Nghe Nói Anh Đẹp Trai Nhưng Tiếc Là Tôi Mù - Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
71


Nghe Nói Anh Đẹp Trai Nhưng Tiếc Là Tôi Mù


Chương 11


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phương Trì tựa lưng vào ghế ngồi, mặt mày thả lỏng, hờ hững nói: “Cứ quyết định vậy đi, ngày mai em đưa cho anh thông tin cá nhân của cậu ấy, anh đặt thêm một vé máy bay nữa.”

“Không… Quyết định như thế? Sao lại quyết định xong rồi?” Trương Viễn trưng ra khí thế của quản lý, một bộ giải quyết việc chung không thể nói đùa, nghiêm túc nói: “Anh nói với cậu rồi, chuyện gì cũng có thể tùy cậu, thế nhưng việc này cậu có kêu trời thì cũng không bàn bạc thêm.”

Huống hồ thái độ đó của cậu mà là bàn bạc à!

Chút kiên nhẫn ít ỏi của Phương Trì đã bị bào mòn hết sạch, hắn phiền lòng mở miệng: “Anh không đồng ý cũng được. Em bảo Tiểu Du đặt vé cho cậu ấy, dùng danh nghĩa cá nhân cho cậu ấy vào.”

“…” Trương Viễn đứng hình trong nháy mắt, không lường trước được hắn có ý tưởng này, nửa ngày sau bỗng cất giọng tìm tòi nghiên cứu hỏi: “Phương Trì, khai thật cho anh, rốt cuộc cậu với người kia có quan hệ gì? Nếu chỉ có kỹ thuật thường thường thì cần gì nhọc công kỳ kèo với anh?”

Phương Trì hơi nhíu mày, lại lười biếng đáp: “Cậu ấy thèm khát cái cổ của em, em thèm khát tay nghề của cậu ấy, bọn em là quan hệ thuần khiết đường đường chính chính như thế – quan hệ giữa đấm bóp và bị đấm bóp.

“… Anh van xin cậu đó đội trưởng à, chúng ta giữ mặt mũi chút được không?” Trương Viễn một lời khó nói hết nhìn hắn: “Người ta là một người mù có tay nghề, có cái cổ nào chưa sờ qua chứ, ai thèm hiếm lạ cái cổ của cậu? Cái cổ của cậu là nạm kim cương hay là cổ thiên nga trời sinh hả?”

Phương Trì thở dài, nhẹ nhàng chế nhạo: “Niềm vui của người bị đau vai gáy, có nói anh cũng không hiểu.”

Trương Viễn chắp tay ôm quyền, biểu thị sự bội phục với những người bị bệnh đau vai gáy.

Sự đã đành, Phương Trì cũng đã quyết định xong, kể cả sếp trong công ty có tới thuyết phục thì cũng bị hắn nhẹ nhàng tình cảm tiễn về nhà, Trương Viễn không muốn phí hơi giằng co nữa, anh im lặng chốc lát, đành nói: “Hầy… Để anh sắp xếp… Nhưng mà cậu cũng phải tiêm một mũi đảm bảo cho người ta trước, dù sao cái giới này… vẫn phải chú ý cái gì nên cái gì không nên, đừng quay đầu lại rồi rêu rao cho cả thế giới biết rồi nói-”

“Em biết rồi.” Phương Trì lạnh lùng ngắt lời anh, “Anh nghĩ ai cũng như Tiền Tùng à.”

Người đã về nhà và đặt đồ ăn Nhật – Tiền Tùng: Hắt xì!

Nhưng mà vẫn còn một chuyện, Trương Viễn nhắc nhở hắn, dù có sắp xếp chu toàn bao nhiêu thì tất cả chỉ là mong muốn của một mình hắn, mà vị sư phụ Tiểu Lâm kia chưa chắc sẽ đồng ý…

Mẹ kiếp… Phương Trì chửi thề trong lòng, hắn chẳng có căn cứ nào để chắc chắn cả.

“Anh Viễn.” Phương Trì đứng dậy, mặt mày không thấy vẻ sầu lo, chỉ đơn giản nói: “Anh cũng bị liên lụy rồi, giờ anh liên hệ với pháp vụ của công ty, dùng danh nghĩa cá nhân của em làm một bản hợp đồng, coi như là… thư ủy thác thuê thợ mát xa tư nhân, thời hạn ủy thác là nửa năm, giá cả…”

Phương Trì suy nghĩ nửa giây, nói ra một con số khiến Trương Viễn phải giơ chân chửi thề.

“Đừng ngạc nhiên, em tự gánh phí.” Phương Trì đã tính toán xong, nói tiếp: “Hợp đồng có bốn phần, sáng mai phải chuyển đến… Mà thôi, để em tới công ty lấy, em muốn nó được hoàn thành vào tối nay.”

“Thân mến à…” Trương Viễn thở dài một tiếng: “Trăm năm khó tìm mới nghe cậu nói anh bị liên lụy rồi. Cho dù anh có vất vả như thế nào thì anh vẫn phải làm việc cho các cậu mà? Cậu biết không anh là quản lý của cậu này? Nếu cậu quên thì anh cũng đành làm chân chạy vặt như cậu em trợ lý Tiểu Du cậu mới thuê thôi, không sao cả!”*(*Đoạn này vô cùng vô cùng thoát nghĩa, mình cũng đi hỏi rồi nhưng rất khó hiểu)

Phương Trì biết Trương Viễn vất vả, cũng không phải người sẽ từ chối tấm lòng của người khác. Nghe anh nói thế, đôi mắt hoa đào của hắn khẽ cong, vỗ vai Trương Viễn, cười nói: “Anh, không khách sáo với anh nữa.”

Trương Viễn được người nhờ vả, một đêm này chạy về bộ phận pháp vụ của công ty bận bịu bàn bạc hợp đồng, còn Phương Trì lái xe về căn hộ của mình, Tiểu Du đã mua bữa tối, hiện giờ đang ngồi thu xếp hành lý cho hắn.

“Ngày kia mới bay, không cần xếp vội, cứ để đấy đi.”

Phương Trì đi vòng qua hai cái vali chất đầy quần áo, bảo Tiểu Du vào phòng ăn cùng dùng bữa rồi vào nhà tắm tắm nước nóng.

Dòng nước ấm áp chảy trên bờ vai và cần cổ ê ẩm, Phương Trì thầm nghĩ, cho dù là vì không làm trì hoãn kế hoạch sau này, vị sư phụ Tiểu Lâm này, hắn nhất định sẽ chăm sóc.

Rất chí công vô tư không vụ lợi.

Ra khỏi phòng tắm, Phương Trì thay một bộ đồ đơn giản, nằm vùi trên ghế mát xa nhắm mắt nghỉ ngơi, Tiểu Du đúng lúc ấy mon men lại gần, mặt mày thấp thỏm nói: “Anh Trì, ờm thì… Chị Faye bên tổ truyền thông đối ngoại của công ty mình gọi điện cho em, bảo em nhắc nhở anh quản lý tài khoản Weibo mọc mạng nhện của mình, trước mười hai giờ tối phải cập nhật một status và nói chuyện về chuyến công diễn tiếp theo trên trang Weibo chính thức. Bài vừa đăng rồi ạ, anh tiện tay chia sẻ đi ạ… Chia sẻ bình thường ấy ạ! Không phải chia sẻ ngay ạ!(Giống chức năng chia sẻ ngay và Chia sẻ lên bảng tin của Facebook ấy, một cái chỉ có bài gốc, một cái viết thêm cảm nghĩ)

Phương Trì nhắm mắt, nhạt nhẽo ừ.

“Với cả…” Tiểu Du hoảng sợ thăm dò: “Chị Faye còn nói, anh chỉ cần động ngón tay chia sẻ một chút thôi, đừng… đừng để ý tới mấy câu nhảm nhí của tài khoản marketing hoặc antifan ạ…”

Phương Trì nghe mà vui tai, bán mở mắt nhẹ nhàng đáp: “Chị ta lo lắng linh tinh rồi, tôi có bao giờ làm bậy đâu?”

Tiểu Du cười gượng hai tiếng, thầm nói anh còn ít sao?

“Tôi chỉ cố gắng ổn định cục diện mắt thấy tai nghe thôi.” Phương Trì cầm điện thoại, đăng nhập vào Weibo, “Tài khoản marketing bịa đặt đặt điều thì được nhưng tôi nói sự thật thì không cho?”

Từ ngày CALM ra mắt tới giờ, tốc độ nổi tiếng của họ quá nhanh, hiện tại cũng có thể coi là đoàn đội sở hữu lượng người hâm mộ hùng hậu trong giới giải trí. Vốn năm thành viên trong nhóm có điều kiện ngoại hình rất xuất sắc, nhưng làng giải trí vốn là nơi chốn của trai đẹp gái xinh, ra mắt nửa năm, vòng trong vòng ngoài mọi người xung quanh đều quan tâm đến khuôn mặt và vóc dáng của CALM nhiều nhất, còn ý nghĩa ca khúc và thông điệp truyền tải sâu xa qua từng ca từ lại chẳng mấy ai quan tâm.(Lưu lượng là cụm từ đặc biệt dành riêng cho những minh tinh sở hữu lượng fan hâm mộ hùng hậu.)

Dần dà, một đối thủ cạnh tranh trong giới bắt đầu níu chặt vào điểm này, mua nick ảo, tuyển antifan, mỗi ngày lên mạng đăng bài đặt điều nói xấu, quanh đi quẩn lại là mấy câu “Có sắc không tài”, “Dùng mặt hút fan dùng âm nhạc làm trò”, “Gọi là ban nhạc tự sáng tác, nhưng tốt nhất nên đi cảm ơn ba mẹ đi, dù sao ba mẹ mấy người cũng đã cho mấy người nhan sắc”, vv.

Mấy năm trước bọn họ cũng chỉ là những thanh niên mười tám đôi mươi, Tiền Tùng nhỏ nhất đội mười tám tuổi, Ba Tử lớn nhất cũng chỉ hai mươi hai. Công ty không cho phép bọn họ lén lút phát ngôn, bọn họ cũng chỉ là con cá mới trong vòng giải trí sâu cạn, công ty bảo sao thì nghe nấy.

Ban đầu thì Phương Trì không có ý kiến gì, còn tin vào đạo lý “người trong sạch không cần thanh minh vẫn trong sạch” và “thực lực làm mất mặt”, tin tưởng đoàn đội của công ty sẽ có phương án xử lý ổn thỏa an toàn. Nhưng rồi hắn chậm rãi phát hiện ra manh mối, “xử lý lạnh” của công ty cũng nôm na như chuyện “càng scandal càng hot”, bởi vì trong thời điểm bọn họ bị mắng chửi thậm tệ nhất, công ty sẽ sắp xếp cho họ làm sáng tỏ mọi chuyện và nhận càng nhiều hoạt động mới.

Nhìn rõ ràng mọi chuyện, đội trưởng Phương không chút chần chừ mở mic, tự tay diệt nick ảo.

[Thặc è*, mấy người nhóm CALM này chắc chỉ bán mặt là giỏi, còn nói chuyện bằng âm nhạc á hả, chắc chắn là bị “Miracle” hành thôi, không đú được đâu. Hơn nữa thành viên non trẻ vừa ra mắt, cũng chỉ là kiểu “Có super topic nhưng không có văn hóa” thôi”.] 港真: tiếng Quảng, nghĩa là “thật à”

Có super topic nhưng không có văn hóa: một dạng chơi chữ gần âm (chaohua và wenhua)

…  Đây là bài đăng nổi nhất trên wall của CALM, cũng có thể nói là nơi tập trung nhiều antifan nhất, mà “Miracle” lúc đó cũng chính là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của họ, là một nhóm gồm tám nam sinh vừa nhảy vừa hát.

Năm đó đội trưởng Phương vẫn là một thiếu niên nóng tính nóng đầu, trực tiếp lấy tấm bằng tốt nghiệp chuyên ngành nhạc cụ gõ của học viện âm nhạc Anh quốc ra, dùng điện thoại chụp một tấm rồi đăng bài lên tài khoản VIP Weibo…

[CALM – Phương Trì: CALM có nhan sắc có học lực có thực lực – hai chữ cuối không nhìn được à? Đừng hoảng, bảo bố “Miracle” của mấy người chở tới bệnh viện mắt đi. Gọi xe sớm, phát hiện nhanh, điều trị lẹ, tiền phí tôi trả.]

Status vừa đăng lên, mạng xã hội bỗng chốc nổ tung.

Ngay sau đó các topic như “CALM”, “CALM Phương Trì”, “Phương Trì đối chất bằng thực lực”, “Trình độ học vấn của CALM” nhanh chóng vượt lên trên top tìm kiếm.

Không quá mười phút, các thành viên còn lại trong nhóm nhạc cũng ngầm hiểu ý nhau, liên tục đăng lên Weibo chính chủ chứng minh trình độ học vấn của mình.

[CALM – Tiền Tùng: Hát hay hay không, trước hết không được làm trường cũ phải xấu mặt. *ảnh* ]

Đó là thư thông báo trúng tuyển học viện âm nhạc hè vừa rồi.

[CALM – Tỉnh Hàn: Nghe nói vòng giải trí không dễ trà trộn vào? Không sao, nếu không kiếm cơm được thì tôi đi xây nhà, không thể vứt nghề cũ vào một xó được. *ảnh*]

Đó là thẻ sinh viên năm hai của trường đào tạo kiến ​​trúc và công trình dân dụng top đầu cả nước.

[CALM – An Đạt: Ngại quá, chú chó lập trình đã kéo thấp giá trị nhan sắc của cả đội xuống, tôi yêu mã code của tôi, càng yêu chiếc đàn guitar trong tay tôi. *ảnh*]

Đó là thư thông báo trúng tuyển từ hai năm trước của trường 985 chuyên ngành lập trình máy tính.*Đề án 985 (985工程) hay còn gọi là “Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới” một đề án được Đảng Cộng sản Trung Quốc và Quốc Vụ Viện nước Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa đề ra vào ngày 4 tháng 5 năm 1998. 

[CALM – Ba Tử: Vừa tốt nghiệp năm nay, coi như không làm giáo viên cũng muốn dạy cho nhóm bôi đen một bài học. *ảnh*]

Đó là tấm bằng tốt nghiệp học viện sư phạm nổi danh.

Cả nhóm CALM đồng thời cập nhật bài trên weibo, các đội viên đều đăng status vả mặt. Trong lúc đó, người hâm mộ cùng người qua đường đều máu nóng hừng hừng bấm chia sẻ, các topic “CALM không nhịn nữa”, “Đoàn đội con nhà người ta lên tiếng chế nhạo” chen nhau xuất hiện.

[Đậu má đậu má! Tui đang làm fan của tổ hợp thần thánh gì thế này! Có nhan sắc có học lực, đúng là “thâm tàng bất lộ”, đúng là dòng nước mát của giới giải trí!]

[Người qua đường hàng riu nha, từ ngày CALM ra mắt tới giờ toàn bị mắng thôi, cuối cùng cũng không nhịn được mấy lời tào lao này rồi! Không thể phủ nhận, trận đòn vả mặt này làm tui vô cùng thỏa mãn! Đội trưởng Phương trâu bò, CALM trâu bò! Xin phép nói nhỏ một câu, thủ pháp hạ thấp người khác của nhóm nhạc nam nào đó quá LOW, người sáng suốt chỉ biết mỉm cười im lặng.]

[Khóc chết tui rồi huhu, CALM vừa ra mắt thì tui làm fan luôn, nhìn bọn họ bị tung tin bậy bà mà phận làm fan như tui chỉ biết bất lực. Bây giờ cuối cùng cũng có thể gáy to một câu – CALM có sắc có tài có chí khí, có hy vọng trở thành ban nhạc thực lực trong tương lai! Antifan nick ảo cuốn gói biến đi!]

Cục diện dần dần mất không chế, công ty đối thủ cùng đường giả chết, dư luận trên mạng gần như nghiêng về một phía, topic “CALM Phương Trì bùng nổ chửi bậy” đột nhiên lên hot search, sau đó rất nhiều tài khoản marketing tiện tay chia sẻ.

Phương Trì hoàn toàn giải phóng bản thân, hắn đã nhìn rõ đạo lý “thực lực vả mặt”, “để thời gian làm chứng” là những thứ cực kỳ vô nghĩa trong nền công nghiệp giải trí này, vì vậy cũng không cần phải nhường nhịn đám người tung tin gây sự nữa, nếu đối phương đã thò mặt lại gần, vậy thì khỏi nói nhiều, cứ thẳng tay đánh là xong.

Vì vậy đội trưởng Phương lạnh lùng đăng một status thứ hai.

[CALM – Phương Trì: CALM có có nhan sắc có học lực có thực lực – hai chữ cuối không nhìn được à? Đừng hoảng, bảo bố của mấy người chở tới bệnh viện mắt đi. Gọi xe sớm, phát hiện nhanh, điều trị lẹ, tiền phí tôi trả. *cập nhật xóa từ thô tục*]

Còn trực tiếp @ các tài khoản marketing và trang chính thức của “Miracle”.

Giờ ngồi nhớ lại, đêm ấy cả mạng xã hội như cắn thuốc, kể từ đó Phương Trì một đường bước trên vị trí Center, mở màn cuộc hành trình chế giễu.

Mười giờ đêm, Phương Trì ra khỏi cửa, một lần nữa lái chiếc xe Polo nhỏ đỗ ở một bãi đỗ xe công cộng gần nhà đêm qua, cố tình thoát khỏi phạm vi khu nhà mình.

Hợp đồng đã có bộ phận chuyên nghiệp xử lý, hơn nữa có Trương Viễn để ý, hắn không cần phải lo lắng gì. Tính ra, chuyện càng làm hắn đau não hơn lúc này là…

Nếu Lâm Hiểu từ chối thì sao?

Dù sao quyết định này vẫn cần cả hai bên đồng ý, đối với một người khiếm thị thì càng khó quyết định hơn.

Tới lúc đó mở cửa và nói chuyện này với sư phụ Tiểu Lâm luôn khăng khăng nghĩ mình là người “đánh trống lớn”… liệu người ta có trực tiếp làm vật lý trị liệu cho não hắn không?

Mắc nợ với cái não rồi.(Mình không rõ nghĩa câu này lắm: 以为自己脑子欠盘那种)

Mười giờ hai mươi, Phương Trì đỗ xe bên vỉa hè đối diện cửa hàng mát xa. Qua khung cửa sổ, hắn nhìn thấy vẫn còn khách hàng khác trong cửa hàng dù đã muộn.

Hắn ngồi trong xe kiên nhẫn đợi để tránh rủi ro không đáng có. Dù sao cũng là hoàn cảnh xa lạ, có đeo khẩu trang kính râm cũng chưa chắc không bị phát hiện.

Mười giờ bốn lăm, Phương Trì tận mắt nhìn vị khách cuối cùng ra khỏi cửa, lại ngồi thêm năm phút, chắc chắn không còn người nào đến nữa thì hắn mới xuống xe, hướng về phía cửa hàng.

Nghe thấy tiếng “Chào mừng quý khách” của chuông cửa, Lâm Hiểu đang đứng trải giường quay đầu lại, nói với người đang lại gần: “Anh Trương ạ?”

Phương Trì bước tới cạnh cậu, trả lời: “Là tôi.”

Lâm Hiểu mỉm cười: “Hôm nay anh tới sớm thật.”

“Không còn sớm nữa.” Phương Trì hỏi: “Còn khách nào nữa không?”

“Không còn.” Lâm Hiểu lắc đầu, “Vậy lên lầu nhé?”

“Không, hôm nay không mát xa…” Phương Trì ít khi do dự thế này, “Có chuyện muốn bàn với cậu… Mong cậu giúp.”

“Tôi giúp sao?” Bàn tay đang trải ga giường của Lâm Hiểu chợt ngừng lại, mặt mày hoang mang hỏi. “Chuyện gì cơ?”

Phương Trì hít sâu một hơi, tiến gần thêm một bước, nhìn khuôn mặt trẻ trung thuần khiết của Lâm Hiểu, nhỏ giọng hỏi…

“Cậu… có đồng ý đi với tôi không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN