Nghề Làm Phi - Chương 4.3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
217


Nghề Làm Phi


Chương 4.3


Thính Trúc cẩn thận quan sát lại, hai cây trâm đúng là có vài điểm khác biệt nho nhỏ, không nhìn kĩ thì khó lòng nhận ra, nhưng nàng vẫn chưa hiểu ý Trang Lạc Yên, đành băn khoăn nhìn về phía chủ tử của mình, tựa như đang suy ngẫm.

“Ta muốn cho nàng ta hiểu rằng, số lượng đám mây trên ấy nhiều tuyệt đối không có nghĩa là cao quý hơn người. Ngày ấy nàng ta gây chuyện với ta nên ngẫm lại xem mình có thể cười đến cuối cùng hay không, ta đây chính là một kẻ lòng dạ hẹp hòi đấy.” Cầm một cây lược ngọc khảm mã não chầm chậm lùa nhẹ vào làn tóc, Trang Lạc Yên thản nhiên nói, “Đôi khi vênh váo một chút thì tốt hơn là lúc nào cũng bình tĩnh vững chân như núi.”

Nếu lúc nào nàng cũng thể hiện thận trọng chững chạc, e rằng người đầu tiên không tha cho nàng chính là Hoàng hậu, thỉnh thoảng biểu lộ ngang ngược một chút để người ta thấy được khuyết điểm của mình sẽ khiến mọi người an tâm hơn.

Trong suy nghĩ của những nữ tử nơi đây, một cô nàng tính tình hơi ngông nghênh lỗ mãng thì không có gì đáng sợ, đáng sợ nhất là người lúc nào cũng khéo léo ôn hòa, vậy nên Trang Lạc Yên rất vui lòng sắm vai tiểu nhân đắc chí. Huống chi, cảm giác tiểu nhân đắc chí này rất là dễ chịu.

“Nhưng chủ tử làm như vậy, chẳng phải sẽ khiến các chủ tử nương nương khác bất mãn hay sao?” Vân Tịch bung hộp hình lá sen đựng thức ăn bước vào, nghe được mấy câu cuối bèn nói, “Nếu như vậy sẽ rất đáng ngại đấy ạ.”

“Năm rồi Viện phi làm mất lòng không ít phi tần, huống chi nhìn vẻ huênh hoang như vậy của ta, không biết có bao nhiêu người vui vẻ trong lòng đâu.” Trang Lạc Yên lười biếng cười cười, ai mà không mong đối thủ của mình ngốc nghếch một chút?

Vân Tịch hiểu ra, gật gù theo, sau đó mở hộp thức ăn, bên trong là vài món điểm tâm làm rất tinh tế, đẹp mắt, “Bẩm chủ tử, đây là mấy món điểm tâm kiểu mới mà Thượng Thực cục sai người đưa tới, mời chủ tử nếm thử, nếu có món nào chủ tử thích thì sau này họ sẽ tiếp tục mang tới ạ.”

Trang Lạc Yên nhìn mấy món điểm tâm trong hộp, gật đầu nói: “Thưởng cho họ đi.” Nhưng không nói thêm nàng có ăn hay không.

Vân Tịch ngầm hiểu ý, đậy hộp đồ ăn lại, lấy một túi tiền đi ra cửa.

Thính Trúc liếc nhìn hộp điểm tâm bị bỏ lại chỏng chơ, cúi đầu sắp xếp đồ trang sức trên bàn gương.

Vài ngày sau, trong hậu cung lại truyền đến một tin, có hai cung nữ mải chơi rồi trượt chân rơi vào hồ sen, không ai phát hiện kịp thời nên đã chết đuối, Hoàng hậu nhân từ, sai người đưa cho người nhà hai nữ tử đó một món tiền trợ cấp.

Lại một tháng sau, một chính ngũ phẩm dung hoa chết đột ngột, lấy quy chế dành cho chính lục phẩm lương nghi để hạ táng. Chẳng một ai quan tâm đến nguyên nhân cái chết của nàng dung hoa này, lại càng không có người để ý đến tang lễ của nàng ta. Trong mắt họ, một dung hoa thực sự không đáng để ý đến, chết cũng chẳng ảnh hưởng tới ai, trong cung lại thiếu một người phân chia thánh sủng mà thôi.

Trang Lạc Yên mơ hồ đoán cái chết của nàng dung hoa này có liên quan đến hai cung nữ “trượt chân” kia, nhưng nhìn thái độ thờ ơ như đã quen với loại chuyện này của những người khác, nàng cũng coi như không biết, chỉ kín đáo nghe ngóng vài chuyện liên quan tới vị dung hoa ấy mà thôi. Nghe ra mới biết, hai cung nữ đúng là người hầu của nàng Bạch dung hoa ấy, hơn nữa, chỗ ở của Bạch dung hoa này khá gần nơi lần trước Diệp thục dung bị ngã dẫn đến sảy thai, không biết trong đó có gì mờ ám hay không.

Nàng dung hoa này chết đi, Diệp thục dung không hề lên tiếng, Hoàng hậu cũng không tra xét gì, vậy nên việc này bị bỏ qua một bên.

Sắp vào hè, điện Trung Tỉnh bắt đầu cung cấp băng mát cho cung điện của vài phi tần được sủng ái, số lượng ít nhiều không giống nhau.

Đào Ngọc các tuy không phải nơi được Đế vương chú ý nhất nhưng nô tài của điện Trung Tỉnh không dám cắt xén thứ gì, băng cũng đưa đến đúng lúc, không hề chậm trễ.

Tay nghề chế tác đồ ăn từ băng của Vân Tịch rất tuyệt, đầu tiên nàng bảo mấy thái giám khỏe mạnh mài băng thật mịn, sau đó thêm các loại hoa quả vào trộn lên, ăn giải nhiệt rất tốt.

Trang Lạc Yên bưng bát băng mài trên tay, cảm thấy vô cùng xấu hổ vì đã từng coi thường người xưa, hồi nàng còn đi học đã từng nói với bạn bè về chuyện xuyên không về thời cổ đại có thể làm đá bào để gây sự chú ý, đến nơi đây mới biết, đá bào mà so với bát băng mài này thì chỉ là cặn bã.

Nằm trên ghế mềm ăn bát băng mài trộn hoa quả, hai cung nữ đứng hai bên quạt mát, một cung nữ bóp chân, một cung nữ bóp vai, cuộc sống liệu có thể sa đọa hơn nữa không? Đưa bát không cho Vân Tịch đứng bên cạnh, Trang Lạc Yên ngáp một cái: “Ta ngủ trưa một lát, nếu có vị chủ tử ở cung nào tới chơi thì đánh thức ta dậy nhé!”

“Vâng ạ.” Vân Tịch đưa tay đỡ Trang Lạc Yên, chủ tớ mới đi được mấy bước, đột nhiên nghe bên ngoài có tiếng thái giám cao giọng nói.

“Truyền khẩu dụ của Hoàng thượng, tối nay Đào Ngọc các thắp đèn.”

Người trong Đào Ngọc các đều hỉ hả mừng rỡ, từ khi thời tiết trở nên nóng bức, số lần Hoàng thượng lật thẻ bài liền giảm đi nhiều, hôm nay ngài tới Đào Ngọc các, đương nhiên là chuyện đáng mừng.

Thưởng một món tiền cho thái giám truyền tin, Trang Lạc Yên nghĩ, thời tiết nóng thế này mà tối nay còn phải ngủ chung, chắc chắn ngủ không ngon rồi. Vì vậy nàng quả quyết, trưa nay nhất định phải bù giấc đã.

Mùa hè là mùa khiến các nữ tử của hậu cung vừa yêu vừa ghét, yêu vì mùa này được mặc áo váy mỏng manh mềm mại tôn vóc người, ghét vì mùa hè ra nhiều mồ hôi, nếu ở cạnh Hoàng thượng mà trên người có mùi bất thường thì thật không hay. Vì vậy, một số người bèn xông hương cho quần áo rất đậm mùi, cả phòng ở cũng chọn xông mùi hương đậm mội chút, hi vọng như vậy sẽ át đi mùi lạ, tránh cho Đế vương không vui.

Phong Cẩn là đàn ông, thực ra không thích những lúc thời tiết oi bức thế này còn phải vào một căn phòng sực nức mùi hương, có điều hậu cung xưa nay như vậy, hắn lại kiệm lời, chỉ là, mỗi khi vào hè, số lần tới hậu cung của hắn giảm đi một chút. Những người đã ở lâu trong cung đều biết đến mùa hè Hoàng đế không thường tới đây, dần dần cũng quen đi.

Ngủ thẳng đến chạng vạng, Trang Lạc Yên mới đến ngồi bên cửa sổ, nhìn lên trời chiều màu cam nóng rực, thầm nghĩ, nếu mình biến thành con gái nhà nông, lúc này đừng nói đến chuyện dùng băng làm mát phòng ở, e là giờ này còn phải nai lưng ra đồng kìa.

Ngay cả ở hiện đại, nông dân đều phải lao động rất vất vả, nói gì đến ở thời đại này công cụ lao động còn lạc hậu, việc đồng áng sẽ còn nhọc nhằn đến đâu? Nàng là người biết thỏa mãn, luôn cho rằng so với cuộc sống bôn ba vất vả ngoài kia, cuộc sống nơi đây có cái ăn cái mặc lại được “hưởng thụ” đàn ông miễn phí thích hợp với mình hơn.

“Bẩm chủ tử, đã chuẩn bị xong cả rồi, người nên đi tắm thôi ạ.” Vân Tịch khẽ lên tiếng nhắc nhở.

Trang Lạc Yên gật đầu, đứng dậy đi vào phòng bên tắm rửa, loại thời tiết này, không phi tần nào có can đảm nghênh đón Đế vương mà không tắm táp.

Chọn một chiếc váy dài chấm đất màu xanh lục nhạt không chiết eo, váy đã được xông lá bạc hà, mùi rất nhạt nhưng lại khiến người ta cảm thấy mát mẻ dễ chịu, ở đây, bạc hà chẳng khác gì cỏ dại, không ai để ý đến, Trang Lạc Yên rất thích mùi của nó nên đã sai Vân Tịch và Thính Trúc lựa lúc không người thì hái một ít, hiệu quả xông hương cũng không tệ.

Thấy cung nữ hầu hạ đang định bôi dầu lên tóc mình, Trang Lạc Yên vội ra hiệu dừng lại, dùng dầu bôi tóc tuy sẽ giúp tóc trông bóng mượt nhưng mùa hè còn bôi mấy thứ này lên đầu sẽ khiến người ta cảm thấy ngột ngạt, cứ để tự nhiên lại tốt hơn.

Chải một kiểu tóc xuất vân đơn giản, chọn hai cây trâm cài đầu dùng trong mùa hè cắm vào búi tóc, không trang điểm gì thêm ngoại trừ tô chút son môi mang vị hoa quả, Trang Lạc Yên khoát tay: “Cứ thế là được.”

Thính Trúc nhìn chủ tử mình, tuy lúc này không phải là thời điểm xinh đẹp nhất của người nhưng lại khiến người đối diện cảm thấy thoải mái dễ chịu vô cùng, nhất là vào giữa mùa nóng bức, bộ dáng của chủ tử thật làm người ta cảm thấy khoan khoái.

Trang Lạc Yên vất vả chuẩn bị không hề uổng phí, Hoàng đế vừa đến chỗ nàng, sắc mặt liền nhẹ nhõm đi nhiều, hiển nhiên trang phục của nàng và bài trí trong các khiến hắn thấy thư thái hơn.

Nói cho cùng, vị Hoàng đế này tuy khó nắm bắt nhưng vẫn còn dễ chiều hơn vị sếp cũ – một kẻ e rằng kiếp sau có đầu thai thành thứ gì thì vẫn khiến người ta cảm thấy Thượng đế thật nhân từ, Trang Lạc Yên nhận thấy áp lực của mình trong “công việc” này không quá lớn.

Đêm nay Phong Cẩn ngủ rất ngon, không phải ngửi thứ mùi hương ngột ngạt, không phải chạm vào mái tóc bóng nhẫy dầu, lại thêm mùi nhàn nhạt mát mẻ trên người Chiêu tần khiến hắn rất thoải mái, ngủ một mạch tới tận lúc Cao Đức Trung quỳ gọi mời hắn dậy.

Một đêm say giấc, tâm trạng Phong Cẩn tốt hơn nhiều, ngửi thấy mùi hương man mát nhàn nhạt trong phòng, hắn liền mở miệng thưởng không ít đồ. Sau đó quyết định phân vị cho Chiêu tần này. Dù sao đấy cũng là một nữ tử rất hợp ý hắn mà lại yêu hắn say đắm, không nên cứ để nàng đứng ở một phân vị “tần” tòng tứ phẩm mãi được.

“Bãi giá!”

Trang Lạc Yên nhìn Phong Cẩn đi mất, tay vuốt vuốt cần cổ trơn tru không dính chút mồ hôi, ngáp một cái, tên Hoàng đế này có phải đã khá lâu không tới hậu cung rồi không, tối qua tác chiến ác liệt như vậy?

“Bẩm chủ tử, đây là thuốc bổ Hoàng thượng ban thưởng.” Vân Tịch bưng một bát nước thuốc tới bên giường, phía sau còn có một thái giám nội thị đi theo.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN