Nghề Làm Phi
Chương 2.2
Gọi ngự y tới bắt mạch, sắc mặt những người này càng khó coi hơn, bởi vì Diệp thục dung đã có thai hai tháng.
Nếu là một phi tần phân vị thấp mang thai, đám người Hoàng hậu sẽ không khó chịu đến thế, bởi những người đó dù sinh được hoàng tử cũng không có tư cách nuôi dưỡng.
Nhưng Diệp thục dung lại khác, nàng là một phi tử tòng nhị phẩm, sinh con là có tư cách tự mình nuôi dạy, hiện nay trong cung chỉ có ba hoàng tử và bốn công chúa, mà mẫu phi của tất cả các hoàng tử công chúa này đều có phân vị không cao. Nếu Diệp thục dung sinh được một hoàng tử thì đó sẽ là hoàng tử có thân phận cao nhất, Hoàng thượng khó tránh sẽ coi trọng vài phần, nếu…
“Thái y viện các người làm việc kiểu gì thế, Diệp thục dung mang thai rồng là chuyện lớn như vậy, các ngươi hai ngày thỉnh mạch một lần mà chuyện trọng yếu vậy lại không phát hiện?” Lúc này Hoàng hậu đang khó chịu trong lòng, bèn lấy thái y ra xả giận.
Mọi người đều hiểu rõ, nếu hôm nay Diệp thục dụng không ngất đi ở đây thì e rằng chuyện này còn bị giấu một thời gian nữa. Cũng may sức khỏe của Diệp thục dung không tốt, nếu không thì làm sao lại ngất ở cung của Hoàng hậu để rồi bị phát hiện?
Hai thái y tới thỉnh mạch nghe Hoàng hậu chất vấn, sợ hãi quỳ sụp xuống, bọn họ sao không rõ những tranh đấu trong hoàng cung này, hôm nay vô tội bị liên lụy tới, đến một cơ hội biện bạch cho bản thân cũng chẳng có.
Hoàng hậu cũng không phải thật tâm muốn trừng trị Thái y, lòng nàng hiểu rõ, đây là do Diệp thục dung muốn giấu giếm, cuối cùng chỉ phạt Thái y hai tháng bổng lộc coi như cảnh cáo liền cho qua chuyện này, sau đó sai người thông báo cho Hoàng đế.
Phong Cẩn vừa hạ triều về cung liền nghe được tin Diệp thục dung có thai. Nghe thái giám báo lại, nét mặt hắn lộ ra vài phần vui mừng nhưng không tính là quá đỗi hân hoan, chỉ phân phó ban thưởng xuống mà không tới thăm Diệp thục dung.
Cao Đức Trung nhìn biểu hiện của Hoàng đế như vậy, hiểu rằng Hoàng đế không để tâm lắm đến Diệp thục dung này, ông lẳng lặng đi phía sau, không hề nhắc thêm một chữ nào tới chuyện đó.
Phong Cẩn xem xong vài tấu chương, đột nhiên ngẩng đầu nói: “Cao Đức Trung, đem bình ngọc cao cổ màu xanh tới cho Hoàng hậu, nói trẫm niệm công lao vất vả cai quản hậu cung, đặc biệt ban thưởng để Hoàng hậu thưởng thức.”
“Nô tài lĩnh chỉ.” Cao Đức Trung không biết tâm tư của Hoàng đế đến cùng là thế nào, chỉ tận tụy đi làm theo ý chỉ của Hoàng đế, những chuyện khác không phải thứ mà một nô tài như ông nên biết.
Cao Đức Trung lui ra rồi, Phong Cẩn dừng phê tấu chương, trên mặt đâu còn nửa điểm vui mừng.
Từ khi Diệp Vãn Ca vào cung, hắn cũng sủng hạnh đôi lần, nhưng chỉ tận lực không quá lạnh nhạt mà thôi, bởi vì hoàng cung không thể lại có thêm một hoàng tử mang huyết mạch nhà họ Diệp, không ngờ, Diệp thị lại mang bầu.
Viết thêm chữ “duyệt” lên tấu chương thỉnh an, Phong Cẩn cất cao giọng: “Truyền ý chỉ của trẫm, tối nay Lâm Nguyệt hiên thắp đèn.”
Theo quy chế, tối nay Hoàng đế hẳn là nên tới chỗ Diệp thục dung, nhưng hắn lại quyết định tới chỗ Yên quý tần, điều này như một cái tát đánh lên mặt Diệp thục dung, đương nhiên cũng càng khiến phi tần trong hậu cung thêm ghen ghét Yên quý tần.
Ngoài điện, Cao Đức Trung thậm chí đang suy nghĩ, không hiểu Hoàng thượng có thực sự sủng ái Yên quý tần không đây?
Nếu nói không sủng, một nữ tử con quan lại nhỏ sao có thể trong một hai năm leo lên vị trí trắc tam phẩm quý tần?
Nếu nói sủng ái, vì sao phải cho nàng ấy sự sủng ái phô trương đến thế, đợi đến lúc má thắm nhạt phai, thánh ân chẳng còn bên mình, Yên quý tần biết làm thế nào?
Cảm thấy mình suy nghĩ nhiều quá rồi, Cao Đức Trung thoáng giật mình, lẳng lặng lui xuống.
“Hoàng thượng đêm nay tới chỗ Yên quý tần?” Trang Lạc Yên nghe Phúc Bảo báo tin, mắt hơi nheo lại, lập tức cười nói: “Ta biết rồi, ngươi lui ra đi.”
Màn kịch do hậu cung “sản xuất” quả là đặc sắc.
***
Tin Diệp thục dung có thai vừa truyền ra chưa được vài ngày, cung An Thanh lại báo tín, Thục quý phi bị bệnh, thái y tới thỉnh mạch chỉ nói ban đêm nhiễm lạnh, cần điều dưỡng, không thích hợp ra gió.
Hoàng hậu nghe nói, tỏ vẻ rộng lượng miễn Thục quý phi thỉnh an hằng ngày, phi tần các cung kéo tới cung An Thanh thăm hỏi, đều bị Thục quý phi lấy lí do thân mình còn yếu, không tiện gặp khách để từ chối.
Trang Lạc Yên mang theo Thính Trúc và Vân Tịch tới cung An Thanh cũng bị ngăn cản, nàng không hề cảm thấy khó chịu, dù sao mình cũng chỉ đi lấy lệ, gặp hay không gặp là chuyện của Thục quý phi, nhưng nàng có tới hay không lại là vấn đề lớn của nàng.
Các cung nữ thái giám qua lại nhìn thấy Trang Lạc Yên đều cúi thấp đầu tỏ ý tôn kính, vô tình gặp được các phi tần phân vị thấp hơn, ai nấy ngoan ngoãn hành lễ thỉnh an, may mắn không gặp người nào có địa vị cao hay được sủng ái đến khiêu khích mình.
Trang Lạc Yên chưa từng quan sát tỉ mỉ xem ngự hoa viên trông như thế nào, hôm nay có dịp chậm rãi đi, chậm rãi nhìn, mới thấy những bồn hoa hoa cỏ cỏ này được cắt tỉa rất đẹp mắt. Nàng là một tục nhân, chẳng nhìn ra những hoa cỏ này bị cắt tỉa mất đi linh khí hay gì đó tương tự, chỉ cảm thấy hoa nở rất đẹp, không có lấy một mảnh lá khô, chăm sóc rất chu đáo.
m thầm thở dài một tiếng, nàng tự thấy bản thân mình là loại người tục khí, lại nhặt được một cái mệnh nhỏ sống trong hậu cung này, chứ nếu là một vị có tâm hồn tinh tế mỏng manh như em Lâm(*), e là sẽ bi thương đau buồn một phen, sau đó thống khổ giãy giụa tàn héo ở chốn này.
(*) Em Lâm: Tức Lâm Đại Ngọc, nhân vật nữ chính trong Hồng lâu mộng.
Ý thức được tư tưởng của mình đang hớn hở chạy theo hướng tiểu thuyết tình cảm lâm li bi đát, Trang Lạc Yên nỗ lực kéo suy nghĩ quay lại, vịn tay Vân Tịch đi chưa được bao xa, đã thấy một nữ tử xinh đẹp rạng rỡ mang theo một đám người thong thả bước đến.
“Xin bái kiến Yên quý tần tỉ tỉ.” Trang Lạc Yên thấy rõ là vị Yên quý tần gần đầy đang nổi bật nhất trong cung bèn khuỵu gối cúi người, cẩn thận quan sát đối phương, thấy nàng ta mặc váy lụa màu cánh đào có thêu hoa trắng, tóc được chải tỉ mỉ thành kiểu tùy vân, mép tóc bên phải cài một bộ diêu(*) gắn con bướm bằng tơ vàng khảm ngọc, đôi cánh bướm hơi hơi rung động theo từng bước đi của Yên quý tần, dải tua bên dưới cũng thoáng phiêu du, đẹp không sao nói hết.
(*) Bộ diêu: Một loại trâm cài của nữ tử, phía đầu có những dải đính ngọc dài, khi bước đi sẽ lay động phát ra âm thanh.
“Chiêu tần muội muội không cần đa lễ, hai ta đều là tỉ muội hầu hạ Hoàng thượng, sao lại khách khí xa lạ như vậy?” Yên quý tần vươn tay như đỡ Trang Lạc Yên dậy, theo mỗi động tác của nàng ta, con bướm bên tóc mai một lần nữa động cánh, tựa như muốn bay lên.
“Bộ diêu này của Yên quý tần tỉ tỉ thật là đẹp, khiến muội muội không rời mắt được nữa đó.” Mắt Trang Lạc Yên đầy hâm mộ nhìn bộ diêu hình con bướm, thật sự rất đẹp, mặc dù đã từng nhìn thấy nhiều sản phẩm tinh xảo của công nghệ hiện đại, nàng vẫn không khỏi tấm tắc một phen, có the thấy tay nghề của cổ nhân đã tính tế đến mức tột đỉnh.
Yên quý tần hiển nhiên rất hài lòng với phản ứng của Trang Lạc Yên, nụ cười trên mặt nàng ta lộ ra vài nét e thẹn cùng với đắc ý: “Muội muội yêu thích, ta vốn nên tặng muội, có điều bộ diêu này là Hoàng thượng ban thưởng, không dám đem tặng người khác.”
“Đó là do Hoàng thượng yêu mến tỉ tỉ, muội muội sao dám đoạt bảo vật của người khác, huống chi bộ diêu đeo trên tóc tỉ tỉ mói là xứng đôi, cho muội muội sẽ thành ra lãng phí vật tốt mà thôi.” Trang Lạc Yên vẫn biểu hiện thoải mái như cũ, giọng nói mang theo một phần hâm mộ lại không khiến người ta cho là ghen ghét.
Yên quý tần vừa lòng với phản ứng của Trang Lạc Yên rồi vui vẻ dẫn người đi, Trang Lạc Yên nhìn theo bóng lưng nàng ta, ý cười trên mặt cũng không giảm. Quả nhiên, nữ tử ở thời đại nào cũng thế, khi nàng ta muốn khoe khoang bản thân, mình chỉ cần thuận theo ý nàng ta, nàng ta liền có thể đắc chí thỏa mãn, liệu đây có phải là mặt đáng yêu cũng là đáng trách của một nữ tử thích hư vinh?
Ở bất kỳ thời đại nào, nữ tử đều dễ thỏa mãn hơn nam giới. Dù là ở kiếp trước, trong xã hội hiện đại, rất nhiều nữ tử chỉ mong muốn có một gia đình êm ấm, một người chồng kiên định, ổn trọng, biết gánh trách nhiệm mà thôi. Nhưng ở thời đại nào cũng thế, những thứ đàn ông muốn bao giờ cũng rất nhiều so với nữ tử: quyền thế, danh lợi, tiền tài, người đẹp.
Nữ tử cổ đại suốt đời bị ràng buộc trong tam tòng tứ đức, còn nữ tử hiện đại, mới hơi mạnh mẽ một chút liền bị xếp vào loại người thứ ba, yếu đuối một ít, họ lại kêu là áp lực quá nhiều, nữ tử chỉ lo hưởng thụ, không biết kiếm tiền nuôi gia đình.
Đàn ông luôn luôn lải nhải mình vất vả thế nào, nhưng có mấy ai thấy người bên mình đã từ một cô gái ngây thơ thành một người phụ nữ luống tuối khô cằn, mái ấm sinh ra và nuôi nấng bản thân bao năm nay lại thành “nhà ngoại”, chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau, đứa con lại không mang họ mình. Phụ nữ hiếu thảo với cha mẹ chồng là chuyện đương nhiên, đàn ông hơi chút tử tế với nhà vợ liền được khen là đàn ông tốt; sau khi kết hôn, đàn ông thay lòng đổi dạ chỉ bị mắng một câu lăng nhăng, mà phụ nữ chỉ cần hơi thân thiết với một người đàn ông khác sẽ bị mắng là lăng loàn vô liêm sỉ.
Kỳ thực, ở thời đại nào cũng thế, bất luận là phong kiến hay hiện đại, xã hội đều đối xử không công băng với nữ tử. Vì vậy, khi Trang Lạc Yên tới nơi này, nàng chưa từng cảm thấy khó chịu. Ở hiện đại, mấy anh chàng có điều kiện tốt chẳng phải đều khiến nhiều cô nàng dùng hết khả năng giành giật đó sao? Chỉ có một điểm khác biệt là những tranh đoạt âm thầm nay được đưa lên mặt nước mà thôi, nào thấy tay ai sạch sẽ hơn ai.
Nữ tử muốn sống tốt thì phải có khả năng tự nhận thức. Cuộc sống vốn có thể dùng tâm thế vui vẻ để trải nghiệm, hà cớ phải dằn vặt mình vì những chuyện không đâu, cuối cùng hỏng cả một đời. Đến sau cùng, liệu có ai cảm thông, kết cục chỉ nhận được một chữ “ngốc” mà thôi.
Vân Tịch và Thính Trúc thấy vẻ mặt chủ tử thờ ơ, ánh mắt có điểm mông lung, liền biết suy nghĩ của nàng lại lan man đến nơi khác rồi. Hai người không dám quấy rầy, chỉ đành cẩn thận đỡ nàng đi chầm chậm để tránh vấp ngã.
“Chủ tử, xem kìa, bông mẫu đơn kia nở đẹp quá.” Vân Tịch thấy một khóm mẫu đơn rực rỡ, nhịn không được khen ngợi một câu.
Trang Lạc Yên hồi thần, nhìn bông mẫu đơn tím ngắt, bên cạnh còn mấy đóa thược dược, chợt nhớ tới một bài thơ đời Đường miêu tả hoa mẫu đơn:
“Ngoài sân thược dược đẹp riêng mình
Sen trước ao tranh một chút tình
Duy chỉ mẫu đơn là quốc sắc
Nở hoa chính lúc rộn kinh thành.”(*)
(*) Bài “Thưởng mẫu đơn” của Lưu Vũ Tích – một nhà thơ thời Trung Đường, bản dịch của Điệp Luyến Hoa đăng tại Thivien.net.
“Loại mẫu đơn này có một tên riêng, gọi là Cát Cân Tử,” Một giọng nói thánh thót êm ái vang lên, bởi vì giọng nói này quá tuyệt vời nên Trang Lạc Yên nhớ rất kỹ, nàng quỳ gối hành lễ, “Xin ra mắt Nhu phi nương nương.”
“Không cần đa lễ.” Mỗi thanh âm của Nhu phi nhẹ nhàng lại ngọt ngào vô cùng, nàng nhìn mấy đóa Cát Cân Tử đang nở rực rỡ một chút rồi nói, “Loại mẫu đơn này không được coi là danh phẩm, nói về tươi đẹp thì phải là Đại Ngụy Tử, nói về thanh thoát duyên dáng thì phải là Dạ Quang Bạch. Loại Cát Cân Tử này, đẹp thì có đẹp nhưng chưa đủ diễm lệ lại thiếu phần thanh tú, ở trong ngự hoa viên chưa được tính là nổi bật, không ngờ lại lọt vào mắt Chiêu tần muội muội.”
“Tần thiếp là một tục nhân, thấy hoa đẹp liền vui, lại không biết mẫu đơn còn có loại tuyệt sắc như vậy.” Lạc Yên cười đáp, “Chỉ là hoa đẹp trong mắt từng người mà thôi.”
Nhu phi cũng cười tủm tỉm: “Có được lời ấy của Chiêu tần muội muội, Cát Cân Tử này tuy không nổi bật nhưng nó cũng đẹp hơn đôi chút.”
Đợi khi Nhu phi đi xa, Trang Lạc Yên mới cười khẽ một tiếng. Nhu phi này đâu phải đến đàm luận mẫu đơn với mình, chẳng qua mượn Cát Cân Tử để ra oai phủ đầu mà thôi, ý muốn ám chỉ dung mạo mình chẳng phải đẹp nhất, phong thái lại không phải xuất trần nhất hậu cung, đừng nghĩ đoạt được sự ưu ái của Hoàng thượng mà si tâm vọng tưởng.
Phong hào “Nhu” này quả là hợp, đây chẳng phải trong mềm mại có giấu kim sao, một giọng nói đẹp đẽ lại nói ra những lời này, thật là… đáng tiếc.
“Chủ tử…” Vân Tịch và Thính Trúc cũng không phải đầu gỗ, đương nhiên hiểu được ẩn ý trong lời nói của Nhu phi, không khỏi lo lắng nhìn Trang Lạc Yên.
“Đi bảo nô tài của điện Trung Tỉnh, đồ đưa tới Đào Ngọc các mấy ngày sau thêm vài cành Cát Cân Tử, ta đột nhiên cảm thấy thích hoa này.”
“Thưa vâng.” Vân Tịch và Thính Trúc liếc nhìn nhau, coi như không hiểu mấy câu ám chỉ của Nhu phi lúc trước.
Từ khi Diệp thục dung có thai, Hoàng đế có một đôi lần lật thẻ bài của Yên quý tần, Nhu phi và Thục quý phi, hôm nay Thục quý phi bị bệnh, mọi người đều cho rằng Hoàng thượng sẽ lật thẻ bài của Yên quý tần hay Nhu phi thì Hoàng thượng lại muốn tới Đào Ngọc các.
Gần đây chủ nhân Đào Ngọc các cũng được coi là một người được sủng ái, nhưng so với mấy người Nhu phi thì kém xa, vậy nên khi Hoàng đế lật thẻ bài cũng không tạo nên nhiều sóng gió trong cung như Yên quý tần vào ngày Diệp thục dung được chẩn đoán có thai.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!