Nghèo Đến Độ Phải Dựa Mặt Kiếm Cơm - Chương 88: Ly gián
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
23


Nghèo Đến Độ Phải Dựa Mặt Kiếm Cơm


Chương 88: Ly gián


Trước khi tới, tiết mục tổ đã nói Phong đại ảnh đế cùng Mẫu Đan đã ở chung, cho nên Mẫu Đan đột nhiên xuất hiện, đám người cũng không thấy kỳ quái, chỉ là ánh mắt đều trở nên lóe sáng lóe sáng, dù sao ở mùa này, năm cặp khách quý trong Nam Nữ Scandal, trước mắt cũng chỉ có một đôi này là người yêu hàng thật giá thật, nhân khí cũng là đỉnh cao.

“Wowww…” MC Lưu Đồng cảm thán lên tiếng: “Quá đẹp, người chia làm hai kiểu, một là ăn ảnh, hai là không ăn ảnh, trong mắt tôi em là kiểu người không ăn ảnh.”

“Đồng Đồng!” Đồng nghiệp của Lưu Đồng là một cậu thanh niên trẻ tuổi – Tiền Tử Dần nói: “Người không ăn ảnh mà hiện tại lên hình đẹp như vậy, chị có cảm nghĩ gì?”

Hai mắt Lưu Đồng như dán trên người Mẫu Đan: “Cho nên mới gọi là Đan mỹ nhân nha.” Đợi Mẫu Đan đến dưới lầu, Lưu Đồng lập tức tiến lên, “Xin chào xin chào, tôi là MC của Nam Nữ Scandal Lưu Đồng, sau này còn xin chiếu cố nhiều hơn.”

“Chào chị.” Bắt tay xong, Mẫu Đan lui lại một bước, trên dưới đánh giá Lưu Đồng, nhẹ nhàng lắc đầu: “Chậc chậc chậc, lúc trước Hà tỷ tìm em, em đã cố gắng tranh vị trí MC cho Nam Nữ Scandal, đáng tiếc Hà tỷ nói chị ấy đã tìm được một vị MC vô cùng ưu tú, giờ thấy chị, em tâm phục.”

Lưu Đồng dường như ngạc nhiên: “Oa…”

“Đoạn này có muốn chiếu không?” Tiền Tử Dần trêu ghẹo: “Có thể gây ra tranh luận không tốt không?”

“Có thể chiếu chứ?” Lưu Đồng thấy Mẫu Đan cười, liền hiểu rõ, quay đầu nhìn vào ống kính nghiêm túc nói: “Đây là khẳng định cho chuyên nghiệp của tôi, cho nên đoạn này nhất định phải chiếu, ai cắt tôi liền… trở mặt với người đó.”

Mở đầu bầu không khí không tệ, không có xấu hổ, Lưu Đồng mấy người cũng thở dài một hơi, kỳ thật cả nhóm bọn họ sáu giờ rưỡi đã đến bên ngoài khu biệt thự rồi, mặc dù trước đó đã diễn tập vô số lần, nhưng vẫn phi thường khẩn trương, đến sớm cũng là vì tập hợp một chỗ lần nữa tưởng tượng khả năng xuất hiện các loại ngoài ý muốn cùng phương án ứng đối.

“Chúng ta lúc nào xuất phát?” Mẫu Đan cầm nước khoáng phát cho mọi người.

“Cái này phụ thuộc vào em với Phong ảnh đế.” Lưu Đồng nhanh tay tiếp nhận nước khoáng.

Mẫu Đan nhìn thoáng qua Phong Hán đang làm trứng ốp: “Vậy chúng ta ăn sáng xong liền lên đường đi.” Lần này quay chụp không có gì bất ngờ xảy ra đại khái cần ba ngày, cô cùng Phong lão bản đã sắp xếp xong đồ đạc từ hôm qua.

“Ok.” Lưu Đồng lướt qua bài trí trong phòng, mặc dù hôm qua nhân viên công tác có tới qua, nhưng cô không xuất hiện.

Khu biệt thự tại ngoại ô thủ đô này là năm 2008 Huy Thành địa sản khai thác, ở chỗ này đều là không phú thì quý, bảo an vô cùng tốt, tỉ lệ cây xanh cũng rất cao, khoảng cách giữa các biệt thự và quy hoạch cũng là đảm bảo riêng tư cho các hộ gia đình, cho nên lúc đó vừa bán ra, cho dù giá cả cực cao, cũng rất nhanh đã được đặt trước hết.

Ngôi nhà này của Phong ảnh đế trang trí theo phong cách tối giản, lấy gam màu sáng làm chủ, cô cảm thấy rất hợp với tính cách mà Phong ảnh đế biểu hiện, điệu thấp không xa hoa, có điều đại khái là bởi vì không thường ở, luôn cảm giác trong phòng trống rỗng một chút.

“Ăn cơm thôi!” Phong Hán đơn giản làm mấy phần bữa sáng kiểu Tây, Mẫu Đan giúp đỡ bưng đến phòng ăn: “Nấu cháo Bát Bảo, mọi người muốn ăn không?”

Ngôi biệt thự này cơ hồ là lâu dài không có người ở, Yến Thanh cũng chỉ mời gia chính đúng hạn tới quét dọn, bởi vì muốn quay tiết mục, trong tủ lạnh mới có thêm nguyên liệu nấu ăn, có điều cũng không trách Phong lão bản không thích ở tại nơi này, thật sự là quá quạnh quẽ.

Ăn xong bữa sáng, Mẫu Đan cầm túi xách, Phong Hán đẩy hành lí đi phía trước, lần này tiết mục có thương hiệu ô tô tài trợ, cho nên bọn họ cũng không cần đi xe bảo mẫu của chính mình.

“Xuất phát đi.”

Mà giờ khắc này, mấy cặp khách mời khác cũng đi theo tiết mục tổ đi tới địa điểm đã định sẵn, tướng mạo sáng sủa Chiến Lăng vô cùng hoạt bát, không ngừng nói chuyện, một lần lại một lần hỏi tài xế lái xe còn bao lâu có thể tới: “Em từ nhỏ đã mê Phong thần, vậy…”

“Nói thế nào đấy?” Người đại diện Phòng Nhân của Chiến Lăng nhíu mi cười khổ: “Nói phải suy nghĩ kĩ trước, cái gì gọi là từ nhỏ đã mê Phong thần? Phong đại ảnh đế năm nay mới 35, cậu cũng 28.” Đứa bé này có não hay không?

“Em chính là quá kích động.” Chiến Lăng quay đầu hỏi người phụ nữ ngồi ở một bên lặng im đã lâu: “Nam tỷ, Phong thần cũng từng đạt cúp Ảnh đế.”

Một đôi mắt hồ ly trời sinh mị hoặc nhẹ nhàng chớp, liễm hạ mi mắt, Chương Nam cười trả lời: “Cậu thật là là quá đề cao chị, Phong ảnh đế thế nhưng là 20 tuổi đã cầm được cúp Ảnh đế, chị thì tận ngoài 30.” Chiếc điện thoại nắm trong tay rung lên, khóe miệng cô khẽ run lên.

Tô Hạ: 【 Các cậu có bị kẹt xe không? Tớ đã đến rồi. 】

Chương Nam cười yếu ớt: 【 Ngay tại trên đường đi, nông trại bên đó hoàn cảnh hẳn là cũng không tệ lắm phải không? 】

Tô Hạ: 【 Ngay sát thủ đô, tệ cũng không tệ đi đâu được, mấy đội khác còn chưa tới, bên kia mang “dưa” đến cho cậu rồi chứ? Bên này tớ đã nhận được, cô ấy bảo ăn luôn mới ngon. 】

Nhắc đến việc này, nụ cười trên mặt Chương Nam liền không tự nhiên như vậy:【 Đưa tới, tớ đã thử rồi, ngon lắm, ruột dưa đỏ rực, vừa giòn vừa ngọt. 】

Tô Hạ: 【 Vậy đợi lát nữa tớ cũng nếm thử. 】

Khi Mẫu Đan cùng Phong Hán đến nông trại sinh thái tổ tiết mục chuẩn bị là đã gần 11 giờ, lái xe đưa bọn họ đến địa điểm chỉ định, liền rời đi.

Đi theo bảng hướng dẫn cắm ở ven đường, Phong Hán cùng Mẫu Đan mỗi người kéo một chiếc vali, tay trong tay đi về phía một gian nhà gỗ kiểu Nhật, còn chưa vào cửa đã nghe được tiếng hát, không cần đoán liền biết là tình ca tiểu thiên hậu —— Mạch Hàm Linh.

“Xem ra là chúng ta đến muộn nhất.” Mẫu Đan nhìn khái quát toàn bộ nông trang: “Bên kia hình như có vườn nho.”

Phong Hán đeo kính râm nhìn về phía tay Mẫu Đan chỉ: “Hiện tại hẳn là còn có nho, đợi lát nữa ở lại, chúng ta đi xem xem, nếu là ăn ngon, chờ lúc rời đi mua một chút mang về.” Lớn bé trong nhà đều thích ăn nho, chỉ là nho bây giờ ăn không ngon được bằng ngày trước.

“Tốt.”

Trong căn nhà gỗ nhỏ kiểu Nhật, Chiến Lăng lặng lẽ mở cửa sổ ra, nhìn về phía ngoài phòng, chỉ là cửa sổ vẫn chưa hoàn toàn mở ra, cậu đã nhìn thấy idol mình, giật mình đến nỗi trong nháy mắt rút tay trở về, cả người đều hoảng loạn: “Tới tới tới… Tới, làm sao bây giờ?” Vội vã soi gương, “Mau nhìn xem quần áo của em chỉnh tề chưa?”

Trong phòng còn lại bảy người cũng đều đứng lên, Mẫu Đan là người mới, cũng không cần khách khí như vậy, nhưng Phong Hán thì không giống vậy, luận tư lịch đàm lưu lượng, bọn họ đều không so được.

Phong Hán vừa định đẩy cửa, cánh cửa liền từ giữa bị kéo ra, Chiến Lăng tay chân cứng ngắc cúi người 90 độ: “Hoan nghênh hai vị quang lâm nông trang sinh thái Nguyên Xuân.”

“Cái này… ” Mẫu Đan nhìn Chiến Lăng, cười hỏi: “Anh là trang chủ?”

“A?” Chiến Lăng bị hỏi: “Trang… trang chủ?” Ánh mắt như cầu cứu nhìn về phía idol, Phong Hán cũng cười: “Xin chào, có phải chúng tôi đến muộn rồi không?”

Chiến Lăng liền vội vàng lắc đầu: “Không có, tuyệt đối không có.”

“Chiến Lăng, cậu định đứng ở cửa đến bao giờ?” Người đại diện của Chiến Lăng đứng sau camera thật sự là nhịn không được: “Còn chưa tránh ra.” Nếu không phải đang quay, cô đều muốn đi lên tạt cho cậu một chậu nước lạnh, vì sao chương trình truyền hình thực tế này không có kịch bản, đây là muốn lột da nhau sao?

“Mời… Mời vào.” Chiến Lăng lập tức bước sang bên cạnh, giống người giữ cửa khách sạn: “Chào mừng.”

Phòng Nhân sắp khóc, cô muốn đi tìm đạo diễn, van nài xem có thể làm lại từ đầu một lần hay không, hoặc là viết cho Chiến Lăng cái kịch bản cũng được.

Phong Hán cùng Mẫu Đan đặt vali bên ngoài căn phòng, bước vào nhà gỗ, trong phòng mấy người nhao nhao tiến lên chào hỏi.

“Xin chào, tôi là ca sĩ Mạch Hàm Linh.” Cô gái nhỏ nhắn dáng dấp rất tinh xảo, nếu không phải đã “quen biết” từ trước, Mẫu Đan thật đúng là cho là cô nàng mới hơn 20 tuổi: “Xin chào, tôi là Mẫu Đan.” Cô ta khống chế biểu cảm rất tốt, có điều vẫn không giấu được ý đồ trong mắt, Mạch Hàm Linh muốn cầm kim châm phá cô mà.

Phòng Nhân nơm nớp lo sợ nhìn bọn họ chào hỏi xong, vừa định nhấc chân đi, liền nghe được giọng nam quen thuộc nói, “Phong thần, em từ nhỏ đã mê luyến… Không không không phải, là thưởng thức anh.”

Cậu tính là cái quỷ gì, người ta đường đường là ảnh đế truyền kỳ của Trung Quốc còn cần cậu thưởng thức? Giờ phút này Phòng Nhân hận không thể cầm kim khâu vá miệng tiểu tử Chiến Lăng này lại.

“Cám ơn.” Phong Hán từ đầu đến cuối nắm tay Mẫu Đan không buông.

“Anh có thể ký tên cho em chứ?” Chiến Lăng cũng không biết từ chỗ nào lấy ra một quyển Tố Chất Diễn Viên, tay phải mò trong túi quần bò nửa ngày, rốt cục mò ra một cái ruột bút mực dài chừng ngón tay út.

Nhìn hồi lâu, Mẫu Đan thật sự là nhịn không được, buông tay Phong Hán ra, mặt tựa vào vai anh mỉm cười, máy quay tới rồi.

Phong Hán cũng vui vẻ, tiếp nhận ngòi bút nho nhỏ: “Cậu muốn ký cái gì?”

“Tên của anh.” Chiến Lăng hai tay dâng sách, cậu đều sắp bị nụ cười của idol làm hoa mắt rồi, làm sao có người có thể hoàn mỹ vô khuyết như thế chứ?

“Ok.” Phong Hán ký tên cho cậu, lại viết thêm một câu chúc phúc ở dưới, chúc Chiến Lăng giương cánh bay cao, tiền đồ như gấm.

Chiến Lăng kích động đến sắp quên mình đang quay chương trình rồi, không, nói chính xác, cậu cũng sớm đã quên, ôm quyển sách kia như ôm bảo bối, hai mắt lưng tròng. Phòng Nhân cam chịu ngồi xổm trên mặt đất, sao cô lại cảm giác chính mình đem tất cả trứng gà đặt trong một giỏ xách là một sai lầm quá quá lớn nhỉ?

“Tôi đến rồi đây.” Lưu Đồng vừa đi thay đồ về, đến rất đúng lúc, dưới ánh mắt nhiệt liệt của Phòng Nhân, lần nữa tự giới thiệu.

Giới thiệu đủ loại quy tắc xong, liền bắt đầu rút thăm chọn phòng, Mẫu Đan cùng Phong Hán là không quan trọng, tùy tiện cầm một tờ lật ra là D, chọn được phòng liền tự mình đi tìm nhà của mình.

“Em đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.” Trước đó hoàn toàn không có suy nghĩ này, thẳng đến vừa rồi gặp ba vị kia, Mẫu Đan mới phát hiện không đúng, chương trình này của Kim Hà chỉ sợ sẽ toang ngay từ tập đầu.

“Không có việc gì.” Phong Hán biết cô nói là cái gì, điểm này chắc hẳn Kim Hà đã sớm chuẩn bị, liền xem đối phương hành động khi nào, hành động sớm một chút, vậy tiết mục chỉ có thể một lần nữa chọn khách quý, làm lại từ đầu, hành động muộn một chút… Rất không có khả năng, dù sao phân chia tài sản lửa sém lông mày.

Nhà cũng không khó tìm, chỉ là khiến Mẫu Đan không nghĩ tới chính là sẽ gặp vị tổng đạo diễn yêu bát quái của Nam Nữ Scandal ở trước nhà —— Lộ Trần.

“Hello!” Lộ Trần đội một chiếc mũ cao bồi miền Tây, chắp tay sau lưng, đứng trước bậc thang của ngôi nhà gỗ nhỏ: “Đan Đan, tôi đã nói rồi, chúng ta khẳng định còn sẽ có cơ hội hợp tác lần hai.” Có thể làm đạo diễn chương trình này, hắn thật sự rất vui.

Mẫu Đan chớp chớp mắt: “Đạo diễn Lộ, lâu rồi không gặp, anh cũng không có gì thay đổi nha.”

“Nên thế chứ.” Lộ Trần tiến lên, đưa tay phải ra: “Phong thần, tôi thế nhưng là dẫn theo cả một đoàn đội ủng hộ phần cảm tình này giữa anh với Mẫu Đan đấy.” Đương nhiên bọn họ ăn dưa đặc biệt cũng ngon lắm.

“Cám ơn.” Phong Hán bắt tay cùng hắn.

Lộ Trần kích động nha: “Hai người nghỉ ngơi trước, chút nữa còn có nhiệm vụ, tôi đi trước đây.”

Nhìn người nghênh ngang rời đi, Mẫu Đan mới hỏi nhân viên công tác đi cùng: “Tổng đạo diễn vừa spoil kịch bản đúng không?” Hắn nói chút nữa có nhiệm vụ.

Nhân viên công tác lại bị hỏi cũng không biết trả lời thế nào, vừa rồi coi như là spoil sao?

Dẫn theo hành lý vào nhà gỗ, Phong Hán liền mở cửa sổ ra thông khí, hai tay chống bên bệ cửa sổ, nhìn về phía ngoài phòng, hoàn cảnh nơi này coi như không tệ.

Mẫu Đan đếm camera, cảm thán liên tục: “Căn phòng xíu xiu như vậy, có tận 16 cái camera.” Nghe cô nói như vậy, Phong Hán liền nhìn lướt qua cửa sổ, trên dưới hai cái camera.

Lúc này mới vừa sắp xếp đồ đạc xong, hai người đang chuẩn bị ra ngoài đi dạo một vòng, chuông cửa liền vang lên, một người đàn ông đeo kính râm bản to quẳng xuống một phong thư liền nhanh chân chạy mất, Phong Hán nhặt phong thư lên, mở ra: “Nhiệm vụ tới.”

“Nhiệm vụ gì?” Mẫu Đan tiến đến bên cạnh Phong Hán.

“Đầu tiên là tới đình trú mưa ăn cơm, cơm nước xong xuôi thì đi dạo nông trang, hái rau quả, chọn mua thịt cá, chuẩn bị cơm tối, đêm nay liên hoan, mỗi nhà chuẩn bị ba món ăn, còn phía dưới là quy tắc, đánh dấu rõ ràng nhất là không cho phép lấy tiền của riêng mình, chỉ có thể dùng tiền của tiết mục tổ.”

Cái này đơn giản, Mẫu Đan rút đi phong thư trong tay Phong Hán, sờ sờ: “Có tiền.” Lật ngược lại đổ ra, “300 tệ, đây là tiền ăn hôm nay hay là cho cả ba ngày?”

Phong Hán lật lại giấy thư: “Không nói.”

“Hẳn là ba ngày.” Mẫu Đan tính toán: “Chúng ta ở trong nông trang, một ngày tiêu 300 tiền ăn hình như có chút quá mức.”

Chỉ là hai người không biết, ở nơi này, cái gì cũng cần bỏ tiền ra mua hết. Đến đình trú mưa, bốn tổ khác đã đều đã ăn xong, thấy bọn họ, mọi người trên mặt thần sắc cũng có chút phức tạp.

Mẫu Đan nhíu mày, trong cơm chẳng lẽ có “độc”? Trong nháy mắt đề cao cảnh giác, nhìn Phong Hán, sau cầm bàn ăn, đi đến chỗ lấy đồ ăn, này làm sao lại giống như ở canteen thế nhỉ?

Đôi mắt hoa đào nhìn về phía vị đại tỷ đứng sau “trường lòng”, cô thử đưa tay về phía một đĩa đồ ăn nhìn đã biết là đắt, đại tỷ kia lập tức liền lộ ra nụ cười mang vẻ gian tà, vội thu tay về che microphone, quay đầu xích lại gần Phong Hán, miệng ghé vào lỗ tai anh nhỏ giọng nói: “Cơm cũng tốn tiền.”

“Đã nhìn ra.” Phong Hán cũng ghé vào bên tai cô: “Nếu không để lại 100, tiêu 200, anh cảm thấy tiết mục này quay không đến buổi sáng ngày mai được.”

Mặc dù Chương Nam cùng Tô Hạ ngoại trừ có một điểm mất tự nhiên, cũng không cái khác dị thường, nhưng Mạch Hàm Linh là một ca sĩ, che giấu cảm xúc cũng không phải là rất đúng chỗ, trong mắt ngo ngoe muốn động quá rõ ràng.

“Tốt, nghe anh.” Mẫu Đan quả quyết chọn đĩa đồ ăn trông đắt đỏ kia, sau đó Phong Hán lấy một đĩa cá hấp, Chiến Lăng vẫn luôn nhìn chăm chú bọn họ, thấy idol mình lấy cá rồi còn muốn đi bưng thịt bò, lập tức nổi giận: “Này đều cần t…”

Chương Nam cùng một tổ với cậu đem một viên thịt viên lập tức nhét vào trong miệng cậu: “Ăn nhiều đồ ăn bớt nói nhảm.” Cậu đây là đang phạm quy biết sao?

Chiến Lăng cụp mắt nhìn vào bàn ăn của mình, cậu cũng muốn nuôi idol, nhưng trước mắt thực lực không cho phép nha, cậu với Chương Nam một bữa này bỏ ra gần hai trăm.

Chọn xong đồ ăn, Phong Hán bưng bàn ăn đi đến chỗ đại tỷ đứng sau cùng, cũng không đợi anh lên tiếng, đại tỷ kia liền nói: “Nguyên liệu nấu ăn ở nơi này của chúng tôi đều là tươi mới nhất, đầu bếp cũng là đặc biệt mời, đồ ăn khẳng định ngon miệng, tất cả 202.”

Mẫu Đan nghe xong, mặt lộ vẻ khó xử: “Này cần tiền?” Thấy đại tỷ tỏ vẻ đương nhiên là thế, cô vẻ mặt đau khổ ngoan ngoãn trả tiền, “Em có thể hỏi một câu sao? 300 tệ là tiền ăn trong bao lâu, ngày mai chúng em còn có tiền lĩnh sao?”

Đại tỷ lắc đầu: “Nông thôn chúng tôi một ngày cũng liền tốn hai ba mươi đồng, 300 đồng đủ ăn lâu lắm.”

Bữa cơm này cũng chỉ có Phong Hán cùng Mẫu Đan ăn đến là vui sướng, mấy người khác không có ai không phải nhạt như nước ốc, tâm như trở tàn, Tân Tiêu cùng Hoa Mộc Dương ý thức được phải tiết kiệm, cơm nước xong xuôi cắn răng bỏ ra hai đồng mua hai hộp đóng gói, đóng gói đồ ăn thừa.

Trên đường, Tân Tiêu do dự rất lâu, cuối cùng quyết định bỏ lại Hoa Mộc Dương, chạy hướng về phía Mẫu Đan: “Hi!” Từ khi quay xong Tuyên Thành Kiếm Ảnh, hai người đã không còn liên lạc lại, trước đó trong căn nhà gỗ kiểu Nhật, nhiều người, cô cũng không tiện biểu hiện là rất thân với Mẫu Đan.

“Đã lâu không gặp.” Mẫu Đan quay đầu chào hỏi, ôm cô một cái: “Gần đây còn tốt chứ?”

Tân Tiêu gật đầu: “Cũng không tệ lắm.” Chỉnh lại tóc, “Vốn tưởng rằng đến khi Tuyên Thành Kiếm Ảnh bắt đầu tuyên truyền, chúng ta mới có thể gặp lại, không ngờ lại thấy chị ở đây.” Ánh mắt vượt qua Mẫu Đan, đưa tay chào hỏi Phong Hán, “Xin chào.”

“Xin chào.”

Tân Tiêu cười cười, hai mắt tả hữu đảo một vòng, chuẩn bị che microphone, miệng ghé vào bên tai Mẫu Đan nhỏ giọng nói: “Nơi này khắp nơi đều là camera, chị không nên khinh cử vọng động.”

“Hả?” Mẫu Đan nhìn về phía Tân Tiêu, cô nàng đây là sợ mình thu thập nhóm người Chương Nam sao, không khỏi bật cười, cũng ghé sát vào tai cô nàng: “Xem ra Phương tỷ vẫn là không quá yên tâm với em.”

Còn muốn làm bạn bè với nahu nữa không thế? Tân Tiêu liếc qua Mẫu Đan, người đại diện của cô đúng là sợ cô lại nghịch dại nên mới nghe ngóng tin tức nội bộ, nhưng bọn họ làm sao lại không tin cô đã thực sự đã nhận thức được lỗi lầm rồi nhỉ?

Quay mặt sang một bên, chỉ thấy một vị kính râm tiểu ca đưa một tờ giấy tới, phía trên thình lình viết, “Thêm một luật nữa, không cho phép che microphone, công nhiên nói thầm.”

Mẫu Đan cũng nhìn thấy chữ viết trên giấy, lắc đầu bất đắc dĩ: “Buổi tối gặp.”

“Buổi tối gặp.”

Buổi chiều hết thảy bình thường, các tổ chọn mua nguyên liệu nấu ăn, tại địa điểm cố định nấu cơm, bởi vì là ở dưới ống kính phía dưới, lại không có có không gian và thời gian đơn độc ở chung, tràng diện là một mảnh hòa thuận.

Mẫu Đan cùng Phong Hán làm ba món ăn, món chính là cà ri gà khoai tây, một con cá kho, một đĩa bông cải xanh xào, phong phú đến nỗi bốn tổ khác cũng hoài nghi đoàn làm phim tự mình cấp thêm tiền cho hai người này.

“Ăn ngon, ăn quá ngon!” Chiến Lăng lại bới thêm một chén cơm nữa, múc hai muỗng sốt cà ri gà khoai tây gà rưới vào cơm, đây là do idol cậu tự tay làm, nhắm mắt cảm nhận, chỉ thấy nhân sinh đạt đến đỉnh phong.

Người đại diện Phòng Nhân của Chiến Lăng lần nữa thở dài, lúc trước biết tiết mục này có Phong đại gia, cô liền nên nghĩ tới sẽ có một màn này, nhưng vì cái gì lại vẫn nghe Chiến Lăng dụ dỗ, đồng ý tham gia tiết mục này? Là ma quỷ ám ảnh hay là cô quá dễ bị lừa rồi?

“Anh đi ra ngoài hút điếu thuốc.” Phong Hán đột nhiên lên tiếng, Mẫu Đan còn chưa ăn xong giương mắt nhìn về phía anh: “Tốt, bên ngoài nhiều muỗi, đi sớm trở về.”

“Ừm, em cứ ăn từ từ.” Phong Hán nhẹ nhàng nhéo nhéo hai má của cô, liền rời ghế, bọn họ đã tiêu hết tiền, cho nên anh phải đi tạo cho người khác một cơ hội phát huy, nếu không buổi sáng ngày mai liền phải để Peony đói bụng.

Có lẽ là cơm nước xong xuôi hết rồi, Phong Hán chân trước vừa rời ghế, Chương Nam an vị không được, cameraman muốn đi theo, cô ta mặt lộ vẻ khó xử lắc đầu.

Thời khắc mấu chốt Mẫu Đan giúp cô ta một câu: “Con gái người ta có nhiều việc, ngay tại nông trang không có chuyện gì.” Vừa dứt lời, Chiến Lăng vừa đứng lên lại ngồi xuống, “Cái kia Nam tỷ, em liền không cùng chị đi ra.”

“Tốt.” Ánh mắt Chương Nam lướt qua Mẫu Đan vẫn đang cúi đầu ăn cơm trên, sau đó xoay người ra khỏi đình trú mưa. Cô mới đi, Mạch Hàm Linh liền bắt đầu hắt xì, làm vẻ buồn nôn, một tay ôm ngực một tay kéo Tô Hạ, “Trong miệng tớ… Cậu đỡ tớ ra ngoài đi.”

Này liên tiếp xuất hiện không đúng, mấy người khác còn đang ngồi ăn liền nhíu mày, Mẫu Đan cùng Chiến Lăng đang ăn vui vẻ không khỏi ngừng lại, nhìn về phía thức ăn trên bàn, không hẹn mà cùng nói: “Chẳng lẽ có người hạ độc?”

Tân Tiêu đứng dậy: “Em đi ra xem một chút.” Cô trừng mắt liếc Mẫu Đan, liền vội gấp rời khỏi đình trú mưa.

Tìm một chỗ rất tối, Phong Hán đốt một điếu thuốc kẹp ở giữa ngón tay, để nó tự cháy, ngửa đầu nhìn lên trời, nông trang này quy hoạch không tồi, tiết tấu sinh hoạt chậm rãi trong nông trang cũng rất thoải mái, về sau có thời gian có thể mang người trong nhà tới ở, cảm thụ thiên nhiên một chút.

Đốt xong một điếu thuốc, anh lại đốt một điếu, điếu thứ hai đốt xong, rốt cục có động tĩnh, từ trong hộp thuốc lá rút ra một điếu thuốc ngậm lên miệng, nhóm lửa hít một hơi, nhả khói ra.

“Phong tiên sinh.” Giọng Chương Nam rất uyển chuyển, rất rõ ràng: “Có thể quấy rầy anh năm phút sao?”

Phong Hán quay người nhìn cô ta, anh nghĩ người tới sẽ là Tô Hạ: “Có chuyện gì sao?”

“Phong tiên sinh cùng Dương Lê Đình tại sao lại chia tay?” Chương Nam đến gần, không đợi Phong Hán trả lời, cô liền khẳng định nói: “Là bởi vì Dương Lê Đình ngoại tình.” Hai mắt dừng trên người Phong Hán.

“Cô có ý gì?” Phong Hán hút thuốc, nheo mắt lại.

Chương Nam cười nhạt một tiếng: “Anh có biết không? Phỉ Vận Y yêu anh, vô cùng vô cùng yêu anh, vì anh cô ấy có thể làm bất cứ cứ gì.” Nói đến đây, cô trầm ngưng một hồi, mới lần nữa lên tiếng, “Điểm này, từng làm người đại diện của Phỉ Vận Y, Giang Họa rất rõ ràng.”

” n oán giữa các cô với Giang Họa, tôi ít nhiều cũng hiểu.” Phong Hán biết bọn họ định diễn trò xiếc gì: “Nhưng Peony không hề có liên quan gì đến việc này, Giang Họa là chị dâu cô ấy, cô ấy không thích các người cũng là nhân chi thường tình, có điều ngoại trừ không thích, như tôi được biết, cô ấy cũng không chủ động đi khiêu khích mấy người.”

“Anh vẫn chưa rõ sao?” Chương Nam nhíu mày, lấy ra một chiếc bút ghi âm: “Nghe một chút cái này đi.”

“Không có tôi, thân thể băng thanh ngọc khiết này của cô còn sạch sẽ sao?” Giọng Giang Họa từ ghi âm trong bút truyền ra, “Phỉ Vận Y, cô đời này…  thối nát…” Ngay sau đó chính là giọng Mẫu Đan: “Biết Phong Hán thích phụ nữ kiểu nào sao…”

Phát ghi âm xong, Chương Nam nói tiếp: “Từ khi bắt đầu Mẫu Đan đã nắm rất rõ tính cách, sở thích… của anh, cô ta xuất thân, trình độ như thế, làm sao lại tuỳ tiện nhảy vào thùng nhuộm ngành giải trí này như thế?”

“Giang Họa là người bạn thân duy nhất của cô ta, có thể gả cho người anh trai vô cùng xuất sắc kia của Mẫu Đan cũng là nhờ Mẫu Đan cực lực tác hợp, mà Mẫu Đan vào ngành giải trí mục đích đúng là anh, bởi vì anh chẳng những là điểm trí mạng của Phỉ Vận Y, mà còn vô cùng giàu có.” Nói, Chương Nam lại lấy ra một chiếc USB, “Nơi này có nhiều thứ, anh có thể lấy về nhìn xem.”

Phong Hán trầm mặc không nói gì, chỉ hít sâu một hơi.

“Anh đến Lệ thành, tấm ảnh ở nhà để xe là do một người tên Đại Cẩu tuôn ra, Đại Cẩu là bạn tốt của Giang Họa…”

“Không chỉ như thế.” Tô Hạ đột nhiên từ bên cạnh đi ra: “Chuyện Mạnh Kỳ phá sản cũng là Đại Cẩu tuôn ra, mà người bán tin tức cho hắn chính là Giang Họa, chụp được tôi với Hàn Tuấn Anh cũng là Đại Cẩu.”

Mạch Hàm Linh theo sau lưng Tô Hạ, thở dài một hơi, “Phong ảnh đế, anh bị người mưu hại, đối với Mẫu Đan, anh cũng chỉ là một con cờ.”

Ba người cùng đi, xem ra bọn họ cũng sợ lại xuất hiện một cái “Khương Minh Tịnh”, Phong Hán bóp tắt điếu thuốc: “Nói như vậy chuyện “Môi giới mại dâm” năm đó, các người đều có phần?” Không đợi đáp lại liền quay đầu đi, không tiếp tục về đình trú mưa, mà trực tiếp trở về căn nhà gỗ của anh và Mẫu Đan.

Không bao lâu, phòng điều khiển chính liền phát hiện có một chỗ không đúng, Lộ Trần vội hỏi: “Chuyện gì xảy ra, phòng của Phong Hán với Mẫu Đan sao lại tắt hết vậy, camera đâu, làm sao không phản ứng?”

“Hình như bị tắt mất.”

“Ý anh là sao?” Mẫu Đan nằm ở trên cửa, xuyên thấu qua mắt mèo nhìn về phía ngoài cửa, Phong Hán từ sau lưng ôm chặt cô: “Em không muốn biết bọn họ nói với anh cái gì sao?”

Anh không đề cập tới, cô cũng quên, quay đầu lại: “Nói cái gì?” Quan sát thần sắc trên mặt anh, làm sao cảm giác có chút không đúng, “Anh sẽ không tin đi?”

“Không tin, nhưng tâm tình xác thực nhận bị ảnh hưởng.” Phong Hán giữ trán cô, hôn lên tóc mai: “Baby, em có thể nói “Em yêu anh” một lần không?”

Mẫu Đan nghiêng đầu hôn môi anh, thật lâu mới buông ra: “Em muốn sinh tiểu tiểu Phong cho anh.”

Đầy đủ, Phong Hán nhắm mắt hít sâu mùi hương của cô: “Kỳ thật anh biết, em xem Phỉ Vận Y không đáng một đồng, em sẽ không lấy người em quan tâm đi đối phó cô ta.” Bởi vì bảo bối của anh rất khôn khéo, không buôn bán lỗ vốn như thế. “Nhưng bọn họ lấy ra chứng cứ nói em lừa gạt anh…”

Nghe xong từ đầu đến cuối, Mẫu Đan đều kinh ngạc: “Hồng gia hẳn đã tìm nhà tâm lí học phân tích tâm lý của anh, nếu không sẽ không ra tay từ hai chữ lừa gạt này.” Quyết miệng lần nữa đi hôn anh, “Muốn nghe xem em nói thế nào sao?”

Phong Hán vui vẻ: “Em nói đi, anh nghe.”

“Em từng học tâm lý học, anh biết, cho nên lí giải tính cách của anh là rất bình thường.” Ngón tay Mẫu Đan chọc chọc gò má anh: “Tin Mạnh Kỳ phá sản đúng là em bán cho Họa Họa, khi đó em mới từ New York trở về, toàn thân cao thấp tổng cộng không có đến một vạn tệ.”

“Bán cho Giang Họa?” Phong Hán cười khẽ một tiếng: “Thật sự là nhóc đáng thương.”

“Thiệt sự, khi đó đáng thương thật.” Mẫu Đan ngồi tỉ mỉ kể hết bao chuyện chua xót, nước mắt thuận lợi lăn ra khỏi hốc mắt, sụt sịt nức nở nói: “Nhớ năm đó em cũng là phú bà ngàn vạn có xe có nhà, kết quả đùng một cái trở lại trước Giải phóng, em có thể không lên nóc nhà sao?”

Phong Hán dùng lực hôn Mẫu Đan hai lần, liền buông cô ra: “Nước mắt đủ rồi đấy, anh thu dọn đồ đạc cho cho, chút nữa em gào hai câu, liền kéo vali quyết tuyệt quay người rời đi, xe bảo mẫu đỗ ở bên ngoài nông trang.”

“Okay.” Mẫu Đan lần nữa từ mắt mèo nhìn ra phía ngoài: “Oa…”

Lộ Trần từ phòng điều khiển chính chạy vội tới nhà D, còn chưa đến gần, liền nghe bịch một tiếng, cửa đập mạnh vào tường, Mẫu Đan hai mắt đỏ ngầu lôi kéo vali, một tay đẩy Phong Hán ra, chạy khỏi nhà gỗ nhỏ.

“Sao… Chuyện gì xảy ra?” Lộ Trần có một loại dự cảm không tốt.

Mẫu Đan cũng không quay đầu lại: “Lát nữa người đại diện của tôi sẽ cùng tổ tiết mục thương lượng chuyện phí bồi thường vi phạm hợp đồng, xin lỗi.”

“Cái này… Này!” Lộ Trần vội muốn chết nhìn về phía Phong Hán còn đưa lưng về phía cửa, hắn cũng không biết nên bắt đầu khuyên từ chỗ nào?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN