Nghề Làm Phi - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
249


Nghề Làm Phi


Chương 1


Có người từng nói, nếu chẳng may ai đó bị buộc du hành vượt thời gian ngoài ý muốn, trở thành phi tần trong hậu cung chỉ vì tổ tông mười tám đời nhà mình làm quá nhiều chuyện thất đức thì nàng ta chỉ có hai con đường, hoặc là chủ động đến huấn luyện con tim Hoàng đế, hoặc là cứ bị động ngồi ỳ để Hoàng đế và hậu cung của hắn nuốt chửng.

Trang Lạc Yên từng nhạo báng người này đầu óc có vấn đề, song rất nhanh sau đó nàng lập tức hiểu được một đạo lí, trên thế giới này không có chuyện gì không thể xảy ra, chỉ là ta không thể ngờ tới nguyên nhân của nó mà thôi.

Tháng Ba, hoa đào rực rỡ, nhưng trong hậu cung này, người người đẹp hơn hoa.

Bên ngoài cung điện của Hoàng hậu, phi tần mỗi người mỗi vẻ, người xinh đẹp, người yêu kiều, người quyến rũ đang dẫn thị nữ thong thả bước đi, khi ánh mắt đảo qua nữ tử đang quỳ gối ngoài cửa cung đều mang theo đôi chút hả hê.

“Chủ tử…” Tà Vũ dời mắt khỏi bóng người đang quỳ nọ, hơi sợ hãi hạ giọng, cẩn thận quan sát nét mặt của chủ tử mình.

Trang tiệp dư lạnh lùng liếc nhìn nàng cung nữ: “Sợ hãi như vậy còn ra bộ dáng gì nữa!” Thấy Tà Vũ đứng thẳng dậy, nàng ta mới lộ vẻ mặt khinh khinh nhìn về phía người đang quỳ, “Muội muội của ta tâm cao khí ngạo, hôm nay mất thể diện như vậy, có lẽ đã học được chút gì đó có ích.”

Tà Vũ nhìn ý cười trong mắt Trang tiệp dư, chợt cảm thấy lạnh cả lưng, nói gì thì nói, Trang uyển nghi cũng là muội muội của chủ tử, dù không cùng một mẹ nhưng vẫn là người nhà họ Trang, vậy mà hôm nay chủ tử chẳng thèm nể tình chút nào…

Trưóc đó Trang uyển nghi cũng được sủng ái mấy ngày, vì thế mà đắc ý lên mặt, sau đã thất sủng lại còn thất nghi trước phượng giá(*) nên rơi vào kết cục kia, nghe nói hôm qua mới ốm nặng một trận, hôm nay lại bị phạt quỳ trước cửa cung Hoàng hậu, chỉ sợ sau này không còn địa vị gì trong cung nữa rồi.

(*) Phượng giá: Xe hay kiệu của Hoàng Hậu.

Đau đớn từ đầu gối truyền đến khiến Trang Lạc Yên hiểu ra, không phải nàng đang nằm mơ về một hậu cung hoang đường, hơn nữa còn vì một nguyên nhân nào đó nàng đã thành một phi tần thất sủng ở đây.

Chưa nói đến thất sủng hay không, chỉ nguyên chuyện nàng mới là một uyển nghi nho nhỏ thuộc hàng ngũ phẩm, trong hậu cung mĩ nhân nhiều hơn hoa này, bất kì người nào phân vị cao hơn đều có thể nghiền chết nàng rồi. Nghĩ đến kết cục của một cô gái vừa không có địa vị vừa không có thánh sủng trong cung đình, Trang Lạc Yên thở dài đánh thượt.

Len lén xoa đầu gối dưới tay áo rộng thùng thình, Trang Lạc Yên ngẩng đầu nhìn tấm biển trên cao, cung Cảnh Ương, nơi tất cả nữ tử trong hậu cung đều muốn chuyển vào ở.

Trong tâm trí chồng chất những kí ức không thuộc về mình, Trang Lạc Yên cảm thấy đau cả đầu, vội cúi xuống che giấu cái cau mày. Sống thêm một đời, không thể cứ uất ức bị người ta bắt nạt như thế này được.

Nhưng mà, tổ tông mười tám đời nhà nàng rốt cuộc đã làm chuyện gì thất đức đến nỗi khiến nàng bỗng dưng phải trở thành một thành viên trong tập đoàn người đẹp chuyên tấn công đại boss có tên “Hoàng đế” này, không những thế còn là một thành viên mà cả điểm công kích và phòng ngự đều siêu thấp?

“Ta còn tưởng vị nương nương nào đang quỳ, thì ra là Trang uyển nghi, trông gương mặt xinh xắn đã trắng bệch cả ra khiến ta cũng thấy đau lòng.”

Trang Lạc Yên hơi ngẩng đầu, khóe mắt quét qua một vạt váy màu xanh da trời của người đang nói chuyện, giọng nàng ta còn cố ý nâng cao, hiển nhiên là một người có quan hệ không tốt với chủ nhân cũ của thân thể này, hơn nữa còn rất vui vẻ khi thấy nàng không may, có thể thấy rằng đây không phải một người thông minh. Chỉ cần là một phi tần có tí đầu óc sẽ không trắng trợn bày ra vẻ kiêu ngạo như thế ở ngay cửa cung Hoàng hậu.

“Nô tì xin thỉnh an Mã tiệp dư.” Một cung nữ quỳ bên cạnh Trang Lạc Yên vội vàng dập đầu như thể sợ chậm một chút sẽ khiến Mã tiệp dư bất mãn, người còn lại rất đúng mực, quy củ dập đầu, sau đó lại thẳng lưng như cũ.

“Xin ra mắt Mã tiệp dư.” Trang Lạc Yên nhanh chóng nhớ ra, nữ tử thông minh phải biết co biết duỗi, nàng nghĩ, lúc này lựa chọn cúi đầu thì thông minh hơn so với quay đầu đi.

Trong trí nhớ, vị Mã tiệp dư này vào cung đã mấy năm, mới đầu cũng từng được thánh sủng, song trước đó vài ngày nàng ta từng bị chủ nhân thân thể này chơi xỏ vài lần, nay “Trang Lạc Yên” đã mất thánh tâm nên nàng ta mới hả hê như vậy.

Nếu nói hành vi lần này của Mã tiệp dư rất thiếu suy nghĩ thì những hành vi trong quá khứ của “Trang Lạc Yên” được xếp vào hàng “không có đầu óc”, mới được Hoàng đế chú ý chút xíu đã vội ra oai càn rỡ, rơi vào kết cục cũng không tính oan uổng.

Kiếp trước đã xem không ít phim ảnh về chuyện đấu đá ở hậu cung, những nữ tử chốn cung đình có thể coi là đại diện cho hình ảnh nữ tử tài hoa, dung mạo tài trí vẹn toàn, không thể coi thường bất cứ ai, ấy vậy mà vị Trang uyển nghi này vốn từ một quý cơ tấn phong thành uyển nghi liền quên mất mình là ai rồi. Nàng ta ốm nặng một phen rồi buông tay về Tây thiên, để lại cục diện rối tinh rối mù này cho nàng.

Công việc kiếp trước của nàng cần bản lĩnh nói chuyện như hát hay, diễn xuất ngang ngửa minh tinh màn bạc, đời này xem ra vẫn phải dùng đến “tài năng” ấy để sống. Nhưng đã đến nước này, không đi “chăn dắt” Hoàng đế thì sẽ bị Hoàng đế “huấn luyện”, hai con đường đó, đường nào khốn khổ hơn đây?

Tê dại nơi đầu gối khiến nàng sâu sắc cảm nhận được, chị em ta sống phải sống sao cho vui vẻ nhất, chết cũng phải chết thật oanh liệt, dù là “phục kích” Hoàng đế không thành công cũng còn hơn bị hậu cung này hãm hại đến chết.

Xét từ khía cạnh kinh tế mà nói, “hưởng dụng” Hoàng đế không cần mất phí, ngược lại, đối phương còn phải đảm bảo cho nhu cầu ăn mặc, ngủ nghỉ, chơi bời của mình. Nàng không cần vừa lái xe vừa lo giá xăng tăng, không cần lo gặp phải khách hàng đáng ghét lúc đi làm, thậm chí không cần đi sớm về tối, làm một lượng công việc vô biên và nhận một mức tiền lương hạn định.

Hay là, tính xem nên “dạy dỗ” Hoàng đế này thế nào?! Dù xác suất thành công không cao, chí ít vẫn có một mục tiêu sống ở cái nơi này. Làm người không sợ tình cảnh quá xấu, chỉ sợ không có mục tiêu phấn đấu, phải không nào?

Mã tiệp dư thấy mình khiêu khích hồi lâu, Trang Lạc Yên vẫn không hề phản ứng lại, sảng khoái trong lòng dần hóa thành bất mãn: “Trang uyển nghi, thế nào, một tiệp dư như ta đây không đáng để ngươi đáp lời?!”

“Mã tiệp dư thứ tội, muội muội không dám to gan như thế, có điều Hoàng hậu nương nương lệnh ta quỳ ở đây, ta không dám sơ sểnh nửa phần, xin Mã tiệp dư hiểu cho.” Trang Lạc Yên vùi đầu thấp hơn, không nhìn sắc mặt Mã tiệp dư, chỉ là một quân tốt thí mà thôi, lực sát thương còn không bằng một phần của các phóng viên nhà báo trước đây nàng gặp đâu.

Nhớ hồi đó, sản phẩm sữa của công ty nàng có vấn đề, đối mặt với những câu hỏi của giới truyền thông, nàng vẫn có thể xử lí ổn thỏa, mà miệng lưỡi những phóng viên đó mới gọi là bén nhọn.

Phải rồi, nguyên nhân nàng “bị đày” đến đây… Chẳng lẽ vụ chất lượng sản phẩm của công ty có vấn đề, thân là trưởng phòng PR(*), nàng phải ra mặt trước truyền thông và đối diện với oán khí của khách hàng, vậy nên mới chết thê chết thảm, lại còn bị đá đến loại địa phương “khủng bố” này? Vậy là, chuyến xuyên không khốn khổ này không liên quan gì tới tổ tiên mười tám đời nhà nàng mà đều do nàng gây ra?

(*) PR: public relations (quan hệ công chúng).

Thực tế đã nói cho toàn thế giới một sự thật, những công ty, cửa hàng sản xuất và bán hàng giả nhất định sẽ phải nhận quả báo!

Nhưng mà… liệu nàng có oan uổng quá không? Nàng chỉ là một trưởng phòng PR vô tội mà thôi. Trưởng phòng PR như nàng đã thê thảm thế này, không biết sếp nàng kiếp sau phải đầu thai thành thứ gì mới có thể dẹp được oán khí?

Nhân quả tuần hoàn, cuối cùng sẽ có báo ứng… Quả nhiên là chân lí!

“Cô…” Mã tiệp dư thấy Trang uyển nghi này không coi mình ra gì, nháy mắt mặt đã sầm xuống.

“Tốt, bổn cung vốn nghĩ ngươi là người không biết điểm dừng, song hôm nay thấy ngươi cũng coi như hiểu quy củ, vậy miễn phạt quỳ đi.” Hoàng hậu không biết từ bao giờ đã xuất hiện phía sau hai người, toàn thân tỏa ra quý khí.

“Tần thiếp vì ngôn hành không chỉnh, may được Hoàng hậu nương nương dạy bảo mới hiểu ra thiếu sót, người nhân từ chỉ phạt tần thiếp quỳ, tần thiếp thực sự xấu hổ.” Trang Lạc Yên nói xong, hành đại lễ rồi chậm rãi đứng dậy, thẳng người mới phát hiện đầu gối tê rần, gần như mất cả cảm giác, trên mặt lại vẫn không hề lộ chút đau đớn nào. Có điều học kiểu nói hoa văn này thật ngượng miệng quá.

Chỉ là, người ta muốn sống tốt thì phải học cách thích ứng với hoàn cảnh, câu “vạn vật cạnh tranh trời lựa chọn, kẻ thích nghi thì sinh tồn” không phải là lời suông trong sách giáo khoa tiểu học.

Hoàng hậu thấy Trang uyển nghi tỏ vẻ biết điều như vậy, nét mặt liền dễ chịu hơn một chút. Dù sao cũng chỉ là một uyển nghi đã mất thánh sủng, nể mặt gia tộc họ Trang trong triều cũng có địa vị, cần gì làm mất thể diện của họ, bỏ qua nàng ta lại được tiếng rộng lượng, tội gì không làm.

Một nữ tử chẳng có quá nhiều não như Trang uyển nghi, Hoàng thượng chỉ tò mò mới mẻ chốc lát rồi sẽ nhanh chóng quẳng ra sau đầu thôi, nàng không cần đuổi tận giết tuyệt, hậu cung thêm hay thiếu một người như vậy cũng không có gì bất đồng.

Nghĩ vậy, Hoàng hậu lạnh lùng liếc nhìn Mã tiệp dư một cái, thấy nàng ta run lên sợ hãi rồi mới vươn tay để cung nữ đỡ mình quay vào.

Cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng Hoàng hậu nữa, Mã tiệp dư mới dám lau mồ hôi lạnh trên trán mình, đảo mắt nhìn sang Trang uyển nghi, phát hiện trên mặt đối phương vui giận không rõ, cũng không có nửa phần chật vật, chẳng cam lòng hừ nhẹ một tiếng, mang theo cung nữ thái giám của mình lảo đảo đi mất.

“Chủ tử,” Cung nữ đứng cạnh Trang Lạc Yên thấy Mã tiệp dư bỏ đi, vội vã đỡ nàng dậy, lo âu trong mắt không phải giả bộ.

Trang Lạc Yên liếc nhìn, nếu trí nhớ không có gì nhầm lẫn thì cung nữ này tên là Vân Tịch, do chủ cũ của thân thể này mang theo từ phủ đệ tới đây. Trang phủ đã chuẩn bị rất chu đáo để Trang Lạc Yên tiến cung, chỉ sợ rằng điều duy nhất họ không ngờ tới là tâm cơ Trang Lạc Yên chẳng thích hợp tồn tại trong cung cấm, vậy nên mới rơi vào kết cục như ngày hôm nay.

“Về thôi.” Nhìn thái độ vừa rồi của Hoàng hậu, chắc hắn tạm thời sẽ không gây khó dễ cho mình nữa, việc hiện tại nàng cần làm là nghỉ ngơi thật tốt để hồi phục và lên kế hoạch chu đáo.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN