Nghe Nói Tổng Tài Thầm Yêu Tôi - Chương 53
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
71


Nghe Nói Tổng Tài Thầm Yêu Tôi


Chương 53


Lúc Tô Tiêu Tiêu từ trên lầu đi xuống thì Chu Lâm Duyên vẫn đang buồn bực ngồi trên sofa.

Nghe thấy tiếng bước chân anh mới quay đầu nhìn lại.

Tô Tiêu Tiêu tâm tình đang rất tốt, một bước ba bước, vô cùng vui vẻ chạy tới ngồi vào đùi Chu Lâm Duyên.

Chu Lâm Duyên ôm lấy eo và nhìn cô, ngoài ra cũng không có phản ứng gì khác.

Tô Tiêu Tiêu thấy anh như vậy thật sự rất muốn cười. “Chu Lâm Duyên, anh vẫn đang buồn bực sao?”

Chu Lâm Duyên cho cô một cái liếc mắt, cũng không nói lời nào.

Tô Tiêu Tiêu cười ra tiếng tới, cô ôm lấy cổ của anh, cười đến bả vai đều run lên. “Cũng không phải là em cố ý, ai bảo anh đặt nhẫn ở trong túi quần làm gì cơ chứ.”

Chu Lâm Duyên vẫn không nói lời nào.

Tô Tiêu Tiêu nỗ lực nén cười, nói. “Em cũng không biết anh sẽ để nhẫn trong túi quần, cho nên mới không cẩn thận phát hiện.”

Lại nó. “Kỳ thật phát hiện ra chuyện không nên phát hiện một chút cũng không tốt, em cũng đã cảm thấy chột dạ muốn chết, cảm giác chính mình giống như tên trộm vậy.”

Chu Lâm Duyên cuối cùng nhịn không được cười một tiếng. Anh giơ tay nắm lấy cằm Tô Tiêu Tiêu, nén cười nói. “Tô Tiêu Tiêu, em cũng thật biết cách làm hỏng bầu không khí.”

Tô Tiêu Tiêu đôi mắt cong cong mà cười, cô cúi đầu chủ động hôn Chu Lâm Duyên, lại ngẩng đầu nghiêm túc nhìn anh nói. “Nhưng mà vừa rồi em đúng là rất khẩn trương.”

Lúc Chu Lâm Duyên nhẹ nhàng ôm cô, ở bên tai thấp giọng nói “Gả cho anh”, trái tim của cô muốn từ cổ họng nhảy ra ngoài.

Cho dù đoán được chuyện này, nhưng khi chính tai cô nghe thấy mấy chữ kia quả thật rất khẩn trương.

Chu Lâm Duyên nhìn Tô Tiêu Tiêu cười cười, ngón tay nhẹ nhàng nhéo chiếc cằm của cô một cái.

Tô Tiêu Tiêu vui vẻ giơ tay cho Chu Lâm Duyên nhìn chiếc nhẫn. “Đẹp không?”

Chu Lâm Duyên cầm lấy tay Tô Tiêu Tiêu hôn lên chiếc nhẫn. “Đẹp.”

Sau ngày Chu Lâm Duyên cầu hôn, hôn sự hai người cũng đã định ngày.

Kỳ thật Tô Tiêu Tiêu cũng không vội, nhưng mà ba mẹ hai bên đều cao hứng không thôi, mẹ Chu còn cố ý trở về Diệp Thành gặp mặt người Tô gia cùng nhau xem hoàng lịch, chọn ngày lành tháng tốt, náo nhiệt vô cùng.

Ngày đó Tô Tiêu Tiêu đi tới đường Trường Nam xem hiện trường, mẹ Tô gọi điện thoại tới cao hứng thông báo cho cô biết rằng bọn họ đã chọn được ngày lành tổ chức hôn lễ cho hai người, nghe nói là ngày tốt nhất trong năm nay, chỉ là phải chờ thêm mấy tháng nữa, chính là tháng 12.

Tô Tiêu Tiêu nói. “Cũng không có việc gì, dù sao con cũng không vội.”

Tô Tiêu Tiêu cùng mẹ Tô hàn huyên trong chốc lát, chờ cô cúp điện thoại thì Ngô Thư Dao ở bên cạnh mới hỏi. “Chọn được ngày rồi sao? ”

Tô Tiêu Tiêu cười. “Ừ. Chỉ là vẫn còn hơi lâu.”

“Khi nào?”

“Mẹ của em nói là tháng 12, thấy bảo đó là ngày tốt nhất trong năm nay.” Tô Tiêu Tiêu mỉm cười.

Kỳ thật cô thật sự không vội, nhưng mà thấy người lớn hai bên đều vui vẻ như vậy cô cũng cảm thấy rất hạnh phúc.

Ngô Thư Dao nói. “Tháng 12 khá tốt, hôn lễ cùng tuần trăng mật đều cách ngày tết rất gần, ngày lành đều dồn vào một khoảng thời gian như vậy thật tốt.”

Tô Tiêu Tiêu nghĩ như vậy đúng là khá tốt.

Chu Lâm Duyên buổi tối có xã giao, lúc về nhà đã 12 giờ.

Tô Tiêu Tiêu còn chưa ngủ, cô nằm trong ổ chăn chơi trò chơi.

Nghe thấy tiếng bước chân của Chu Lâm Duyên vào phòng cô cũng không quay đầu lại, tiếp đón một tiếng. “Anh đã về rồi.”

Chu Lâm Duyên nhìn cô một cái, đem áo khoác cởi ra treo trên giá áo, anh đi tới cạnh giường cầm lấy di động trong tay Tô Tiêu Tiêu, sau đó đem người ôm vào trong lòng.

Tô Tiêu Tiêu thuận thế ôm cổ Chu Lâm Duyên, cười tủm tỉm nói. “Hôm nay anh về còn tính là sớm nha.”

Chu Lâm Duyên cúi đầu hôn nhẹ lên môi Tô Tiêu Tiêu, rồi nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt của cô. “Sao em còn chưa ngủ?”

“Chờ anh.” Tô Tiêu Tiêu lại nói. “Đúng rồi, dì đã nói cho anh biết chuyện bọn họ đã chọn được ngày tổ chức hôn lễ chưa.”

Chu Lâm Duyên cười. “Đã nói.”

Anh cúi đầu hôn lấy môi Tô Tiêu Tiêu.

Tô Tiêu Tiêu ô một tiếng, đôi tay ôm cổ Chu Lâm Duyên nhắm mắt đáp lại nụ hôn của anh.

Hai người hôn một hồi lâu mới tách ra. Chu Lâm Duyên xoa xoa đầu Tô Tiêu Tiêu nói. “Anh đi tắm rửa.”

Tô Tiêu Tiêu ừ một tiếng, cô rời khỏi người Chu Lâm Duyên tiếp tục chui vào trong ổ chăn chơi trò chơi.

Chuyện kết hôn Tô Tiêu Tiêu một chút cũng không nhọc lòng, tất cả đều do Chu Lâm Duyên chuẩn bị.

Tuy rằng tháng 12 mới tổ chức hôn lễ, nhưng việc cần chuẩn bị lại có rất nhiều.

Đầu tháng bảy, Chu Lâm Duyên mời một người thiết kế áo cưới có danh tiếng tự mình tới giúp Tô Tiêu Tiêu lấy số đo và chọn kiểu dáng thiết kế.

Bởi vì áo cưới được thiết kế riêng, độc nhất vô nhị, cho nên phải mất một khoảng thời gian rất lâu mới có thể hoàn thành.

Toàn bộ tháng 6, 7, 8 Tô Tiêu Tiêu đều vô cùng bận rộn, ngoại trừ chuyện kết hôn thì cũng có không ít công việc cần giải quyết. Vẫn luôn bận cho đến đầu tháng 9 công việc mới ít đi một chút.

Ngày đó là cuối tuần, Ngô Thư Dao nói đã lâu không liên hoan, cho nên liền mời mọi người đi ăn lẩu.

Tất cả nhân viên tại phòng làm việc vừa nghe nói ăn lẩu, tất cả đều hoan thiên hỉ địa.

Tô Tiêu Tiêu ở đàng kia thu dọn đồ đạc, nói với bọn họ. “Tôi không đi đâu.”

“Sao lại không đi?”

Ngô Thư Dao cười trêu chọc cô. “Em là đang sợ mập lên sao.”

Tô Tiêu Tiêu cười. “Thật đúng là em có chút lo lắng.”

Hiện tại đã tháng 9 cách tháng 12 không xa, áo cưới được thiết kế hoàn toàn dựa theo kích cỡ của Tô Tiêu Tiêu. Cô đúng là sợ sẽ mập lên, đến lúc đó mặc áo cưới không được thì phải làm sao bây giờ.

Ngô Thư Dao cười nói. “Chuyện này thì em không cần lo lắng, chị quen em nhiều năm như vậy, cho nên biết rất rõ cho dù em tùy tiện ăn thứ gì đó cũng sẽ không mập lên đâu.”

“Đúng vậy, chị Tiêu Tiêu cùng đi đi.” Tiểu Hàm cũng lại gần nói với cô.

Tô Tiêu Tiêu không có cách nào từ chối. “Được rồi, tôi sẽ đi với mọi người.”

Cách ngày tổ chức hôn lễ càng ngày càng gần, trong lòng Tô Tiêu Tiêu đột nhiên có nhiều tâm sự.

Ngày đó Chu Lâm Duyên về nhà, Tô Tiêu Tiêu ôm gối ngồi ở sofa, TV vẫn đang mở nhưng cô lại giống như thất thần.

Chu Lâm Duyên nhìn thấy vậy mới hỏi. “Làm sao vậy?”

Tô Tiêu Tiêu lúc này mới phục hồi tinh thần, cô hướng Chu Lâm Duyên vẫy vẫy tay. “Anh, anh lại đây đi em có chuyện muốn nói.”

Chu Lâm Duyên cởi tây trang, đi qua ngồi xuống bên cạnh cô. “Làm sao vậy?”

Anh kéo tay Tô Tiêu Tiêu hôn một cái.

Tô Tiêu Tiêu do dự một lát, biểu tình có điểm nghiêm túc. “Hình như đã hai tháng rồi bà dì của em không tới.”

Chu Lâm Duyên sửng sốt.

Tô Tiêu Tiêu có điểm lo lắng. “Anh nói xem có khi nào là em mang thai rồi không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN