Nghe Lời Anh Nhất - Chương 34: Đêm khuya
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
133


Nghe Lời Anh Nhất


Chương 34: Đêm khuya


Edit: Mộc Tử Đằng

Sau khi ăn xong, Tô Hiển Ngôn lại làm việc một lúc lâu. Chờ khi anh xử lý xong mọi chuyện, con mèo nhỏ tham ăn đã làm ổ trên sofa ngủ ngon lành. Anh bất đắc dĩ cười cười, anh ngồi xuống bên người cô, vốn định đánh thức cô nhưng nhìn thấy cô ngủ ngon liền bỏ đi ý nghĩ này.

Anh dựa vào sofa, lẳng lặng ngắm nhìn cô.

Dáng vẻ cô lúc ngủ bớt đi vẻ giảo hoạt thường ngày, nhìn vào rất ngoan, giống như một con mèo nhà sau khi được cho ăn no liền ngủ say. Tô Hiển Ngôn cười một tiếng, vén một lọn tóc trên mặt cô ra sau tai, chắc vì nhột nên cô cau mày lại, nhưng cũng không tỉnh dậy.

Cô nhắm mắt làm lộ ra hai hàng lông mi rất rõ ràng, vừa cong vừa dài. Mặt không có trang điểm, một khuôn mặt mộc mạc, nhỏ nhắn và trắng sáng, giống như một loại bạch ngọc cao cấp, Tô Hiển Ngôn nhìn lại không nhịn được nhéo một cái, cái cảm giác này khiến cho anh lưu luyến không rời.

“Uhm?” Trình Tư Miên mơ mơ màng màng mở mắt, “Anh xong rồi sao?”

Do mới vừa tỉnh ngủ nên giọng nói phát ra vô cùng mềm mại, tựa như móng vuốt mèo cào vào lòng một cái. Tô Hiển Ngôn gật đầu, giọng nói không tự chủ được mềm hơn, “Đã để em đợi lâu rồi.”

Trình Tư Miên ngáp một cái, duỗi tay ra nắm tay anh, cả người tựa vào trong ngực anh, nửa mê nửa tỉnh nói, “Không sao, em ngủ không thấy lâu lắm.”

Trong phòng làm việc rất yên tĩnh, lò sưởi cũng được bật nhiệt độ ấm áp, không khí này rất thích hợp để ngủ, mà bên cạnh giờ còn có một siêu cấp soái ca để ôm, Trình Tư Miên cảm thấy cuộc sống thật mỹ mãn. Cô cọ trong ngực anh một cái, bên môi nở nụ cười như có như không, “…Thật thoải mái.”

Tô Hiển Ngôn cúi đầu nhìn cô, lạnh nhạt nói, “Không thể ngủ nữa, nên về nhà thôi.”

“Anh để em ôm một lúc thôi, một hồi hẳn về được không?” Trình Tư Miên nhắm mắt ậm ờ nói.

Tô Hiển Ngôn ngây người.

Anh không nói nữa, nhưng hành động để cô tùy ý xem như ngầm đồng ý, Trình Tư Miên len lén cong khóe miệng lên.

Tô Hiển Ngôn gác một tay lên thành ghế sofa, nhìn cô gái trong ngực, anh do dự một chút, cũng suy nghĩ cẩn thận, cuối cùng vẫn khoác tay lên vai cô, dáng vẻ đó tựa như đang giam cô trước ngực.

Lúc hai người về nhà sắc trời đã tối đen.

Từ gara đi vào nhà mất một đoạn đường ngắn, Trình Tư Miên mặt dày kéo cánh tay của anh, Tô Hiển Ngôn không cưỡng lại cô được, không thể làm gì khác hơn là dung túng cho hành động đó, nhưng khi đến cửa nhà liền nhìn chằm cô đầy cảnh cáo.

Trình Tư Miên dĩ nhiên hiểu nên thả tay ra, sau đó cô ngồi xổm xuống tháo dây giày, “Này? Có ai đến sao?”

Ở cửa đặt một đôi giày cao gót của nữ, Trình Tư Miên ló đầu vào xem liền thấy người ra nghênh đón, “Tư Miên, em về rồi.”

Mắt Trình Tư Miên sáng lên, “Chị Diệp, chị tới rồi.”

Diệp Hiểu Hiểu mím môi, “Ghé thăm em một chút.”

Trình Tư Miên vui vẻ gật đầu, biết rằng chị ấy chịu tới đây là nhờ Tra Dịch Quang dỗ dành tới, không phải là đến thăm cô đâu nha.

“Bảo bối, mau tới ăn táo này.” Tra Dịch Quang ngồi trên sofa, một bộ dạng bạn trai nhị thập tứ hiếu. Diệp Hiểu Hiểu quay đầu trừng mắt với anh ta, “Ai là bảo bối, đừng có gọi loạn.”

“A..Được được được, Diệp tiểu thư, mời em tới ăn trái cây.” Tra Dịch Quang cười đùa.

Diệp Hiểu Hiểu hừ hừ, kéo lấy tay Trình Tư Miên, “Không thèm để ý tới anh. Tư Miên, em ăn chưa, nếu chưa ăn thì chị nấu cho em ăn.”

“Không cần đâu chị, em và Tô Hiển Ngôn đã ăn rồi.” Trình Tư Miên nói, “Hiếm khi mới thấy chị tới, không cần phiền phức.”

“Này, Tiểu Miên Miên nói đúng đó, em đó, chỉ cần lại đây ngồi chơi là được.”

Diệp Hiểu Hiểu không để ý tới anh ta, nói với Trình Tư Miên, “Vậy gặp cũng đã gặp được em rồi, thời gian không còn sớm nữa, chị về trước nhé.”

Trình Tư Miên còn chưa nói gì, Tra Dịch Quang ngồi đó đã nhảy dựng lên, “Trời cũng đã tối rồi em về làm gì, không an toàn đâu.” Nói xong liền dùng sức nháy mắt với Trình Tư Miên.

Trình Tư Miên liếc anh ta, quay qua nói với Diệp Hiểu Hiểu, “Chị, anh ta nói đúng đó, tối nay chị ở lại đây đi.”

Diệp Hiểu Hiểu nhìn Tra Dịch Quang rồi nói, “Không làm phiền mọi người đâu.”

Tra Dịch Quang đau khổ.

“Không sao đâu, chị ngủ với em đi.” Trình Tư Miên dương dương đắc ý nói, “Yên tâm, không ở cùng với người nào đó đâu.”

Diệp Hiểu Hiểu có hơi do dự, Trình Tư Miên liền nhiệt tình kéo cô ấy lên lầu, “Chị ngủ chung với em nha, vừa vặn chúng ta có thể tán gẫu.”

Hai người đi về phòng, bên dưới lầu, một đám đàn ông đưa mắt nhìn nhau.

Tra Dịch Quang rên rỉ than thở ngồi xuống, “Hiểu Hiểu nhà tôi chọn Trình Tư Miên cũng không chọn ở chung phòng với tôi.”

Trình Tần, “Cậu là cầm thú, ai biết được cậu sẽ giở trò gì.”

Tra Dịch Quang trợn mắt với anh ta, “Tôi mới không bắt nạt cô ấy, sau này cũng sẽ không.”

“Ôi, cậu đổi tính tình rồi à?”

Tra Dịch Quang trầm mặc, “Dù sao..Dù sao, biến! Có nói với cậu cậu cũng không hiểu!”

Trình Tần cắn một miếng táo, không quan tâm anh ta nữa. Anh ta nhìn về phía Tô Hiển Ngôn đang muốn đi lên lầu, tùy ý hỏi một câu, “Này, hôm nay cậu đi đón con nhóc đó à? Sao lại về cùng nhau thế?”

Bước chân Tô Hiển Ngôn dừng lại, ánh mắt bình tĩnh quay qua nhìn anh ta, “Cô ấy tới công ty, cho nên nhân tiện ăn chung luôn.”

Trình Tần, “Ồ.”

Tô Hiển Ngôn đi lên lầu, Tra Dịch Quang nói, “Trình Tần, cháu gái cậu dạo gần đây cứ bám dính Tô Hiển Ngôn, có biết không?”

Trình Tần nhìn anh ta, không có gì đáng kể nói, “Không phải vẫn luôn  vậy sao?”

Tra Dịch Quang: “…”

Hình như là vậy thật.

Buổi tối, Diệp Hiểu Hiểu và Trình Tư Miên tắm xong liền ngồi trong phòng nói chuyện phiếm.

“Chị Diệp, hôm nay chị đến thăm em thật à.”

Diệp Hiểu Hiểu thở dài, “Cứ xem như vậy đi..”

Nhìn ánh mắt hoài nghi của Trình Tư Miên, Diệp Hiểu Hiểu ho khan một cái, “Ừ..Thật ra thì Tra Dịch Quang cứ ồn ào bên cạnh chị mãi, chị đi tới đâu anh ấy cũng muốn đi theo, chị không có biện pháp nào đành đồng ý với anh ấy.”

“Chị và anh ấy đã quay lại?”

“Không có!” Diệp Hiểu Hiểu phủ nhận ngay lập tức, “Chị thừa nhận chị còn thích anh ấy nhưng chị sẽ không quay lại với anh ấy nữa.”

Diệp Hiểu Hiểu nhẹ giọng nói, “Tư Miên, như lời chị đã nói trước kia, anh ấy quá phong lưu, chị không giữ được trái tim anh ấy.”

Trình Tư Miên cảm thấy đau lòng cho cô ấy, nhưng chuyện này cô không nói gì được, mấy ngày qua Tra Dịch Quang luôn nhắc tới Diệp Hiểu Hiểu, nhưng cô không biết anh ta là thật lòng hay có ý gì khác, nếu lỡ như không phải thật lòng thích Diệp Hiểu Hiểu, Trình Tư Miên mà giúp anh ta thành ra là hại người khác.

Nhưng tuy ngoài miệng Diệp Hiểu Hiểu nói sẽ không quay lại với anh ta, hôm nay lại đến đây, sợ rằng trong lòng vẫn không bỏ được, cô ấy không chỉ thích anh ta thôi đâu.

Trong lòng Trình Tư Miên khẽ thở dài, hy vọng lần này Tra Dịch Quang nghiêm túc.

Diệp Hiểu Hiểu không muốn tiếp tục đề tài này nữa, nên cô ấy và Trình Tư Miên trò chuyện sang vấn đề khác.

“Ôi?” Diệp Hiểu Hiểu tinh mắt cầm lấy cái vòng tay ở đầu giường lên, “Cái này..”

Trình Tư Miên lập tức lấy lại, “À, cái này, cái này em chỉ tùy tiện mua được thôi.”

“Không đúng.” Diệp Hiểu Hiểu cẩn thận suy nghĩ một chút, “Cái vòng này rất quen, hình như giống với cái trên tay Tô Hiển Ngôn.”

Diệp Hiểu Hiểu có nhìn thấy nhưng chỉ nhìn sơ qua một cái, cũng không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ khi thấy Trình Tư Miên có một cái giống y như đúc, tự nhiên sẽ bất ngờ.

Còn Trình Tư Miên lại không ngờ bị cô ấy phát hiện, vội nói, “Đó là quà sinh nhật em tặng anh ấy.”

“Em tặng cho anh ấy còn thuận tiện mua cho mình một cái?” Trong mắt Diệp Hiểu Hiểu chứa ý cười trêu chọc.

Trình Tư Miên cố tỏ ra trấn định, “Cái này rất bình thường mà, em thấy nó đẹp nên mua cho mình một cái nữa.”

“Trước kia Tra Dịch Quang có nói qua, trong ba người bọn họ, người em nghe lời nhất là Tô Hiển Ngôn.” Diệp Hiểu Hiểu đột nhiên nói, “Tư Miên, cái vòng tay này không chỉ đơn thuần là nhìn đẹp mắt rồi mua thôi đúng chứ?”

“A?”

Diệp Hiểu Hiểu nhìn cô ý vị sâu xa, “Em, có phải em thích Tô Hiển Ngôn không?”

Trình Tư Miên xấu hổ, “…Không có mà.”

“Em đừng hòng gạt chị, mặc dù chị lớn tuổi hơn em nhiều nhưng chị thật sự xem em như một người bạn.” Diệp Hiểu Hiểu cười nói, “Hơn nữa, con gái ở tuổi em mới biết yêu là bình thường.”

Trình Tư Miên gãi đầu, quả nhiên là phụ nữ, chỉ một cái vòng tay đã có thể nhìn ra??

“Được rồi, vậy em không lừa chị nữa, em thích anh ấy.”

Diệp Hiểu Hiểu nhướng mày.

“Nhưng không cho phép chị nói với Tra Dịch Quang, ai cũng không được nói.”

“Dĩ nhiên chị sẽ không nói với anh ấy, cái này là bí mật giữa hai chúng ta.”

Trình Tư Miên nhiều lần xác nhận Diệp Hiểu Hiểu sẽ không tiết lộ tin tức mới yên tâm đi ngủ. Đêm khuya, cô mắc vệ sinh nên phải bò dậy đi nhà vệ sinh, lúc đi vệ sinh xong ra ngoài thì phát hiện đèn phòng bếp sáng trưng, cô liền rón rén đi đến.

Thông thường nửa đêm vào nhà bếp chỉ có Tô Hiển Ngôn, có đôi khi sẽ uống sữa, cũng có đôi khi lại uống nước.

“Anh lại không ngủ được nữa à?” Trình Tư Miên đi lên phía trước, vỗ bả vai anh.

Tô Hiển Ngôn ừ một tiếng, nhìn đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm của cô liền nói, “Khuya rồi em tới phòng bếp làm gì?”

“Em đi vệ sinh, nhìn thấy ở đây sáng đèn liền đoán là anh.”

“Ừ, đừng đứng đây nữa, mau về ngủ đi.”

Trình Tư Miên không đi, ngẩng đầu nhìn anh, “Em nói cho anh biết, nếu sau này mất ngủ thì khi làm việc ít uống cà phê lại đi, biết không?”

“Hử?”

“Không được uống cà phê.” Trình Tư Miên nâng cao giọng, “Anh lớn như vậy rồi không lẽ không biết cà phê không tốt cho giấc ngủ sao.”

Tô Hiển Ngôn hơi khựng lại, phát giác ra mình bị một cô bé dạy dỗ…

Nhưng mà cảm giác này không tệ lắm…

Anh bật cười, duỗi tay ra vỗ đầu cô, “Đã biết, sẽ cố gắng.”

Trình Tư Miên gật đầu một cái, thuận thế nắm tay anh, “Vậy thì tốt, em chỉ lo lắng cho anh thôi.” Vừa dứt lời cô liền ngáp một cái, còn rất tự nhiên tựa vào ngực anh, “Thật mệt mỏi, chỉ muốn dựa vào anh.”

Tô Hiển Ngôn ngẩn người, cô nhóc này càng ngày càng thích tựa vào ngực anh.

“Buồn ngủ thì mau về ngủ đi.”

“Dựa vào ngực anh ngủ ngon hơn.” Có lẽ vào đêm khuya vắng người, cô ở nhà cũng dám lớn mật hơn, cô ngẩng đầu lên, con ngươi mang theo ý cười, vô lại nói, “Tô Hiển Ngôn, chừng nào em mới có thể ôm anh ngủ suốt đêm.”

Ánh đèn hơi tối, không gian yên tĩnh không tiếng động, cô gái to gan nói chuyện như một loại câu dẫn, thấm đậm vào lòng người, dụ dỗ người ta rung động.

Tô Hiển Ngôn tự biết không để mặc cô làm ẩu như vậy, nhưng gương mặt gần trong gang tất này vốn đã có nét mê hoặc giờ phút này càng thêm say mê, anh giống như bị hút hồn, tầm mắt dừng lại trên đôi môi anh đào mềm mại căng mọng kia..

Mập mờ lan tỏa, tuy chỉ một chút thôi nhưng nó thật sự tồn tại, Trình Tư Miên không tự chủ siếc chặt áo anh, trong trí nhớ của cô, cô chỉ hôn Tô Hiển Ngôn có một lần, hơn nữa còn là hôn trộm.

Tối nay có phải muốn phát sinh điều gì không, nếu quả thật là như vậy, vậy cô đi vệ sinh buổi tối này quá đáng giá!

“A..” Một tiếng hét nhỏ vang lên phá tan bầu không khí mờ ảo trong phòng bếp.

Trình Tư Miên nhanh chóng lui về sau một bước, cuống cuồng nhìn người đột nhiên xông vào kia.

“…Chị chỉ là, chỉ là thấy đèn sáng nên đến, đến tìm em.” Diệp Hiểu Hiểu vô cùng lúng túng nói, cô ấy cũng không biết hơn nữa đêm rồi còn có chuyện thế này. Vốn dĩ nghĩ một mình Trình Tư Miên thầm mến Tô Hiển Ngôn thôi, nhưng tình huống vừa rồi hình như cô quá ngây thơ rồi!

Trình Tư Miên nghẹn lời, “Em chỉ uống nước thôi, chuyện đó, chị Diệp, chúng ta cùng trở về phòng ngủ đi!”

Diệp Hiểu Hiểu ho khan một tiếng, “À..Không sao, em cứ tiếp tục đi, chị tự về được rồi.”

Trình Tư Miên quay đầu nhìn Tô Hiển Ngôn một cái, người phía sau rất bình tĩnh, nhưng sau tai rõ ràng đã đỏ ứng, không gạt được ai!

“Chị Diệp, em không sao, chúng ta cùng về thôi..”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN