Nghề Làm Phi - Chương 1.4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
213


Nghề Làm Phi


Chương 1.4


Nam giới đang vào lúc kích động mà đột nhiên nếm phải mùi son phấn nồng nặc thì hầu hết đều giảm hứng thú. Huống chi, loại mỹ phẩm chế tác thủ công thời này có hàm lượng chì rất cao, tuy có thể khiến da thịt trắng nõn nổi bật nhưng bôi suốt một đêm sẽ làm da tổn thương mạnh, làn da của cơ thể này rất đẹp, chỉ cần thoa một lớp phấn mỏng là được rồi.

Dưới ánh nến mờ ảo, đôi mày lá liễu như thêm phần mềm mại thanh thoát, càng dễ gợi lên tâm tình tiếc ngọc thương hương của phái mạnh, giữa trán lại tô điểm một đóa hoa đào hồng nhạt, mơ hồ gợi lại ý cảnh sáng nay, chắc chắn sẽ khiến vị Hoàng đế này âm thầm thích thú một phen.

Người ta thường nói, vẻ ngoài của nữ tử như một khúc gỗ, nhan sắc có ba phần dựa vào mái tóc đẹp, ba phần do quần áo, bốn phần nhờ trang điểm, quần áo mặc quá diễm lệ thì mị hoặc quyến rũ, mặc quá lộ liễu thì thô tục tầm thường, chí ít phải biết mặc thế nào để Hoàng đế vừa nhìn sẽ không cảm thấy bạn đang khẩn cấp muốn bò lên giường. Một mỹ nhân mặc bộ váy dài chiết eo cùng chiếc áo cánh màu trăng non đứng trong bóng đêm sẽ có đôi nét thanh thoát xuất trần.

Đặt mình vào vị trí Đế vương mà xem xét, không khéo càng cảm thấy xa vời lại càng kích thích khát vọng chinh phục, chẳng phải gã nào mang trong mình tâm nguyện chinh phục thế giới đều ít nhiều mắc cái tật này sao?

Vẫy lui Thính Trúc và Vân Tịch đang tính biến đầu mình thành bàn cắm châu ngọc và thân thành giá đeo trang sức, Trang Lạc Yên vuốt ve mái tóc đen óng ả, bảo Thính Trúc búi tóc kiểu phi tiên, cài lên cây trâm ngọc lưu ly mà Thành Tuyên đế mới ban tặng, trông hợp đến bất ngờ.

Thính Trúc và Vân Tịch chứng kiến những thay đổi của chủ tử nhà mình, vừa sợ hãi vì sự tính toán đến từng chi tiết của nàng vừa mừng vì nàng có được thủ đoạn bậc này, nhìn thái dương dần hạ phía chân trời, hai người thấp thỏm chờ bóng đêm buông xuống.

Hành cung chốn cũ tiêu điều,

Chỉ hoa kia vẫn nở đều thắm tươi(*)

(*) Trích trong bài thơ “Hành cung” của Nguyên Chấn, nhà thơ thời Trung Đường, Nguyễn Văn Chử dịch.

Ngự giá đi qua, mang theo bao hi vọng của những cô gái chốn thâm cung, lại có bao nhiêu giai nhân âm thầm chịu cảnh “tóc vẫn xanh mà tình vội bạc” trong một đêm này.

Nhưng dù vậy, liệu có bao nhiêu người thực sự thờ ơ trước phồn hoa rực rỡ của hậu cung? Ở nơi này, ai nấy đều mong mình là kẻ chiến thắng cuối cùng, lại không hay rằng, vận mệnh như lục bình lập lờ mặt nước, phận lênh đênh chẳng thể níu lại bến bờ.

Thành Tuyên đế là một minh quân nên dù có thoáng choáng ngợp trước nhan sắc của Trang uyển nghi thì điều đó cũng chưa đủ khiến hắn bỏ lại chính sự, sớm tới Đào Ngọc các. Đến khi chính sự xong xuôi, hắn đứng dậy đi tới Đào Ngọc các thì đã qua giờ tuất(*).

(*) Giờ Tuất: Tầm 19 – 21 giờ.

Thái giám nâng ngự liễn bước trên con đường lát đá, mỗi bước hầu như không phát ra một âm thanh nhỏ nào. Khi Phong Cẩn ngửi thấy mùi hương hoa đào thoảng trong không khí thì Đào Ngọc các đã ngay trước mặt. Vén bức màn che, phía trước chỉ thấy đèn lồng treo trước một tòa lầu nho nhỏ. Trong bóng đêm, người con gái mặc áo cánh váy dài chiết eo màu trăng non, tay cầm đèn lồng lục giác bằng lưu ly lặng lẽ đứng trước cửa, dưới ánh đèn mờ ảo, cây trâm bằng ngọc lưu ly trên tóc lấp loáng như ánh mắt hạnh phúc. Cảnh tượng ấy khiến người xem vừa liếc nhìn liền lo lắng, liệu gió đêm có làm nàng bị lạnh hay không, rồi sẽ không nhịn được kéo người ấy vào lòng mà bảo hộ.

Đuôi mày Phong Cẩn thoáng động, ngự liễn dừng lại, hắn nhìn người con gái ấy dịu dàng cúi đầu, bước ra khỏi kiệu, nắm lấy đôi tay mềm mại: “Ái phi không cần đa lễ.” Sau đó vươn tay bao bọc người đó vào trong áo choàng của mình như muốn che chở.

Bàn tay của Đế vương được giữ gìn rất tốt, lòng bàn tay có một lớp chai mỏng, có lẽ do quá trình tập cưỡi ngựa bắn cung để lại. Trang Lạc Yên rũ mắt, để mặc Hoàng đế ôm mình vào phòng, đèn lưu ly trên tay nhẹ nhàng lay động theo từng bước chân Đế vương, chiếc bóng sau lưng cũng khẽ lung lay.

Treo đèn lên giá gỗ khắc hoa, nhìn Hoàng đế đang xem bức tranh bé heo mập đáng yêu mà mình vẽ lúc nhàn rỗi ban chiều, Trang Lạc Yên bưng một tách trà lài nóng đến: “Hoàng thượng, ban đêm lạnh, uống một tách trà nóng cho ấm người.”

“Bức tranh này của ái phi…” Thành Tuyên đế muốn nói “trông chẳng ra sao”, đúng là so với kĩ thuật của Ninh phi thì thực sự kém xa lắm, nhưng liếc mắt tới vòng eo nhỏ mềm như nước, hắn chỉ khẽ cười, nói, “Đúng là có vài phần khác biệt.”

“Hoàng thượng nói thật ạ? Thiếp đã luyện rất lâu đấy, hôm nay bọn họ còn khen tranh của thiếp có tiến bộ. Nói xong, nét vui mừng trên mặt đã lộ ra, không chút giấu giếm.

Phong Cẩn tiếp nhận tách trà, nhìn vẻ cao hứng trên mặt Trang Lạc Yên, lại nhớ tới đây chỉ là một cô gái mới vào cung chưa lâu, từng cái nhăn mày, từng nét cười trên khóe môi đều còn vương nét thơ ngây, tuy nhiên phong thái cũng quyến rũ khác thường, có lẽ hôm nay sẽ được một phen vui vẻ.

Buông tách trà, nắm lấy đôi tay hơi lành lạnh bởi sương đêm, hắn nói: “Đã muộn rồi, cũng nên nghỉ ngơi.” Vừa cúi đầu lại thấy gương mặt mới rồi còn cười đến ngây thơ nay đã giăng một rặng mây hồng, kiều diễm lạ thường, khiến người ta vừa nhìn đã muốn ăn ngay vào bụng.

Tháo trâm cởi áo màn hương ấm, uyên ương quấn quýt tiếc đêm tàn. Đối với đàn ông, nữ tử có xinh đẹp đến đâu đi nữa mà trên giường cứ đờ đẫn như con cá chết thì hứng thú cũng chẳng còn bao nhiêu.

Trang Lạc Yên căn cứ suy tính phải vui vẻ hưởng thụ, cùng Hoàng đế hăng hái một hồi, hai người đều rất thỏa mãn đối với lần vận động này.

Phong Cẩn kéo người nằm bên cạnh vào lòng mình, da thịt dưới tay non mịn khác thường khiến hắn nhịn không được, tay lại di chuyển. Mùi vị của Trang uyển nghi này quả nhiên không tầm thường, lúc hành sự khiến hắn gần như không kiềm chế được mà xong xuôi, thật sự tuyệt không thể tả, đêm nay khẩu vị của hắn lại được dịp tăng lên.

Nghĩ vậy, bàn tay hắn chầm chậm lần xuống, muốn nếm lại tư vị ngon miệng kia một phen.

“Hoàng thượng, thiếp… thực sự không còn chút sức lực nào rồi.” m thanh thẹn thùng yếu ớt không thể khiến Phong Cẩn dừng động tác trên tay, ngược lại khiến hắn càng thêm thú tính, một màn điên cuồng lại bắt đầu.

Trang Lạc Yên ôm cổ hắn, hưởng thụ sự hầu hạ từ bậc Đế vương, híp mắt vui vẻ nghĩ, quả nhiên, đàn ông đều thích nữ tử khen mình dũng mãnh, kỹ thuật của anh chàng Hoàng đế này cũng không tệ, làm nàng rất hài lòng.

Ngoài phòng, cung nữ thái giám vùi đầu im lặng, tựa như không nghe được động tĩnh bên trong. Cao Đức Trung là thái giám tổng quản của Hoàng đế ra hiệu cho tiểu thái giám đi chuẩn bị vật dụng tắm rửa, ngẩng đầu nhìn lầu các vắng vẻ, thầm nhủ, nếu không có gì bất ngờ, Đào Ngọc các này sẽ được náo nhiệt vài ngày đây.

Phong Cẩn liếc nhìn cô gái đã ngủ mê man trong lòng mình, tâm tình vui vẻ ôm người ta ra gian ngoài, bước vào bồn tắm đã chuẩn bị sẵn, nhìn những vệt hồng trên làn da trắng ngần, khóe miệng thoáng nhếch lên.

“Hoàng thượng, thắt lưng thiếp đau quá!” Người trong thùng tắm lười biếng giật giật thân, kéo bàn tay dày rộng xuống hông mình, bộ dáng mơ mơ màng màng hiển nhiên không hề ý thức được, hành vi của mình đã là vô lễ trước mặt Hoàng đế.

Phong Cẩn hơi sửng sốt, lập tức độ cong của khóe môi càng thêm rõ ràng, bị nữ nhân yêu cầu xoa bóp eo cũng coi như một trải nghiệm mới lạ nhỉ.

Kỹ thuật mát xa của Hoàng đế kỳ thực không tốt lắm, song được cái thoải mái ở tinh thần, khiến Hoàng đế hầu hạ xoa bóp, quá là thỏa mãn hư vinh của nữ tử rồi, lòng hư vinh của Trang Lạc Yên được một phen thăng tận mây xanh.

Nước vừa đủ độ ấm, lại vừa vận động mạnh một trận, Trang Lạc Yên ngáp một cái, mơ màng ngủ mất.

Gần tới giờ mão, Cao Đức Trung hầu Phong Cẩn thay y phục, đây vốn là công việc của phi tần thị tẩm, nhưng hôm nay ông ta thấy Trang uyển nghi ngủ rất say, hoàn toàn không có khả năng tỉnh ngay, nhìn Hoàng thượng rón rén đi ra như thể không định đánh thức Trang uyển nghi, ông liền cẩn thận bước tới hầu thánh thượng thay đồ.

Đi ra cửa phòng, Phong Cẩn phát hiện chỉ có hai cung nữ và một thái giám ở bên ngoài, không khỏi nhướng mày hỏi: “Các ngươi đều là người hầu hạ Trang uyển nghi, vậy những nô tài khác đâu?”

“Hồi bẩm Hoàng thượng, hầu hạ thân cận bên Trang uyến nghi chỉ có ba người bọn nô tài thôi ạ.” Phúc Bảo quỳ trên mặt đất thận trọng trả lời.

Nghe vậy, lông mày Phong Cẩn càng nhướng cao hơn, quay sang Cao Đức Trung: “Ngươi đi nói với điện Trung Tỉnh bố trí mấy nô tài được việc đến Đào Ngọc các, đường đường một chủ tử lại chỉ có ba nô tài hầu hạ là sao?”

“Vâng, thưa Hoàng thượng.” Cao Đức Trung cúi đầu nhìn chằm chằm đôi giày lụa dưới chân, như thể đã quen với việc phi tần nào được sủng ái thì người đó được ưu tiên rồi.

Đợi thánh giá đi xa, Trang Lạc Yên vốn đang ngủ say trên giường bỗng mở mắt, khóe môi mềm mại đáng yêu thoáng cong lên.

Đàn ông nào cũng chỉ như vậy mà thôi, cho dù giỏi giang đến đâu thì trong xương tủy vẫn có khuynh hướng M(*)!

(*) M: Viết tắt của từ Masochist, xu hướng thích bị hành hạ.

***

Dựa theo quy củ trong cung, mỗi phi tần được Hoàng đế sủng hạnh, sáng sớm hôm sau phải tới thỉnh an Hoàng hậu, đôi khi Hoàng đế thương tiếc mỹ nhân cũng sẽ miễn người đó thỉnh an. Tối qua, lúc mơ mơ màng màng, Trang Lạc Yên nghe được Thành Tuyên đế nói sáng hôm sau nàng không cần đi thỉnh an, nhưng nàng không phải là Trang Lạc Yên xưa, biết rằng tại hậu cung này cậy có sủng ái của Hoàng đế mà kiêu ngạo cuối cùng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì. Không có bản lĩnh mê hoặc lòng người của Đát Kỷ thì đừng có học thói hành xử của Đát Kỷ mới phải, huống chi yêu phi lừng lẫy ấy sau cùng cũng chẳng được chết già.

Cẩn thận trang điểm và ăn mặc dựa theo phục trang uyển nghi, không quá diễm lệ cũng không thể quá nhạt nhòa giản đơn, bởi vì ở nơi này, cố tình khiến bản thân giản dị quá mức lại thành một kiểu cố ý nổi bật, sẽ khiến người khác chướng mắt.

Hoàng hậu ở cung Cảnh Ương, đây cũng là nơi ở của Hoàng hậu các đời từ khi lập triều đến nay. Hoàng hậu hơn Hoàng đế một tuổi, tuy không được sủng ái nhưng Hoàng đế rất tôn trọng Hoàng hậu, vậy nên địa vị của nàng trong cung khá vững chắc, tiếc rằng Hoàng hậu chỉ sinh được một công chúa, lại mới hai tuổi đã không còn, vì vậy mấy phi tần được sủng ái mới có cơ hội làm mưa làm gió trong cung.

Trong hậu cung, thất sủng thì dễ, phục sủng mới khó, cho nên khi các phi tần thấy Trang uyển nghi tới thỉnh an Hoàng hậu, trong lòng đều cảm thấy hơi khó chịu. Rõ ràng chỉ là một người đàn bà nhan sắc chẳng có bao nhiêu, thủ đoạn gì để lấy lại được sự chú ý của Hoàng thượng?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN