Nghe Nói Cậu Chỉ Xem Tôi Là Bạn
Chương 37: Cậu Ấy Là Của Tôi
Ôm nhau xong, Quý Vãn và Phong Tiến về ký túc xá, cậu vừa đi vừa vui vẻ bảo: “Chơi bóng với cậu thoải mái hơn nhiều so với những cách khác mà trước đây tôi dùng để điều tiết cảm xúc đó.”
“Vậy à, trước đây cậu dùng cách nào?” Phong Tiến hỏi, hơi mất tập trung.
Phong Tiến vẫn còn bịn rịn về chiếc ôm ban nãy của Quý Vãn, hắn choàng tay quanh eo Quý Vãn, vóc người cậu hơi gầy, eo cũng thon, ôm vào vừa đủ, thích hợp với hắn lắm.
Điều duy nhất không hài lòng là Quý Vãn chỉ khoác tay tay lên vai hắn, nếu Quý Vãn ôm cổ hắn, ngón tay chạm nhẹ lên tuyến thể sau gáy thì hoàn hảo lắm đây.
Quý Vãn: “Trước đây khi tâm trạng không tốt, tôi sẽ vẽ để điều tiết lại.”
Tuyến thể của Alpha như miếng vảy ngược của rồng vậy, không phải cứ muốn là chạm vào được.
Nhưng nếu Quý Vãn muốn sờ, hắn sẽ ngay lập tức cúi đầu cho Quý Vãn sờ thêm nhiều lần.
Phong Tiến thả hồn đi ngày càng xa, ngoài miệng vẫn trả lời Quý Vãn: “Vẽ gì, cho tôi xem nào.”
Quý Vãn có lưu trong điện thoại, nghe Phong Tiến hỏi thế, cậu bèn lấy điện thoại tìm rồi đưa hắn xem.
Phong Tiến cúi đầu, dẹp bớt những suy nghĩ bậy bạ đang hiện lên.
Trên màn hình điện thoại hiển thị một loạt tấm ảnh thu nhỏ, Quý Vãn vẽ đủ thứ, con người, động vật, cả phong cảnh nữa.
Phong Tiến nhìn mấy tấm ảnh chân dung trong ấy, mở ra xem, nhíu mày.
Đây là một chàng trai, bấy giờ người nọ đang trầm tư, không mặc quần áo.
“Tại sao không vẽ áo cho người này?” Phong Tiến đanh giọng hỏi.
“Vẽ cơ thể người mà.” Quý Vãn khó hiểu, nhìn Phong Tiến, “Tại sao phải vẽ áo của cậu ấy?”
Phong Tiến nghẹn họng.
Hắn cũng từng học tiết Mỹ thuật, biết có nhiều tác phẩm điêu khắc hoặc tranh sơn dầu đều vẽ nhân vật khỏa thân, những tác phẩm ấy không mang sắc thái tình dục nào, chỉ đơn thuần cho mọi người chiêm ngưỡng vẻ đẹp và nghệ thuật của cơ thể con người mà thôi.
Cũng may hắn đã nhanh chóng tìm được lý do: “Vóc dáng có vấn đề, xấu chết mất, tất nhiên phải vẽ áo vào, chứ lưu trong điện thoại như vậy không mù mắt à?”
Quý Vãn: “…”
Câu này hơi nhiều ý chê, Quý Vãn chọn ra một ý để thể hiện sự bất mãn của mình: “Vóc người cậu ấy chuẩn lắm, đã ăn đứt chín mươi phần trăm số người khác rồi.”
Phong Tiến nhướng mày cười nhạo, trông đến là khinh thường: “Vậy mà cũng gọi là dáng đẹp, cậu trải đời ít quá rồi đấy.”
“Thôi, bữa nào tắm chung đi, tôi giúp cậu mở rộng tầm mắt.” Phong Tiến choàng qua vai Quý Vãn như đôi bạn thân thiết, “Rồi cậu sẽ biết tại sao tôi nói cậu ta làm mù mắt người nhìn, cậu muốn cải thiện mắt thẩm mỹ thì cứ tìm tôi làm người mẫu này.”
Quý Vãn: “…”
Anh Phong à, như vậy ổn thật chứ.
Điều gì đã khiến Phong Tiến chấp nhận hy sinh bản thân, là tình bạn vĩ đại sao.
Quý Vãn chỉ xem đây là câu hứng thú nhất thời của Phong Tiến, không xem là thật.
Tâm trạng vui vẻ trong cậu kéo dài đến tận tối, cả Khổng Lập Ngôn không biết chuyện, về phòng cũng nhận thấy được cảm xúc của cậu.
“Vãn Vãn có chuyện vui gì à, kể tôi nghe với.” Khổng Lập Ngôn tò mò, “Vui một mình không bằng cả bầy cùng vui!”
Nắm bàn tay đặt lên môi hắng giọng, Quý Vãn nhìn sang Phong Tiến, do dự không biết có nên kể chuyện này ra hay không.
Dù sao thì việc thắng Phong Tiến một lần trong sân bóng rổ cũng là vì Phong Tiến nhường lộ liễu quá, bây giờ đi khoe khoang chuyện này ra thì có lỗi với Phong Tiến thật.
Quý Vãn chưa đáp, Phong Tiến đã lên tiếng.
Hắn lật trang sách, nói với vẻ điềm nhiên: “Anh Quý của cậu có tài năng siêu việt, tôi mới dạy cậu ấy một lần cách dẫn bóng lách qua người đối thủ với dùng động tác giả để lừa đối thủ, mà sau đó cậu ấy đã gạt được tôi, ném bóng vào rổ ngay trước mặt tôi.”
Khổng Lập Ngôn: “!!!”
Khổng Lập Ngôn kinh ngạc muốn rớt cằm, cậu ta lao thẳng tới bàn Quý Vãn, nhìn Quý Vãn bằng ánh mắt long lanh đầy sùng bái: “Vãn Vãn… Không, anh Quý, sao chuyện gì anh Quý cũng biết thế, mà chuyện gì cũng giỏi nữa! Làm bằng cách nào, dạy em được không? Em cũng muốn cướp được bóng từ chỗ Tiểu Phong!”
“Chuyện này…” Quý Vãn không nhịn được bật cười, sau đó mới nghiêm túc hùa theo Phong Tiến: “Tôi có thể dạy cậu về phương diện học hành, nhưng bóng rổ thì bó tay, cái này phải xem năng khiếu rồi.”
Vẻ sùng bái trong mắt Khổng Lập Ngôn khiến Quý Vãn thấy chói quá không dám nhìn, Khổng Lập Ngôn dõng dạc: “Tôi giúp cậu đăng ký vào đội bóng rổ nhé? Có cậu và anh Phong, lớp chúng ta chấp hết cả trường!”
Quý Vãn: “…”
Tiêu rồi, khoác lác hơi lố.
“Không được, tim anh Quý của cậu không tốt, thi thoảng so tài vài chiêu với tôi thôi, không thể thi đấu.” Phong Tiến nhanh chóng cứu nguy, “Đừng suốt ngày nhắc tới chuyện buồn của người khác.”
Khổng Lập Ngôn không nói nữa, nhưng ánh mắt nhìn Quý Vãn đầy xót xa, ôi tiếc thay cho một thiên tài.
Khổng Lập Ngôn đổi đề tài trong đau đớn, không để Quý Vãn thổn thức khi nghĩ về chuyện này nữa: “Mà, ngày mai của tháng sau là sinh nhật anh Phong, thời gian trôi nhanh ghê.”
“Ngày Năm tháng Năm là sinh nhật Phong Tiến?” Quý Vãn kinh ngạc.
“Đúng vậy.” Khổng Lập Ngôn gật đầu, “Vãn Vãn, cậu cũng sẽ đến tham gia nhỉ, nhớ để trống lịch hôm đó ra đấy.”
Tất nhiên Quý Vãn đồng ý ngay, chờ đến đêm khuya tắt đèn đi ngủ, cậu kéo chăn che đầu, lén lút mở điện thoại gửi tin nhắn cho Khổng Lập Ngôn.
[Thường thì các cậu tặng quà gì cho Phong Tiến?]
Quả nhiên Khổng Lập Ngôn vẫn đang vọc điện thoại, chưa ngủ, cậu ta trả lời ngay tắp lự: [Chuyện này sao cũng được, anh Phong chẳng thiếu gì, chỉ cần góp mặt tham gia thôi.
Hoặc gửi gì đó sáng tạo chút, nhưng đừng ghê tởm quá, có lần tôi tặng Gà Popo hôn gió cho cậu ấy, cậu ấy thấy buồn nôn rồi ‘tẩn’ tôi một trận.]
Quý Vãn: “…”
Gà Popo hôn gió là gì?
Quý Vãn vào ứng dụng mua hàng tìm thử, thấy đây là một con gà vàng được vẽ viền mắt kim tuyến lấp lánh, đánh má đỏ tô son hồng cánh sen, chu mỏ ra làm động tác hôn gió liên tục, khiến người ta nhìn thoáng qua thôi đã chẳng muốn nhìn lần thứ hai.
Quý Vãn tắt ứng dụng mua hàng, rất ngạc nhiên khi Khổng Lập Ngôn chưa bị Phong Tiến đánh chết.
Quý Vãn bắt đầu suy nghĩ xem nên tặng gì, đắt quá cậu không tặng nổi, mà Phong Tiến cũng chẳng cần, thôi thì chọn cái gì thực tế hơn vậy.
Đã xem Phong Tiến là người bạn tốt nhất, tất nhiên không thể qua loa trong việc chọn quà tặng cậu ấy được.
Quý Vãn nằm trên giường đắn đo hồi lâu, chợt nghĩ ra một món quà.
Cậu có thể tặng Phong Tiến một quyển artbook, bên trong là loạt tranh kể về quá trình quen biết Phong Tiến ở góc độ của cậu.
Những năm sau này, chỉ cần họ còn là bạn, thì cậu sẽ có thể vẽ những bức tranh mới thêm vào quyển artbook, mãi đến tận khi không còn gặp Phong Tiến nữa mới thôi.
Quý Vãn thuộc tuýp người nói là làm, còn một tháng nữa tới sinh nhật Phong Tiến, vẫn kịp.
*
Thời gian thấm thoắt trôi trong những tháng ngày vùi đầu bên đèn sách, Quý Vãn hoàn thành quyển artbook trước sinh nhật Phong Tiến vài ngày, cậu lén gói kỹ nó lại, định chờ khi nào ở riêng với nhau sẽ tặng cho Phong Tiến.
Trùng hợp thay, ngày sinh nhật ngay vào cuối tuần, Phong Tiến mời bạn bè cùng tham dự.
Đây không phải lần đầu tiên gặp bạn bè của Phong Tiến, nên Quý Vãn không ngại lắm.
Gặp nhau với thái độ tự nhiên, Quý Vãn nhận ra cảm xúc của mọi người dần trở nên phấn khích, chỉ mỗi Phong Tiến là bình tĩnh.
“Hu hu, cuối cùng cũng sắp tới tiết mục mỗi năm một lần.” Đại Hắc giả vờ gạt đi những giọt nước mắt không tồn tại, “Tôi kích động quá.”
Trương Dương Lý choàng vai Đại Hắc: “Con trai, hôm nay con vô tội, mai mới bị xử tử hình.”
Khổng Lập Ngôn kề sát vào Quý Vãn, nói nhỏ bên tai cậu: “Vãn Vãn, lát cậu cũng theo phe bọn này nhé, mọi người cùng ‘xử đẹp’ anh Phong.”
Quý Vãn dùng ánh mắt để đặt câu hỏi, Khổng Lập Ngôn tiếp tục rủ rỉ: “Ngày sinh nhật anh Phong khá bao dung, bọn này quậy cỡ nào cậu ấy gần như cũng đều nhịn cả, nên thường thì bọn này sẽ chơi trò Sự thật hay Thách thức trong ngày này.
Nhỡ xui xẻo tới lượt anh Phong, cậu ấy cũng sẽ không ăn vạ cho qua.
Cơ hội nghìn năm có một đấy, hôm nay mọi người cùng cố gắng ‘xử đẹp’ cậu ấy nào!”
Quý Vãn hiểu ra, thảo nào Khổng Lập Ngôn tặng Gà Popo mà chưa bị tiễn lên trời.
Khổng Lập Ngôn tiện tay ôm vai Quý Vãn, đang định hí hửng đi tiếp thì bị Phong Tiến đuổi đi.
“Các cậu toàn ý xấu trong đầu, đừng dạy hư cậu ấy.” Phong Tiến nói với vẻ điềm nhiên, tay thì choàng vai Quý Vãn.
Khổng Lập Ngôn nháy mắt với Quý Vãn, sau đó chạy sang cười đùa với người khác.
Ăn xong, gần như tất cả mọi người đều háo hức lao vào phòng khách sạn mà Phong Tiến đã đặt trước.
Phong Tiến đặt một phòng lớn, đủ để cả bọn ngồi thành vòng tròn.
Khổng Lập Ngôn lấy xấp bài đã chuẩn bị sẵn, xòe ra với vẻ hào hứng.
Trái cây quà vặt được bưng lên, nhân viên phục vụ vừa định ra ngoài thì chợt bị gọi lại.
Đại Hắc nói: “Anh Phong, thêm vài chai rượu đi chứ, không rượu có còn ý nghĩa gì nữa đâu, uống cho thỏa thuê xong mấy anh em mới vui vẻ ôm đầu khóc rống chứ, mai cũng đâu đi học.”
“Đúng đúng, vậy mới có gan ra tay với cậu chứ.” Khổng Lập Ngôn gật đầu lia lịa.
Phong Tiến: “…”
Phong Tiến mặc họ chơi, mọi người hí hửng gọi mỗi loại một chai, lúc rượu được mang vào, họ dứt khoát rót cho Phong Tiến.
Phong Tiến lắc đầu: “Tôi uống không giỏi, các cậu uống đi.”
“Khiêm tốn quá mất vui anh Phong à, cậu mà uống không giỏi, chắc bọn này uống cái là gục ngay mất.” Khổng Lập Ngôn vẫn chẳng chịu dừng động tác, vừa rót rượu vừa giải thích với Quý Vãn, “Cậu đừng tin lời cậu ấy, hồi trước có lần bọn này uống chơi, bọn này phất cờ đầu hàng hết rồi mà chỉ mỗi mình cậu ấy không hề hấn gì, sức uống mạnh lắm.”
Quý Vãn rất nể mặt vỗ tay, Phong Tiến nhìn thoáng qua Quý Vãn, không nói nữa.
Sự thật thì hắn uống đâu giỏi, những lần Khổng Lập Ngôn nói hắn toàn say khướt, cũng chẳng biết khi ấy xảy ra chuyện gì, nhưng theo miêu tả và những đoạn clip mà bọn Khổng Lập Ngôn quay lại, hắn khi say và lúc tỉnh chẳng có gì khác biệt cả, thậm chí trông còn hung dữ và nghiêm túc hơn.
Bảo hắn năm lần bảy lượt tự nhận mình ‘không được’ trước mặt Quý Vãn thì khó quá.
Và thế là đủ loại bia rượu được đưa tới, mọi người đặt xấp bài sang một bên, chuyện trò sôi nổi.
Quý Vãn cũng được rót cho ly rượu trái cây thơm ngọt, cậu nếm thử một ít, thấy cũng ngon, bèn uống thêm ít nữa.
Nửa ly xuống bụng, Quý Vãn thấy mặt nong nóng, đầu cũng hơi choáng.
“Lát nữa nhỡ mà rút trúng lá Joker, tôi sẽ cho ngẫu nhiên hai người trong các cậu chụt chụt nhau!” Khổng Lập Ngôn uống một hớp bia, sau đó nâng ly lên, “Các anh em, để khiến anh Phong lạnh lùng của chúng ta được trải nghiệm cảm giác hôn, bất kể ai rút trúng cậu ấy, hay là rút trúng ai trong các cậu, hoặc gặp chuyện gì buồn nôn quá cũng phải ráng nhịn, hôn cái thôi mà! Nào, dô!”
Các Alpha khác đều phát ra tiếng nôn ọe, nhưng vẫn cụng ly với nhau.
Quý Vãn cũng nâng ly trong trạng thái xây xẩm và hồ hởi, nhưng sau đó chưa kịp uống, một cơ thể nóng bỏng đã kề sát lên lưng cậu.
Hơi thở của Phong Tiến phả lên tai, Quý Vãn nghe rất rõ câu trả lời của Phong Tiến: “Tôi không hôn.”
Phong Tiến từ chối vô cùng dứt khoát: “Nếu rút trúng câu này thật, các cậu ai muốn chơi cứ chơi, tôi không hầu.”
“Ôi dào anh Phong, có chơi không có chịu thế.” Khổng Lập Ngôn thở dài, sau đó bắt đầu chỉ lung tung, nhân cơ hội hô, “Đại Hắc, Phương Vi, vậy lát nữa hai cậu hôn nhau đi, pheromone của hai cậu trộn với nhau cũng thơm, xứng đôi phết!”
Khổng Lập Ngôn bị Đại Hắc và Phương Vi dồn vào góc tường, đón nhận những cú đấm vui, đến khi đã ngà say, đủ tiếp thêm can đảm cho mọi người, bấy giờ họ mới bắt đầu.
Trò chơi này không lên cao trào ngay từ đầu mà tăng dần theo cấp độ, những câu hỏi đưa ra cũng rất trong sáng.
Phong Tiến bất hạnh ‘dính chấu’ một lần, câu hỏi nói thật của lượt đó là ‘hết đái dầm từ hồi mấy tuổi’, còn thách thức là trộn tất cả các loại rượu bia vào nhau uống vài ngụm.
Phong Tiến bất đắc dĩ chọn thách thức, uống cạn nửa ly với vẻ điềm nhiên.
Thêm vài lượt, Phương Vi ban nãy uống nhiều nước bấy giờ không nhịn được chạy đi vệ sinh.
Khi về cũng là lúc phát bài xong, cậu ta vô tình nhìn thấy bài của Khổng Lập Ngôn, và cả bài của Phong Tiến.
“Đm, tôi chưa vào chỗ mà các cậu đã bắt đầu rồi á, có còn…” Phương Vi cầm lá bài đang úp của mình lên, kinh ngạc nhận ra đây là lá Joker, cậu ta tức tốc nuốt ngược những lời còn lại về, hò hét: “Bài tốt bài tốt! Ai bảo không tính là tôi đánh đấy!”
Phương Vi thật sự không dám gọi tên, bắt Phong Tiến phải hôn ai khác, cậu ta sợ không còn được thấy mặt trời ngày mai nữa.
Nhưng cậu ta vẫn dư sức trả thù tên Khổng Lập Ngôn ban nãy đã bô lô ba la bảo sẽ cho cậu ta và Đại Hắc hôn nhau.
Lá bài của Khổng Lập Ngôn là số 2, Phương Vi hắng giọng, vờ như chưa biết gì: “Số 2, nói thật hay thách thức?”
Khổng Lập Ngôn gãi đầu: “Nói thật là gì?”
Phương Vi hỏi: “Lần cuối cậu bị bố đánh mông là khi nào, nguyên nhân là gì?”
Khổng Lập Ngôn: “…”
Lần trước Khổng Lập Ngôn bị đánh vì điểm thi ‘trứng vịt’, cậu ta xin từ chối nhớ lại: “Thôi dẹp, chọn thách thức!”
“Vậy cậu và số 5 hôn một cái đi.” Phương Vi cười đáng khinh, “Tôi không làm khó cậu, không yêu cầu giao lưu pheromone, chỉ cần chạm nhẹ là được, thấy anh đây tốt với cậu chưa.”
Phương Vi đâu biết số 5 là ai, dù sao cũng chẳng phải Phong Tiến, bởi cậu ta đã cố ý tránh đi con số của Phong Tiến.
“Đm, thằng con bất hiếu.”Khổng Lập Ngôn thở dài, “Thôi được, vậy số 5 là ai, ra đây cho ông hun nhẹ cái nào.
Ọe, làm ông đây buồn nôn chết mất, tôi sắp ọc ra rồi đây.”
Cả bọn cười khoái chí đẩy vai cậu ta, sau đó nháo nhào tìm số 5, lúc này, một người không ai ngờ tới chợt lật bài.
“Hơ, tôi là số 5.” Quý Vãn sửng sốt.
“Ừm… hửm????” Khổng Lập Ngôn đứng phắt dậy, “Vãn Vãn?”
Nhìn khuôn mặt đỏ ửng vì men rượu của Quý Vãn, Khổng Lập Ngôn chợt thấy ngượng nghịu: “Úi ngại ghê, không chừng đây là nụ hôn đầu của Quý Vãn đó, không hay lắm nhỉ.”
“À, không phải.” Quý Vãn đã uống ít rượu, nói chuyện không qua suy nghĩ nữa.
Tay Phong Tiến khoác trên vai Quý Vãn, nhưng bấy giờ chẳng ai chú ý cả, Khổng Lập Ngôn kinh ngạc: “Không phải á? Vãn Vãn từng hẹn hò sao?”
“Không có.” Quý Vãn lắc đầu, “Cũng là với một người bạn.”
Mọi người ồ lên, đều nghĩ rằng trước đây Quý Vãn cũng từng chơi trò này, thế là đồng loạt vỗ tay bôm bốp mừng cho Quý Vãn cũng có lũ bạn ‘xấu’ như vậy.
Tay Phong Tiến dời từ vai ra sau gáy Quý Vãn, ngón cái cọ xát trên tuyến thể không tiếp nhận được pheromone.
Vành tai Khổng Lập Ngôn đỏ lựng, “Thôi được, trước đó cậu cũng từng chơi trò này thì tôi yên tâm rồi, trước lạ sau quen, Vãn Vãn, hun cái nào!”
Quý Vãn không động đậy, dù muốn cũng chẳng động đậy được.
Bởi Phong Tiến đang nhấn chặt cổ cậu, ghìm cậu ngồi im tại chỗ.
“Cậu muốn hôn cậu ấy?” Quý Vãn nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Phong Tiến vang lên bên tai.
Quý Vãn lắc đầu rất dứt khoát: “Không muốn, để tôi giải thích với họ.”
“Ừ.” Phong Tiến cười, “Không cần giải thích, dù cậu muốn hay không, cũng không ai được chạm vào cậu.”
Câu này nghe là lạ, nhưng bấy giờ hơi cồn đã hun nóng trí óc nên cậu chẳng nghĩ nhiều.
Pheromone vô thanh bỗng bao trùm căn phòng, đè nặng lên từng người ở đây, những tiếng vui đùa thoắt chốc im bặt.
Những ai cảm nhận được pheromone đều đồng loạt quay đầu về cùng một phía.
Phía của Phong Tiến.
Lúc này Phong Tiến ngồi sau lưng Quý Vãn – người chưa biết chuyện gì đang xảy ra, hắn nhếch mép với họ, nở nụ cười đầy cảnh cáo.
Đây là lần đầu tiên họ thấy Phong Tiến cười như vậy.
Pheromone là thứ có thể diễn đạt cảm xúc của một người, và giây phút này đây, pheromone của Phong Tiến cực nặng nề và nghiền ép, hắn đang truyền đạt cho họ một thông điệp rõ ràng.
Cậu ấy là của tôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!