Nghe Nói Anh Đẹp Trai Nhưng Tiếc Là Tôi Mù
Chương 3
Hôm nay Phương Trì cũng quá chén, ngủ thẳng một lèo ở ghế sau cho đến khi quản lý đánh thức.
Trước khi vào cửa, hắn từ chối lời đề nghị đứng chờ của Trương Viễn, bảo rằng sau khi xong việc sẽ gọi trợ lý tới đón, sau đó đóng cửa xe, để ông chủ nhà hàng chở Trương Viễn về.
Vừa bước vào cửa, vị cồn và mấy nguyên liệu bổ dưỡng khác sốc lên tận óc làm hắn chao đảo, đầu óc cứ ngơ ngơ đơ đơ không tỉnh táo nổi.
Phương Trì híp mắt quan sát người đối diện vài giây, hờ hững dựa vào cửa kính phía sau, nghĩ xem Trương Viễn đưa mình đến đây để làm gì?
À, mát xa.
Lại nhìn cậu trai đứng thẳng tắp trước mặt mình…
Trong đôi mắt vương men say mờ mờ ảo ảo, thiếu niên có vóc người gầy gò, mi mục như họa, đặc biệt là đôi mắt kia, thực sự là trong như nước mùa thu, sóng nước long lanh lay động, đuôi mắt cong cong người gặp người thích, mà trong ánh mắt ấy lại trong trẻo, tinh khiết, sạch sẽ lạ thường, cực kỳ mê hoặc.
Nhưng mà… sư phụ cửa hàng mát xa sao lại như thế này?
Ngẫm nghĩ một hồi, lúc nãy Trương Viễn nói đây là nơi nào cơ?
Thiên đường nhân gian, hay là… “thiên đường” nhân gian cơ?
(Ở đây tác giả chơi chữ, nôm na là thiên đường hay nhà thổ)
Phương Trì nhìn cậu thiếu gia trước mặt… À không, thiếu niên, không nhịn được nghiến răng nghiến lợi.
D** **, khác d** gì chứ?
Bây giờ quản lý cũng chơi lớn như thế sao, tự đẩy nghệ sĩ đang hot của mình vào cái chốn của khỉ này sao?
Người hắn đang tìm kiếm… cái chết tiệt gì thế này?
Vào nghề bằng đấy năm, trong cái giới này không bao giờ thiếu trai xinh gái đẹp, Phương Trì miễn nhiễm với tất cả các thể loại “ưa nhìn”, “xinh đẹp”, nhưng lúc này đây lại không thể phủ nhận, cậu thiếu niên trước mắt này, thực sự vô cùng kinh diễm.
“Thưa ngài?”
Người đối diện không nói lời nào, trong không khí nhàn nhạt mùi rượu, trong lòng Lâm Hiểu có hơi sợ hãi, nhưng may là dù cửa hàng mát xa ở ngoại thành nhưng tình hình quản lý trật tự an ninh vẫn luôn ổn định, vì vậy cậu không thể làm gì khác ngoài nhỏ giọng hỏi lại lần nữa: “Ngài muốn mát xa ạ?”
Đầu óc Phương Trì rối tinh rối mù, định gật đầu theo bản năng nhưng kịp khựng lại.
Vốn là hắn tới đây để “mát xa”.
Hiện tại đối mặt với vấn đề “chuyên nghiệp” này, hắn có chút khó mở lời.
Hắn vừa cấp tốc suy nghĩ hành động này của quản lý có ngụ ý gì, lại không khống chế được liên tưởng đến việc vừa nãy mình bị giật dây uống mấy chén rượu “bồi bổ sức khỏe”.
Công tác chuẩn bị chu đáo như thế, quản lý so với trợ lý còn tận tâm hơn.
Đây là sợ hắn co vòi tại chỗ sao?
Phương Trì muốn cười khinh.
Người phía trước tiếp tục im lặng, nội tâm Lâm Hiểu cũng càng thêm nghi ngờ, cuối cùng quyết định thăm dò trước: “Xin hỏi, ngài có hẹn trước không ạ?”
Phương Trì hít sâu một hơi, rốt cục mở miệng trả lời câu hỏi đầu tiên: “Có, họ Trương, Trương Viễn.”
Lâm Hiểu suy tư một lúc nhớ lại.
Đúng là cửa hàng có một người khách như vậy, khách đặt hẹn hôm nay đều hủy hết, chỉ còn sót lại ngài Trương này, cậu còn nghĩ đối phương quên mất hay hoãn lại, hóa ra không phải, bây giờ người ta đến rồi, đội mưa mà tới.
“À, là ngày hôm qua đặt hẹn đúng không ạ?” Lâm Hiểu mỉm cười: “Vậy mời ngài qua bên này, hôm nay cửa hàng không có khách khác, làm ở đại sảnh tầng một được không ạ?”
– Được không?
– Không được!
Phương Trì muốn cười chết rồi, nhìn cái cửa sổ thấp cao nửa phòng và lắp kính trong suốt này đi, bây giờ mấy người hành nghề này đều lạc quan đến thế à?
Làm ở đại sảnh tầng một?
Mẹ nó cậu mở phát sóng trực tiếp luôn cho nhanh!
Hơn nữa, đây thực sự là cái người Trương Viễn hẹn cho mình đấy hả?
Quyết định xong từ hôm qua?
Phương Trì lạnh lùng hỏi: “Ở ngay đây?”
Lâm Hiểu ngạc nhiên, rồi chợt hiểu ra, đi mấy bước đến cửa sổ, kéo rèm cái “soạt” một cái, “Không sao, bên ngoài không nhìn thấy.”
Phương Trì: “…”
Khách hàng lần thứ hai im lặng không trả lời, Lâm Hiểu tưởng người ta đang nghi ngờ vấn đề vệ sinh trong cửa hàng, vì vậy cậu đi thẳng tới cái giường đơn kê sát tường bên cửa sổ, nói: “Ngài yên tâm, ga giường của cửa hàng đều được thay mới sau mỗi lần sử dụng, làm cho khách xong sẽ được dọn dẹp và làm sạch, mỗi ngày đều được khử trùng tiêu độc. Vì vậy ngài không cần lo lắng vấn đề vệ sinh của giường nằm.”
Đối mặt với hàng vạn fan la hét rít gào cũng có thể hờ hững, trên gương mặt lạnh lùng làm mê đắm hơn 60 triệu người trên Weibo của đội trưởng Phương, cuối cùng cũng xuất hiện một cảm giác mơ hồ không rõ.
“Cậu chờ chút… Đây là… là… giường đơn?”
Lâm Hiểu bình tĩnh trả lời: “Vâng.”
Phương Trì: “…”
“Mấy người… ngày thường đều, tiếp “khách” như vậy? Đều là giường đơn?”
Địa bàn hoạt động có hơi giới hạn đi.
Lâm Hiểu không hiểu gì: “Vâng, à, ở phòng đơn trên tầng có bồn tắm.”
Nhưng đó là bồn dành cho những khách hàng yêu cầu tắm thảo dược.
Mà vị này ngày hôm qua hẹn mát xa vai gáy mà.
Bồn tắm…
Phương Trì tiếp tục im lặng, thứ duy nhất lộ ra bên ngoài cái khẩu trang đen là đôi mắt đào hoa, bên trong tràn ngập thất vọng.
Trong xóm nói tình tình Lâm Hiểu nhu hòa như nước, lúc này cậu cũng không buồn không giận, chỉ lặp lại một lần: “Thật ạ, ngài yên tâm, ga giường rất sạch sẽ.”
Phương Trì dừng lại vài giây, đột nhiên kỳ quái hỏi một câu: “Cậu, chỉ có mình cậu làm à?”
Lâm Hiểu nghĩ đây là lần đầu người ta tới, muốn lôi kéo thêm một khách hàng quen, vì vậy càng thêm kiên nhẫn: “Ban đầu là sư phụ làm, hai năm nay người lớn tuổi rồi, thân thể không tốt như trước. Vì vậy hiện tại đều là một mình tôi làm, chỉ có khi bận quá hoặc gặp khách quen thì sư phụ mới ra.”
Phương Trì: “…”
Hắn thực sự không nghĩ tới…
Mẹ nó cái nghề này cũng cần bái sư à?
Nhưng mà…
Lớn tuổi, thân thể không tốt, hai năm nay đều làm một mình, không ai giúp đỡ…
Debut bốn năm, trong vòng lộn xộn này không đến nỗi chưa nghe chưa thấy, nhưng so với cái nghề này…
Mặt tối của giới giải trí phải gọi bằng cụ.
Phương Trì cười mỉa một tiếng, không đợi hắn nói gì, Lâm Hiểu lại tiếp tục: “Mời ngài tới đây, làm phiền ngài cởi áo và nằm sấp trên giường ạ.”
Phương Trì: “…”
Nụ cười mỉa cứng đờ trên khóe miệng.
Ai… cởi cơ?!
Ai… nằm sấp cơ?!
Cái d** m*-
Cơn say đột ngột ập tới, đội trưởng Phương cảm thấy chân của mình đã bay khỏi mặt đất rồi.
Hắn đi về phía trước vài bước, đứng đối diện cái giường, cách cậu trai lớn lên đẹp đẽ vượt ngoài sức tưởng tượng kia một cái giường.
Phương Trì hít sâu một hơi, lôi điện thoại từ trong túi ra, nheo mắt đánh giá cậu trai một lần, thầm nói cho cậu một cơ hội cuối cùng.
Hắn mở khóa màn hình, ấn ba số “110”, ngón tay dừng trước nút gọi, thấp giọng hỏi: “Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?”
Lâm Hiểu ngạc nhiên, nghĩ là đối phương nhìn mình trẻ tuổi, không tin tay nghề của mình, vì vậy cậu thật thà trả lời: “Tôi sắp hai mươi… Nhưng! Tôi bắt đầu đón khách từ mấy năm trước, à, hồi chưa đủ mười sáu ấy, từ đó đến giờ cũng không ít năm rồi. Ngài yên tâm, kỹ thuật của tôi tốt lắm, hơn nữa ngài tới đây lần đầu, tôi sẽ điều chỉnh dựa theo khả năng chịu đựng của ngài, lúc bắt đầu sẽ là nhẹ trước.”
Phương Trì: “…”
Hít một hơi thật sâu.
Mẹ kiếp hắn cần tĩnh tâm.
Bầu không khí giữa hai người lại bế tắc thêm lần nữa, Lâm Hiểu đợi vài giây, bỗng nghe thấy người trước mặt buông một tiếng thở dài, chốc lát sau, giọng nam kia chầm chậm vang lên…
“Alo, 110 phải không, xin chào, tôi muốn báo cảnh sát.”
Khả năng suy nghĩ của Lâm Hiểu bay màu trong nháy mắt: “???”
“Không phải, tôi báo cáo mại dâm. Mát xa mại dâm. Mát-xa-mại-dâm.”
Lâm Hiểu: “!!!”
Khoan đã!!!!
Báo cáo cái gì cơ?!
Công dân tuân thủ pháp luật “ngài Trương” đang báo cáo địa chỉ mình đang đứng cho cảnh sát. Lâm Hiểu cuối cùng cũng tỉnh ngộ sau một thoáng kinh ngạc ngắn ngủi. Vị khách này từ khi bước vào cửa đã làm đủ điều khác thường, hóa ra là…
Đúng lúc đó, Phương Trì cúp điện thoại, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy khuôn mặt sợ hãi của người đối diện, mặt cắt không còn một giọt máu, biểu cảm vô cùng thú vị.
Lâm Hiểu sống trên đời mười chín năm, lần đầu tiên gặp chuyện như vậy, quả thực là oan hơn cả Thị Kính*, nhất thời đầu óc loạn cả lên, phản ứng đầu tiên là muốn lao ra cửa, hỏi người đi đường xem bây giờ đang là mưa tháng bảy bay bay hay là tuyết rơi tháng sáu.
*bản gốc là oan của nàng Đậu Nga, mình để là oan của Quan Âm Thị Kính cho gần gũi
Mất nửa ngày cậu mới miễn cưỡng đè được cảm xúc trong lòng, lẩm bẩm hỏi: “Thưa ngài, ngài nói… mát xa… mại… dâm… Ai cơ?”
Bốn chữ phía sau quá xấu hổ rồi, cậu không nói ra nổi.
Phương Trì nghĩ không thông, chuyện đã đến tai cảnh sát khu vực rồi, điều đầu tiên đối phương làm không phải chạy đi mà lại là nói mấy câu vô bổ với mình, có tác dụng gì à? Đúng là lõi đời rồi, tâm lý quá vững rồi?
“Ai à?” Phương Trì cười nhạo, hỏi vặn lại: “Người vừa nãy bảo tôi cởi đồ nằm sấp là ai? Bây giờ còn hỏi tôi à?”
“Tôi…” Lâm Hiểu nghẹn lời, cắn răng giải thích: “Là vì đồ trên người ngài bị ướt, mặc lên vừa làm ướt ga giường, vừa trơn trượt khó dùng lực. Hơn nữa ngài không nằm sấp, làm sai tôi mát xa cho ngài được?”
“Khó dùng lực?” Phương Trì nhàn nhã ngồi lên bệ cửa sổ thấp, chân dài duỗi thẳng đong đưa, bình tĩnh trả lời: “Ha, đúng là không tiện bằng cởi ra, hơn nữa… tư thế cũng vậy.”
Đối tượng nằm dưới bị đảo ấy.
Lâm Hiểu: “…”
Cậu mơ hồ mất một lúc mới hiểu được câu cuối cùng của hắn có ý gì, trong phút chốc, cả cổ và tai đều đỏ ửng lên.
Thực sự, vô lý chết mất!
Đồn cảnh sát địa phương cách cửa hàng mát xa một con đường, Lâm Hiểu biết cảnh sát sẽ tới ngay lập tức, hơn nữa bởi vì hoàn cảnh gia đình đặc biệt của bọn họ, nơi này cũng là đối tượng trọng điểm cần quan tâm, ngày lễ ngày tết, tổ dân phố cùng các đồng chí công an còn hay tới động viên, cho nên việc gỡ giải hiểu lầm cũng chỉ gói gọn trong mấy phút tiếp theo.
Thế nhưng bây giờ cậu vẫn cảm thấy tủi thân trong lòng… Không… ngày càng tủi thân hơn rồi, khuôn mặt càng ngày càng trắng, mà viền mắt càng ngày càng hồng, cảm giác nghèn nghẹn muốn rơi lệ đã lâu không thấy cũng từ từ xuất hiện.
Biểu cảm này của cậu làm Phương Trì sững người.
Sao tự dưng lại diễn trò vậy?
Lâm Hiểu khiếm thị bẩm sinh, do loạn sản dây thần kinh thị giác trong ống nội tạng*, tuy nhiên hệ thống tuyến lệ của cậu vẫn bình thường. Nói cách khác, cậu cũng có khả năng “rơi nước mắt” như mọi người, biết buồn, biết khóc.
*mình không biết nó là gì đâu huhu, nhưng gg chữ “loạn sản” sẽ ra kha khá bệnh nhé, còn vụ mắt thì mình không biết
Nhưng cậu vẫn gồng mình nuốt nước mắt vào lòng, gần như là cắn răng biện hộ cho mình lời cuối.
“Tuy tôi không biết tại sao ngài lại hiểu lầm như thế, nhưng thực sự là ngài hiểu lầm rồi… Cửa hàng là cửa hàng chính quy, người, người cũng là người đứng đắn, không có như ngài nói… cái chuyện đó!”
Phương Trì không hề bị lay động: “Mấy câu này để dành lát nữa giải thích với cảnh sát đi, còn người kia nhà cậu…”
Đang nói dở thì cửa kính cửa hàng bị gõ hai tiếng, Phương Trì quay đầu sang, nhìn thấy hai đồng chí cảnh sát vừa đẩy cửa vào, trước khi bước vào còn đặt hai cái dù đi mưa ở ngoài cửa.
Người tới là đồn trưởng Trương và cảnh sát Tiểu Vương, đều là người quen với nhà Lâm Hiểu. Vừa vào cửa, họ nhìn Lâm Hiểu đang đứng, lại nhìn cậu thanh niên đang ngồi trên bệ cửa sổ, người họ Trương mở miệng.
Mà một lời vừa nói ra này lại làm Phương Trì ngẩn người.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!