Nghèo Đến Độ Phải Dựa Mặt Kiếm Cơm - Chương 15: Thủ đô
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
102


Nghèo Đến Độ Phải Dựa Mặt Kiếm Cơm


Chương 15: Thủ đô


Hai người hàn huyên thêm vài câu về chuyện này, lướt xem lượng bình luận không ngừng tăng, trong đó không thiếu những bình luận sử dụng từ ngữ cực kỳ ác ý thô tục, Mẫu Đan cảm thán: “Nam nhân giới giải trí thật đúng là họa thủy.”

“Cho nên khó tránh khỏi việc gây nên những tranh chấp không cần thiết, chúng ta sau khi nhập giới đừng có nghĩ dựa vào nam nhân mà lăn lộn.”

Giang Họa lướt nhanh qua các bình luận: “Thực lực và hư danh chênh lệch rất lớn.”

Mẫu Đan gật gật đầu: “Cậu nói đúng, nếu không phải vì chính bản thân chúng ta, vì các vị liệt tôt liệt tông đã sớm đi về chốn cực lạc của Mẫu gia cùng Lam gia, tớ cũng sẽ an phận thủ thường.”

Sự chú ý của cô đột nhiên va phải một bình luận, cô kéo lại, click vào xem: “Họa nhi, cậu chờ một chút.”

Một netizen Weibo tên “Đào Nhi Có Lời Muốn Nói” để lại bình luận: [Tô Hạ mấy năm gần đây để Đào Đào không khỏi hoài nghi tính chân thực của chuyện “môi giới mại dâm” 5 năm trước. Hiện tại là thời đại Internet, ngành giải trí “thần bí” trước kia dần dần trở nên không còn thần bí, mà “loạn” đã trở thành từ đại biểu giới giải trí rồi.]

“Này là Ngô Thanh sao?” Mẫu Đan không dám khẳng định.

“Phía dưới còn có trả lời.” Giang Họa ngưng mi, hơi khẩn trương nhấn mở trả lời phía dưới.

Áo bông nhỏ của Hạ Hạ: [Chủ tus xin đừng nên nghe nhìn lẫn lộn, chuyện “môi giới mại dâm” năm đó là ván đã đóng thuyền, huống hồ bị tổn thương nặng nề còn có Phỉ Vận Y, Chương Nam, Khương Minh Tịnh đâu.]

Đào Nhi Có Lời Muốn Nói: [Lầu trên bảo vệ chủ tử không sao, nhưng chuyện “môi giới mại dâm” 5 năm trước trong vòng 1 đêm lắng lại, người đại diện Giang Họa của Phỉ Vận Y, Tô Hạ, Khương Minh Tịnh hoàn toàn biến mất khỏi giới giải trí, nhưng chuyện lớn như vậy, có ai thấy Giang Họa phải chịu trách nhiệm trước pháp luật hay ngồi tù? Ngược lại mấy người Tô Hạ không nhắc một lời đến chuyện “môi giới mại dâm” này.]

Mỹ Quyến Áo Đỏ: [Nói thật, chuyện “môi giới mại dâm” nếu xảy ra ở hiện tại, xin lỗi, tôi tin tưởng Giang Họa.]

Mẹ của Mỹ Dương Dương: [Chủ tus, không nói đến Giang Họa có “môi giới mại dâm” hay không, liền nói cô ấy có thể nhẫn nhịn đến thế, còn có mạng lưới quan hệ như vậy, tôi không tin đám người Tô Hạ lại không bị cao tầng ghét bỏ. Hiện tại xem mấy người Phỉ Vận Y không phải đều theo đại gia?]

Lão Sói Xám Lông Đỏ: [Chủ tus, Mạnh Kỳ phá sản, Tô Hạ chẳng phải lộ mặt thật, mỗi ngày giả thâm tình, mà hình như khẳng định chuyện Mạnh Kỳ phá sản là cô ta chứ chẳng phải ai.]

Áo bông của Hạ Hạ: [Thủy quân đều có mắt như mù như vậy hết à? Giang Họa không có việc gì tức là cô ta có hậu đài, có người bao che.]

Mẹ của Mỹ Dương Dương: [Nếu thật có hậu đài đập cho đám thủy quân câm miệng, cô cảm thấy Giang Họa sẽ phải mang cái danh “môi giới mại dâm”, để cho đám bọn họ nhảy nhót đến bây giờ? Ngu xuẩn còn vô tri.]

Lão Sói Xám Lông Đỏ: [Hiện tại không phải thời đại mà một câu “Cha tao là Lý Hoa!”* liền có thể giải quyết vấn đề. Còn nữa, cô viết sai chính tả kìa.]

Công Tử Ý: [Công tử không muốn nhận xét gì cả, chỉ muốn hỏi một chút Mẹ của Mỹ Dương DươngLão Sói Xám Lông Đỏ là cùng một nhà đúng không?]

“Ha ha…” Mẫu Đan cười ra tiếng: “Mắt của bách tính sáng như gương, ba mẹ bị phát hiện rồi.” Khoác tay lên vai Giang Họa: “Vẫn có người tin tưởng cậu.” Rốt cục chuyện năm đó là không thể không suy xét.

Giang Họa xem hết tất cả những trả lời bình luận này mới đặt iPad xuống: “Chờ xem đi, tớ sẽ trả lại gấp bội những tổn thương mà bọn họ từng làm đối với tớ.”

“Đây mới là Giang Họa mà tớ biết.” Mẫu Đan bĩu môi hướng cửa phòng: “Này cũng sắp 11 giờ, cậu tranh thủ mà ôn chuyện với anh tớ đi, sáng sớm ngày mai chúng ta đã phải tới sân bay rồi.”

“Cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi nhé.” Giang Họa xuống giường, liếm liếm môi, nghiêng về phía sau ôm lấy Mẫu Đan: “Có cậu cùng đồng hành thật tốt.” Cô nhận hết đau khổ bị phản bội, cám ơn bọn họ chưa từng để cô thất vọng, để cô còn biết đến thế nào là “tin tưởng”.

Mẫu Đan cũng ôm Giang Họa, vỗ vỗ lưng cô: “Học tỷ Giang Họa, tin tưởng tớ đi, đám người đó phản bội cậu là lựa chọn ngu xuẩn nhất.”

“Ừ.” Giang Họa lệ nóng doanh tròng: “Cậu nghỉ ngơi đi, tớ trở về phòng.” Buông Mẫu Đan ra, cũng không quay lại cầm iPad, ra khỏi phòng.

7 giờ sáng rời khỏi nhà đi tới sân bay, thẳng đến 2 giờ chiều mới đến thủ đô, cũng may Ngô Thanh đến sớm hơn 2 người 1 ngày.

Mang hành lý đặt vào sau xe, Mẫu Đan ngồi vào ghế lái phụ, thắt dây an toàn, cảm thán nói: “Có người tới sân bay đón thật hạnh phúc.” Quay đầu nhìn hàng người dài đang chờ đón taxi: “Thanh Thanh, chúng ta đi thôi.”

“Ok.” Ngô Thanh vừa lên xe liền cởi áo khoác ngoài ra, chuyển tay lái: “Họa tỷ, chúng ta trực tiếp tới Lý Hoa đình ở khu Triều Dương sao?”

“Ừ.” Giang Họa đã sắp xếp xong xuôi, Lý Hoa đình ở thủ đô cũng được coi là khu chung cư cao cấp. Trước kia cô đi làm có mua một căn hộ 80m2 ở đó, chỉ là vừa sửa sang nhà cửa xong, ở chưa đến 1 năm đã đi lấy chồng, mấy năm này cô cũng để nhà không, không cho thuê.”

Mẫu Đan xoa xoa cổ có chút cứng ngắc: “Họa nhi, đưa tớ đến cửa là được rồi, tớ tự dọn dẹp, Giang bá phụ cùng Giang bá mẫu hẳn là cũng đang chờ cậu trở về.”

“Tớ cũng không có ý định giúp cậu dọn dẹp.” Giang Họa nhìn qua notebook: “Thanh Thanh, đồ đạc của em đã chuyển hết vào Thiều Quang Hoa Thành rồi chứ?”

Hai ngày này, lòng kính trọng của Ngô Thanh với Họa tỷ nhà mình như nước Trường Giang, cô cho tới bây giờ đều không nghĩ tới có một ngày mình lại có thể độc chiếm một căn nhà ở khu Tam Hoàn thủ đô, nhưng hiện tại vậy mà bất thình lình thành sự thật: “Hôm qua tới nhà chị lấy chìa khóa, chuyển hết vào rồi.”

“Bên trong còn có thể ở chứ?” Phòng ở Thiều Quang Hoa Thành là mua từ 20 năm trước, vừa vặn người thuê phòng lúc trước kết thúc hợp đồng thuê, cô liền nhờ mẹ thu dọn.

Ngô Thanh lập tức trả lời: “Rất có thể ở!” Đã vượt qua mong muốn của cô rất nhiều rất nhiều. Cô hiện tại tràn đầy chờ mong với cuộc sống sau này: “Người thuê trước rất gọn gàng cẩn thận, trang trí trong nhà đều được giữ gìn rất tốt, Giang bá mẫu còn thay đồ dùng mới cho em, bóng đèn, vòi hoa sen gì đó đều là mới.”

“Vậy là tốt rồi.” Giang Họa yên tâm: “Thiều Quang Hoa Thành mặc dù là khu nhà cũ, nhưng thắng ở cái cách Lý Hoa đình rất gần, lái xe không mất 10 phút, ngày sau em làm việc sẽ rất thuận tiện.”

“Đúng đúng đúng.” Ngô Thanh đẩy kính mắt: “Hôm qua thu dọn xong, em còn chụp ảnh cho cha mẹ xem, cha mẹ em còn khen không ngừng đấy.”

Mẫu Đan nghe 2 người nói chuyện, nhìn cảnh ngoài xe, tâm tình rất tốt: “Poster quảng cáo đầu xuân của Lạc Lai chọn ra rồi sao?”

Đang muốn nhắc tới chuyện này đâu, Ngô Thanh không thể giấu vui vẻ: “Em nghe anh trai em nói là đã chọn ổn rồi, bức chị mặc vest chụp cùng Đông Tiểu Tây rất được hoan nghênh, còn có một bức ảnh nhóm, còn lại tất cả đều là Đông Tiểu Tây với Trương Hủy Nhan.”

Giang Họa gập notebook lại: “Đoán chừng 2 ngày nữa Lạc Lai sẽ tung ra poster, đến lúc đó chị sẽ nhắn bên đó gửi cho chúng ta mấy bức, Thanh Thanh đăng lên Weibo của Đan tử, phối hợp Lạc Lai tuyên truyền.” Đây cũng là mượn gió.

“Vâng!” Ngô Thanh còn có một chuyện muốn hỏi: “Họa tỷ, có cần em mua cho Đan tỷ một ít fan giả không?” Nếu không Weibo Đan tỷ thật hơi khó tìm.

“Trước không cần.” Giang Họa nhìn về phía Mẫu Đan: “Chúng ta vừa mới ra mắt, không cần điệu cao.” Không phải cô quá tự tin, mà là dung mạo với dáng người của Mẫu Đan thật rất hoàn hảo. “Có poster quảng cáo của Lạc Lai là đủ rồi.”

Ngô Thanh nghĩ cũng phải: “Vậy được.” Không mua fan giả, cô có thể kêu gọi nhóm bạn thân follow Weibo Đan tỷ.

Đến Lý Hoa đình, Ngô Thanh theo lời của Giang Họa, tiến thẳng vào gara ngầm: “Tầng 6, phòng 1801.” Khu chung cư cao cấp như vậy cũng có nhiều khác biệt, trong gara kém nhất cũng là Mazda gần 20 vạn.

Chuyển đồ vào thang máy, 3 người đứng ngoài cửa phòng 1801, Giang Họa mở cửa, quay đầu nói với Mẫu Đan: “Vào đây, tớ giúp cậu đăng ký vân tay.”

“Ừm.” Mẫu Đan kéo theo một chiếc vali lớn vào nhà, nơi này cô tới qua một lần, khi đó Giang Họa còn chưa kết hôn. Giúp đỡ Ngô Thanh đem hành lý chuyển vào nhà, sàn nhà gỗ bóng loáng không nhìn thấy hạt bụi nào: “Giang bá mẫu nhọc công quá rồi.”

“Mẹ tớ thích cậu nhất.” Giang Họa bỏ túi xách xuống: “Biết cậu tới sống, bà khẳng định phải thu dọn thật sạch sẽ.” Đồng chí Hồng Di cũng là cảm niệm nhà chồng cô tốt.

Đăng ký vân tay xong, Mẫu Đan bắt đầu đuổi Giang Họa về nhà: “Giang bá phụ, Giang bá mẫu khẳng định đang chờ cậu, cậu cũng ở đây phiền tớ thu dọn.”

Thấy Ngô Thanh xắn tay áo, cô lập tức ngăn lại: “Em cũng trở về nghỉ ngơi đi, những cái này chị tự sắp xếp.” Đồ đạc của cô đều phải phân loại cẩn thận.

Giang Họa nhún vai: “Vậy được.” Nói với Ngô Thanh: “Em đưa chị về, xe để cho 2 đứa dùng, chị tạm thời đi xe của mẹ.”

“Ok.” Mẫu Đan đẩy Ngô Thanh còn chưa hết hi vọng, ra đến tận cửa: “Bảo Giang bá mẫu nấu nhiều cơm một chút nha, tối tới với Thanh Thanh đến ăn chực.”

“Đương nhiên.” Giang Họa đổi giày: “Cậu phải tự chú ý một chút, cần gì nhắn qua WeChat cho Thanh Thanh, tớ thanh toán hết.”

“Được!” Ngô Thanh đeo túi canvas lên, cầm chìa khóa xe: “Đan Đan tỷ, chị sắp xếp được hết sao?” Cô làm sao lại không yên lòng để chủ tử ở nhà một mình đâu?

“Đi đi đi đi.” Mẫu Đan sắp bị lo lắng trong mắt Ngô Thanh làm buồn cười rồi, cô cũng không phải người không chân không tay, không biết phân biệt đường muối: “Khi nào sắp xếp ổn thỏa, tớ tự mình xuống bếp mời mọi người.”

Nhìn 2 người vào thang máy, Mẫu Đan mới đóng cửa lại, liếc qua 3 chiếc vali trên sàn, liền bước qua chúng nó đi vào phòng ngủ. Giường vẫn là chiếc Họa Họa mua hồi trước, nhưng chăn gối, drap giường đều là đồ mới, cầm lên ngửi ngửi, rất khô ráo, kéo rèm cửa sổ sát đất ra, cả căn phòng sáng sủa lên hẳn.

Ra khỏi phòng ngủ, mở cửa phòng ngủ phụ ra, 1 chiếc máy chạy bộ mới tinh lọt vào tầm mắt. Mẫu Đan đứng ở cửa, hai tay chống eo, nhìn qua phòng tập thể thao trong nhà này, cô là thật tâm cảm ơn Giang bá phụ cùng Giang bá mẫu, hai vị lão nhân gia suy nghĩ quá chu đáo rồi.

Biết sắp xếp cụ thể trong nhà, Mẫu Đan mở TV trong phòng khách lên, chuyển đến kênh giải trí, bắt đầu thu xếp đồ đạc.

“Vận Y Vận Y…” Trên TV, một đám phóng viên vây quanh một người phụ nữ mặc đồ nỉ màu trắng, đeo kính râm đen, tranh nhau chen lấn đặt câu hỏi: “Tô Hạ gần nhất có liên hệ với cô sao, cô ta cùng ảnh đế Hàn Tuấn Anh có phải đang yêu đương không, vậy Mạnh Kỳ đâu, anh ta có biết hay không…”

Cho dù bị chen lấn như thế, người phụ nữ vẫn một mực treo trên mặt nụ cười lịch sự, không thể hiện chút không kiên nhẫn nào, nhân viên công tác bên người che chắn giúp cô chậm rãi đi về phía trước, tới gần xe bảo mẫu.

Một người phóng viên đeo kính râm, tương đối nhanh nhẹn, phá vỡ vòng vây của nhân viên công tác bên người Phỉ Vận Y, mang mic đặt tới tận miệng cô ta, bị bảo tiêu lôi kéo đến mấy cũng không từ bỏ: “Tiểu thư Phỉ Vận Y, gần đây có người chất vấn về chuyện “môi giới mại dâm” 5 năm trước, cô cảm thấy thế nào?”

Nghe nói như thế, Mẫu Đan dừng động tác, giương mắt nhìn về người phụ nữ trong TV.

Chú thích:

“Cha tao là Lý Hoa!”: tìm kiếm từ khóa “Cha tao là Lý Cương!” để biết thêm về vụ án này.

P/s: Chuyển từ Lý Cương thành Lý Hoa chỉ là để nhấn mạnh tính phi chân thực của tiểu thuyết.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN