Nghèo Đến Độ Phải Dựa Mặt Kiếm Cơm - Chương 40: Vạch trần
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
20


Nghèo Đến Độ Phải Dựa Mặt Kiếm Cơm


Chương 40: Vạch trần


“Thật xin lỗi.” Thanh âm trầm thấp truyền ra từ điện thoại, tiến vào trong tai Mẫu Đan: “Không làm phiền đến em chứ?”

“Không đâu.” Mẫu Đan cắn một miếng thịt bò, che giấu sự xấu hổ không rõ này, rõ ràng cô vừa mới khẳng định chắc như đinh đóng cột với Anne, vậy bây giờ là chuyện gì xảy ra đây? Mặt cô hơi nhói nhói.

Chào hỏi xong, Phong Hán vào chủ đề chính: “Em còn ở Lệ thành quay phim sao?”

“Đúng vậy.” Chẳng lẽ là muốn giới thiệu công việc cho cô? Nhưng Mẫu Đan đã quyết định cái này giá tiền dù cao cũng không thể kiếm: “Có vấn đề gì không?”

Giương mắt đảo qua đám người đang ngồi, thấy bọn họ đều nín thở ngưng thần, cô cảm thấy mình nên mau chóng rời khỏi phòng khách ra ngoài nghe, nếu không cứ theo đà này, đêm nay khẳng định có án mạng, mà còn là án mạng do ngạt thở.

Nhưng mà cô vừa đứng lên, bọn họ cũng lặng lẽ đứng dậy.

“Vậy dạo này em cứ chuyên tâm quay phim đi, đừng quan tâm chuyện bên ngoài, cũng không cần đi trả lời.” Phong Hán trầm ngưng một hồi, mới cười khẽ nói tiếp: “Thật như em nói, chúng ta nên chọn thời điểm công bố, ngẫm lại lý do “chia tay”.”

Anh nói như vậy, Mẫu Đan lập tức liền hiểu: “Ý của anh là còn có loạt đạn thứ hai?” Tối hôm qua, nhìn thấy hai tấm ảnh chụp ở Mục Vân hiên kia, cô đã cảm giác không tốt.

Đêm đó, chuyện có thể vạch trần nhiều lắm, bao gồm Võ Chiêu cùng Tư Mông đang hot, mỗi một cái đều là tin giật gân, có thể trà trộn vào tiệc rượu chụp được ảnh, làm sao lại có thể chỉ chụp mấy tấm không đau không ngứa như thế.

“Nửa giờ sau, có người gửi bưu kiện cho Yến Thanh, bổ sung vài tấm ảnh.” Phong Hán cũng không giấu diếm: “Đối phương ra giá 3000 vạn, Yến Thanh…”

“Chờ một chút!” Mẫu Đan vừa nghe đến 3000 vạn liền lập tức ngăn lời Phong Hán, vội la lên: “Chúng ta không mua, để hắn đăng.” Mấy tấm ảnh chụp mà đòi 3000 vạn, người kia nghĩ cô mở ngân hàng chắc.

Đầu dây bên kia, Phong Hán hắng giọng một cái: “Yến Thanh không mua, cho nên đoán chừng chẳng mấy chốc sẽ có tin tức ra, em phải chú ý một chút, không có việc gì cũng đừng ra khỏi đoàn làm phim. Yến Thanh đã liên hệ Võ Chiêu, bên kia cũng sẽ gấp rút xử lý.”

Không biết tại sao nghe được câu nói sau cùng, Mẫu Đan vậy mà cảm giác muốn cười trên nỗi đau của người khác: “Hắn chẳng phải gấp rút xử lý à.” Tiệc rượu kia thế nhưng là Võ Chiêu tổ chức, vì lôi kéo hào môn giới kinh doanh, kết quả hình ảnh trong tiệc rượu bị tiết lộ, cái này… Hahaha.

“Em…” Phong Hán cũng không biết nên nói cái gì: “Thật xin lỗi.”

“Em không sao.” Vừa nghĩ tới 3000 vạn, Mẫu Đan liền sinh ra dũng khí lợn chết không sợ nước sôi: “Dù sao Tuyên Thành Kiếm Ảnh phải quay đến tháng 5, khi đó việc này đã sớm đi qua.” Tóm lại một câu, đòi tiền thì một đồng cũng không có.

Phong Hán cười khẽ: “Ừ. Lúc nào em muốn “chia tay” thì nhớ nói với anh một tiếng.”

“Cám ơn Phong lão sư.” Mẫu Đan chuẩn bị ăn xong bữa ăn khuya, trở về liền gỡ cài đặt Weibo: “Vậy kế tiếp liền dựa vào anh chống đỡ.”

Cúp điện thoại, Phong Hán quẳng điện thoại lên giường, liếc qua Yến Thanh ngồi trước bàn vi tính, tiếp tục thu dọn đồ đạc: “Có phải dạo này cậu quá nhàm chán hay không? Không muốn mua ảnh chụp, tại sao còn ra giá 2 tệ đi châm chọc cái kia người gửi bưu kiện kia?”

Yến Thanh nhún vai: “Tớ chính là muốn để hắn sống chân thực một chút, đừng cả ngày mơ mộng giàu lên sau một đêm.” Nói đến đây, cậu không khỏi hừ lạnh một tiếng: “Cậu với hàng xóm của tớ, một người chưa cưới một người chưa gả, cả hai đều độc thân, hắn dám cầm ảnh chụp như thế đòi tớ 3000 vạn. Con mẹ nó chứ nhìn thấy 3000 vạn tớ còn kích động, tưởng rằng ảnh giường chiếu của hai người nữa.”

“Cậu có thể ngậm miệng.” Phong Hán thật không muốn nghe cậu nói hươu nói vượn nữa: “Bên Võ Chiêu chuẩn bị điều tra thế nào?”

“Có thể tra thế nào chứ?” Yến Thanh rút một điếu thuốc, đốt: “Phục vụ viên của Mục Vân hiên đêm đó có thể đi vào Lộng Hà đường không dám làm như vậy, người ăn cơm giới giải trí cũng chỉ có người của Thiên Ánh là khả nghi nhất.” Nói đến đây, cậu châm chọc: “Nếu xử lý không tốt, Võ Chiêu cũng không cần tiếp tục lăn lộn trong giới.”

Phong Hán gật đầu, thấy cậu lại bắt đầu hút thuốc, không thể không nhắc nhở: “Còn có 20 phút chúng ta liền xuất phát đi sân bay, cậu có phải nên trở về phòng thu dọn đồ đạc rồi không?”

“Tớ đi đây.”

Cúp điện thoại, Mẫu Đan cúi đầu chuyên chú ăn xiên thịt bò trong tay, một xiên lại một xiên.

Nhóm Lộ Trần nhìn đến vội muốn chết, nhưng bọn họ lại không phải rất quen Mẫu Đan, trong lòng hò hét nhưng ngại hỏi ra miệng.

“Làm sao?” Annie nhấp một ngụm bia nhỏ: “Dưa chín rồi chứ gì?” Bọn họ nghe một nửa đoán một nửa, nhưng làm người đại diện, cô đại khái có thể đoán ra đến 7, 8 phần.

Mẫu Đan ngẩng đầu cười, cầm cốc bia lên: “Tới tới tới, tôi kính mọi người một cốc, cảm ơn hôm nay các vị đã chiếu cố. Ở chỗ này, tôi chúc cả khúc mới của Trần Tiêu nổi tiếng, album bán chạy, mọi người…”

“Đừng nói mấy lời này…” Lộ Trần chụp lấy cốc bia: “Tôi chỉ muốn biết Lain ở nhà sẽ như thế nào.”

Như thế nào? Mẫu Đan nháy nháy mắt, trong đầu hiện ra cảnh đầu năm ngẫu nhiên gặp Phong Hán ở Lý Hoa đình, nghiêm túc trả lời: “Như con người.”

“Nấc.” Lộ Trần nấc một cái, nhìn chằm chằm Mẫu Đan hồi lâu, đột nhiên cầm cốc bia lên uống một hơi cạn sạch: “Đáp án này cũng được đó.”

Ăn xong bữa khuya, về đến phòng, Mẫu Đan lập tức gỡ cài đặt Weibo, Ngô Thanh ý thức được tình huống nghiêm trọng: “Đan Đan tỷ, chị với idol em đến cùng bị chụp lại cái gì?” Tâm tình có chút kích động, chủ tử nhà mình lại đem ảnh đế truyền kỳ Phong Hán về tay.

“Cái làm cho người ta hiểu lầm.” Mẫu Đan ngồi ở trên giường, ngửa người ra sau, hai tay chống hai bên bắt đầu hoạt động xương cổ: “Hôm nay cũng không còn sớm, em mau đi về nghỉ đi, nếu trên mạng có cái gì liên quan tới chị cũng không cần quan tâm, ngày mai quay xong MV chúng ta lập tức trở lại đoàn làm phim Tuyên Thành Kiếm Ảnh.”

“Vâng.” Ngô Thanh cũng không có ý định truy hỏi, dù sao idol cô cũng đã gọi điện thoại đến, vậy chuyện này bên kia khẳng định sẽ xử lý: “Chị cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”

Hôm sau, trời vừa sáng, Mẫu Đan khí sắc, tinh thần đều cực tốt xuất hiện trước mặt mọi người: “Hi, buổi sáng tốt lành.”

Lộ Trần hốc mắt rõ ràng phiếm hồng lắc đầu: “Không tốt lắm.”

Hắn cùng mấy người Trần Tiêu online chơi game chờ dưa chín, kết quả không đợi được dưa, lại đợi được Anne kiểm tra phòng, thu điện thoại di động, tablet, iPad,… Làm hại hắn mơ một đêm ác mộng, mà khiến cho hắn phẫn nộ chính là, đến nay trên mạng vẫn gió yên biển lặng.

“Mọi người đều đến đông đủ…” Anne khoanh tay đi đến bên cạnh Trần Tiêu: “Vậy chúng ta tranh thủ thời gian tiếp tục quay đi.”

Mẫu Đan không có ý kiến, hiện tại cô chỉ muốn về. Đến Nhĩ Hải, lập tức thay váy dài, ấp ủ cảm xúc, chờ đoàn làm phim điều chỉnh máy quay.

Bình an vô sự quay xong phân cảnh cuối cùng, thấy Trần Tiêu cười dùng tay làm động tác biểu thị OK, Mẫu Đan thở phào một hơi, sau đó tiến lên bắt tay Anne: “Cảm ơn quý công ty lựa chọn tôi, lần này hợp tác rất vui vẻ.”

“Khách khí rồi.” Annie mỉm cười nói: “Chúng tôi cũng cảm ơn sự phối hợp của cô, hi vọng sau này sẽ có cơ hội hợp tác.”

Coi như là Trần Tiêu bọn họ kiếm lời, vị này mặc dù còn không có tác phẩm, nhưng lưu lượng ở nội địa cũng đã đuổi kịp minh tinh hạng B bình thường. Trừ cái đó ra, thái độ làm việc của cô ấy cũng khiến cô vô cùng hài lòng. Trần Tiêu luôn có yêu cầu rất cao đối với tác phẩm của mình, ngày hôm qua một phân cảnh quay gần 30 lần, vị này một câu oán giận cũng không có.

“Tôi chỉ chờ câu nói này đâu.” Mẫu Đan tạm biệt Trần Tiêu: “Nếu bên này còn có vấn đề gì, có thể liên hệ người đại diện của tôi.” Nói liền khom người: “Chúc album của anh bán chạy.”

“Cám ơn cám ơn.” Trần Tiêu vô cùng có lễ phép: “Peony, tôi có thể gọi cô như vậy sao?”

Mẫu Đan khẽ cười nói: “Đương nhiên.”

Trần Tiêu lấy điện thoại ra: “Peony, chúng ta có thể thêm bạn tốt WeChat sao?” Nói xong lại cảm giác chính mình quá mạo phạm: “Yên tâm, tôi không có việc gì sẽ không quấy rầy cô.”

Cuối cùng là Lộ Trần, vị này còn nhớ mong quả dưa lớn kia đâu, hắn bắt tay Mẫu Đan: “Kỳ thật nếu không phải Trần Tiêu nói được, tôi còn muốn quay tiếp hai ngày.”

“Thẳng đến lúc có tin vạch trần sao?” Mẫu Đan cười: “Haha…”

Lộ Trần gãi gãi đầu: “Lúc tôi còn trẻ từng muốn làm phóng viên, đáng tiếc vào công ty giải trí Tinh Minh, bọn họ thẳng tay bóp tắt suy nghĩ của tôi, bức tôi thành một tiểu đạo diễn tuyến 18.”

“Ngài cũng không phải tiểu đạo diễn tuyến 18.” Mẫu Đan biết bộ phim ngắn năm vị này quay lấy được giải thưởng quốc tế: “Chờ tin tức ra đi, tình huống đại khái không khác hiện thực bao nhiêu.” Tình huống thật sự khác rất xa.

“Tôi làm sao lại cảm thấy bên trong có nội dung còn chưa bị khai quật ra?” Lộ Trần cười vỗ vỗ bả vai Mẫu Đan: “Cố gắng thật tốt, chúng ta nhất định sẽ lại có lúc hợp tác.”

Mẫu Đan khom người: “Cám ơn.”

Team Trần Tiêu đưa mắt nhìn xe của Mẫu Đan rời khỏi khách sạn, đang chuẩn bị xoay người lại, điện thoại trong tay Anne ting một tiếng, đây là thông báo tin đầu đề, ánh mắt vô tình vút qua, sau không khỏi nhếch miệng cười to: “Tin mấy người chờ.”

“Cái gì?” Lộ Trần nguyên còn hơi ngây người, nhưng vẻn vẹn hai cái chớp mắt lập tức lấy điện thoại ra, ấn mở đầu đề, chỉ thấy ảnh chụp Phong Hán ôm eo Mẫu Đan treo ngay đầu đề, chất lượng HD.

“Dưa đây, ảnh đế truyền kỳ Phong Hán rơi vào bể tình với tân nhân Mẫu Đan.” Trần Tiêu giơ ngón tay cái với ảnh chụp: “Góc chụp đẹp lắm!” Nhấn vào xem, mở đầu liền là một đoạn phỏng đoán dài, ở giữa đi kèm mấy tấm hình, tấm nào cũng rất rõ, hắn không thể không cảm thán: “Đây là dưa thật.”

Lộ Trần hưng phấn ăn dưa: “Này còn không đủ giật gân?” Ngón tay nhấn xem tấm hình cuối cùng: “Phong Hán mang theo bao tay đang làm gì? Bóc tôm cho Mẫu Đan, đây là kiểu yêu đương bình thường.” Nói xong liền oán trách Trần Tiêu: “Lẽ ra lúc trước cậu nên quay lại một cảnh.”

Mà giờ khắc này, Mẫu Đan cũng đang xem tin giải trí, đại khái là đã có chuẩn bị tâm lý, cô rất bình tĩnh, ấn mở WeChat gửi tin nhắn cho Phong Hán: “Tôi quyết định đóng cửa nghiên cứu diễn kỹ, chỉ cần có thể cam đoan sinh mệnh của tôi, người nhà tôi và tài sản an toàn, ngài có thể tự do phát huy, ở đây tôi biểu thị lòng biết ơn vô tận.”

Phong Hán vừa xuống sân bay Hongkong, vừa mở điện thoại liền nhận được tin nhắn WeChat này, dùng tin nhắn thoại trả lời: “Được, em phải tự chú ý an toàn.”

Yến Thanh đội chiếc mũ len màu đen, tay phải kéo một túi du lịch nho nhỏ, tay trái cắm trong túi quần: “Bùng nổ?”

Mấy tấm ảnh kia cậu đều đã xem qua, dùng đầu ngón chân đoán cũng biết truyền thông sẽ viết như thế nào, đơn giản liền là ảnh đế tình định tân nhân cái gì cái gì, một điểm sáng tạo cũng không có.

“Tình huống tựa hồ cũng không tệ lắm.” Phong Hán xem bình luận dưới bài vạch trần kia: “Người phê phán ít, người chúc phúc…” Nhìn những nickname quen thuộc kia, anh không khỏi cười khổ: “Vậy mà nhiều hơn nữa.”

Yến Thanh cảm thấy rất bình thường: “Hàng xóm của tớ xuất thân tốt, dáng dấp tốt, giáo dưỡng tốt, trình độ lại cao, nhóm Hán mê căn bản không có lựa chọn khác.” Nhưng nói đến đây, cậu lại có chút lo lắng: “Lúc hai cậu “chia tay” nhớ phải cẩn thận một chút.”

Phong Hán đến Hongkong tham dự hoạt động đại diện thương hiệu đồng hồ nổi tiếng cũng không phải là bí mật gì, tin tức này vừa ra, các đại phóng viên giải trí đều chạy đến sân bay, cùng nhau tiến lên. Yến Thanh lần đầu hối hận khi tin chuyện ma quỷ của Phong Hán, không thuê mấy bảo tiêu.

“Phong tiên sinh, ngài cùng người mới Mẫu Đan thật là quan hệ người yêu sao?” Từng chiếc mic chỉ kém đâm lên mặt Yến Thanh đang chắn trước người Phong Hán, giờ phút này nhóm phóng viên thật hận thấu cái mặt này của cậu: “Là lúc nào bắt đầu tình cảm lưu luyến?”

“Xin lỗi, xin nhường một chút.” Phong Hán đã thấy nhân viên công tác sân bay đang chạy tới.

Đám phóng viên giải trí liều chết xông về phía trước, vẫn không ngừng đặt câu hỏi: “Phong tiên sinh, Mẫu Đan có thể vào đoàn làm phim là đi cửa sau hay là ngài mang bạn gái vào đoàn? Ngài cùng Mẫu Đan quen biết thế nào…”

Phong Hán đeo kính râm, ngậm miệng không nói, mà Yến Thanh cũng hầu như chỉ có một câu: “Tôi chỉ là người làm công, tình cảm riêng tư của lão bản không thuộc quyền quản lý của tôi.”

Phóng viên Hongkong có tiếng lợi hại, cứ việc Phong Hán không hồi phục, nhưng điểm này cũng không trở ngại bọn họ chắn người. May mắn bảo an sân bay chạy đến kịp thời, Phong Hán cùng Yến Thanh mới thoát thân, lên xe P.PH* an bài.

Từ thành Đại Lý đến Lệ thành một đường thông suốt, trời còn chưa tối, Mẫu Đan cùng Ngô Thanh đã trở lại khách sạn đoàn làm phim Tuyên Thành Kiếm Ảnh ở lại. Thấy đám phóng viên canh giữ ngoài khách sạn kia, Mẫu Đan rốt cuộc hiểu vì sao Phong Hán liên tục bảo cô chú ý an toàn.

“Mẫu Đan!” Một vài phóng viên liếc về phía người ngồi ở ghế lái phụ, sau kêu to xông tới. Mặc dù trong lòng đã sớm chuẩn bị, nhưng lúc chân chính đối mặt, Ngô Thanh vẫn hết hồn, vội vàng phanh xe lớn tiếng trách mắng: “Không muốn sống nữa?”

Nhưng những phóng viên kia làm sao nghe, bọn họ đã chắc chắn lái xe không dám đụng, xông lên chính là vì ép dừng xe. Bởi vì Trần Sâm không thiếu tiền, khách sạn không cho phép phóng viên chưa cho phép xâm nhập.

“Mẫu Đan, chuyện tình cảm giữa cô và Phong Hán là cô vạch trần sao?” Một giọng khác bén nhọn càng thêm chói tai: “Lúc trước dục cự còn nghênh là vì cái gì, hiện tại vạch trần có phải bắt Phong Hán công khai tình cảm giữa hai người không?”

Xe đã bị vây lại, Mẫu Đan cũng không định xuống xe, Ngô Thanh gọi điện thoại cho phục vụ khách sạn, mời bọn họ gọi bảo an.

“Có thể đi vào đoàn làm phim Thầy Giáo Quán Trà Nam có phải là mượn Phong Hán thượng vị hay không?” Phóng viên không ngừng đặt câu hỏi.

Mẫu Đan từ đầu đến cuối đều mỉm cười, nụ cười không miễn cưỡng chút nào. Cô cảm thấy đám người này làm phóng viên thật sự là đáng tiếc, nếu bọn họ làm biên kịch, vài phút là có thể vẽ ra một kịch bản siêu cấp cẩu huyết.

Phục vụ khách sạn 5 sao vô cùng chuyên nghiệp, gọi điện thoại không quá 5 phút, bảo an liền đến, bởi vì phóng viên không nhiều cho nên xua tan cũng không khó.

Rốt cục an toàn lái xe vào nhà để xe của khách sạn, Mẫu Đan vừa về phòng liền lập tức gọi điện thoại cho Giang Họa.

Mà Giang Họa cũng đang lo: “Đến khách sạn là tớ an tâm rồi.” Cô thở phào một hơi: “Việc này Ngô Thanh chống cự không nổi, vé máy bay tớ đã mua, hiện tại đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị chạy tới.”

“Cậu không cần tới.” Mẫu Đan chính là cô làm như vậy: “Tin tức lúc đi ra, tớ đã liên hệ Phong Hán, anh ấy sẽ xử lý.” Cô tin tưởng Phong Hán. Một người không có bối cảnh có thể đi đến địa vị hôm nay, anh cũng không chỉ dựa vào khuôn mặt kia.

“3000 vạn?” Giang Họa đặt tay lên trán: “Người kia có phải cần tiền đến điên rồi không?” Tối hôm qua lúc Đan tử nói với cô, cô cũng ủng hộ không bán, đương nhiên cũng nghe ngóng bạn bè: “Nghệ nhân Thiên Ánh thiếu tiền thật.” Cô nghĩ Võ Chiêu sẽ ngăn lại, hắn xác thực ngăn cản, nhưng chỉ ngăn cản những gì hắn để ý.

Mẫu Đan tiếp lấy cốc nước Ngô Thanh đưa tới: “Họa Họa, cậu trước hết nghĩ xem chuyện “môi giới mại dâm” bị nhắc lại lần nữa thì sẽ phải ứng đối kiểu gì đi. Không cần qua bên này.”

“Có ý gì?” Giang Họa không rõ: “Chuyện lần này tuyệt đối không thể nào là Phỉ Vận Y bọn họ làm.”

“Tớ biết.” Mẫu Đan uống một ngụm trà: “Khuya hôm trước vạch trần “đi cửa sau vào đoàn” có thể là từ bọn họ, nhưng chuyện hôm nay hiển nhiên là có người thiếu tiền. Sở dĩ để cậu chuẩn bị trở về giải quyết chuyện “môi giới mại dâm” là bởi vì tớ cảm thấy nó chẳng mấy chốc sẽ bị mang lên mặt bàn.”

Giang Họa hiểu rõ, tay trái nắm chắc thành quyền, trầm ngưng hồi lâu mới lên tiếng hỏi: “Cậu nói tớ đáp lại thế nào?”

“Mượn Giang bá phụ ít đồ…” Mẫu Đan cắn cắn môi: “Quân công của ông ấy cùng quân hàm 5 năm trước, như vậy là đủ rồi, nếu như trong lòng cậu đè nén, vậy viết toàm bộ những đè nén đó ra, còn lại thì để quần chúng tự phán đoán.”

“Được.” Giang Họa đưa tay lau đi nước mắt: “Tớ sẽ chuẩn bị cẩn thận.”

Mẫu Đan cười khẽ: “Lần này tớ với Phong Hán trùm một cái chăn, Phỉ Vận Y nêú thật thích Phong Hán, vậy cô ta khẳng định không ngồi yên, chúng ta liền rửa mắt mong chờ.” Nhưng cô còn phải nhắc nhở Họa Họa: “Chuẩn bị thủy quân, đến lúc đó dẫn đạo dư luận, mặc kệ là ai nhắc lại chuyện “môi giới mại dâm”, chúng ta đều phải ấn nó lên 6 người Phỉ Vận Y.”

Ở nước ngoài du học 3 năm, làm việc gần bốn năm, trải nghiệm sâu sắc nhất của cô chính là người không thể làm ác, nhưng cũng tuyệt đối không thể quá thiện lương.

“Tớ biết nên làm như thế nào.” Chuyện này liên quan đến hạnh phúc quãng đời còn lại của cô, Giang Họa để ý hơn ai hết: “Cậu xác định có thể tự ứng phó?”

Mẫu Đan không chần chờ chút nào: “Đương nhiên.”

Thân thành, trong nhà Phỉ Vận Y giờ phút này cũng không bình yên, Khương Minh Tịnh trùm áo khoác ngơ ngác ngồi trên ghế salon đã gần 2 tiếng, không nói một lời.

Phỉ Vận Y mặc dù trang điểm tinh xảo, nhưng phấn lót thật dày vẫn khó che giấu nét tiều tụy, cửa sổ sát đất bên còn tán lạc chiếc điện thoại vỡ nát.

“Rốt cục cậu sao vậy?” Có lẽ là ngồi lâu, Phỉ Vận Y cảm giác hơi lạnh, đưa tay lấy áo choàng khoác lên người: “Có phải cùng Âu Vũ…”

Nhắc đến cái tên này, Khương Minh Tịnh nhắm mắt lại, hai giọt nước mắt tràn ra: “Bốn năm, tớ theo anh ấy bốn năm. Từ khi đứa bé ấy không còn, anh ấy bắt đầu vắng vẻ tớ, tớ liền biết ngày này sớm muộn gì cũng sẽ tới…” Nhưng cô không ngờ anh ấy sẽ quyết tuyệt như vậy.

“Không phải anh ta mới tặng cậu một dây chuyền kim cương 5 carat sao?” Cô coi là lấy thủ đoạn của Khương Minh Tịnh, vẫn có khả năng rất lớn gả vào Âu gia hào môn, dù sao Khương Minh Tịnh đã theo Âu Vũ 4 năm: “Giữa hai người có phải có hiểu lầm gì không?”

Hiểu lầm? Khương Minh Tịnh lắc đầu, mở to mắt, hít sâu một hơi chậm rãi thở ra: “Hôm nay Âu Vũ nói với tớ, trong nhà bảo anh ấy hồi tâm, chuẩn bị thương nghiệp thông gia, mà tớ cho tới bây giờ đều không nằm trong danh sách lựa chọn của Âu giá.”

“Minh Tịnh…” Phỉ Vận Y nghĩ đến đầu đề tin tức giải trí hôm may, trái tim như thắt lại, nhìn thấy trong mấy tấm ảnh kia, anh lại nhìn một nữ nhân ôn như như vậy, cô điên mất, chỉ muốn xuyên qua màn hình điện thoại di động đi xé nát nữ nhân kia. Nếu không phải Khương Minh Tịnh tới kịp thời, chỉ sợ cô sớm đã liên hệ phóng viên vạch trần chuyện của người đại diện Mẫu Đan: “Cậu yêu Âu Vũ sao?”

Khương Minh Tịnh cười nhạo: “Đây là một vấn đề hay đó.” Cô cũng không biết mình có yêu Âu Vũ hay không, nhưng lại có thể khẳng định: “Tớ yêu tiền, yêu địa vị xã hội của anh ta…” Đảo lưỡi, tầm 5 giây sau lại cường điệu: “Rất rất yêu.”

“Tớ không yêu tiền của anh ấy, cũng không yêu địa vị xã hội.” Phỉ Vận Y ôm chặt chính mình: “Tớ chỉ yêu anh ấy.”

“Phong Hán?” Tâm tình Khương Minh Tịnh hôm nay rất kém, có chút khinh thường Phỉ Vận Y: “Cậu không yêu tiền cùng địa vị của anh ta là bởi vì cho dù không có Bách gia, chính Phong Hán cũng là hào môn.” Lúc ở Thiên Ánh, cát-sê quốc tế của Phong Hán đã đạt tới 12 triệu USD.

Phỉ Vận Y nghe Khương Minh Tịnh gièm pha tình yêu của mình như vậy, hai mắt co lại, đầu chậm rãi nhìn về phía nữ nhân ngồi đối diện: “Cậu căn bản cũng không hiểu yêu, tình yêu của tớ đối với anh ấy thuần túy không xen lẫn một chút tạp…”

“Đừng nói với tớ chuyện chân ái.” Khương Minh Tịnh có chút bực bội, lấy ra một hộp thuốc lá.

“Nếu Phong Hán chỉ là kẻ lang thang bên đường, tin tớ đi, cậu liếc cũng sẽ không liếc anh ta một cái. Cậu nói tình yêu của cậu đối với anh ta rất thuần túy, đó là bởi vì anh ta cái gì cũng có, cậu đạt được anh ta liền có thể hưởng tất cả.” Đừng có nói mình cao hơn cô, cô thật sự không chịu được.

Phỉ Vận Y chợt đứng dậy, vọt tới bên người Khương Minh Tịnh, níu lại tay phải đang cầm điếu thuốc của cô ta: “Cậu có thể biến đi rồi.”

“Tớ cũng đang muốn rời đi.” Khương Minh Tịnh hất tay Phỉ Vận Y ra, cầm túi xách đứng lên liếc qua chiếc điện thoại bên cửa sổ sát đất, câu môi cười một tiếng: “Bạn bè nhiều năm, cảnh cáo cậu một câu, đừng có vì cáu gọi là yêu của cậu mà nhắc lại một số chuyện không nên nhắc.”

“Cậu đang nói cái gì?” Ánh mắt của Phỉ Vận Y có chút trốn tránh: “Tớ không hiểu.”

Khương Minh Tịnh hít một hơi thuốc lá, hướng phía mặt Phỉ Vận Y thổi tới: “Cậu hiểu, 5 năm trước phía trên có người chống lấy, chuyện Giang Họa kết thúc hoàn mỹ, giao dịch cũng kết thúc; hiện tại nếu chuyện của cô ta lại bị lật ra, cậu định kết thúc kiểu gì?”

Phỉ Vận Y trầm mặc.

“A…” Khương Minh Tịnh cười lạnh một tiếng, quay người đi hướng cửa: “Muốn tới gần Phong Hán, cũng đừng tự dồn mình vào đường cùng như thế.”

Chuyện của Phong Hán cùng Mẫu Đan đang không ngừng lên men, gần 80% mọi người đều lót dép ngồi chờ ở Weibo Mẫu Đan. Bởi vì theo án lệ lúc trước, bọn họ cũng không trông cậy Phong Hán sẽ đáp lại, cơ hồ ký thác toàn bộ hy vọng trên người Mẫu Đan.

Đoàn làm phim Tuyên Thành Kiếm Ảnh trở lại khách sạn, Trần Sâm thấy Mẫu Đan đi ra từ phòng tập thể thao, hỏi: “Thược Dược nha đầu, làm sao cô còn chưa đáp lại, tôi trông coi Weibo của cô lâu lắm rồi đấy.”

“Ừmmm…” Mẫu Đan lấy khăn mặt vắt trên cổ lau mồ hôi, cười khan nói: “Tôi đã gỡ cài đặt Weibo rồi.”

Chú thích:

*”P.PH”: thương hiệu đồng hồ PAUL HEWITT.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN