Nghe Lời Anh Nhất
Chương 25: Đưa thuốc
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mộc Tử Đằng
Ngày hôm sau Trình Tư Miên sửa soạn xong thì chuẩn bị rời nhà đi học.
Lúc đi đến chỗ huyền quang cô thấy Tô Hiển Ngôn cũng ở đó, cô thuận miệng hỏi một câu: “Đến công ty à?”
“Ừ.” Tô Hiển Ngôn nhìn cô: “Tiện đường đưa em đi học luôn.”
“Được nha!” Có xe đi nhờ tốt quá còn gì.
Trình Tư Miên mang giày xong đứng đó chờ, Tô Hiển Ngôn mới mở cửa được một nữa đột nhiên quay đầu nhìn cô: “Trình Tư Miên.”
“A?”
“Đồng phục chỉnh trang như vậy là xong rồi à?”
Trình Tư Miên vội vàng quan sát chính mình, nút áo đã cài hết, váy cũng rất chỉnh tề, không có chỗ nào không đúng cả, cô nghi ngờ ngẩng đầu nhìn lại anh.
Tô Hiển Ngôn: “Váy kéo thấp xuống, còn cà vạt nữa, mau sửa lại, không được mang lỏng lẻo như vậy.”
Trình Tư Miên: “A?”
Tô Hiển Ngôn mặt không đổi sắc nói: “Tôi nhớ quy định mặc đồng phục ở trường của em không phải như vậy, hình như váy phải qua gối.”
Trình Tư Miên ho khan một cái, không ngờ Tô Hiển Ngôn lại chú ý nhiều đến như vậy, “Đồng phục ở trường mặc như vậy xấu muốn chết, tôi đã lén mang váy đi sửa, hơn nữa áo sơ mi cũng bóp lại cho nhỏ hơn.”
Tô Hiển Ngôn dĩ nhiên biết cô đã sửa đồng phục, từ lần đầu tiên anh đưa cô đi học đã phát hiện ra điều này, chẳng qua là chưa nói mà thôi. Thời tiết hiện tại có hơi lạnh, anh thấy đôi chân cô lộ ra ngoài như vậy nên mới cau mày nhắc nhở một câu.
“Lần sau không cho phép sửa như vậy.”
Trình Tư Miên bĩu môi: “Đẹp mà…”
Nói xong mới phát hiện ánh mắt Tô Hiển Ngôn có hơi lạnh, cô rất thức thời gật đầu: “Lần sau sẽ không sửa nữa!”
Tô Hiển Ngôn đưa cô đến cổng trường rồi rời đi. Trình Tư Miên vẫn chưa ăn sáng, nên muốn đi đến cửa hàng gần trường mua.
“Trình Tư Miên!”
Trình Tư Miên xoay đầu lại, chỉ thấy Tô Gia Nam bước xuống từ một chiếc xe sang trọng. Trong trường này học sinh con nhà giàu rất nhiều, có xe tốt đưa rước cũng không lạ, nhưng người đẹp trai như Tô Gia Nam còn bước xuống từ xe sang trọng không khỏi tỏa ra ánh hào quang hấp dẫn ánh mắt người khác.
“Chào buổi sáng.” Trình Tư Miên cất lời chào với Tô Gia Nam, sau đó xoay người đi mua bữa sáng.
“Cậu muốn mua gì vậy?”
“Đồ ăn sáng, tớ còn chua ăn sáng.”
“Tớ có mang theo đồ ăn sáng này, cho cậu nhé.”
“Không cần đâu, hôm nay tớ muốn ăn bánh bột ngô chiên giòn*.” Vẻ mặt Trình Tư Miên khi nói lời này tràn đầy sự thèm thuồng, “Hơn nữa còn phải là loại siêu cay.”
“A?” Tô Gia Nam nhìn đồ ăn ở quầy hàng, nét mặt đầy nghi ngờ, “Cái này à?”
“Ừ, cậu chưa từng ăn hả?”
“Chưa…”
Trình Tư Miên nhìn cậu một cái, “Trước kia tớ cũng chưa từng ăn, sau đó ăn thử một lần liền muốn ngừng mà không ngừng được. Sao nào, có muốn thử một chút không?”
Tô Gia Nam do dự một chút, quay đầu nhìn quản gia đang cầm cặp sách cho cậu, lén lút nói: “Tôi phải nếm thử một chút.”
“…Thử một chút thì thử một chút, cậu lén la lén lút làm gì.”
Trên mặt Tô Gia Nam thoáng hiện qua vẻ cô đơn: “Người nhà của tớ không cho tớ ăn đồ ăn bên ngoài.”
Trình Tư Miên âm thầm liếc nhìn người đàn ông trung niên nghiêm túc đứng bên cạnh xe kia, sau đó cô quay đầu lại nói nhỏ với ông chủ: “Lấy hai cái bánh.”
“Được rồi.”
Cô nói với Tô Gia Nam: “Tớ mang vào lớp trước, lát nữa cậu vào lớp sẽ đưa cho cậu sau.”
Tô Gia Nam vui mừng cười: “Cảm ơn cậu.”
Trình Tư Miên liếc nhìn cậu mấy lần: “Này, cậu cười nhỏ một chút thôi.”
“Hả?” Tô Gia Nam không nghe rõ cô nói gì.
“Kìm nén một chút.” Trình Tư Miên trả tiền cho ông chủ. Thật ra cô muốn nói là, cậu cười lên vô cùng sạch sẽ và đẹp trai, mấy bạn nữ đứng bên cạnh vừa rồi nhìn cậu như sói xám nhìn một con cừu nhỏ.
Vào lớp học, bạn học Tô Gia Nam được ăn bánh bột ngô chiên giòn mà mười mấy năm cuộc đời cậu chưa từng được ăn lần nào.
Hai người đứng cuối hành lang vừa ăn vừa hít hà vì quá cay, Trình Tư Miên chỉ thích loại cảm giác siêu cay này, ăn cay đến nổi chảy cả nước mắt nhưng lại vô cùng sảng khoái.
Lần đầu tiên Tô Gia Nam ăn một món có nhiều hạt tiêu như vậy, bản thân cậu không thích ăn cay, nhưng nhìn thấy dáng vẻ vui sướng của Trình Tư Miên thì cảm thấy ăn cay cũng rất ngon.
“Ăn xong chưa, sắp vào học rồi.” Trình Tư Miên trợn mắt há miệng nói.
Tô Gia Nam vội gật đầu, vứt phần bánh còn dư lại vào thùng rác.
Trình Tư Miên xoay người đi về phía lớp học.
“Trình Tư Miên.”
“Sao hả?”
“Lau một chút.”
Trình Tư Miên quay đầu, nhìn thấy trên tay Tô Gia Nam đang cằm một cái khăn vuông màu xám.
“…Ra cửa còn mang khăn tay.”
Tô Gia Nam cười cười, “Cậu chảy cả nước mắt kìa, mau lau đi.”
Trình Tư Miên nhận lấy: “Cảm ơn.”
Vào giờ ăn cơm trưa, Phó Tử Văn lấy đồ ăn mà cô ấy mang từ nhà tới.
“Hôm nay cậu mang theo đồ ăn ở nhà à?” Trình Tư Miên chống cằm, “Điều này có nghĩa là không ai đi ăn trưa với tớ ư.”
“Cậu ăn chung với tớ đi.”
“Thôi đi, chỉ có nhiêu đó mà hai người ăn gì, tớ đi ra ngoài ăn đây.” Vừa nói xong cô đang định đứng lên thì Tô Gia Nam ở bàn trên quay xuống, “Bữa trưa của tớ rất nhiều, có thể ăn chung.”
Hai mắt Phó Tử Văn sáng rực: “Được đó được đó.”
Trình Tư Miên nhìn mặt bàn trống không của cậu: “Cậu mang theo đồ ăn trưa hả? Ở đâu?”
“Đã đến dưới lầu rồi.”
Ba phút sau, Trình Tư Miên thấy một người đàn ông trung niên cầm theo một hộp lớp đi vào.
“Chú Trần, cứ để đó đi.”
Người đàn ông trung niên gật đầu một cái: “Tiểu thiếu gia, bà chủ dặn tôi phải nhìn cậu uống hết thuốc.”
Tô Gia Nam mím môi, nhìn Trình Tư Miên một cái: “Được.”
Người đàn ông trung niên mở hộp ra, lấy một ly nước ấm và túi thuốc nhỏ từ bên trong ra. Tô Gia Nam nhận lấy, dường như đã rất quen thuộc với việc này, cậu từ từ uống hết thuốc.
“Được rồi chú Trần, cháu ăn cơm trước, chú ra ngoài chờ đi ạ.”
“Ừ.”
Người đó đi ra ngoài, những bạn học còn chưa đi ăn đều rối rít nhìn qua bên này, nhưng Tô Gia Nam làm như không phát hiện ra điều này, chỉ bình thản lấy đồ ăn ra để lên bàn của Trình Tư Miên, cậu dời ghế gần lại, ” Hai người các cậu cùng ăn với tớ đi.”
Phó Tử Văn nhìn đồ ăn tinh xảo trong hộp, không khách khí gắp một miếng: “Ôi…Ngon quá.”
“Ăn ngon thì ăn nhiều một chút.” Tô Gia Nam cười nói: “Trình Tư Miên, cậu cũng ăn đi.”
Trình Tư Miên liếc cậu một cái: “Đũa đâu.”
“Ôi ôi.” Tô Gia Nam vội đưa đũa của mình cho cô: “Tớ dùng nĩa là được rồi.”
Lúc ăn cơm gần no thì điện thoại của Trình Tư Miên vang lên.
Cô lấy ra khỏi hộc bàn, thấy cái tên hiển thị trên màn hình liền vui vẻ ra mặt: “Alo.”
“Giờ chắc hết tiết rồi, ăn cơm chưa?” Giọng nói Tô Hiển Ngôn truyền ra từ trong loa.
“Mới vừa ăn xong, sao vậy?”
“Vậy thì em ra ngoài cổng trường một chút, tôi đậu xe gần cái cây bên trái.”
“Ồ, được!” Trình Tư Miên đặt đũa xuống, nói với hai người còn đang ăn cơm: “Tớ đi ra cổng trường một chút.”
Phó Tử Văn: “Điện thoại của ai mà cậu gấp vậy.”
Trình Tư Miên nhíu mày với cô ấy: “Là bạn của chú tớ.”
Phó Tử Văn nhất thời hiểu ra: “Ồ~”
Nhìn thấy Trình Tư Miên vô cùng phấn khởi, Tô Gia Nam nghi hoặc nói: “Tại sao cậu ấy vui vẻ thế?”
Phó Tử Văn cười hì hì: “Bởi vì siêu cấp soái ca đến tìm cậu ấy.”
Tô Gia Nam sửng sốt một chút: “Hả?”
“Không có gì, tớ chỉ đùa thôi, là bạn của chú cậu ấy, chắc là tìm có việc gì đó.”
“Chú?”
“Đúng vậy, Trình Tư Miên có một người chú.”
Tô Gia Nam: “Cha mẹ cậu ấy đâu?”
“Ly hôn, a…” Phó Tử Văn che miệng lại: “Tớ, tớ thật nhiều chuyện, cậy không nghe được gì hết nha.”
Tô Gia Nam chậm rãi gật đầu.
Thì ra là cha mẹ cậu ấy ly hôn.
Trình Tư Miên lấy tốc độ nhanh nhất chạy ra cổng trường, thấy xe của Tô Hiển Ngôn cô liền vội chạy về phía đó.
Tô Hiển Ngôn mở cửa kính xe xuống, nhìn dáng vẻ thở hổn hển của cô, bất đắc dĩ nói: “Tôi cũng không phải không đợi em, không cần vội như vậy.”
Trình Tư Miên tỏ ra vẽ đó là chuyện đương nhiên: “Tôi chỉ muốn thấy anh sớm một chút thôi.”
Tô Hiển Ngôn hơi sững sờ.
Trình Tư Miên không để ý đến, cười hỏi: “Anh tìm tôi có chuyện gì?”
“Cho cô cái này.” Tô Hiển Ngôn dời ánh mắt khỏi người cô, xoay người lấy một cái túi nhỏ ở ghế phụ đưa cho cô.
Trình Tư Miên mở ra nhìn, nghi hoặc nhìn về phía anh: “Thuốc?”
“Ừ.”
“Anh đưa thuốc cho tôi làm gì?”
“Mấy ngày tới tôi không có ở nhà, nếu cô quá đau bụng thì nhớ uống thuốc.”
Trình Tư Miên lập tức không tiêu hóa nổi câu nói của anh, cô chỉ bắt được trọng tâm là anh không ở nhà: “Vậy khi nào anh về?”
Tô Hiển Ngôn nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô, không nhịn được đưa tay ra sờ đầu cô một cái: “Xem tình huống đã.”
“Ồ..” Trình Tư Miên cau mày, “Khoan đã, tại sao tôi phải uống thuốc, đau bụng gì?”
Tô Hiển Ngôn thở dài một hơi, cô nhóc này sao lại không nhớ tình huống của mình thế.
Trình Tư Miên hơi khựng lại, đột nhiên ánh sáng xoẹt qua não cô, đau bụng, uống thuốc…Cô đã hiểu rồi, còn bốn ngày nữa chính là kỳ kinh nguyệt của cô, Tô Hiển Ngôn chắc là không nhìn nổi sắc mặt trắng bệch của cô mỗi khi tới kỳ nên mới chuẩn bị thuốc cho cô.
Anh vậy mà còn nhớ rõ kỳ kinh nguyệt của cô.
“Cái này, là uống cho cái đó à?”
Tô Hiển Ngôn ngầm thừa nhận.
Trình Tư Miên gãi gãi đầu: “Ừ, tôi, tôi biết rồi.”
“Còn nữa, lấy điện thoại di động ra.”
Trình Tư Miên ngoan ngoãn đưa điện thoại cho anh.
Tô Hiển Ngôn lưu một dãi số vào đó rồi trả lại cho cô, “Đây là số điện thoại của bác sĩ đông y, sau khi tan học thì tự đi đến đó lấy thuốc, tôi đã nói với người ta trước rồi, cậu ta sẽ biết lấy thuốc gì cho em.”
“Hả? Uống thuốc đông ý á.”
“Nếu không em còn muốn mỗi lần đều đau đến chết đi sống lại à.” Tô Hiển Ngôn không đồng ý nhìn cô: “Tự điều dưỡng tốt, thân thể cũng sẽ tự tốt lên.”
“Vâng..”
“Nhất định phải đi có biết chưa, tôi sẽ gọi điện hỏi bác sĩ.”
Trình Tư Miên ối một tiếng, giống như một quân nhân nhỏ bé, làm động tác chào đúng chuẩn quân đội với anh: “Tuân lệnh, tôi nhất định sẽ đi.”
Sau khi tan học Tô Gia Nam về nhà.
“Tiểu thiếu gia, cậu đã về.” Dì giúp việc nhận lấy cặp sách của cậu, “Đi học có mệt không, nào, tới đây, uống một ly nước trái cây trước đi.”
“Cảm ơn dì.” Tô Gia Nam nhận lấy ly nước, rồi đi tới phòng khách ngồi xuống ghế sofa. Lúc này từ trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân, cậu quay đầu lại nhìn thì thấy Tô Hiển Ngôn đang đi từ trên lầu xuống.
Tô Gia Nam vội vàng đặt ly nước trái cây xuống, đứng lên khỏi sofa: “Anh, anh ở nhà à.”
Tô Hiển Ngôn nhìn cậu một cái ánh mắt thoáng dừng lại trên đồng phục học sinh của cậu, “Em học ở trường học này sao?”
Tô Hiển Ngôn rất ít khi chủ động hỏi cậu, mặt Tô Gia Nam vô cùng mừng rỡ, gật đầu nói: “Mẹ em đã đồng ý cho em đi học cấp ba, bản thân em cũng muốn đi, nên đã vào học cách đây không lâu.”
Tô Hiển Ngôn gật đầu một cái, anh hỏi cái này chằng qua là bất ngờ khi thấy đồng phục của cậu giống với đồng phục của Trình Tư Miên mà thôi, thì ra cậu đến đó học.
“Anh, uống nước trái cây không?” Tô Gia Nam hỏi.
“Không uống.” Tô Hiển Ngôn ngồi xuống sofa, thuận tay cầm một quyển tạp chí lên lật ra xem.
Tô Gia Nam thấy anh như vậy cũng không dám nói gì nữa.
*Bánh bột ngô chiên giòn:
Lời của editor: Vì anh Tô đã thừa nhận tình cảm của mình ở chương trước rồi nên tớ đổi cách xưng hô từ “tôi-cô” thành “tôi-em” nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!