Nghe Quân Về - Chương 5: Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
53


Nghe Quân Về


Chương 5: Chương 5


6
Năm Cảnh Thọ thứ hai mươi, con của ta và Chu Thừa Dực đã được gần bốn tuổi.
Chúng ta sống trong một khu rừng trúc.

Trong rừng cỏ thơm tươi tốt, ít người lui tới, không gian yên tĩnh vắng vẻ dường như chỉ còn nghe thấy tiếng gió thổi vi vu và tiếng tre trúc xào xạc.
Sân nhỏ giữa rừng sạch sẽ ngăn nắp, trong lồng còn có mấy con gà con mới đẻ.
Trong nhà trúc, Chu Thừa Dực đang mổ cá, là mấy con cá hồi sáng chàng mới bắt từ trong sông, bảo rằng muốn hấp lên cho con trai ăn.
Con trai của chúng ta tên là Chu Lộc Minh.
U u lộc minh, thực dã chi bình, ngã hữu gia tân, cổ sắt xuy sênh.
Xuy sênh cổ hoàng, thừa khuông thị tướng, nhân chi hảo ngã, thị ngã chu hành.

(*)
[(*) Con hươu nọ oang oang tiếng nói, ăn cỏ bình đồng nội xanh tươi, ta nay khách tốt lắm người, đánh đàn thổi sáo vui chơi tưng bừng.
Kèn sáo thổi vang lừng rộn rịp, rổ lụa hàng bưng kíp tặng trao, những ai yêu mến ta đâu, chỉ cho ta biết nẻo nào thênh thang.

– Trích từ Kinh Thi, bản dịch của Tạ Quang Phát]
Bây giờ Chu Thừa Dực không còn viết mấy chữ mà ta đọc không hiểu nữa, có đôi khi chàng sẽ nắm tay của ta, cũng có khi lại nắm tay của Minh Nhi rồi viết trên giấy —
Một tán trúc xanh vắt ngang trời, vài mái nhà, bị mây che.
Tuyết tan mai úa, lác đác vài bông.
Dặm bước bên bờ suối đào nguyên, cảnh tuyệt đẹp, không tranh nhiều.
Chàng cười và giải thích cho ta nghe ý nghĩa của từng câu một cách tỉ mỉ chi tiết.

Đôi tay đã từng chỉ cầm bút cầm kiếm kia, nay cũng sẽ mổ cá giết gà, rửa tay nấu canh.
Chàng mặc áo bào xanh, dáng người cao lớn hệt như những cây thông xanh và trúc biếc, phong nhã tuấn tú.
Hoàng thái tôn đã từng có mặt mày sắc bén, lạnh lẽo u ám bây giờ lại rất thích cười, nụ cười ấy trông cực phong lưu phóng khoáng.
Một tay chàng ôm bé con, tay còn lại vẫn có thể luyện chữ, nấu cơm, múa kiếm.
Ta cũng học được rất nhiều thứ, nào là nuôi gà, nào là trồng rau, thậm chí còn có thể may quần áo cho Minh Nhi nữa.
Bốn năm trước sau khi biển lửa nuốt trọn Cung Trọng Hoa dần tắt, hoàng thái tôn đã chết rồi.

Hoàng đế khóc lóc thảm thiết một trận, sau đó lập tức hạ lệnh tru sát tất cả người của Đông Cung.
Thái tử điện hạ được ban cho một ly rượu độc, những quan viên đi lại mật thiết với y cũng không một ai may mắn thoát khỏi.
Có lẽ người còn sống sót chỉ có ta và Chu Thừa Dực mà thôi.
Giữa biển lửa rực cháy, chàng cạy mật đạo trong tẩm cung ra và dẫn ta chạy trốn.
Cứ hệt như một giấc mơ dài.
Bốn năm sau, Minh Nhi đã có thể gọi cha gọi mẹ bằng cái giọng non nớt ngây thơ của nó, trong bụng ta lại có thêm một bé con, gà con trong sân kêu cục tác, hoàng oanh trong rừng hót líu lo.

Nhưng ta biết rằng những quá khứ kia không phải là một giấc mơ, và nó cũng sẽ không trở thành một quá khứ bị quên lãng.
Chu Thừa Dực dạy Minh Nhi tập viết, luyện võ.
Dạy nó chí ở rừng suối, lòng gửi triều đình.
Dạy nó quân chủ nên đối xử thế nào với dân chúng, gặp nạn thì liều chết không sợ hy sinh, hòa bình thì dâng hết sức mình, thiên hạ này thuộc về hoàng đế….
Chàng không hề quên.
Ta biết, bởi vì nhà trúc thỉnh thoảng sẽ có khách quý đến thăm.
Ngoại trừ Trần Yến, còn có Lăng Thiệu, người đã biến mất không thấy bóng dáng sau chuyện xảy ra vào năm đó.
Sau đó còn có hai người khác đến đây, ta không biết họ là ai nhưng bọn họ lại vô cùng kích động, ông lão tuổi đã hơn năm mươi, vừa nhìn thấy Chu Thừa Dực đã lập tức quỳ xuống.
Chàng không hề quên, chàng đứng ở trong rừng trúc, ánh mắt nhìn về phương xa, cao lớn sừng sững, bóng dáng ngạo nghễ ấy vẫn là hoàng thái tôn oai phong khiếp người năm nào.
Nếu ta gọi chàng một tiếng, chàng sẽ quay đầu nhìn ta rồi lại khôi phục dáng vẻ dịu dàng ấm áp.
Ta mang thai nên mọi việc đều do chàng làm, buổi tối chàng còn sẽ đun nước nóng rửa chân cho ta.
Sau khi Minh Nhi say giấc, chàng ôm ta vào lòng, cách cái bụng hơi nhô ra, hôn lên trán ta.
Bốn năm ấy là khoảng thời gian bình thản yên vui nhất trong cuộc đời ta.
Nhưng sau đó chẳng biết tình thế trên triều đình thế nào, nghe nói Cảnh đế lại ốm nhẹ, bấy giờ Tấn Vương điện hạ đang giám quốc, Hàn Vương lãnh binh rục rịch ngóc đầu, Tề Vương giỏi nhất là thu phục lòng người, còn những vương gia lớn tuổi và các vị hoàng tử khác thì đều giữ im lặng, lặng lẽ theo dõi diễn biến tiếp theo.
Ba tháng sau, Tề Vương bởi vì kết bè kéo cánh, bị Cảnh đế biếm thành thứ dân.
Chu Thừa Dực bắt đầu đi ra rừng trúc, có khi mười ngày nửa tháng cũng không thấy về nhà.
Vì để thuận tiện chăm sóc cho ta, chẳng biết chàng tìm ở đâu ra một thị tì đến để chuyên giặt quần áo và nấu cơm cho ta và Minh Nhi.
Chàng vô cùng yên tâm, bởi trong rừng trúc còn có ám vệ do chàng bố trí an bài.
Nhưng ta không an lòng, bởi vì thỉnh thoảng chàng về nhà, ta đều thấy cô thị tì trẻ tuổi xinh đẹp còn thông minh lanh lợi kia luôn thẹn thùng lén lút nhìn chàng.
Minh Nhi gọi nàng ta là A Hoan tỷ tỷ, cô nương mới chỉ mười sáu tuổi với đôi má hồng trông như đào non.
Có lần Chu Thừa Dực trở về, nàng bỗng nhiên vô cùng kích động, nào là đi đun nước, thậm chí còn nhân lúc chàng tắm rửa thay ta đưa quần áo vào cho chàng.
Đợi đến lúc ta phát hiện ra thì nàng đã đỏ hoe mắt, khẽ gạt ánh lệ tràn mi.
Sau khi Chu Thừa Dực tắm xong, vẻ mặt chàng vẫn lạnh lùng như ngày thường, chàng mặc áo ngoài hơi mỏng ôm ta ngồi vào lòng mình, bàn tay xoa lên bụng ta mãi hồi lâu mới lên tiếng cười nhẹ: “Bụng càng lúc càng to này, A Ôn nhất định phải sinh một cậu con trai nữa cho ta đấy.”
Ta hơi bất mãn: “Em muốn sinh con gái, tại sao nhất định phải sinh con trai mới được chứ!”
“Con gái yếu ớt quá, luôn cần có người che chở nâng niu, rối ruột rối gan, phiền phức lắm, không cần cũng được.”
Giọng nói của chàng thản nhiên, ta lại chau mày mất hứng nói: “Cần, em có thể bảo vệ con, A Ôn vứt bỏ tính mạng cũng sẽ bảo vệ con thật tốt.”
Ánh mắt của Chu Thừa Dực căng thẳng: “Không được nói bậy, A Ôn thích thì tất nhiên ta sẽ dốc toàn bộ sức lực bảo vệ che chở cho ba mẹ con em, sao có thể để em mất mạng!”
Chàng hơi tức giận, ta ôm lấy cổ chàng, dán mặt lên má chàng theo thói quen —
“Chu Thừa Dực, chàng tốt nhất thế giới.

A Ôn sẽ bảo ban con thật ngoan ngoãn, tuyệt đối sẽ không gây phiền phức cho chàng.”
Từ bốn năm trước khi bắt đầu yên ổn ở nơi đây thì chàng không cho ta gọi mình là thái tôn nữa.
Ban đầu ta gọi chàng là tướng công, sau này Minh Nhi biết nói, suốt ngày gọi cha ơi cha à, đầu ta tự nhiên bị dở chứng, cũng bắt chước nó gọi cha ơi.
Kết quả là ánh mắt chàng lập tức u ám, bế ta lên giường dạy dỗ cho ta một bài học.
Sau đó ta khóc lóc nói không gọi như thế nữa, thế mà chàng lại cười giỡn bên tai ta: “Gọi to lên, muốn gọi thì cứ gọi, dù sao cũng chẳng có ai nghe thấy.”
Sau đó nữa, ta lấy can đảm gọi tên chàng, chàng chỉ nhướn mày nhìn ta một cái chứ không nói gì thêm, vậy nên ta vẫn luôn gọi chàng như vậy.

Lúc này đang thân mật thủ thỉ, ta lại thơm lên má chàng, đôi mày của chàng giãn ra, ánh mắt nhìn ta chợt u ám khó tả.
“A Ôn.”
Tay chàng thò vào váy, nắm lấy mắt cá chân của ta.
Ta lập tức biết chàng muốn làm gì, buông chàng ra rồi liên tục xua tay: “Không được đâu, không được, chàng quên hồi Minh Nhi còn đang ở trong bụng…”
Khi đó thái tôn đang độ sung mãn, lúc ấy ta đang mang thai, chàng dỗ dành ta rằng nhẹ nhàng chút thì sẽ không có gì đáng ngại, ấy thế mà ngày hôm sau ta không may bị chảy máu, khiến ta sợ tới mức òa khóc không ngừng, còn chàng thì hoảng hốt tới nỗi mặt mũi tái mét.
Bây giờ ta mang thai lần nữa, chàng không dám chạm vào ta lần nào.
Sau một hồi kiên quyết từ chối, chàng lại ôm ta vào lòng, nắm tay rồi khẽ cười bên tai ta: “Ta không có ý đó đâu…”
Cuối cùng lúc từ nhà đi ra vừa hay gặp phải A Hoan đang chơi với Minh Nhi trong sân, ta thấy hơi xấu hổ.

Nhưng Chu Thực vẫn vô cùng thản nhiên, chàng nhìn A Hoan rồi bình tĩnh nói: “Ngươi về đi, sau này không cần đến đây nữa.”
Ban đầu ta cứ tưởng rằng bởi vì chàng đang ở nhà nên mới nói thế, thế nhưng khi chàng ra ngoài lần nữa và có một bà lão tới thì ta mới hiểu được chàng đã đuổi A Hoan đi.
Năm Cảnh Thọ thứ hai mươi mốt, ta sinh hạ đứa bé thứ hai, vẫn là một bé trai kháu khỉnh.
Ta rất thất vọng, còn Chu Thừa Dực lại vô cùng vui vẻ, chàng đặt tên cho nhóc con là Chu Hạc Minh.
Chỉ là chàng ngày càng bận rộn, ta cũng cực kỳ bận bịu nhiều việc.

Dưới sự giúp đỡ của bà Lý, ta luống cuống tay chân chăm sóc bé con.
Thỉnh thoảng chàng về nhà, ta không thèm để ý tới chàng, chỉ chăm chú ôm Tiểu Hạc Nhi quyến luyến không buông.
Chu Thừa Dực hơi ghen.

Sau này ta cũng ghen, bởi có một cô nương xinh đẹp yêu kiều bắt đầu thường xuyên tới nhà trúc tìm chàng.
Cô nương đó gọi chàng là biểu ca, nàng ấy là cô con gái thứ ba của cậu chàng, là tiểu thư của phủ Bình Tây tướng quân tên là Trần Lệ Đường.
Chu Thừa Dực vẫn luôn không thích những cô nương khác thân thiết gần gũi với mình, nhưng tam tiểu thư lại là một ngoại lệ.
Nàng ấy mỉm cười đàm thơ luận phú với chàng, bên cửa sổ của căn nhà trúc, bóng hình nàng trông xinh đẹp yểu điệu.

Chu Thừa Dực viết trên giấy —
Ngày xuân về lại, sân đầy gió đông, hải đường đẹp đẽ, tuyết lê đầy trời.
Sau đó nữa, ta nhìn thấy nàng ngồi trong lòng Chu Thừa Dực, nàng ấy ôm eo của chàng, tình ý triền miên.
Cơ thể của Chu Thừa Dực hơi ngửa ra sau, phong thái biếng nhác phong lưu, ngón tay chàng xoa nhẹ lên má nàng ấy, mặt mày trông khôi ngô khó tả.
Lúc nàng sửa sang váy áo ra khỏi phòng, ta đang ôm Tiểu Hạc Nhi ngồi trong sân, giây phút đó ta đột nhiên cảm thấy mình hệt như A Hoan ngày hôm đó, luống cuống chẳng biết nên làm như thế nào cho phải.
Trần Lệ Đường hơi nâng mắt nhìn ta, đáy mắt chứa ý cười, thậm chí nàng ấy còn cười dịu dàng bước tới đùa nghịch với Tiểu Hạc Nhi trong lòng ta.

Nàng nói: “Tiểu Hạc Minh, lần sau cô lại tới thăm con nhé!”
Trước khi đi nàng còn vui vẻ xoa đầu Minh Nhi đang chơi ở bên ngoài.

Nàng rất dễ gần, đối xử với hai nhóc con cũng vô cùng thân thiết, chỉ riêng là từ đầu đến cuối nàng đều chưa từng liếc nhìn ta lấy một lần.
Dưới mái hiên nhà trúc, gió nổi lên từng cơn, Chu Thừa Dực mặc áo choàng màu trắng đứng chắp tay ở đó.

Tay áo tung bay, trông đẹp đẽ tựa như thần tiên giáng trần.
Ta chỉ ngẩng đầu nhìn chàng một cái, cánh tay đang ôm Tiểu Hạc Nhi hơi cứng lại, sau đó hốc mắt ta đỏ hoe, ta cúi đầu đứng dậy toan dợm bước vào nhà.
Mà chàng lại giơ tay ngăn ta lại, nụ cười trên môi như có như không, giọng nói ấy vẫn hệt như rất nhiều năm trước —
“Em ghen à?”
Ta trừng mắt nhìn chàng, sau đó lại cúi đầu muốn đi vào nhà, chàng ôm lấy Tiểu Hạc Nhi rồi xoay người bế nhóc con cho bà Lý trông nom.
Làm xong xuôi chàng mới kéo ta vào gian thư phòng kia, trở tay đóng cửa rồi ôm ta vào lòng.
Ta giãy dụa đẩy chàng ra, vừa đẩy vừa bật khóc.

Chu Thừa Dực im lặng để ta đánh mình, cuối cùng mới nắm cổ tay của ta: “A Ôn, A Ôn…Là giả, đều là diễn kịch hết.

Ta biết em đã thấy rồi, ta cũng đã thay quần áo, ta không có chạm vào nàng ta, chỉ ôm thôi.”
Ta đau lòng òa khóc nức nở, bàn tay chàng khẽ lau sạch từng giọt nước mắt trên mặt ta, giọng nói vừa thấp vừa trầm: “Em đã nói sẽ tin ta mà, bé ngốc, ta sẽ không thích người khác đâu.”
“Vậy, vậy nàng ấy thì sao?”
“A Ôn, em cho ta một chút thời gian, nhanh thôi, bây giờ đang trong giai đoạn quan trọng, bên phía nhà họ Trần không thể có chút ít sai lầm nào.”
Ta dựa vào lòng chàng, lắng nghe nhịp tim đầy mạnh mẽ và sức sống của chàng, ngửi thấy hơi thở quen thuộc ấy, không biết tại sao tâm trạng hỗn loạn khi nãy lại bị chàng dễ dàng xoa dịu mà bình tĩnh lại.
Đúng vậy, A Ôn là đứa ngốc, chỉ cần là chàng nói thì ta sẽ luôn tin tưởng.
Nhưng sau đó chàng biến mất suốt nửa năm ròng.
Rừng trúc đã không còn an toàn, một đội cấm quân mặc áo giáp tới đây đón chúng ta.
Ta ở nơi đào nguyên này cứ như đã được mấy đời, ta không biết Cảnh đế đã băng hà, cũng không biết tân đế mới đăng cơ kia tên là Chu Thừa Dực.
Người tới đón là Lăng Thiệu, bây giờ đang là thống lĩnh của cấm quân.
Ba mẹ con chúng ta không kịp thu dọn bất cứ thứ gì, chỉ vội vàng leo lên xe ngựa.
Đi được nửa đường đầu ta vẫn đang ngơ ngác chưa kịp lấy lại tinh thần.
Minh Nhi hỏi ta: “Mẹ ơi, chúng ta sắp được gặp cha rồi sao?”
“Đúng rồi, các con sắp được gặp cha rồi đấy.”
Cha…
Ta chợt nhớ đến ngày thơ bé, cha của ta từng tìm một người theo đạo Năm đấu gạo đoán mệnh cho ta.

Người nọ nói thế nào ấy nhỉ —
Đồng nữ mạng quý, mặc dù tâm trí trẻ con nhưng lại cao quý hơn người thường.
Ông ta đoán chuẩn thật, nhưng ta không nhận mình là kẻ ngốc.
Lúc xe ngựa bị chặn ở giữa đường, ta nhìn thấy cậu Trần Yến của phủ Bình Tây tướng quân.
Ông ta đã tới tuổi trung niên, ngày trước là thủ lĩnh cấm quân của nội cung, bây giờ là Trần quốc cữu quyền cao chức trọng, tay nắm binh quyền.
Quốc cữu gia cưỡi con ngựa cao lớn, dẫn theo rất nhiều thị vệ, vẻ mặt ông ta nghiêm nghị, trên tay cần một cuốn thánh chỉ.
Chiếu viết, con gái nhà họ Trần tên Lệ Đường, cũng chính là con gái của quốc cữu Trần Yến hiếu thảo đức hạnh, dịu dàng có lễ, phù hợp với vị trí mẫu nghi thiên hạ, nay lấy sách bảo sắc phong hoàng hậu…
Ta hiểu, ông ta nói mình tiếp nhận ý chỉ của tân đế tới đón hai vị hoàng tử vào cung.
Lăng Thiệu không chịu, huynh ấy nói thẳng chủ thượng đã dặn dò kỹ càng rằng mình phải tự tay hộ tống mẹ con ta hồi cung.
Nhưng cả huynh ấy và Chu Thừa Dực đều sẽ không nghĩ tới, cho đến tận bây giờ cấm quân vẫn nghe lệnh của Trần quốc cữu.
Ta cũng hiểu, Chu Thừa Dực chẳng dễ dàng gì mới leo được lên vị trí kia, có được quyền lực chí cao nhưng vẫn còn một đoạn đường rất khó khăn phía trước cần phải đi.

Thế cục triều đình hỗn loạn, ngoại thích chuyên quyền, chàng cần thời gian để từ từ giải quyết.
Nhưng hình như ta đã không đợi được nữa rồi.
Đôi mắt Lăng Thiệu đỏ ngầu, huynh ấy rút kiếm chỉ về phía quốc cữu.
Nhưng mà, huynh ấy lẻ loi một mình.
Ta sờ soạng khuôn mặt nhỏ của Minh Nhi và Tiểu Hạc Nhi, kề sát rồi lại thơm lại hôn, quyến luyến dặn dò đủ thứ: “Hai con phải nghe lời nhé, phải ngoan có biết không? Sắp được gặp cha rồi này.”
Sau đó ta xuống xe ngựa, đứng ở trước mặt Trần quốc cữu.
Một kẻ ngốc lại duỗi thẳng sống lưng, ngẩng cao đầu đối mặt với chúng cấm quân, đối mặt với Trần quốc cữu và cũng đối mặt với cả Lăng Thiệu, ta nói bằng giọng điệu đanh thép: “Con ta chính là con trai của tân đế, là do mệnh trời hướng tới, bây giờ liệt tổ liệt tông của dòng tộc họ Chu đang chăm chú nhìn các người ở trên cao đường nơi Huyền điện của Đại Nghiệp! Nếu hoàng tử vào cung mà xảy ra chút ít sai lầm nào thì mỗi vị đang đứng ở nơi đây đừng hòng mong có người sống sót, sau khi chết chắc chắn sẽ vào a tỳ địa ngục, vĩnh viễn rơi vào nơi này, muôn kiếp không được siêu sinh!”
Nói xong, ta quỳ xuống đất dập đầu với Trần quốc cữu, rồi lại dập đầu với chúng cấm quân, sau đó đứng dậy vái chào: “Làm phiền các vị vất vả hộ tống hai vị hoàng tử.”
Sắc mặt của Trần quốc cữu âm u, trông đáng sợ tột cùng, tất cả mọi người đều im lặng.

Ta lại tiếp tục vài chào thật sâu với Lăng Thiệu: “Lăng Thiệu ca ca, vậy A Ôn đành phó thác hai đứa nhỏ cho huynh.”
Ta biết huynh ấy sẽ làm được, cho dù phải liều cả mạng sống của mình.
Ta vẫn còn nhớ ngày trước lúc còn ở Cung Trọng Hoa, Chu Thừa Dực vẫn là thái tôn còn Lăng Thiệu là võ hầu, ta là tiểu cung tỳ ngốc nghếch mỗi lần gặp huynh ấy đều sẽ vui vẻ gọi một tiếng “Lăng Thiệu ca ca”, lần nào thiếu niên kia cũng sẽ ngại ngùng đỏ mặt.
Hồi ấy ta hay đi tới hồ Thái Dịch hái đài sen, có vài lần vẫn là huynh ấy giúp ta bê giỏ.
Bê về đến Cung Trọng Hoa, huynh ấy cầm một nụ sen chớm nở từ trong giỏ ra rồi cười xán lạn nói với ta rằng: “A Ôn, muội cứ lo hái đài sen mãi thôi, ta hái cho muội một bông sen này.”
Mặt mày ta hớn hở cầm bông sen ấy chạy vào trong điện tìm một cái bình để cắm, vô ý lại bị thái tôn nhìn thấy.
Hình như thái tôn đã biết tất cả mọi chuyện, chàng ỷ mình cao hơn ta một cái đầu, đứng sau lưng rút bông sen của ta đi.
Ta quay đầu mới thấy vẻ mặt chàng cực kỳ hờ hững, chàng cười lạnh nói: “Hoa còn chưa nở, xấu.”
Nói xong liền quay đầu ném bông sen đi mất, ta tức khắc bật khóc nức nở.
Nhất thời thái tôn hoảng hốt không biết làm sao, chàng xoa mặt ta rồi nhỏ giọng dỗ dành: “Đừng khóc, lát nữa cô đi hái cho em một bông sen nở đẹp nhất được không.”
Ta chết tên thân kiếm mà Lăng Thiệu ca ca rút ra, đâm kiếm mà chết.
Huynh ấy ôm ta vào lòng, hai tay run rẩy muốn che cổ ta lại.

Máu tươi ấm nóng liên tục chảy ra không ngừng.

Nước mắt của Lăng Thiệu ca ca cũng rất nóng.
Huynh ấy đang khóc: “A Ôn, A Ôn…”
Trước khi nhắm mắt ta dùng hết sức lực cầm tay huynh ấy, lẩm bẩm nói: “Ta tin chàng, ta vĩnh viễn sẽ tin chàng.”
Đạo sư kia tính chuẩn thật đấy, phu quân ta là hoàng đế, con trai là hoàng tử, quả nhiên mạng của ta rất quý.
Nhưng hình như ông ta tính cũng không quá chuẩn, A Ôn cũng từng là tiểu thư con nhà quan.
Ta không nhận mình là một kẻ ngốc.
Bây giờ ta muốn trở về tìm cha mẹ ta, bọn họ đang ở trong hội chùa chờ cô con gái Văn Sênh của mình.
Văn Sênh bé nhỏ đang cưỡi trên cổ cha, tay cầm xiên hồ lô ngào đường vui vẻ ngắm long nữ dạo phố.
Nàng còn sẽ được mẹ trang điểm tỉ mỉ, rồi được ngồi trên kiệu cao làm long nữ.
Tiếng chiêng trống vang lên, tiếng người cười đùa huyên náo, biển người chen chúc đông nghìn nghịt.
Chỉ là trong đám người ấy đã không còn nhìn thấy thiếu niên mặt mày sắc bén, mặc một bộ áo gấm kỳ lân đỏ thắm nữa rồi.
Chàng tên là Chu Thừa Dực.
Chàng là phu quân của ta.
A Ôn, sẽ mãi tin chàng….
[Hoàn chính văn].

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN