Nghề Sư Tôn Nguy Hiểm, Ta Không Làm! - Chương 31
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
88


Nghề Sư Tôn Nguy Hiểm, Ta Không Làm!


Chương 31


Sau khi Phương Lẫm Nam bị thương, cảm thấy vết thương ở ngực một trận đau đớn, trái tim giống như bị hàn băng đông cứng.

Hắn mới vừa từ Phi Kính Hồ đi vào Địa chi cảnh, nhưng hắn không dừng lại mà tiếp tục một đường đi về phía trước, trực tiếp xuyên qua rừng xương cốt, dường như những linh thú hung ác nơi đó đều rất sợ hãi bỏ chạy khi nhìn thấy hắn.

Sâu trong rừng xương cốt có một lối vào có kết giới bao quanh, Phương Lẫm Nam thuần thục không chớp mắt lấy ra một khối lệnh bài màu đen, kết giới nhanh chóng biến mất Phương Lẫm Nam liền đi vào

Thiên chi cảnh, thế giới bên này một mảnh ảm đạm thê lương, cánh đồng hoang vu rộng lớn trước mắt phủ đầy tuyết trắng xóa, gió lạnh gào rít, thế giới xung quanh lạnh lẽo vô hồn.

Phương Lẫm Nam tìm được nơi mình muốn tới, nơi đó chỉ có một miệng giếng cổ, rất kỳ quái, một mảng hoang vu như vậy lại có một cái giếng kỳ lạ xuất hiện ở đó.

Cái giếng cổ đó không giống như những cái giếng bình thường, thành giếng bình thường nên được xây bằng gạch nhưng cái giếng này cư nhiên được xây bằng ngọc lục bảo thoạt nhìn giá trị xa xỉ.

Phương Lẫm Nam đi đến bên miệng giếng rốt cuộc không chống đỡ được, bỗng dưng ngã quỳ xuống đất.

“Ngươi bị thương?”

Từ trong giếng cổ truyền ra một âm thanh, là một giọng khàn khàn trầm thấp.

Phương Lẫm Nam vẻ mặt méo mó, làm như đang rất đau đớn, nhưng dù vậy hắn vẫn cười: “Ngươi đánh giá thấp hắn rồi. Ngươi thật sự cho rằng một cái Tế An nho nhỏ và mấy cái phế vật ở đại lục An Lạc đó có thể gϊếŧ được hắn?”

“Ta đương nhiên biết là không thể, những cái đó chỉ là đến thử một chút thôi, tựa như ngươi vậy.” Âm thanh dừng một chút lại nói, “Ngươi nói ta đánh giá thấp hắn, bất quá là vì ngươi còn chưa đủ mạnh. Nếu ngươi chịu tiếp thu sức mạnh của Phệ Tâm chi lực thì sao có thể rơi vào tình cảnh như bây giờ.”

“Ha, cái sức mạnh đó.” Phương Lẫm Nam không kiên trì được, ngã nằm trên mặt đất, “Vẫn là quên đi, cho dù là vậy nhưng bây giờ đối với ngươi, ta vẫn còn chỗ hữu dụng không phải sao.”

“Càng trở nên mạnh mẽ không phải tốt hơn sao? Tế An không phải chỉ là người mới sao, ngươi biết đó, so với hắn, ta lại càng tin tưởng ngươi.”

“Người mới?” Phương Lẫm Nam nhớ tới thân ảnh luôn tránh sau lớp áo đen, lắc đầu cười.

Âm thanh khàn khàn kia thấy hắn vẫn không hề dao động, hừ lạnh một tiếng. Ngay sau đó, một làn sương đen từ trong giếng bay ra, chui vào trong ngực Phương Lẫm Nam.

“Ngô…..” Phương Lẫm Nam rên một tiếng, chỗ đóng băng ngay trái tim bị làn sương đen phá vỡ, cảm giác đau đớn như bị dao cắt dần dần biến mất.

“Đa tạ.” Phương Lẫm Nam ôm ngực từ trên mặt đất bò dậy.

“Hiện tại Tế An đã sắp xếp xong mọi chuyện ở đại lục An Lạc, ngươi đi giúp hắn đi. Về phần tỷ tỷ ngươi bên kia, ngươi tự mình nói cho nàng.” Âm thanh ngừng lại nói, “Trước khi rời đi, tìm Tuyết Vô Trần nói lại cho hắn một câu kia.”

“Ta đã biết.” Phương Lẫm Nam gật đầu xoay người đi.

———-✿byhanako❀———–

Bạch Nghiên hiện tại đang còn do dự ở Vô Tận chi cảnh: “Hiện tại chỉ còn chút thời gian trước khi đến kỳ hạn một tháng.”

“Không sao cả, quy tắc chỉ nói là không thể ở lại Vô Tận chi cảnh quá một tháng, lại không có nói là không thể rời đi trước kỳ hạn.”

Vô nghĩa a, tiến vào Vô Tận chi cảnh tuy có chút nguy hiểm nhưng bù lại thu được bảo vật phong phú, hơn nữa cơ hội hiếm có, ai lại dễ dàng từ bỏ mà đi ra trước kỳ hạn chứ. Bạch Nghiên trong lòng phun tào, đương nhiên là không tính Vân Mặc Tuyên rồi.

“Ở lại thêm hai ngày đi, ta cũng đã hứa sẽ giúp Tứ Luật phái tìm đại sư huynh của bọn họ.” Bạch Nghiên vẫn nhớ rõ chuyện mình đã hứa.

Vân Mặc Tuyên nhớ tới thân ảnh mình thấy ngày ấy, đã lâu như vậy chỉ sợ là…..Hắn rất muốn nói cho Bạch Nghiên cái tên đại sư huynh Thẩm Cố Mính kia hiện tại có lẽ đã táng thân trong miệng thú rồi.

Nhưng là, vẻ mặt Bạch Nghiên kiên định, Vân Mặc Tuyên cảm thấy không cần thiết, hắn không ngại tiếp tục bồi Bạch Nghiên thêm một chút nữa.

Đúng như Vân Mặc Tuyên nghĩ, thân ảnh mà hắn thấy quả thực là Thẩm Cố Mính, nhưng khác nhau chính là Thẩm Cố Mính chưa chết. Nếu hắn biết trước tình cảnh hiện tại của bản thân, chỉ sợ là hận không thể lập tức chết ngay lúc ấy. 

“Ngươi….. Ngươi tên hỗn đản này.” Thẩm Cố Mính nằm ở trên giường, âm thanh run run, “Ngô……Ngươi buông ta ra.”

“Ngươi không thể bớt giãy giụa sao?” Nam nhân mặt không biểu tình bắt lấy đôi tay, lạnh lùng phun ra những lời này, nhưng động tác dưới thân lại không dừng lại.

“Tuyết Vô Trần, nếu có cơ hội ta nhất định sẽ gϊếŧ ngươi! Ngô………..” Thẩm Cố Mính cắn môi dưới, không để bản thân phát ra loại âm thanh xấu hổ đó.

“Chúng ta chỉ cũng là theo nhu cầu thôi, không có ta thì ngươi cũng đã chết, không phải sao?”

“Kia……Ta đây tình nguyện chết đi.”

Thẩm Cố Mính trả lời làm Tuyết Vô Trần nhắn mi lại, âm thanh hắn lạnh lẽo như băng: “Hiện tại, mạng của ngươi là của ta, ta nói ngươi chết thì ngươi mới có thể chết.”

Khi hắn nói những lời này, dưới thân đột nhiên dùng sức, Thẩm Cố Mính kêu lên một tiếng, môi dưới bị cắn tràn ra một tia máu.

Tuyết Vô Trần nhìn chằm chằm môi hắn, hơi hơi nheo lại đôi mắt, cúi đầu nhẹ nhàng liếm đi tia máu bên môi hắn…..

Phương Lẫm Nam ở ngoài Băng Kính cung đợi nửa ngày, Tuyết Vô Trần mới khoan thai đi tới.

“Mỗi ngày ở nơi này không có việc gì làm, Tuyết chưởng môn cũng bận trăm công ngàn việc sao?” Phương Lẫm Nam liếc mắt nhìn Tuyết Vô Trần ở phía sau, nhớ tới một người “Chẳng lẽ là bởi vì …..”

“Có việc mau nói.” Tuyết Vô Trần lạnh lùng ngắt lời hắn.

“Không thú vị.” Phương Lẫm Nam mắt trợn trắng nói, “Là hắn kêu ta tới nói cho ngươi một câu, ‘Hàn Ảnh kiếm phá Phong Ly, u lam Minh Hỏa thiêu Phệ Tâm’.”

“Ta đã biết.” Tuyết Vô Trần nghe xong, vẻ mặt như cũ không gợn sóng, “Ngươi có thể đi rồi.”

“Chỉ như vậy?” Phương Lẫm Nam không thể tin được, “Ngươi không trả lời sao?”

“Nhiệm vụ của ta chỉ là duy trì Vô Tận chi cảnh, những chuyện khác không liên quan tới ta.” Tuyết Vô Trần xoay người liền rời đi.

Phương Lẫm Nam ở phía sau hắn kêu lên: “Như thế nào lại không có quan hệ, Vô Tận chi cảnh tồn tại còn không phải là bởi vì cái giếng kia sao!”

Nhưng Tuyết Vô Trần đối với lời hắn nói vẫn như cũ không hề dao động, cũng không quay đầu lại, chỉ có thể nhìn thấy đại môn tuyết trắng khép lại trước mắt.

Lại ở Nhân chi cảnh tìm người ròng rã suốt hai ngày, vẫn là không thu được manh mối nào về Thẩm Cố Mính.

“Không phải hắn thực sự chạy tới Địa chi cảnh đi?” Bạch Nghiên tìm khối đá lớn, lần này hắn rút được bài học từ lần trước, cẩn thận kiểm tra tỉ mỉ một hồi, xác nhận là khối đá bình thường mới dám yên tâm ngồi xuống.

Vân Mặc Tuyên nhìn dáng ngồi không tính là tao nhã của Bạch Nghiên có chút thất thần, hiện tại sư tôn ở trước mặt mình càng ngày càng không thèm để ý đến hình tượng, giống như sư tôn đã hoàn toàn buông lỏng.

Bạch Nghiên đã sớm thay bộ quần áo rách rưới kia, mặc một bộ mới hắn liền trở lại dáng vẻ đạo mạo, là một Vấn Thanh chân nhân áo mũ chỉnh tề.

Chỉ còn tóc…Bạch Nghiên chưa bao giờ nghĩ tới tóc mình sẽ dài tới đầu gối, hắn trước giờ chưa từng sử dụng dây buộc tóc, cũng không biết nên làm sao với một đầu tóc dài như thế này.

“Sư tôn, để ta tới giúp người.” Vân Mặc Tuyên cầm một dây cột tóc màu trắng nói.

“Ngươi biết?” Bạch Nghiên không chắc chắn, vai chính kỹ năng nào cũng có sao? Nếu Vân Mặc Tuyên có thể giúp mình giải quyết đầu tóc như vậy thì không còn gì tốt hơn, có trời mới biết mỗi lần có gió thổi là mồm hắn ngậm toàn tóc, nếu cứ tiếp tục như thế, hắn khẳng định sẽ đem đầu tóc ‘một đao chấm dứt’.

“Dù sao cũng không quá khó.”

Vân Mặc Tuyên vươn tay vén tóc hắn lên, Bạch Nghiên chỉ cảm thấy tóc bị người khác nắm trong tay, có cảm giác rất kỳ lạ, dường như một sợi tóc nhỏ cũng có thể tác động tới thần kình toàn thân.

Động tác của Vân Mặc Tuyên rất nhẹ, nhưng Bạch Nghiên lại cảm giác có từng luồng điện tê dại chạy dọc từ đầu tới sống lưng hắn. Toàn bộ quá trình, thân hình hắn cứng ngắc chờ Vân Mặc Tuyên dùng dây cột tóc buộc cho xong nhanh.

“Tốt rồi.”

“Cảm …..cảm ơn a.” Nghe được lời này cả Vân Mặc Tuyên, Bạch Nghiên mới có thể nhẹ nhàng thở ra một hơi.

“Không thể tìm thấy Thẩm Cố Mính , nói không chừng hắn đã rời khỏi Vô Tận chi cảnh rồi, hoặc nếu hắn gặp chuyện không may chỉ có thể nói đó là do mệnh của hắn.” Vân Mặc Tuyên nhìn biểu tình của Bạch Nghiên tiếp tục nói, “Sư tôn, chúng ta trở về đi.”

Bạch Nghiên nghĩ hai ngày rồi mà cũng không thu hoạch được gì liền thở dài, đứng dậy, ôm tiểu mao cầu theo Vân Mặc Tuyên cùng nhau rời khỏi Vô Tận chi cảnh.

———-✿byhanako❀———–

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN