Sáng hôm sau, lúc Không Thanh tiễn Sơ Trường Dụ lên xe ngựa, do dự một hồi nhưng vẫn không nói gì.
Sơ Trường Dụ chỉ quan tâm cơn đau đầu do uống say của mình, không phát hiện sự khác thường của Không Thanh.
Chỉ khi cầm rương sách lên, cảm thấy chiếc rương hôm nay so với mọi ngày, có hơi nặng.
Sơ Trường Dụ thầm nghĩ, hẳn là hôm qua uống quá nhiều, tay chân bủn rủn cả ra, cầm rương sách thôi cũng cảm thấy nặng.
Y vốn biết tửu lượng của mình thế nào.
Dù gì thì kiếp trước cũng sớm đã luyện thành, mấy tiệc xã giao bình thường y chẳng để tâm.
Nhưng thân thể kiếp này chỉ là tiểu thiếu gia chưa trải sự đời, thế nên không chịu nổi kiểu uống lõi đời trên quan trường của y.
Sau buổi thượng triều hôm nay, y lại đến dạy học cho Cảnh Mục.
“Thiên Tự Văn và Tam Tự Kinh hôm qua thần mang đến có vẻ quá đơn giản với Nhị điện hạ.” Sơ Trường Dụ nói rồi đặt rương sách lên bàn, sau đó mở ra nói “Hôm nay thần mang quyển Luận Ngữ đến cho Điện hạ, sau này thần sẽ dạy Tứ Thư cho Điện hạ…”
Y vừa nói vừa nhìn rương sách, sau đó ngẩn ra, đến cả lời đang nói cũng chợt dừng.
Cảnh Mục nhìn sang thì thấy Sơ Trường Dụ đen mặt, không hề tình nguyện lấy dĩa bánh đậu ngọc tinh xảo từ trong rương sách ra.
Vừa nhìn thấy dĩa bánh đậu, Cảnh Mục nhất thời sững sờ, nước mắt lưng tròng.
Kiếp trước từ khi Sơ Trường Dụ qua đời, đến lúc hắn một mình san bằng thiên hạ, đảo ngược thời không, cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt nào.
Nhưng lúc này nhìn thấy bánh đậu trong tay Sơ Trường Dụ……!lại không nhịn được.
Kiếp trước, mỗi lần Sơ Trường Dụ dạy hắn học đều mang bánh đến cho hắn.
Có lẽ Sơ Trường Dụ rất thích ăn bánh đậu ngọc, nên hầu như lúc nào cũng mang nó đến.
Cảnh Mục yêu ai yêu cả đường đi, thời gian lâu dần, cũng bắt đầu thích nó.
Cảnh Mục kị ngọt, mỗi lần ăn đồ ngọt đều cảm thấy dạ dày như trào ngược, rất muốn buồn nôn.
Mà mỗi khi hắn thấy dáng vẻ dịu dàng đưa bánh cho hắn của Sơ Trường Dụ, hắn liền cảm thấy ở trước mặt y, thức ăn khó nuốt thế nào đi nữa cũng có thể chui vào cổ họng.
Rồi người đó bị hãm hại, nhà tan cửa nát, không còn ai giống như con chuột nhỏ giấu đồ ăn trong rương sách, lén mang vào cung cho hắn giải tỏa cơn thèm nữa.
Bây giờ, người này không chỉ trở về, còn chưa dính phải thù sâu nợ máu, một thoáng mơ hồ, dường như vẫn là thiếu niên làm liều trước kia……!thật tốt.
Sơ Trường Dụ cau mày.
Không biết dĩa bánh này đã bỏ vào từ lúc nào, ngang ngược nằm trên đống sách, muốn lấy sách thì chỉ có thể lấy nó ra trước.
Sơ Trường Dụ ho khan hai tiếng, bày ra dáng vẻ thản nhiên, đặt dĩa bánh đậu trước mặt Cảnh Mục.
Y không nhìn Cảnh Mục, vừa lấy quyển sách bị đè bên dưới, phủi vụn bánh đậu bên trên, vừa lạnh giọng nói “Hôm qua thấy điểm tâm trong cung của Điện hạ không ăn được, vừa hay trong phủ vi thần có làm chút bánh đậu, nên mang tới cho Điện hạ nếm thử.”
Nói rồi, y đưa sách cho Cảnh Mục.
Vừa ngẩng đầu thì thấy Cảnh Mục mím môi, hai tay siết chặt thành quyền, hốc mắt đỏ hoe, phút chốc nhìn mình.
Cảm xúc trong ánh mắt đó quá phức tạp, mơ hồ có chút kích động nhẫn nhịn và mất rồi có lại được.
Sơ Trường Dụ giật mình.
Cảnh Mục của kiếp trước không hề có phản ứng như vậy, sao kiếp này……!lại ham muốn bánh ngọt này đến vậy?
Kiếp trước, Sơ Trường Dụ khó cưỡng lại nhất chính là dáng vẻ này của hắn, kiếp này cũng không thoát khỏi.
Y tự nhận mình tâm cứng như đá, nhưng mỗi lần thấy dáng vẻ đáng thương của Cảnh Mục, vẫn sụp đổ như thường.
Y thầm nghĩ, tuy thế gian này bẩn thỉu đáng hận, nhưng có liên quan gì đến Cảnh Mục chứ?
Từ kiếp trước đến kiếp này, hắn đã chịu quá nhiều đau khổ và giày vò mà hắn không nên chịu.
Y cũng bẩn thỉu và kinh tởm như bao người khác trên đời, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
Chỉ có Cảnh Mục là khác, nhưng lại là người chịu nhiều giày vò nhất.
Kẻ sai là người đời, Cảnh Mục có gì sai chứ?
Càng nghĩ như vậy, Sơ Trường Dụ càng mềm lòng, thậm chí không thể duy trì vẻ mặt lạnh lùng.
Y không khỏi thở dài, trầm giọng nói “Nhị điện hạ đừng quá ham ăn.
Sau khi học xong rồi ăn bánh này sau.”
Cảnh Mục mím môi không nói gì, hai mắt đỏ hoe gật gật đầu.
Sơ Trường Dụ mở sách ra, bắt đầu dạy cho Cảnh Mục.
Cảnh Mục đã từng nghe nội dung tương tự ở kiếp trước.
Huống chi hơn hai mươi năm sau đó của hắn, sớm đã đọc hết thi thư điển tịch và trăm ngàn sắc thái trên đời.
Hiện giờ hắn bày ra dáng vẻ chăm chú lắng nghe, tìm cơ hội nhìn Sơ Trường Dụ.
Kiếp trước, long ỷ trên triều quá cao, Sơ Trường Dụ lúc nào cũng cúi đầu, hắn không thể nhìn rõ mặt đối phương.
Sau hơn mười năm Sơ Trường Dụ bị hại chết, hắn cô độc dựa vào Sơ Trường Dụ trong trí nhớ mà sống.
Đoạn ký ức hắn thường nhớ về nhất chính là dáng vẻ Sơ Trường Dụ dạy mình học.
Khi đó hắn còn là thiếu niên, Sơ Trường Dụ cũng không bao lớn, cũng là một tiểu tử non nớt.
Khi đó, y một lòng cứu giúp thiên hạ, dịu dàng với thế gian vạn vật, bao gồm cả mình.
Thế nên ánh mắt của y trong trẻo, nghiêm túc giảng dạy, mỗi lần ánh mắt giao nhau, Cảnh Mục cảm thấy như gió xuân ấm áp, tim đập rộn ràng.
Sơ Trường Dụ hiện tại là Sơ Trường Dụ đã trải bao thăng trầm, lần nữa sống lại.
Dù lúc này y đã khác kiếp trước, nhưng trong mắt Cảnh Mục, lại có thêm nhiều nét đáng yêu khác lạ.
Y làm thừa tướng quyền thế, chỉ điểm giang sơn nhiều năm như vậy, dĩ nhiên không quen gò bó trong cái bàn nhỏ này.
Thế nên khi hồn phách quay về trong thân thể còn thiếu niên sẽ có cảm giác khó chịu bị bó chân bó tay.
Y không có nhiều kiên nhẫn, lại không phải so đo với Cảnh Mục, mà so đo với kiến thức dễ hiểu đến mức làm y không biết giảng giải từ đâu trên sách kia.
Cảnh Mục có thể nhìn ra, tuy nói trái tim của Sơ Trường Dụ bị mài thành sắt đá, nhưng y chỉ mềm lòng với mình.
Mà sự mềm lòng này chẳng qua là tình sư đồ mà thôi.
Sơ Trường Dụ thấy mình đơn thuần đáng thương, còn xem hắn là Cảnh Mục của kiếp trước, nên thương hại hắn như một con vật nhỏ.
Cảnh Mục hiểu rõ điểm này, nên mới cẩn thận từng bước, không để Sơ Trường Dụ nhìn ra mình cũng sống lại.
Hắn không muốn đối phương biết, bản thân là tên Hoàng đế phế vật có ý nghĩ không nên có với đối phương, vì vậy mới cam tâm tình nguyện để y khống chế suốt mười năm, cũng không muốn y biết, bản thân là bạo quân đã tàn sát hàng ngàn người vô tội để quay ngược thời gian.
Cứ giống như lúc này, vừa khéo.
Sơ Trường Dụ không thích hắn, thì có làm sao?
Chỉ cần hắn thích Sơ Trường Dụ, vậy là đủ rồi.
Sơ Trường Dụ chỉ chăm chăm giảng kinh điển Nho gia mà mười năm nay y không đụng tới, dĩ nhiên không chú ý ánh mắt dịu dàng như nước mà lại đầy ham muốn của Cảnh Mục.
Buổi học hôm nay kết thúc cũng đã qua giờ trưa.
Y cáo từ với Cảnh Mục rồi ra ngoài, vừa đi tới cổng cung, thì thấy một cung nữ cầm một hộp thức ăn quỳ gối hành lễ với y.
Y liếc nhìn cung nữ, ả như nhận ra y là người đi ra từ trong cung của Cảnh Mục, là người mà Hoàng hậu sắp xếp vào.
Sơ Trường Dụ dĩ nhiên biết thức ăn trong hộp đó sơ sài đến mức nào.
Y lườm cung nữ, rồi hỏi “Của cung Lộc Minh?”
Cung nữ vội quỳ xuống đáp vâng.
“Ngày thường không thấy một bóng người, bây giờ cũng đã quá giờ bữa trưa, còn đến đây làm gì nữa?” nghe vậy, Sơ Trường Dụ cười tít mắt hỏi.
Giọng nói kia như gió xuân, thế mà cung nữ lại cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Sơ Trường Dụ không có ý định dây dưa với ả, không đợi ả trả lời, đã cầm rương sách đi ra ngoài.
Khi ả cung nữ kia hoàn hồn, căm hận trừng y một cái, rồi mới xách hộp thức ăn vào.
Vừa bước vào phòng, ả nhìn thấy dĩa bánh đậu ngọc đặt ở vị trí dễ thấy nhất trên bàn tròn dùng bữa.
Cảnh Mục đang xem sách bên bàn, cúi đầu làm bài tập.
“Nhị điện hạ, đây là…?” trong lòng cung nữ sớm đã có trù tính, liền hỏi.
Cảnh Mục thấy ả chỉ về phía dĩa bánh, không trả lời, chỉ nói “Ngươi đừng động vào.”
Thấy dáng vẻ khẩn trương của hắn, ả bèn tự trả lời “Là Sơ đại nhân mang tới phải không?” nói rồi, ả đánh giá phản ứng của Cảnh Mục.
Cảnh Mục mím môi không trả lời, hồi lâu sau mới ừ một tiếng, rồi cúi đầu làm tiếp bài tập.
Trong lòng cung nữ đã có chủ kiến, vừa lơ đễnh bày thức ăn, vừa suy nghĩ lát nữa phải bẩm báo với Hoàng hậu.
Mà không hề phát hiện sự tính toán thoáng qua trong mắt Cảnh Mục đang cúi đầu đọc sách.
“Sơ đại nhân, xin dừng bước.”
Sơ Trường Dụ vừa đi đến nơi học tập của các hoàng tử, thì nghe thấy có người gọi y.
Y quay đầu lại, thấy Đại hoàng tử Cảnh Diễm từ phía sau bước tới.
Con đường này hẻo lánh sạch sẽ, ngoài những người đến và đi khỏi cung Lộc Minh, rất ít người đặt chân đến, xem dáng vẻ này của Cảnh Diễm chắc đã đợi ở đây rất lâu.
Sơ Trường Dụ bình tĩnh quay người lại, hành lễ với Cảnh Diễm “Bái kiến Đại hoàng tử Điện hạ.”
“Hôm nay, bổn hoàng tử trong lúc đọc sách, có một câu nói ta nghĩ mãi không hiểu.” Đại hoàng tử vờ đỡ lấy y, nét mặt tươi cười nói “Nếu hôm nay gặp được Sơ đại nhân tài danh vang xa, nên mạo muội xin chỉ giáo.”
“Mời Điện hạ nói.”
“Chim khôn chọn cành mà đậu.” Đại hoàng tử chậm rãi nói, sau đó đánh giá nét mặt của Sơ Trường Dụ, ẩn ý sâu xa nói “Câu tiếp theo là gì ấy nhỉ?”
Sơ Trường Dụ giống như không nghe ra ý trong lời của gã, chỉ trả lời “Hồi Điện hạ, người khôn chọn chủ mà thờ.”
Sơ Trường Dụ thầm cười trong lòng — kiếp trước không qua lại với Đại hoàng tử, không ngờ tên tiểu tử này tự cao tự đại như vậy.
Bây giờ ở trước mặt mình, còn nghĩ bản thân là chủ tốt?
Tiếc là Sơ Trường Dụ y đã trải qua một kiếp, biết thủ đoạn của Đại hoàng tử này chẳng ra sao.
Khi đó, lúc y còn chưa bị bắt giam, thân thể Hoàng đế vẫn còn khỏe mạnh, gã đã ngồi không yên rồi, nhanh gọn dứt khoát tự biến mình thành thứ dân, bị nhốt trong thâm cung.
Với mấy thủ đoạn đó của ngài, còn mặt mũi bảo ta chọn chủ mà thờ?
Cảnh Diễm dĩ nhiên không biết trong lòng Sơ Trường Dụ nghĩ gì, thấy y làm thinh, đành tự nói “Sơ đại nhân biết câu này thì tốt.
Đại nhân cũng biết, ta là trưởng tử của phụ hoàng, tuy mẫu thân mất sớm, nhưng được nuôi dưới danh nghĩa của Hoàng hậu, cũng xem như là một nửa đích tử.
Sơ đại nhân tài trí hơn người, còn là hậu nhân nhà võ tướng, nhất định biết phải đứng về phía nào…”
“Điện hạ, câu này được trích từ Khổng Tử, theo tiến độ của phu tử dạy cho các hoàng tử, hẳn là năm người tám tuổi đã học qua rồi.” Sơ Trường Dụ giống như không nghe thấy lời vừa nãy gã nói, thản nhiên cắt ngang lời gã, nói “Trong Khổng Tử cũng có nói, ôn cũ để biết mới, có thể làm được lão sư.
Nếu Điện hạ có thời gian, chi bằng thử ôn cũ để biết mới đi.”
Nói xong, Sơ Trường Dụ hành lễ, quay đầu bỏ đi, bỏ lại Cảnh Diễm tức giận.
Sơ Trường Dụ thầm nghĩ, giả vờ ân cần với đám quan viên kia còn có lợi ích, còn với người này đúng là phí thời gian..