay không?”

Nói qua những phần quan trọng…. Chỉ bài tập….

Nghĩ thôi cũng thấy lòng xao xuyến rồi.

Nếu Giang Thành thực sự nguyện ý giúp cô…

Càng nghĩ, Hướng Vi lại càng cảm thấy giao dịch của cái bút này thật có lợi.

Khoan đã… Giao dịch?

Vừa rồi, suýt chút nữa cô đã vì mong muốn của bản thân mà đi lừa gạt tình cảm của Giang Thành.

Ông trời ơi… Tại sao cô có thể vô liêm sỉ như vậy?

Đều do bài thi sát hạch khiến cho nhân cách của cô trở nên sa đọa.

“Tao không thể làm như vậy.” Hướng Vi vội vàng vứt bỏ mấy ý tưởng vô đạo đức trong lòng, vừa tự an ủi lương tâm vừa nói “Nhị Hắc à, tao là một người sống có nguyên tắc. Cái chuyện độc ác không có lương tâm này, thực sự tao không thể nào làm được.”

Nhị Hắc: “…”

Ta cầu xin cô, cô hãy đem toàn bộ sự độc ác trái lương tâm ấy dùng ở trên người chủ nhân nhà ta đi!!

Sau lần suýt chút nữa dưới sự hướng dẫn của Nhị Hắc mà làm ra chuyện trái đạo đức với Giang Thành, Hướng Vi không dám nhìn thẳng vào Giang Thành nữa. Mặc dù cô biết là cậu ta không thể nào biết được nội dung cuộc đối thoại của cô với Nhị Hắc, nhưng cô vẫn cảm thấy cực kỳ chột dạ, khi ở trường học thì luôn trốn tránh cậu ta.

Trong chớp mắt, thứ sáu đã đến. Có lẽ do cuối tuần sắp đến nên trong lớp học rất ồn ào. Các bạn học trông cũng không có vẻ gì là hứng thú học hành, mới sáng sớm đã tụm năm tụm ba lại nói chuyện phiếm.

Hướng Vi để ý thấy phòng học hôm nay đặc biệt đông vui, lại có rất nhiều gương mặt xa lạ.

“Hôm nay có bạn học mới sao?” Cô hỏi Tần Khả Viện.

“Không phải đâu. Tại sao cậu lại hỏi như vậy?”

“Ở cửa sau phòng học có rất nhiều bạn học lạ mặt.” Hướng Vi bỏ cặp sách qua một bên, vừa từ trong cặp lấy ra sách vở vừa lẩm bẩm: “Hay là tới nghe giảng nhỉ?”

Tần Khả Viện: “……”

Nghe giảng ư? Đúng là chỉ có cô ấy mới có thể nghĩ ra được.

“Vi Vi, có phải cậu cho là nữ sinh toàn trường đều chăm chỉ học tập giống như cậu không?” Tần Khả Viện cười nói.

Hướng Vi chớp chớp mắt: “Tại sao lại hỏi như vậy?”

“Cậu lại nhìn cẩn thận mình coi nào, cái người đứng ở trong đám nữ sinh đó có quen mắt không?”

“Không.”

“…” Tần Khả Viện đỡ trán. “Vi Vi, đó đều là những người theo đuổi Giang Thành. Hôm qua, trong lúc thi đấu bóng rổ Giang Thành bị thương, các cô ấy đến hỏi thăm săn sóc cậu ta đó.”

“À… ra thế.” Hướng Vi bừng tỉnh. “Hóa ra ngày hôm qua có trận đấu bóng rổ à?”

Tần Khả Viện: “……………………”

Nhị Hắc: “……………………”

Trọng điểm là—- Giang Thành bị thương mà.

Đúng là một đứa con gái kỳ lạ hiếm thấy trên đời.

“Vi Vi, cậu thực sự không có ý gì với Giang Thành sao?” Tần Khả Viện tò mò hỏi.

Người làm chuyện trái lương tâm luôn dễ dàng hoảng hốt.

Giống như Hướng Vi bây giờ vậy.

Nghe Tần Khả Viện nói, mặt Hướng Vi tức khắc trắng bệch, vội vàng nói: “Cậu đừng có nói lung tung. Mình không phải loại người như vậy.”

“Không phải loại người như vậy là ý gì? Giang Thành?”

“Không, ý là mình thực sự không thích Giang Thành.”

Hướng Vi còn đang bận giải thích thì thấy biểu tình của Tần Khả Viện giống như nhìn thấy quỷ ở bên cạnh cô. “Làm sao vậy?” Cô vừa hỏi vừa nghiêng nghiêng đầu.

Bỗng nhiên đụng phải một đôi mắt đen láy, sâu bên trong mắt là vẻ mờ mịt.

“Giang Thành, sao cậu lại….” ở đây?

Lời còn chưa nói xong, Giang Thành đã nhấc chân đi, để lại cho cô một bóng lưng lạnh lẽo và ba chữ:

“Đi ngang qua.”

Gi ọng điệu và biểu cảm của cậu ta lúc này trông cực kỳ u ám. Bước đi của Giang Thành có vẻ khập khiễng.

Hướng Vi nhìn chân cậu ta, nghĩ đến lời Tần Khả Viện vừa bảo hôm qua cậu ta chơi bóng bị thương, lời quan tâm lên đến bên miệng rồi lại bị nuốt đi xuống.

Cô sợ bị hiểu lầm.

Thu hồi ánh mắt, Hướng Vi mở ra sách giáo khoa Toán, tiếp tục chuẩn bị bài tập về nhà.

Tần Khả Viện: “……”

Nhị Hắc: “……”

Một lát sau, Nhị Hắc thực sự nhịn không nổi, biến ra nguyên linh, nhảy lên trên sách giáo khoa Toán của Hướng Vi, hai tay ôm ngực, lạnh lùng nói:

“Chủ nhân nhà ta bị thương, cô đi hỏi han săn sóc cậu ta đi.”

“Tao sẽ không….” Hướng Vi muốn nói “tao sẽ không đi hỏi han chăm sóc đâu.”, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, bỗng nhiên cô nhớ ra đây là phòng học, không thể nói chuyện tùy ý với Nhị Hắc được, nếu không sẽ bị coi là đứa thần kinh. Vì vậy, cô che miệng, lặng lẽ lắc đầu với nó.

Nhị Hắc: Cô đi ra căng tin, mua túi chườm nước đá cho cậu ta.”

Hướng Vi nhíu mày: “Như vậy sẽ bị cậu ấy hiểu lầm.”

Nhị Hắc: “Không muốn đi à? Thế về sau đừng mong tôi giúp cô nữa.”

Hướng Vi: “……”

Hướng Vi rất muốn nói, Giang Thành căn bản không thiếu túi chườm nước đá đâu. Khi nãy cô đi vào phòng học, ở trên tay những nữ sinh lớp khác kia chất đầy những túi chườm đá, chai Coca lạnh,… muốn bao nhiêu cũng có.

Nhưng… cô vẫn phải thỏa hiệp.

Kỳ thi sát hạch sắp tới, cô không thể mất đi đồng minh Nhị Hắc này được.

Tiếng chuông vào học nhanh chóng vang lên, Hướng Vi không kịp mua túi chườm nước đá, vì vậy cô chờ đến giờ ra chơi mới lấy tiền tiêu vặt đi với Nhị Hắc ra căng tin.

Khu dạy học đối diện với căng tin, vẫn như bình thường đều đã kín chỗ. Tủ đông lạnh đựng túi đá chuowmg, Coca lạnh… đều đã bán hết, ngay cả chanh muối ướp lạnh cũng hết sạch hàng. Rơi vào đường cùng, Hướng Vi đành phải mua một cái kem.

Khi xếp hàng tính tiền, cô lại nghe được mấy nữ sinh thảo luận chuyện Giang Thành bị thương…

Nữ sinh Giáp: “Cậu có nghe nói không? Hôm qua, Giang Thành khi thi đấu bị chấn thương chân. Tất cả mọi người đều bảo cậu ấy nghỉ ngơi đi, nhưng cuối cùng cậu ấy vẫn mang theo vết thương đánh xong trận bóng. Thực sự cực kỳ đẹp trai nha.”

Nhị Hắc: “Chủ nhân nhà ta chắc khổ tâm lắm.”

Hướng Vi: “……”

Nữ sinh Ất: “Thật không? Thật đáng tiếc mà, hôm qua lúc tan học xong mình có việc, không được đi xem cậu ấy chơi bóng.”

Nhị Hắc: “Ta cũng muốn được coi chủ nhân nhà ta chơi bóng. Đáng tiếc người nào đó tối qua có trận bóng cũng không biết.”

Hướng Vi: “……” Những lời này cô nghe hiểu. “Người nào đó” chính là chỉ cô đó.

Sắp thi rồi, không lẽ cô còn tâm tư đi xem bóng rổ?

Nữ sinh Bính: “Không biết Giang Thành bị thương như thế nào? Nghe nói một đám người sáng nay đi thăm cậu ấy, toàn bộ đều bị cho ăn bơ.”

“Á á quá đẹp trai. Mình rất thích những mẫu nam sinh không quan tâm đến yêu đương như thế này.”

“Nghe nói cậu ấy còn chưa từng kết giao với bạn gái. Không biết cậu ấy thích mẫu con gái như thế nào nhỉ?”

Các nữ sinh còn đang thảo luận rôm rả, lòng của Hướng Vi đã nguội lạnh.

Cứ nghĩ đến cảnh cô sắp bị Giang Thành cho ăn bơ, trở thành một thành viên trong đoàn quân đến hỏi han săn sóc, cô chỉ muốn đập đầu vào tường.

“Chủ nhân nhà ta đang ở ngoài cửa kìa.” Nhị Hắc lại biến thành hình học sinh tiểu học, ngồi trên vai Hướng Vi nói.

Hướng Vi nghe vậy bèn vội vàng đưa tiền lẻ cho nhân viên thu ngân, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài. Qủa nhiên, cô nhìn thấy Giang Thành đang dựa vào gốc cây đa bên cạnh căng tin, trước mặt còn có một nữ sinh tóc dài bay bay đang đưa lưng về phía cô.

Hình như thời điểm này đi quấy rầy người khác thật không tốt chút nào.

Hướng Vi nhìn về phía Nhị Hắc: Hay chúng ta đổi thời gian nhé?

“Ngay bây giờ, lập tức, đi ngay lập tức.” Nhị Hắc đỏ mắt nói.

“……”

Kích động đến thế sao?

Giống như gặp tình địch vậy.

Hướng Vi không có lời nào để nói, cũng không dám lắc đầu, sau đó miễn cưỡng đi về phía Giang Thành. Khi đến gần cô mới phát hiện, nữ sinh kia trong tay cũng cầm một cây kem giống như cô. Không biết vì sao, tự nhiên cô lại có cảm giác giống như hậu cung tranh sủng vậy.

Thật xấu hổ.

May mắn Giang Thành mở miệng trước: “Tìm tôi có việc gì à?”

Giọng nói cũng không tính là hiền hòa, lại đúng lúc cứu Hướng Vi khỏi sự xấu hổ.

Đồng thời cũng làm nữ sinh tóc dài kia thương tâm, đem kem trong tay ném vào thùng rác ở bên cạnh, ôm mặt chạy mất.

“…” Cây kem có tội tình gì đâu?

Hướng Vi tiếc nuối nhìn về phía thùng rác, sau đó gật gật đầu, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, coi như là đáp lại câu “Tìm tôi có việc gì à?” kia của Giang Thành.

“Cậu dùng cái này… chườm chân một chút đi.” Cô đưa kem trong tay qua.

Cậu ta không cầm lấy, mà khoanh tay trước ngực nhìn cô, lạnh nhạt nói: “Em biết tôi bị thương?”

Hướng Vi gật đầu: “Buổi sáng nay tôi có nghe mọi người nói.”

“Sáng nay tôi cũng nghe nói một chuyện.” Cậu ấy vẫn không chịu cầm cây kem, buông tay đang khoanh trước ngực buông xuống bỏ vào túi quần đồng phục, nói. “Tôi nghe nói, em không thích tôi.”

Hóa ra cậu ấy cũng nghe được đoạn đối thoại của cô với Tần Khả Viện.

Giờ cậu ấy đã tin là cô không hề có ý tưởng không yên phận với cậu chưa nhỉ?

Chỉ là, tại sao nhìn qua cậu ấy lại không có chút vui vẻ nào vậy?

Cô hoàn toàn không hiểu gì.

“Cậu nghe được là sự thật mà.” Hướng Vi nghiêm túc nói.

Giang Thành: “……”

Qủa nhiên cậu không nên nói chuyện này với cô.

Thực sự là tự tìm ngược đãi mà.

Trong lòng Giang Thành tràn đầy bất đắc dĩ, tự cười giễu, tầm mắt dừng lại trên cây kem trong tay cô, nói: “Em không thích tôi, lại đưa cho tôi thứ này sao?” Nói xong, cậu lại chăm chú nhìn cô, muốn xem cô phản ứng như thế nào.

Kết quả…

Cô gái trước mặt gật đầu thật mạnh, vẻ mặt ngay thẳng: “Cũng chỉ đơn giản mong rằng cậu sớm ngày bình phục.”

“…”

“Nếu như cậu không muốn…”

“Ai bảo tôi không muốn?”

Giang Thành ngắt lời cô, đồng thời cánh tay dài vươn ra cầm lấy cây kem, tiện tay đem kem chạm vào sau đầu, nói: “Vừa lúc tôi cũng cần chườm lạnh một chút.”

“Ơ nhưng mà…” Hướng Vi nhìn cánh tay đem kem để ra sau gáy, nhìn vẻ mặt như kiểu “đây là đồ của lão tử, đừng có đứa nào đến cướp” đầy phòng bị của người nào đó, nói ra nghi hoặc trong lòng: “Tôi nghe nói cậu bị thương ở chân mà.”

“…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN