Nghề Làm Phi
Chương 3
Mặt đất phủ hoa trắng lạnh, mà khắp không gian nhuộm đẫm ánh chiều tà. Cao Đức Trung im lặng cúi đầu, nhìn chiếc bóng của Hoàng đế càng lúc càng dài dưới ánh tịch dương. Bầu trời dần tối lại, càng thêm vẻ tiêu điều.
“Bẩm Hoàng thượng, trời đã tối rồi.” Ông tiến lên, nhẹ giọng nhắc nhở.
Phong Cẩn quay đầu liếc nhìn ông, thấy ông chỉ vùi đầu rũ mi, chợt nói: “Trẫm còn nhớ năm ấy Vi quý phi được sủng ái nhất hậu cung, trẫm tuy là đích tử nhưng cũng phải nhường nhị hoàng huynh vài phần, chỉ vì huynh ấy là con đẻ của Vi quý phi.”
Cao Đức Trung nghe thế, đầu cúi càng sâu, ông được tới hầu hạ đương kim thánh thượng từ rất sớm, cũng có đôi chút hiểu biết những chuyện ngầm xấu xa của hậu cung. Trước đây Vi quý phi nhận mọi sủng ái từ tiên đế thì kiêu ngạo vẻ vang thế nào, ông cũng từng chứng kiến, chỉ tiếc…
Phong Cẩn nghiêng đầu nhìn về phía hồ sen cạn khô, năm đó hắn từng bị nhị hoàng huynh đẩy vào hồ này, bệnh nặng một trận, mà nhị hoàng huynh chỉ bị phạt chép kinh thư mười lần. Chỉ tiếc Vi quý phi quá ham mê quyền thế cuối cùng rơi vào kết cục nhận ba thước lụa trắng, khiến cho nhị hoàng huynh cũng bị phụ hoàng chán ghét rồi vứt bỏ.
Lúc hấp hối, phụ hoàng từng nói, nữ tử nơi hậu cung này chẳng thể có chân tình, hắn lại thấy buồn cười, bản thân không hiểu rõ người khác thì sao có thể hi vọng nhận tấm chân tình của người ta. Hắn từng cho rằng, mẫu hậu thật sự có tình cảm với phụ hoàng, nhưng đến khi phụ hoàng đi rồi, mẫu hậu ngồi lên ngôi Thái hậu tôn quý nhất hậu cung, hắn lại chưa từng nhìn thấy một nét đau thương trên mặt người.
Hắn chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện có thể giành được chân tình của nữ tử nào chốn hậu cung, cũng không cảm thấy thứ gọi là “chân tình” ấy có gì đáng quý. Dẫu sao, hậu cung nữ nhân vô số, đơn giản là ai hầu hạ tốt thì cưng chiều người đó thêm vài phần mà thôi.
Hôm nay chợt nghe mấy lời nọ, trong lòng hắn hơi kinh ngạc, cùng với đó là vài phần hoảng hốt.
Thủa thiếu thời, mẫu hậu từng lạnh lùng dạy hắn rằng, nữ tử trong hậu cung tranh qua đoạt lại, tranh không phải là trái tim Hoàng đế mà là quyền thế phía sau sự sủng ái của Đế vương. Chỉ những cô gái ngốc nghếch mới có thể dâng cả tim mình cho Hoàng đế, mà những kẻ ngốc nghếch như vậy, không thể sinh tồn ở nơi này.
Dáng vẻ Chiêu tần khi mới vào cung ra sao, hắn sớm không nhớ nổi, nào ngờ đó lại là một cô gái ngốc nghếch.
“Tối nay Đào Ngọc các thắp đèn.” Bẻ một cành hoa lê, Phong Cẩn điềm tĩnh lên tiếng, mắt vẫn ngắm nhành cây trên tay, mặc cho từng cánh hoa buông mình rơi xuống
“Bẩm Chiêu tần chủ tử, Hoàng thượng có khẩu dụ, tối nay Đào Ngọc các thắp đèn.” Thái giám nội thị đi vào Đào Ngọc các, quy củ hành lễ với Trang Lạc Yên, mặt mày tươi tỉnh.
“Làm phiền công công vất vả một chuyến.” Vân Tịch nhét túi tiền vào tay thái giám nội thị, nói mấy cảm tạ.
Thái giám nội thị cũng nhận ra Hoàng thượng có đôi phần sủng ái vị Chiêu tần mới tấn phong này, bèn cười đáp lại mấy câu rồi mới lui ra. Đến bên ngoài Đào Ngọc các, phát hiện tà dương đã dần ảm đạm, hắn quay đầu liếc nhìn bảng hiệu lầu các phía sau thầm nhủ, ai có thể ngờ vị chủ nhân này còn có cơ hội trở mình như vậy chứ?
“Chủ tử,” Thính Trúc bưng tách trà bước vào, thấy Trang Lạc Yên đang ngồi trước gương bèn đặt trà xuống bàn, tiến lại gần nói: “Hiện giờ không còn sớm, để nô tì hầu người tắm rửa thay y phục chứ ạ?”
Trang Lạc Yên vén lọn tóc mai bên trán, nhìn khuôn mặt xinh đẹp trong gương: “Em chuẩn bị đi.”
Thính Trúc lo lắng nhìn Trang Lạc Yên một cái, thấy sắc mặt nàng bình tĩnh như thường mới yên lặng lui ra, phân phó người bên ngoài đi chuẩn bị.
“Phảng phất tựa mây che bóng nguyệt
Phiêu diêu như gió thoảng tuyết bay.”(*)
(*) Trích trong bài “Lạc thần phú” của Tào Thực.
Khi ngự giá dừng lại phía trước Đào Ngọc các, một giai nhân như thế đã tiến vào tầm mắt Phong Cẩn.
Dưới ánh đèn lập lòe, mỹ nhân mặc chiếc váy màu trăng non và chiếc áo choàng mỏng, mái tóc đen óng ả đổ trên vai, dáng mềm mại như cành liễu trong gió, đèn lồng trong tay thoáng lay động khi gió lạnh lùa qua, khoảnh khắc này khiến Phong Cẩn nhớ đến câu thơ trứ danh ấy.
Gió đêm nổi lên, tay áo cùng làn váy vờn lượn, mái tóc cũng chấp chới tung bay, Phong cẩn bước xuống kiệu, nắm lấy bàn tay Trang Lạc Yên: “Lông mày thanh tú, mắt sáng như sao, thần thái sinh động, mảnh mai nhã nhặn, cơ hồ thoát tục(*), mấy lời ấy cũng không đủ để miêu tả ái phi.”
(*) Nguyên văn “tuấn mi tu nhã, cố phán thần phi, văn thải tinh hoa kiến chi vong tục”, là một câu được dùng để mô tả vẻ đạp của tam tiểu thư nhà họ Giả – Giả Thám Xuân trong Hồng lâu mộng (hồi thứ 3).
Trang Lạc Yên nghe vậy, hơi cúi đầu, khóe miệng cong cong nở nụ cười, gò má ửng hồng: “Hoàng thượng đang nói thật lòng hay đang trêu tần thiếp?”
“Đương nhiên là lời thật lòng của trẫm rồi,” Phong Cẩn đón đèn lồng từ Trang Lạc Yên, không để cung nhân cầm giúp, một tay nắm tay nàng, một tay cầm đèn chậm rãi bước vào. Bàn tay mĩ nhân mềm mại nuột nà khiến hắn thư thái vô cùng, chợt nhớ lại những lời nàng ấy vừa nói lúc chiều, giọng lại thêm phần dịu dàng, “Đêm lạnh, sao ái phi lại đứng ở cửa?”
“Hoàng thượng là phu quân của thiếp, thiếp không muốn khi Hoàng thượng tới Đào Ngọc các chỉ thấy mấy ngọn đèn câm lặng,” nói đến đây, giọng Trang Lạc Yên lại nhỏ dần xuống, “Thiếp cũng muốn chờ Hoàng thượng trở về.”
Đang đi phía sau hai người, Cao Đức Trung chợt nghe được câu này, bước chân chậm dần lại. Lời này của Chiêu tần đã vượt quy củ, tính đến phân vị, Chiêu tần chẳng qua chỉ là một thiếp thất nhỏ bé, nào có tư cách dùng hai chữ “trở về”, nhưng Hoàng thượng không nói gì, kẻ nô tài như ông lúc này cũng nên đóng vai người điếc.
Cố ý bước chậm lại, Cao Đức Trung bất chợt ngẩng đầu nhìn bóng hai người sóng vai phía trước, thấy Hoàng thượng đỡ Chiêu tần bước qua bậc cửa, Chiêu tần nghiêng đầu cười nhẹ với người.
Nếu nói nụ cười của Yên quý tần nghiêng nước nghiêng thành thì nụ cười này của Chiêu tần là chân tình vô hạn, Cao Đức Trung nhớ lại những lời không nên nghe chiều nay, đột nhiên thấy thương cảm vị Chiêu tần này.
Sống trong hậu cung, có gì đáng thương hơn là thật lòng yêu ai đó?
Bước tới bên bậc, Cao Đức Trung dừng lại, khép cửa rồi nhẹ nhàng lùi xuống vài bước, đứng im lặng trên thềm đá, ngước nhìn những ngọn đèn lồng hồng rực treo trên hành lang, hôm nay đèn treo trong các này, ngày mai nến đỏ thắp nơi nao?
Trang Lạc Yên theo chân Hoàng đế đến bên giường, ngồi xuống, thấy sắc mặt Hoàng đế ôn hòa dịu dàng, biết hắn không khó chịu khi mình coi hắn như một người chồng bình thường thì âm thầm thở phào trong lòng. Nước cờ hiểm này nàng không đi nhầm, nếu có thể quay về, nàng nhất định sẽ viết được một cuốn best-seller có tên là “Bảy mươi hai kế công tâm”, chỉ tiếc xuyên không là tấm vé một chiều, có mấy người còn quay về được, nhất là khi nàng còn từng làm cho một công ty sữa thiếu đạo đức như vậy.
“Sao thế, vừa mới nói chờ trẫm trở về, giờ lại không nói gì rồi?” Phong Cẩn thấy Trang Lạc Yên im lặng, bèn nhẹ nhàng lên tiếng, “Trẫm đến đâu phải để nhìn nàng trầm mặc như vậy.”
“Hoàng thượng sao hiểu được suy nghĩ của thiếp,” Trang Lạc Yên lộ vẻ hơi kích động, níu tay áo Phong Cẩn, “Thấy Hoàng thượng tới đây, thiếp vui mừng lắm, có điều vừa rồi lời nói không đúng bổn phận, trong lòng bất an.”
Phong Cẩn nghe vậy, hơi sững lại, sau đó lập tức nở nụ cười: “Trẫm chính là phu quân của nàng, nàng chờ trẫm về, có gì không đúng bổn phận?”
Bàn tay đang níu áo bào thoáng run lên, cái run rẩy tựa như lan vào tận đáy lòng Phong Cẩn, trái tim bỗng chốc lỗi nhịp. Hắn nhìn niềm vui sướng và kích động cố che giấu trong đôi mắt Chiêu tần, tay bèn vuốt nhẹ lên tóc nàng.
Tình không tới đành vờ không biết, đã không biết thì sẽ không đau ư? Đây chẳng qua chỉ là một nữ tử ngốc nghếch đã trót đánh mất trái tim lại muốn tự lừa mình mà thôi, cho nàng ấy thêm đôi phần sủng ái, coi như báo đáp tấm chân tình.
Có lẽ bởi đã biết tình cảm của người con gái trong lòng này đối với mình, hoặc là bởi thân thể người ấy mềm mại đến mất hồn, một đêm này Phong Cẩn tận hứng hưởng thụ. Nữ tử bé nhỏ đã ngủ mê man trong vòng tay hắn, bàn tay vẫn vô thức bám lên ngực hắn.
Theo quy củ trong cung, phi tần sau khi được ân sủng có thể cùng hắn nghỉ trên một giường cả đêm nhưng chỉ có thể nằm ngoan ngoãn đúng vị trí, Chiêu tần lại quấn lên người hắn mà ngủ, thật ra đã vượt lễ nghi.
Nhưng… Phong Cẩn nhếch miệng, những loại quy củ này, người khác không thể thấy, hắn lại chẳng thèm để ý những chuyện nhỏ nhặt, may mà những nữ tử khác trong cung không giống như vậy, thôi thì cứ tùy nàng ấy đi.
Ai bảo Hoàng đế là “gậy sắt bị mài thành kim thêu” cơ chứ, Trang Lạc Yên nghĩ vị Hoàng đế này đang rất dư thừa tinh lực. Sáng hôm ấy tỉnh dậy, thấy Thành Tuyên đế đã mặc áo bào, nàng nheo mắt quan sát người đàn ông này, được cái bộ dáng khá đẹp, nếu không chắc sẽ giảm hứng thú lắm đây.
Phong Cẩn đột ngột quay đầu nhìn về phía giường, bắt gặp ánh mắt si mê ngây ngô nhìn mình của Trang Lạc Yên, liền bước tới bên giường, ngồi xuống: “Ái phi tỉnh rồi?”
“Hoàng thượng” Trang Lạc Yên động đậy vờ như muốn ngồi dậy rồi lại yếu ớt đổ xuống giường, không ngoài ý nàng, Phong Cẩn lập tức ngăn lại: “Đêm qua ái phi đã mệt mỏi rồi, không cần dậy hầu hạ trẫm.” Nói thêm mấy câu an ủi nữa, hắn mới đứng dậy định đi.
Vừa đứng lên, long bào liền bị một bàn tay trắng nõn níu lại, hắn quay đầu, thấy Chiêu tần trông mong nhìn mình, bèn hỏi: “Ái phi không được khỏe chỗ nào sao?”
Sau đó, Chiêu tần lấy ra một túi thơm đặt vào tay hắn: “Hoàng thượng ban thưởng thiếp nhiều đồ như vậy, mọi thứ của thiếp đều là của Hoàng thượng ban tặng, chỉ có túi thêu này là thiếp cầu ở trong chùa trước khi vào cung. Trụ trì nói túi này mang bình an may mắn đến cho người ta, thiếp muốn tặng Hoàng thượng.”
Trên túi thơm thêu một chữ “Phúc”, chất vải tuy tốt nhưng không thể sánh bằng vải vóc trong cung, nho nhỏ lại được may rất tinh xảo, Phong Cẩn bỏ túi thơm vào tay áo: “Tấm lòng của ái phi trẫm hiểu, trẫm vào triều, nàng nghỉ ngơi thêm một chút đi.”
Ra Đào Ngọc các, Phong Cẩn ngồi trong ngự giá, lấy túi thơm trong tay áo ra ngắm một lát rồi lại bỏ vào tay áo, không thắt bên hông.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!