Nghèo Đến Độ Phải Dựa Mặt Kiếm Cơm - Chương 25: Follower
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
112


Nghèo Đến Độ Phải Dựa Mặt Kiếm Cơm


Chương 25: Follower


“Không!” Mẫu Đan không kịp ngăn cản, đạo diễn đầu trọc đã đăng bình luận, cô khóc không ra nước mắt: “Đạo diễn, chúng ta không phải cùng một phe sao?” Tại sao lại muốn hủy đi công sức của cô vậy: “Ngài nói thật đi, ngài lại muốn mang đoàn làm phim Tuyên Thành Kiếm Ảnh lên hotsearch đúng không?”

“Đừng nói thẳng ra như thế chứ!” Trần Sâm trêu ghẹo: “Hotsearch đắt lắm đấy, chúng ta ngồi trên đó một ngày phải mất chừng trăm vạn nhân dân tệ, cô khỏi phải giải thích hộ Phong Hán, để câu chuyện đi vào hồi kết luôn đi.” Đây vẫn là lần đầu tiên ông thấy nhân vật chính scandal một người im lặng gây họa, một người lại cực lực đi làm sáng tỏ.

Mẫu Đan cười khổ lắc đầu than thở: “Làm người nên khiêm tốn một chút…” Cô thật chỉ muốn yên lặng kiếm chút tiền, không muốn nổi danh như thế, đáng tiếc không ai hiểu cho cô: “Chúng ta tiếp tục quay phim đi!” Quay xong sớm thì được về nghỉ sớm.

Trần Sâm thấy cô đưa điện thoại cho nha đầu mặt tròn mắt nhỏ*, khó hiểu: “Cô nói vào ngành giải trí phải khiêm tốn, ý là không muốn nổi danh?”

“Aizzz, đại khái là như thế đấy!” Mẫu Đan chỉnh lại chân váy lụa trên người.

Cách đó không xa, trong chiếc xe Toyota Alphard màu trắng, Tân Tiêu liếc nhìn tin nóng giải trí hôm nay, nghiến răng, ngón tay lướt trên màn hình điện thoại càng thêm thô lỗ, tức khí nói: “Mới được mấy ngày mà đã có hơn 10 triệu follower, cô ta làm sao chưa nghẹn chết?”

“Ngậm miệng!” Tiền Phương ở phía sau sắc mặt trầm xuống, cũng đang đọc tin tức giải trí: “Emily cũng đã nói chuyện với cô, tôi khuyên cô tốt nhất hãy nhận rõ tình cảnh của chính mình.”

Nói chuyện, gân xanh trên trán nổi lên, cô để điện thoại xuống, nhắm mắt xoa huyệt thái dương, mình đã bao lâu không uống rượu không quản sống chết như hôm qua?

“Phương tỷ!” Trải qua chuyện ngày hôm qua, Tân Tiêu cũng không dám làm gì nữa, nhưng mà cô vẫn cực kì không cam lòng: “Em mới là nữ chính của Tuyên Thành Kiếm Ảnh, Mẫu Đan kia đi theo Giang Họa thì có thể tốt đẹp đến đâu…”

“Câm mồm!” Tiền Phương bỗng nhiên mở hai mắt ra, hung ác trừng Tân Tiêu, không che giấu sự tàn khốc nơi đáy mắt.

Tân Tiêu run lên, lăng lăng nhìn Tiền Phương, miệng lắp bắp: “Em… em…”

“Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô…” Tiền Phương thu liễm ánh mắt: “Mặc kệ là ở trong tình huống nào, chuyện Giang Họa tốt nhất một chữ cũng đừng nhắc đến.” Sợ cô ta không chú ý, lại nhiều lời hai câu: “Trong 5 năm này, cô có nghe qua Phỉ Vận Y, Khương Minh Tịnh bọn họ nhắc đến chuyện này sao?”

“Cái này…” Tân Tiêu mặc dù có chút nhỏ mọn, nhưng không phải loại bại não, lập tức liền hiểu ý của Tiền Phương, liên tục gật đầu: “Em đã biết, về sau tuyệt đối không nhắc lại.”

Tiền Phương thở nhẹ một hơi: “Quay phim cho tốt, đừng tranh gì với Mẫu Đan.”

Có một số người không nhắc đến không có nghĩa là không để ý, follower Weibo của Mẫu Đan tăng một cách bất thường, Giang Họa hẳn là không ngốc đến nỗi mua followr vô độ như thế, nghĩ đến đây, cô không khỏi lạnh nhạt cười.

Năm năm trước Giang Họa được nâng ở tít cao cao, sau đó bị người một cước đạp xuống, cú ngã như thế quả thật là trí mạng, bây giờ lại chơi lại bài cũ, hiệu quả hình như cũng không tệ.

Bài đăng của Mẫu Đan vừa ra liền bị đẩy lên hotsearch, rất nhanh liền đè tin #Phong Hán là người giúp đỡ Phỉ Vận Y# xuống.

Weibo nam chính scandal cũng rơi vào cảnh tràn ngập bình luận, chỉ là so với Mẫu Đan, dưới Weibo Phong Hán lại là một mảnh kêu gào than khóc.

Điền Trù Phương Thế Ngọc: [Oa… Hán ca, huynh đệ ta đã tận lực, đại mỹ nhân vẫn vững tin rằng huynh trượt tay, ta cũng bất lực, nhóm Hán mê chúng ta vẫn làm cố gắng cuối cùng, chỉ muốn chứng minh cho đại mỹ nhân biết huynh còn trẻ, không hề bị bệnh Alzheimer.]

Nhất Phi Trùng Thiên: [Lầu trên, bệnh Alzheimer là bệnh suy giảm trí nhớ ở người cao tuổi, Phong lão bản có mắc cũng là mắc Parkinson*. Tui quỳ xuống đất ngửa đầu thét lớn, một ngụm máu tuổi già phun 3 trượng. Ông trời không mở mắt nha, cây vạn tuế Phong lão bản vất vả thế mới nở hoa*, lại không có kết quả, thiên lý ở đâu? Được rồi, tui thương tâm xong, chuẩn bị lại đi chỗ Đan mỹ nhân cười tiếp.]

Bảo Mẫu Từ Như: [Các đồng chí, chúng ta không thể từ bỏ dễ dàng như vậy a, nhất định phải đánh thức mỹ nhân Mẫu Đan. Dù sao tui đã sinh con trai rồi, vợ thằng bé không thể không phải con của bọn họ.]

Mỹ Nhân Thanh Xuân: [Hiuhiu, mị sắp muốn tạo phản, làm sao bây giờ, mị cảm tưởng cong con mẹ nó rồi? Cứu mạng a, ai tới cứu mị với!!!]

Thủ đô, Lý Hoa đình, Yến Thanh nghe điện thoại xong, bắt đầu chú ý hướng gió tin tức giải trí, tin bài giả đụng kia của Phỉ Vận Y vẫn còn hot, nhưng cũng may hàng xóm nhà cậu ra sức, click vào Weibo của cô, nhìn sang số follower, câu môi cười một tiếng: “Nhân tình này tớ trước nhớ kỹ.”

“Nhân tình gì?” Phong Hán cầm kịch bản tựa ở góc tường.

Yến Thanh đang có chuyện muốn nói với anh: “Đạo diễn Trương vừa gọi vào số điện thoại cá nhân của tớ, nói là ngày 23 tháng 2 sẽ bắt đầu tuyển diễn viên, hỏi cậu có thời gian tham dự buổi thử vai không?”

“23 tháng 2, vậy chẳng phải ngay sau ngày Nguyên Tiêu à!” Phong Hán nghĩ nghĩ: “Thầy Giáo Quán Trà Nam là do đạo diễn Trương sáng tác, khẳng định không có ai hiểu rõ từng nhân vật trong đó hơn ông ấy, tớ không nhúng tay vào.”

“Vậy được, lát nữa tớ gọi điện nói với ông ấy.” Nói xong chính sự, Yến Thanh liền ngửa ra sau dựa vào ghế salon, sờ sờ cằm, đánh giá Phong Hán: “Tất cả mọi người đều không tin cậu trượt tay, duy chỉ có hàng xóm của tớ là một mực kiên định tin tưởng cậu, đây là tâm linh tương thông sao?”

Phong Hán gấp kịch bản lại: “Mấy hôm ăn Tết cậu uống rượu gì vậy?”

“Hỏi cái này làm gì?!” Yến Thanh không muốn để ý đến anh: “Cậu cho rằng tớ uống đến hỏng đầu rồi?”

“Không phải cho rằng, tớ cảm thấy cậu hỏng đầu thật rồi.” Phong Hán bước lên, bỏ kịch bản lên bàn: “Hàng xóm của cậu vẫn là một tân nhân, hăng quá hoá dở, chẳng lẽ cậu không hiểu?”

“Hiểu!” Yến Thanh dang tay: “Đây không phải do Thầy Giáo Quán Trà Nam sắp khởi quay sao, đến lúc đó quẳng lý do cho giai đoạn tuyên truyền phim không được sao?”

Phong Hán gật đầu: “Có ý tưởng, nhưng cũng không cần tiếp tục huyên náo nữa, tớ biết cậu muốn giúp Giang Họa một thanh, nhưng không nên vô độ.”

“Tớ biết!” Yến Thanh chẳng qua là cảm thấy đáng tiếc cho Giang Họa: “Sáu người Phỉ Vận Y cũng đã biết Giang Họa mang theo người mới, bọn họ tuy không nhắc lại chuyện năm đó, nhưng cũng không hi vọng Giang Họa trở lại ngành giải trí.” Cho nên Mẫu Đan liền có 10 triệu người theo dõi Weibo.

“Cậu đã đánh giá cao Giang Họa, vậy thì không nên xem thường cô ấy.” Phong Hán rót cho mình ly nước: “Cô ấy dám mang người mới, đại biểu đã chuẩn bị hoàn hảo.”

Mẫu Đan nhập tâm quay phim, không chú ý Weibo, bởi vì nàng tin tưởng Phong Hán không có khả năng trượt tay tiếp. Mặc dù hôm nay Tân Tiêu như người vô công rồi nghề, nhưng thái độ rõ ràng, có sự phối hợp của cô ta, quay chụp thuận lợi hơn rất nhiều.

Mặt trời vừa xuống núi, đoàn làm phim liền hoàn thành nhiệm vụ của hôm nay, thu dọn đồ đạc trở lại khách sạn. Chỉ là lúc ở xe bus, Mẫu Đan phát hiện thần sắc Giang Họa không đúng cho lắm, Ngô Thanh cũng cúi đầu nhìn chằm chằm điện thoại, hai người bọn họ làm sao vậy?

Mệt mỏi cả một ngày, Giang Họa gọi phục vụ, đặt đồ ăn mang lên tận phòng. Mẫu Đan tắm rửa sấy khô tóc, kéo ghế ngồi đối diện hai người trên giường: “Nói đi, trên mạng lại dậy lên ngọn gió nào rồi?” Cô cũng lười xem.

“Gió lớn thì không có, nhưng âm phong từng đợt.” Ngô Thanh đẩy đẩy gọng kính: “Buổi sáng Họa tỷ không phải nói người theo dõi Weibo của chị lên tới 10 triệu sao? Lúc ấy em đã cảm thấy giật mình, nhưng mà nghĩ đến idol nhà em thuộc tầm đẳng cấp thế giới, liền không quá để ý.”

Lúc này, Giang Họa ngẩng đầu, quẳng điện thoại di động sang một bên: “Lúc sáng cậu đăng bài Weibo đó, không quá hai giờ, follower Weibo đã tăng thêm 1 triệu.” Đã 5 năm cô không quan tâm giới giải trí, mặc dù đã có rất nhiều bài học kinh nghiệm, nhưng vẫn không thể nắm giữ lưu lượng một cách chính xác.

“Này rõ ràng là có người chơi ám chiêu!” Ngô Thanh tức giận vỗ giường: “Về phần là ai, cũng không cần đoán.” Chủ tử nhà cô vừa có chút danh tiếng, bây giờ mà tuồn ra chuyện mua follower, chẳng phải hủy hết thanh danh?

“Hóa ra là chuyện này!” Mẫu Đan còn tưởng có chuyện gì khó nhằn lắm: “Vậy mấy người bây giờ định làm thế nào?”

Giang Họa thở phào một hơi: “Tớ đang nghe ngóng xem trong 6 người bọn họ, kẻ đứng sau thao túng tất cả là ai.” Nhưng đến bây giờ vẫn chưa thu hoạch được gì: “Thanh Thanh đang theo dõi Weibo của em.”

“Sao hai người lại vô dụng như vậy, loại chuyện như này chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn.” Mẫu Đan cảm thấy giới giải trí thật đau đầu: “Đúng rồi, mua follower mất rất nhiều tiền sao?”

Ngô Thanh lắc đầu: “Còn phải xem follower kiểu gì, nếu như đều là follower giả thì không mất bao nhiêu, nhưng mà mua nhiều như của chị chắc hẳn mất không ít.” Nhưng bỏ ra từng đó tiền hủy đi tương lai của một tân nhân có tiềm năng, cái giá như vậy là cực kỳ rẻ.

Mẫu Đan gật đầu, vỗ vỗ đầu gối Ngô Thanh: “Đừng theo dõi Weibo của chị sát sao như thế, chị thấy mệt mỏi thay cái cổ của em đấy.” Đứng dậy xoa xoa gáy: “Chút nữa cơm tối được mang đến, hai người ăn xong thì đi nghỉ đi.” Quầng thâm mắt của hai người này có thể sánh ngang quốc bảo* rồi.

“Đan Đan tỷ, tại sao lại có một số người không thể chịu được người khác tốt hơn mình vậy?” Ngô Thanh nghe lời không nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động nữa, nằm dài trên giường, thoải mái thở ra: “Em muốn cảm ơn bọn họ, nhờ bọn họ mà cân nặng vạn năm không đổi của em giảm 1 cân.”

“Em là do đêm qua không ngủ, lượng nước trong cơ thể giảm.” Mẫu Đan nhìn cái bụng còn lộ ra chút mỡ của Ngô Thanh, cười nói: “Tầng 6 của khách sạn này có một phòng tập thể thao, buổi tối em không có việc gì có thể lên đó chạy bộ.” Về phần tại sao có người nhằm vào cô, còn không phải bởi vì Họa Họa xuất hiện kích thích dây cung trong lòng bọn họ?

Giang Họa hít sâu một hơi, cô thật mệt mỏi, mí mắt nặng tựa ngàn cân, chính như Mẫu Đan nói, đối phương bất động, các cô hiện tại cũng chẳng làm gì được.

Reng…

Mẫu Đan quay đầu nhìn về chiếc điện thoại đặt trên bàn, cô không nhìn cũng biết là ai: “Nữ sĩ Lam Lệ Quyên hỏi thăm tình huống.” Cúp điện thoại, video call, đầu dây bên kia tương đối vội vàng, vừa đổ chuông 2 giây đã nhấn nghe.

“Có chuyện gì xảy ra?” Không đợi Mẫu Đan lên tiếng, trên màn hình điện thoại di động đã hiện ra hình ảnh khuôn mặt có không ít nếp nhăn nhưng vẫn hồng hào của nữ sĩ Lam Lệ Quyên: “Trên mạng nháo lật trời đến nơi rồi, anh trai con nói trong giới giải trí không có diễn viên Mẫu Đan nào khác.”

“Con nói là do một vị minh tinh đỉnh cấp liên tục trượt tay dẫn đến hiểu lầm, mẹ tin sao?” Mẫu Đan cầm điện thoại ngồi xuống cạnh Giang Họa: “Anh trai con đâu, mẹ bảo anh ấy tới nhìn vợ một cái.”

Lam Lệ Quyên vốn còn định nói thêm gì, nhìn thấy người ngồi khoanh chân trên giường, cười: “Ai u, đây là con dâu xinh xắn của mẹ sao, gần đây lưu hành trang điểm kiểu gấu trúc rồi?”

“Mẹ!” Giang Họa chống người ngồi thẳng: “Con mệt thôi, con gái của mẹ hiện tại quá nổi danh.” Thấy khuôn mặt nhỏ nhỏ phúng phính ở gần mẹ chồng, cô lập tức vực dậy tinh thần: “Dương Dương, nhìn chỗ này!”

Mẫu Đan nghe thấy tên cháu trai, tranh thủ thời gian chen vào chỗ Giang Họa: “Dương Dương!” Âm thanh non nớt truyền ra từ điện thoại: “Mama, về nhà!”

“Mẹ sẽ về, hết tuần nữa mẹ liền về nhà.” Giang Họa cầm lấy điện thoại Mẫu Đan, quệt nước mắt: “Ba ba nói ngày mai dẫn con đi dã ngoại, con phải nhờ bà nội chuẩn bị đồ ăn kỹ càng biết chưa?”

“Biết!” Dương Dương mập khoanh tay, cái đầu nho nhỏ trái phải nhìn màn hình: “Mama thật đẹp.”

Giang Họa nhớ nhà, trước kia cô chưa từng có cảm giác như vậy: “Ba ba đâu?”

Vừa hỏi xong, Mẫu Tuyển liền xuất hiện sau lưng Dương Dương mập: “Anh ở đây!” Nâng điện thoại trong tay con trai lên, nhìn khuôn mặt tiều tụy của vợ: “Không cần lo lắng chuyện ở nhà, gần đây anh trông Dương Dương, yên tâm đi, nó sẽ không quên em đâu.”

Dương Dương mập ngoảnh ra sau nhìn ba ba: “Không quên mama.”

Mẫu Tuyển cúi đầu hôn cái mũi nhỏ của con trai: “Đúng!” Lần nữa nhìn về phía màn hình điện thoại: “Buổi tối em đi ngủ sớm một chút, đừng cố sức vì Đan Đan quá, con bé chỉ cần kiếm được tiền, ở đâu cũng có thể phong sinh thủy khởi.”

Không phải có vợ quên em gái, mà là anh tin tưởng đứa em làm việc 3 năm tại JPMorgan Chase, vô luận là thủ đoạn hay là năng lực ứng biến đều hơn xa Họa Họa.

“Lời này em thích!” Mẫu Đan một tay ôm lấy Giang Họa đang cố gắng kiềm chế cảm xúc: “Anh, mấy ngày nay trong nhà còn an bình sao?”

“Đại khái là bởi vì em không hay ở nhà, nhà chúng ta lại chiếm hết cả một tầng, hàng xóm là không có phản ứng gì.” Mẫu Tuyển đánh giá em gái: “Nhưng mà cô cả, cô hai có tới, cha mẹ cửa cũng không mở, bọn họ gọi điện thoại, số liên lạc của hai nhà đều bị chặn hết.”

Mẫu Đan yên tâm: “Chừng nào thì anh khai giảng?”

“Nhanh thôi, sau Nguyên Tiêu.” Mẫu Tuyển vừa dứt lời, nữ sĩ Lam Lệ Quyên thò đầu tới: “Tết Nguyên Tiêu mấy đứa có trở về không?”

Giang Họa hít mũi một cái: “Cái này còn không rõ ràng lắm, ngày mai con hỏi đạo diễn một chút.” Người khác có khả năng dành được chút thời gian, nhưng Mẫu Đan thì khó nói, dù sao còn phải quay thêm không ít phân cảnh.

“Có thể trở về thì cố mà trở về qua lễ.” Lam Lệ Quyên đưa tay lau lau màn hình điện thoại: “Hai đứa không cần để ý mấy thứ không tốt trên mạng, chúng ta không sống phải cho người khác xem, sống làm sao để mình vui vẻ thoải mái là được.”

“Lời này là nói với con hả?” Mẫu Đan cười: “Yên tâm đi, bọn họ mắng con, con liền lật hợp đồng của đạo diễn ra xem, đào vàng còn có người ngại đất bẩn sao, con cũng là người cả.” Học Tâm lý học là không bao giờ uổng công, điểm ấy chẳng lẽ còn nhìn không thấu?

“Con hiểu là được!” Giọng của Mẫu Trung Dân truyền ra từ điện thoại: “Trên đời này không có người nào đi đạp một con chó chết.”

Mẫu Đan nhíu mày cười khổ: “Cha, con có thể từ chối hiểu hàm ý của câu này không?”

Chú thích:

*”nha đầu mặt to mắt nhỏ”: chính là Ngô Thanh dưới sự miêu tả của đạo diễn đầu trọc;

*”bệnh Parkinson”: Bệnh Parkinson (hay còn gọi là PD) là một rối loạn thoái hoá của hệ thần kinh trung ương gây ảnh hưởng đến tình trạng cử động, thăng bằng và kiểm soát cơ của bệnh nhân.

Bệnh Parkinson thuộc nhóm các bệnh rối loạn vận động. Nó có đặc điểm cứng cơ, run, tư thế và dáng đi bất thường, chuyển động chậm chạp và trong trường hợp bệnh nặng người bệnh có thể mất đi một số chức năng vận động vật lý;

*”vạn tuế nở hoa”: ý chỉ chuyện rất khó đạt được, chỉ có một lần trong đời…

*”quốc bảo”: quốc bảo của Trung Quốc là gấu trúc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN