Nghi Gia Nghi Thất - Chương 13: Cho, cho cái mẹ nó
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
95


Nghi Gia Nghi Thất


Chương 13: Cho, cho cái mẹ nó


Ngón tay của chàng trai gần trong gang tấc, hẳn là vừa rửa tay xong, trên đầu ngón tay còn có mùi hương nhàn nhạt của nước rửa tay phiêu tán trong không khí.
Đôi đồng tử của Lục Dĩ Ngưng không an phận mà đảo qua đảo lại, sau đó rũ mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay kia, nhỏ tiếng khẽ chào hỏi: “Chào học trưởng….”
Đường Mộ Bạch liếc nhìn cô, “Đến học thay ai vậy?”
Lục Dĩ Ngưng căng da đầu đáp lại: “Em học thay chính mình nha.”
“Chính em?”
Lần này Đường Mộ Bạch thực sự cười ra tiếng, “Không chỉ đổi chuyên ngành mà ngay cả tên cũng đổi luôn rồi sao?”
“………”
Đường Mộ Bạch vốn không muốn làm cô khó xử, có điều nếu cô đã nói như vậy anh không thuận theo thì không tốt lắm, chàng trai gật đầu, cũng không vạch trần cô: “Vậy báo cáo thí nghiệm em cũng tự mình viết.”
Anh đưa tay ra kéo lại khẩu trang cho cô, “Tuần sau nộp cho anh, bạn học Lục Dĩ Ngưng.”
Lục Dĩ Ngưng: “……”
Ngữ khí của Đường Mộ Bạch không giống như đang nói đùa, không những thế còn cực kỳ nghiêm túc.
Nghiêm túc đến mức nào đây?
Đại khái là nếu tuần sau cô không đem báo cáo thí nghiệm nộp cho anh, có thể anh sẽ thật sự ghi cô một lần nợ bài tập. Nếu chỉ là môn học như bình thường thì không sao, vấn đề là cô đang đi học thay cho Khương Nại, nếu vì bại lộ thân phận mà hại Khương Nại mất đi điểm chuyên cần thì cô cũng chẳng còn mặt mũi nào mà đối mặt với Giang Đông phụ lão nữa.
Sau một phen phân tích, Lục Dĩ Ngưng lâm vào một trận khủng hoảng trước nay chưa từng có.
Từ khi bắt đầu vào học, cô liền vẫn luôn trong trạng thái thất thần.
Lại thêm cô vốn dĩ đã không phải sinh viên Viện Y học, hoàn toàn không hiểu gì về những thí nghiệm này, không biết cái nào là kéo phẫu thuật, kẹp cầm máu cũng không biết phải dùng vào chỗ nào, đến cả chú chuột bạch nhỏ chuyên để làm thí nghiệm lúc mới đem ra cũng liền dọa cô suýt nữa thì hôn mê tại chỗ.
Cố tình nhóm của Khương Nại có hai nam hai nữ, nhiệm vũ giữ chuột bạch để tiêm thuốc mê lại rơi trên người hai cô gái.
Cô gái còn lại lớn lên thập phần nhỏ xinh, đến cả giọng nói cũng đều rất nhẹ nhàng, nhìn đến Lục Dĩ Ngưng cao hơn mình khoảng một cái đầu cả người liền nhẹ nhõm hơn hẳn, đưa tay đẩy nhẹ cô: “Khương Nại, cậu đi giữ đi.”
Lục Dĩ Ngưng dùng lực nuốt một ngụm nước bọt da gà da ngỗng đều nổi hết lên, nhưng ánh mắt bao hàm mong đợi và hối thúc của ba người kia đã đổ dồn lại đây, tuy cô sợ hãi nhưng vẫn cố sức đưa tay qua.
Cô không biết nhiều về cách làm thí nghiệm của sinh viên y, cũng chưa từng học qua bất kỳ trường lớp nào vì vậy không có hiểu biết một chút nào về những thứ này, vừa đưa tay liền ấn thẳng vào đuôi chú chuột bạch.
Trên đuôi nó không hề có lông hoàn toàn trần trụi và trơn tuột, Lục Dĩ Ngưng rụt bả vai lại, nhắm mắt cực nhanh rút tay về.
Đường Mộ Bạch đang đứng dựa vào tường đảo ánh mắt qua, cách đó vài mét, ngón tay cô gái run lên bần bật, mắt cũng nheo lại, rõ ràng là cực kỳ sợ nhưng vẫn cố gắng thử ấn vài lần cạnh cái đuôi của chuột bạch nhỏ.
Lúng túng đến có chút đáng yêu.
Trên thực tế bình thường không cần sinh viên năm ba bọn họ đến hướng dẫn lớp thực nghiệm, có điều hôm nay là ngoài ý muốn, trong ba giảng viên lớp thực nghiệm có đến hai người đã xin nghỉ ốm, vậy nên chỉ có thể chọn vài người thành tích tốt lại không bị trùng tiết đến để giám sát.
Hướng dẫn chỉ là thứ yếu, chủ yếu là không để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Rốt cuộc loại động vật như chuột bạch có hàm răng rất sắc bén, chạy trên bàn thí nghiệm còn nhanh hơn bất kỳ ai, trước đó còn từng cắn bị thương đến vài bạn học.
Đường Mộ Bạch đứng thẳng người lên, một bạn học nam cùng nhóm với cô sau khi trơ mắt nhìn Lục Dĩ Ngưng không có kỹ thuật mà hai lần chộp lấy đuôi một lần chộp vào trên người của chuột bạch không thể nhìn nổi nữa mà nhắc nhở: “Khương Nại, cậu phải ấn vào đầu của nó!”
Hóa ra là đi học thay Khương Nại.
Ngữ khí của bạn học nam kia không tệ, rốt cuộc là bạn học nữ, lại còn là một cô gái rất xinh đẹp, ánh mắt bạn học nam kia khi nhìn cô đều là muốn nói rồi lại thôi, sau khi ngập ngừng vài giây, cậu ta “ai” lên một tiếng: “Khương Nại, tại sao trông cậu hình như khác với mấy hôm trước rồi?”
Một chàng trai khác vỗ vào đầu cậu ta một cái, ngữ khí thập phần khinh bỉ mà giải thích: “Cái này mà cậu cũng không biết sao, con gái trang điểm lên có thể mỗi ngày đổi một khuôn mặt đó!”
Cậu ta quay đầu nhìn đến Lục Dĩ Ngưng: “Đúng không bạn Khương Nại?”
Giây tiếp theo, cậu ta lại có chút khó hiểu mà gãi gãi đầu, “Có điều khuôn mặt hôm nay xác thật giống như hoàn toàn thay đổi vậy….”
Lục Dĩ Ngưng không để ý đến lời nói của bọn họ, cô chỉ sợ mình vừa mở miệng bọn họ liền sẽ cảm thấy Khương Nại còn chạy đi đổi cả giọng nói, cô chỉ gật nhẹ đầu rồi lại đưa tay ra ấn đầu chuột bạch.
Lần này tuy rằng đã ấn được lên đầu nó nhưng lại dùng lực không đúng chỗ, chuột bạch không bị ép chết ngược lại giãy giụa một lúc dọa Lục Dĩ Ngưng sợ đến hồn phi phách tán, tay vô thức buông lỏng, còn chưa thu tay về đầu ngón tay liền bị một bàn tay khác đè lại.
Bàn tay của người kia rất trắng, những ngón tay thon dài cân đối, cách bàn tay cô đem con chuột bạch kia ấn trên bàn thí nghiệm.
Lục Dĩ Ngưng mím môi, tầm mắt từ bàn tay người kia dời lên, nhìn đến cổ tay áo thực nghiệm màu trắng của anh, lại hướng lên, chàng trai rũ mắt, ánh mắt anh hoàn toàn rơi trên người con chuột bạch kia, nhìn cũng không nhìn cô lấy một cái.
Chỉ có nhiệt độ truyền đến từ đầu ngón tay là đang nhắc nhở cô đây không phải ảo ảnh, nhiệt độ trên tai của Lục Dĩ Ngưng tăng lên nhanh chóng, toàn thân cô đều trở nên có chút lâng lâng, cho đến khi giọng nói đầy lo lắng của bạn học nam bên cạnh vang lên mới đem cô kéo về hiện thực—-
“aiya, sao lại đâm không vào nhỉ….”
Đường Mộ Bạch thực sự cũng không ngờ rằng mình sẽ ra tay, vừa rồi khoảnh khắc nhìn thấy Lục Dĩ Ngưng thả lỏng tay anh gần như là hành động trong vô thức, chỉ đến khi xúc cảm chân thực từ dưới ngón tay truyền đến anh mới kịp phản ứng lại.
Bàn tay của con gái không giống như con trai, mặc dù cô gầy nhưng bàn tay lại không hề trơ xương, sờ vào cảm giác rất mềm mại thoải mái.
Đường Mộ Bạch nhíu mày, mặc dù anh quen nhiều bạn gái có điều hầu hết đều là kết duyên vì bài tập về nhà, thêm vào đó gia giáo anh nhận được vốn rất nghiêm khắc, lúc trung học tuổi vẫn còn nhỏ, còn chưa từng nắm qua tay bạn gái cũ, vậy nên khi đụng vào tay Lục Dĩ Ngưng anh liền sững sờ một chút, nhưng thu tay lại thì lại không ổn cho lắm, khóe miệng anh giật giật, nhìn sang bạn học nam kia thử hai lần vẫn không đâm vào được, lúc này mới quay đầu nhìn đến Lục Dĩ Ngưng: “Tay đưa lên một chút.”
Lục Dĩ Ngưng nghe lời xê dịch về phía trước.
“Đè lại.”
Lục Dĩ Ngưng gật gật đầu, vừa gật xong, bàn tay phía trên liền thả ra, Đường Mộ Bạch lấy kim tiêm từ trong tay chàng trai kia, niết cái đuôi của chuột bạch, sau khi tìm thấy tĩnh mạch liền nhanh chóng chính xác vô cùng đâm đầu kim vào.
Chỉ vài giây sau anh đã rút kim ra sau đó tựa tiếu phi tiếu mà liếc nhìn Lục Dĩ Ngưng: “Sợ chuột bạch đến như vậy, sau này sao làm được thí nghiệm, bạn học Khương Nại?”
Mấy từ cuối của anh nói ra dù rất nhẹ nhưng lại có tác dụng nhắc nhở rất rõ ràng.
Khóe môi Lục Dĩ Ngưng vừa cong lên vì sự tiếp xúc da thịt giữa hai người lấy tốc độ cực nhanh đông cứng lại.
Tâm tình Đường Mộ Bạch không tồi, cong môi cười một tiếng sau đó buông ống tiêm thon dài kia xuống, quay người đi đến một nhóm khác.
Bên tai, giọng nói buồn bực lại không cam lòng của cô gái cùng nhóm vang lên một giây sau đó: “May mắn đến như vậy, còn được chạm vào tay Đường Mộ Bạch học trưởng, biết trước vậy tôi đã giữ rồi, được vậy tôi chắc chắn không rửa tay một ngày….”
“…….”

Lục Dĩ Ngưng đúng thật là nghĩ sẽ một ngày không rửa tay, nhưng lại nghĩ đến đã chạm vào chuột bạch, có thể đã chạm vào vi khuẩn mất vệ sinh, sau khi kết thúc thí nghiệm cô liền thật cẩn thận tỉ mỉ dùng nước rửa tay rửa thật sạch sẽ ngón tay.
Sau khi rửa xong cô còn an ủi bản thân, sau này vẫn sẽ còn cơ hội được chạm vào tay Đường Mộ Bạch.
Nghĩ như vậy liền thấy tốt hơn nhiều, Lục Dĩ Ngưng tạm thời bỏ chuyện viết báo cáo thí nghiệm ném ra sau đầu, sau khi về đến ký túc xá liền gấp không chờ nổi mà khoe với Khương Nại.
Lục Dĩ Ngưng: 【Nại Nại, hôm nay tớ chạm được vào tay Tiểu Bạch rồi. 】
Khương Nại: 【Trong mơ à? 】
Lục Dĩ Ngưng đem quá trình kể lại với Khương Nại.
Khương Nại: 【Được đó, chúc mừng Ngưng Ngưng của chúng ta tiến lên được bước đầu tiên! 】
Lục Dĩ Ngưng nhìn chằm chằm tay phải của mình hai phút, khóe miệng vô thức cong lên, 【Cũng không biết lần tiếp theo phải đến tận bao giờ. 】
Khương Nại: 【Đã hỏi Weixin chưa? 】
Lục Dĩ Ngưng: 【Vẫn chưa. 】
Lục Dĩ Ngưng nhàn rỗi không có việc gì làm lại đem vòng bạn bè của Tạ Khôn lật lại một lần, sau khi xác định anh không đăng gì mới, cô lại đăng nhập vào game.
Đường Mộ Bạch không online.
Không online càng tốt, càng tiện cho cô nói chuyện.
Lục Dĩ Ngưng mở khung chat ra, đắn đo vài giây mới gửi một tin nhắn: 【Học trưởng, có thể cho em Weixin không? 】
Vốn dĩ muốn bịa thêm vài lí do nhưng sau đó quay đầu lại nghĩ, Đường Mộ Bạch có loại lí do gì chưa từng gặp qua, khẳng định liếc mắt liền có thể nhìn ra được, vậy nên liền dứt khoát trực tiếp gửi qua.
Sau khi gửi xong cô liền lập tức offline.
Đường Mộ Bạch hai ngày sau mới nhìn thấy tin nhắn này, lúc nhìn thấy nó phản ứng đầu tiên của anh là hỏi ý Lục Cảnh Hành, tin nhắn đều đã soạn xong rồi, kết quả một giây trước khi gửi đi anh lại hối hận.
Sao anh làm chuyện gì cũng phải hỏi Lục Cảnh Hành?
Làm đến mức giống như “có chuyện bẩm tấu, không có chuyện bãi triều” vậy, Lục Cảnh Hành là hoàng thượng, dựa vào cái gì anh lại phải làm thái giám?
Cho, cho cái mẹ nó.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN