Nghề Làm Phi
Chương 7
Nếu nói có gì khác trước thì đó là việc vị Diệp dung hoa đã cáo ốm bấy lâu nay đã chịu tới thỉnh an Hoàng hậu. Hoàng hậu vẫn bình thản như xưa, tựa như không hề cảm thấy việc Thái hậu lễ Phật xong lại xuất hiện ở hậu cung có gì đặc biệt.
Trang Lạc Yên nổi hứng quan sát nàng Diệp dung hoa này, Diệp thục dung bị sảy thai còn chưa xuất hiện, vị muội muội bị giáng cấp đã vội ra sân khấu, không biết muội muội hay tỉ tỉ mới được lòng Thái hậu đây?
“Diệp thục dung tới.”
Tiếng truyền báo chưa dứt, mọi người trong phòng đã chuyển mắt ra cửa, chỉ có Trang Lạc Yên vẫn đặt sự chú ý của mình lên Diệp dung hoa, bởi vì nàng phát hiện, khi nghe tiếng thái giám truyền báo, vẻ mặt Diệp dung hoa này có hơi kỳ quái, không giống như vui vẻ mà lại có cảm giác châm chọc.
Về nhan sắc, đúng là Diệp dung hoa nổi trội hơn Diệp thục dung, hơn nữa trông nàng ta có vẻ tươi vui hoạt bát hơn tỉ tỉ mình, nếu nàng là một người đàn ông cũng nhất định sẽ thích Diệp dung hoa hơn một chút. Tuy hành vi của Diệp dung hoa này luôn luôn có vẻ hơi tùy tiện nhưng cũng tương đối chừng mực, sao hôm nay lại lộ vẻ mặt kỳ quái như vậy?
Chẳng lẽ là ghen ghét địa vị Diệp thục dung hiện giờ cao hơn nàng ta? Nhưng giải thích này nghe hơi gượng ép.
Vì bị sảy thai nên thời gian vừa rồi, Diệp thục dung cũng không hề ra ngoài, nay tuy đã khôi phục ít nhiều nhưng sắc mặt vẫn tiều tụy hơn xưa.
“Tần thiếp khấu kiến Hoàng hậu nương nương.” Diệp thục dung quy củ hành lễ với Hoàng hậu rồi mới lễ phép lùi qua một bên, khi ánh mắt đảo qua chỗ Diệp dung hoa thì lướt nhanh hơn một chút.
Hoàng hậu cười nói: “Nhiều ngày không gặp, nàng đã bình phục chưa?” Nói xong lại bảo Hòa Ngọc, “Thu xếp chỗ cho Diệp thục dung, ngồi bên cạnh Diệp dung hoa đi, có lẽ mấy ngày nay tỉ muội các nàng cũng chưa có dịp gặp nhau.”
Trang Lạc Yên nhìn vẻ mặt ôn hòa của Hoàng hậu, âm thầm khâm phục, quả không hổ là Hoàng hậu, ngay cả chuyện tỉ muội người ta có gặp nhau trò chuyện không cũng biết cả, thảo nào trong này có nhiều nữ tử đã và đang được sủng ái như vậy mà vẫn không ai dám ra oai trước mặt nàng ta, có thể thấy thủ đoạn của nàng ta quả là hơn người.
“Đa tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm, tần thiếp không sao rồi ạ.” Sắc mặt Diệp thục dung thoáng cứng đờ, không biết vì nghĩ đến đứa con không có duyên với mình hay là điều gì khác.
Diệp dung hoa thờ ơ nhìn Diệp thục dung ngồi xuống bên cạnh mình, hơi nghiêng người, hạ giọng cười khẽ: “Chuyện qua lâu rồi, chắc tỉ tỉ cũng đã bình phục.”
Diệp thục dung nghe vậy bèn cười nhè nhẹ, như thể bất đắc dĩ lại bao dung: “Muội muội đang oán trách tỉ tỉ mấy ngày nay không đến thăm muội?”
Diệp dung hoa hơi ngẩng đầu nhìn Diệp thục dung, ánh mắt chăm chú như muốn nhìn rõ mọi tâm tình ẩn giấu dưới nụ cười này, rồi đột nhiên nét mặt nàng chợt tươi như hoa: “Tỉ muội chúng ta gắn bó yêu thương nhau như vậy, tỉ tỉ không được khỏe, sao muội muội lại vì một chuyện nhỏ mà oán trách tỉ. Mấy năm nay muội đã trưởng thành rồi, đâu còn là một cô bé không hiểu chuyện như ngày xưa nữa.”
Thục quý phi nâng tách trà, nhìn hai tỉ muội họ Diệp diễn màn kịch tình cảm, sau đó quét mắt sang những người còn lại, các phi tần khác đều đang nhâm nhi uống trà vờ như không để tâm nhưng mắt đều nhìn chòng chọc vào tỉ muội họ Diệp, chỉ có Chiêu sung nghi tuổi không lớn lại ngồi uống trà rất quy củ, không biết nàng ta thực sự không quan tâm hay chỉ là vờ không quan tâm.
Năm ngoái nhà họ Diệp đột nhiên có chuyện xấu, Thái hậu viện cớ đi lễ Phật một năm không nhúng tay vào việc của hậu cung. Chuyện của nhà họ Diệp, Hoàng đế chỉ trừng phạt qua loa, vừa đầu tháng này người nhà họ Diệp làm được vài chuyện hợp ý Hoàng đế, Thái hậu liền kết thúc kì lễ Phật, không biết là trùng hợp hay cố ý.
Trong tình thế này, vị Hoàng hậu trước giờ luôn đóng vai hiền lành đức độ sẽ nghĩ gì đây, Thục quý phi nâng tách che ý cười trên khóe miệng, nhẹ nhàng thổi thổi lá trà trên mặt nước. Lại là một trò vui mà thôi, nàng không tin Hoàng thượng sẽ nhân nhượng cho Diệp gia nắm toàn bộ quyền lực ở hậu cung của mình.
“Nếu mọi người đã đến đủ thì các vị cùng bổn cung đi thỉnh an Thái hậu nương nương thôi.” Hoàng hậu vịn tay Hòa Ngọc, lướt mắt nhìn mọi người một lượt rồi dẫn đầu bước ra ngoài.
Trang Lạc Yên lên kiệu cùng đoàn người đi về phía cung Khang An, nơi ở của Thái hậu, kiệu của Hoàng hậu do mười hai thái giám khỏe mạnh khiêng, nhìn đoan chính mà khí phái khác thường. Từ “phi” trở lên đều do tám thái giám khiêng, tam phẩm trở lên chỉ có bốn người khiêng, ngũ phẩm trở lên chỉ có hai người khiêng, còn lại đều phải đi bộ, như vậy có thể thấy được, phân chia giai cấp ở đây rõ ràng thế nào.
Cung Khang An ở phía đông nam, cách cung Kiền Chính của Hoàng đế một quãng đường khá xa, nhìn thái độ và cách nói chuyện của Hoàng đế với Thái hậu hôm qua, Trang Lạc Yên nhận thấy, tình cảm của hai người không sâu sắc lắm. Mà cũng phải thôi, với tác phong làm việc của Thành Tuyên đế, hắn nhất định không cho phép Thái hậu nhúng tay vào việc triều chính hay hậu cung của mình.
“Hạ.”
Thái giám báo một tiếng thật dài, các kiệu dừng lại, từ từ hạ xuống, Trang Lạc Yên vịn tay Thính Trúc, đứng dậy đánh giá cung Khang An, chỗ ở của Thái hậu các đời quả thật trang trọng hơn cung điện phi tần thông thường.
Vào bên trong, Trang Lạc Yên còn chưa kịp thấy rõ dáng dấp Thái hậu đã phải cùng các phi tần quỳ xuống hành lễ, vì Thái hậu miễn thỉnh an đã lâu nên nay các nàng đều phải làm đại lễ quỳ bái.
“Mau đứng lên đi, ai gia đâu có khắt khe những nghi thức xã giao này.” Thái hậu cười cười, để các phi tần đứng lên, sau đó ban thưởng chỗ ngồi cho mấy phi tần có phân vị cao, mặt treo lên vẻ hiền từ thân thiết. Song, một nữ tử mới ngoài bốn mươi lại tỏ vẻ hiền từ như vậy, Trang Lạc Yên thấy không được tự nhiên lắm, nhìn sao cũng cảm giác giả tạo.
Phân vị của nàng tuy không thấp nhưng vẫn chưa có tư cách được ngồi hàng trước, vậy nên tuy cũng vinh dự được ban chỗ ngồi nhưng vẫn là ngồi ở nơi khuất phía sau.
Tháỉ hậu nhìn một phòng giai nhân khoe sắc, vỗ vỗ tay Hoàng hậu, nói: “Vài ngày không để ý đến chuyện trong hậu cung, nay nhìn lại đúng là thêm được mấy mỹ nhân đấy.”
Hoàng hậu liếc nhìn mấy người mới vào cung phân vị thấp như Trang Lạc Yên, lễ phép đáp: “Hoàng thượng chuyên cần chính sự, con thấy cũng nên bổ sung cho hậu cung của Hoàng thượng nên đã sắp xếp cho mấy người mới vào.”
“Ừ, con là người rộng lượng hiền đức, ai gia nghe nói năm nay biểu muội con cũng vào cung rồi, ai gia còn chưa gặp mặt lần nào, đứng ra cho ai gia nhìn một cái.”
Câu trước vừa khen Hoàng hậu rộng lượng hiền đức, câu sau liền đề cập đến chuyện Hoàng hậu thu xếp cho biểu muội mình vào cung, vị Thái hậu này khen nàng ta hay cố tình khiến nàng ta bối rối đây? Trang Lạc Yên thấy một nữ tử xinh đẹp mặc bộ váy thắt eo màu hồng nhạt bước ra, chỉ mới chừng mười bảy, mười tám tuổi, đứng một mình thì trông cũng khá nhưng đặt vào hàng ngũ mỹ nhân nhiều như mây trong này lại có vẻ bình thường, thảo nào từ khi vào cung đến nay vẫn chỉ là một huệ cơ.
Tôn huệ cơ thi lễ ra mắt Thái hậu, Thái hậu bình thản thưởng nàng ta một chiếc vòng tay, sau đó không đả động thêm lời nào mà lại nhắc tới chị em họ Diệp.
“Con nối dòng của Hoàng thượng vốn ít, nay Diệp thục dung lại sảy thai, thật khiến ai gia đau lòng,” Thái hậu nhìn Hoàng hậu, “Hoàng hậu, con và Hoàng thượng là vợ chồng đã nhiều năm, nên khuyên giải Hoàng thượng nhiều hơn.”
Hoàng hậu vẫn cung kính thưa vâng như cũ.
Trang Lạc Yên nhìn màn kịch này, thầm nghĩ, làm Hoàng hậu thật là vất vả, không chỉ phải giúp chồng quản lý đàn vợ bé mà còn phải quan tâm đến chuyện vợ bé sinh con, con cái của vợ bé mà ít quá còn bị mẹ chồng nhắc nhở, con nhiều hay ít là chuyện của cá nhân Thành Tuyên đế, Hoàng hậu khuyên bảo thì có tác dụng gì?
“Con dâu vô năng.” Hoàng hậu không nhận lời, chỉ đứng dậy tạ tội.
Thái hậu gật gật đầu vẻ thấu hiểu: “Con ngày ngày phải xử lý việc hậu cung, đúng là rất bận rộn, ai gia cũng biết con là người đức độ, song việc của hậu cung có bao giờ hết được, nên quan tâm đến Hoàng thượng nhiều hơn mới phải.”
Hoàng hậu vội vàng thưa vâng nhưng vẫn không hề đề cập tới công việc hậu cung, như thể không hề hiểu được ẩn ý trong lời Thái hậu.
Trang Lạc Yên nhìn tuồng vui này, âm thầm cảm khái trong lòng, không hổ làm Thái hậu, Hoàng hậu, nói câu nào câu nấy đều đẹp mà có câu nào không giấu kim trong lời?
“Hoàng thượng giá lâm!”
Hay thật, ngay cả Hoàng đế cũng tới tham gia, màn kịch này càng lúc càng náo nhiệt hơn đây. Trang Lạc Yên đứng lên, thấy Thành Tuyên đế bước vào phòng, đầu gối hơi nhún nhẹ, nghiêng người hành lễ.
“Hôm nay ở chỗ mẫu hậu đông vui quá nhỉ!” Phong Cẩn chắp tay chào Thái hậu xong, ngồi xuống bên phải bà, nhìn thoáng qua các giai nhân trong phòng, khi ánh mắt lướt qua tỉ muội họ Diệp thì hơi dừng lại, quay sang nói với Thái hậu: “Thời tiết nóng bức, mẫu hậu nên nghỉ ngơi nhiều hơn.”
“Ai gia nào có yếu ớt như vậy,” Thái hậu cười nói, “Hoàng thượng quan tâm đến ai gia, tất nhiên ai gia rất mừng.”
“Chỉ cần mẫu hậu bình an khỏe mạnh, con cũng yên lòng.” Phong Cẩn nhấc tách trà bằng gỗ tơ vàng khắc hoa, khẽ nhấp một ngụm, “Nếu mẫu hậu thấy tịch mịch thì hãy gọi Diệp thục dung và Diệp dung hoa tới cùng nói chuyện giải sầu.”
Thái hậu mỉm cười, gật đầu nói phải, sau lại hơi nghi hoặc: “Vãn Mi làm sai chuyện gì khiến Hoàng đế giáng thành dung hoa rồi?”
Hoàng đế bình thản đặt tách trà xuống: “Thời gian qua mẫu hậu đóng cửa lễ Phật nên không rõ chuyện trong hậu cung, con còn có mấy tấu chương chưa phê, mẫu hậu cứ hỏi Diệp thục dung sẽ biết nguyên do.” Nói xong liền đứng dậy chào Thái hậu rồi đi khỏi.
Trang Lạc Yên nhìn nụ cười đã cứng đờ trên mặt Thái hậu, kín đáo cúi đầu xuống, lần này Hoàng đế đến thăm hỏi Thái hậu hay là cảnh cáo Thái hậu? Ai mà biết được.
Sau khi nghe Hoàng đế nói mấy câu đó, Thái hậu cũng không còn tâm tư biểu diễn màn mẹ chồng nàng dâu thân thiết, chỉ lát sau liền cho mọi người ra về, ngay cả chị em họ Diệp cũng không được giữ lại.
Hoàng đế đã nói rõ, Thái hậu nếu buồn chán thì cứ gọi chị em họ Diệp tới nói chuyện, mục đích thực tế là muốn truyền đạt với Thái hậu rằng, ta biết các vị đều là người nhà họ Diệp, muốn làm gì thì nên để ý đến suy nghĩ của ta một chút. Thủ đoạn này tuy có vẻ khá vô tình nhưng lại rất hiệu quả.
Nếu Hoàng đế vô dụng, Thái hậu sẽ muốn quản chuyện nọ chuyện kia, nhưng nếu Hoàng đế đã có thực quyền mà Thái hậu còn muốn vươn tay đến những thứ không thuộc về mình, vậy thì có chuyện hay để xem rồi.
Trang Lạc Yên ngồi trên kiệu, nhìn thấy phía trước là vị Từ chiêu dung chưa từng bắt chuyện một lần. Nàng Từ chiêu dung này nhìn thật mảnh mai yếu ớt, như chỉ cần một trận gió là có thể thổi bay vậy, quả ra dáng tài nữ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!