Nghi Gia Nghi Thất
Chương 17: Cậu vô tình như vậy sao?
Lục Cảnh Hành nhìn bạn tốt nhà mình xem điện thoại rồi đột nhiên cười ra tiếng, bất chợt có một loại dự cảm không lành.
Hơn nữa dự cảm của anh trước giờ luôn rất kỳ lạ, tốt thì không bao giờ đúng nhưng xấu thì lại rất chuẩn.
Cụ thể là chuẩn đến mức độ nào đây?
Ví dụ như trước đó có một lần thi cuối kỳ, anh cảm giác Tạ Khôn sẽ trượt môn Sử cận đại, sau đó có thành tích, người này quả nhiên thành công lấy con số may mắn 59 mà phải học lại.
Các loại tình huống tương tự còn có không ít, sau nhiều lần như vậy, Tạ Khôn thậm chí còn đem tặng cho anh hai món lễ vật lớn: một lá cờ và một cái kính râm.
Lục Cảnh Hành cảm thấy anh ta có bệnh, anh cẩn thận đem kính đen trái phải trước sau nghiên cứu hết một vòng mà vẫn không thể hiểu được ý tứ của anh ta: “Cậu làm vậy là có ý gì?”
Tạ Khôn thập phần nghiêm túc đưa tay chỉ chỉ ra cửa: “A Hành, con phố lớn ngoài kia người qua lại rất nhiều, cậu chỉ cần dọn một cái ghế đẩu qua đó rồi đeo kính râm lên ngồi đó là được.”
Lục Cảnh Hành: “Để làm gì?”
“Đoán mệnh đó!” Tạ Khôn vỗ vào vai anh: “A Hành, cậu làm tốt công việc này, tương lai nói không chừng còn kiếm được nhiều tiền hơn cả làm luật sư đó!”
Lục Cảnh Hành làm sao có thể phụ ý tốt của anh ta, ngay lập tức bói cho anh ta một quẻ.
Nửa tháng sau đó, thành tích thi cuối kỳ của sinh viên năm hai được trả về, môn Tiếng Anh của bạn học Tạ Khôn nghe nói đọc đều trượt hết một lượt.
Hai năm qua, Đường Mộ Bạch với tư cách là người ngoài cuộc, anh đã hiểu biết rất rõ về cái loại dự cảm thần kỳ này của Lục Cảnh Hành, có điều anh cũng không đi theo tiếng lòng, ý cười bên môi không hề giảm: “Đến quyền được cười tôi cũng không còn nữa phải không?”
“Phải.”
“Cậu vô tình đến như vậy sao?”
“Bớt nói lời vô nghĩa đi,” Lục Cảnh Hành liếc nhìn màn hình điện thoại của anh, vì khoảng cách không gần lại thêm phản quang nên nội dung trên đó anh không thể nhìn rõ, có điều hai ảnh đại diện sáng chói kia anh cảm thấy thập phần quen mắt, “Cậu thêm Weixin của em gái tôi từ bao giờ?”
Đường Mộ Bạch ấn nút nguồn tắt màn hình điện thoại, mí mắt anh nhấc lên một chút: “Quên rồi.”
Lục Cảnh Hành: “Hai người đang nói cái gì?”
Đường Mộ Bạch: “Cậu quản?”
Lục Cảnh Hành thật sự muốn quản, có điều lời còn chưa nói ra khỏi miệng đã bị Tạ Khôn giành trước, anh ta thập thần khoa trương mà “Ey” lên một tiếng: “A Hành, cậu cũng thích Tiểu Bạch đúng không?”
Cậu ta uống vài lon bia nên giờ đầu óc không còn tỉnh táo nữa rồi, biểu cảm ngạc nhiên như thể Napoleon phát hiện ra đại lục mới vậy, Lục Cảnh Hành lười để ý đến anh ta, đổi sang một vấn đề khác: “Em ấy tỏ tình với cậu chưa?”
Anh hiểu rất rõ em gái mình, Lục Dĩ Ngưng không phải loại nhiệt tình ba phút, sở dĩ Lục Cảnh Hành để cô tùy ý đi đơn giản là vì muốn để cô tự đâm vào tường nam, bằng không cô sẽ không chết tâm.
Có điều hiện tại xem ra, bức tường nam này có vẻ sắp bị cô đâm đổ rồi.
Trái tim Lục Cảnh Hành vừa đặt xuống được không quá nửa ngày giờ lại treo lên lần nữa, không đợi Đường Mộ Bạch trả lời anh lại nói: “Kể cả em gái tôi có tỏ tình với cậu, cậu cũng không được đồng ý nó.”
Đại não của Tạ Khôn ngồi bên cạnh trì độn nửa ngày bây giờ mới bắt đầu vận động, anh ta vỗ vỗ bả vai Lục Cảnh Hành, “A Hành cậu yên tâm đi, vừa nhìn liền biết Tiểu Bạch không phải loại người sẽ ăn cỏ gần hang nha…”
Dường như sợ rằng lời nói của mình không có lực thuyết phục, dừng lại vài giây, anh ta lại nói: “Cậu nghĩ mà xem, Văn Tĩnh đã thích cậu ấy bao nhiêu năm như vậy rồi, cậu ấy không đáp ứng cũng chưa từng đối tốt với cô ta, em gái cậu mới quen biết cậu ta được bao lâu chứ, nếu hai người bọn họ mà ở bên nhau, tôi liền chặt đầu xuống làm bóng cho cậu đá!”
Lục Cảnh Hành làm sao có thể tin vào mấy lời vớ vẩn của anh ta, ánh mắt anh chưa từng di chuyển, không chớp mắt nhìn chằm chằm Đường Mộ Bạch.
Đương sự mở một lon Coca, trong âm thanh “si si” của bọt khí phát ra, đuôi mắt anh giương lên, trong ngữ khí tùy ý pha lẫn nửa phần coi nhẹ: “Ừm, đầu của Quảng Khôn cho cậu làm bóng đá.”
Muốn đá thế nào thì đá, dù sao cũng không phải của anh.
–
Sau khi hệ thống sưởi trong ký túc xá được bật, Lục Dĩ Ngưng vẫn chưa kịp thích ứng, mấy hôm đầu mỗi sáng đều bị nóng đến tỉnh.
Có điều cũng chỉ là trong mấy ngày đó mà thôi, cái đuôi của mùa thu nhanh chóng quét một cái rồi qua đi ở thành phố phương Bắc như Bắc Thành, mùa đông vừa tới sự dụ hoặc của máy sưởi liền đã lên rồi.
Sự chênh lệch nhiệt độ giữa trong nhà và ngoài trời quá lớn, mấy cô gái nhỏ trong ký túc xá đến chăn cũng chẳng muốn rời xa chứ đừng nói là vượt qua nửa khuôn viên trường đến tòa nhà giảng dạy đi học.
Lục Dĩ Ngưng là người siêng năng nhất trong số đó, mỗi ngày rời giường từ rất sớm, môn chuyên ngành không bỏ một tiết nào, còn trốn không ít các môn tự chọn để theo Đường Mộ Bạch đến học các thể loại lớp Y học nhàm chán vô vị.
Chớp mắt đã đến cuối tháng 12.
Hơn 2 giờ chiều thứ năm, Lục Dĩ Ngưng trốn lớp học thưởng thức âm nhạc của bộ môn tự chọn lần thứ n, khi cô đang ngồi mơ màng sắp ngủ ở bậc thang trong phòng học đối diện với vị giảng viên đang cầm một đoạn xương cốt thao thao bất tuyệt trên bục giảng, điện thoại trong túi áo đột nhiên rung lên một cái.
Lục Dĩ Ngưng vẫn còn hơi chút buồn ngủ, dụi dụi mắt lấy điện thoại ra.
Có một tin nhắn Weixin, là một bạn học nữ phòng ký túc bên cạnh gửi đến: 【Dĩ Ngưng, thưởng thức âm nhạc hôm nay cậu không đi học sao?】
Cơn buồn ngủ của Lục Dĩ Ngưng nháy mắt tiêu tán một nửa, các dây thần kinh liên quan cũng theo đó căng chặt lên: 【Giảng viên điểm danh sao? 】
Bạn học nữ: 【Cái đó thì không có. 】
Lục Dĩ Ngưng vừa muốn thở ra một hơi, bên kia liền gửi đến một đoạn chữ thật dài: 【Giảng viên giao bài tập làm tại lớp, các bạn học chưa nộp thì trước buổi học tuần sau phải đến phòng làm việc nộp cho cô. 】
………
Lục Dĩ Ngưng lần đầu tiên thấy nơm nớp lo sợ khi đến lớp y học không hề liên quan đến bản thân mình.
Lục Dĩ Ngưng cầm giấy và bút, sau khi hỏi bạn học nữ học kia đề bài, cô dùng nửa tiếng đồng hồ để làm xong bài tập.
Chuông tan học vừa vang lên, bạn học nữ rất ăn ý mà gửi cho cô địa điểm phòng làm việc của giảng viên lớp thưởng thức âm nhạc, ở ngay góc rẽ tầng 5 tòa nhà số 3.
Lục Dĩ Ngưng không kịp chào hỏi Đường Mộ Bạch đã chạy nhanh ra từ cửa sau, một hơi trèo thẳng lên tầng 5.
Lớp y học này là môn học chính, kéo dài lâu hơn lớp thưởng thức âm nhạc một tiếng đồng hồ, vậy nên vào lúc này, giảng viên kia có tám chín phần mười là đang ở phòng làm việc.
Lục Dĩ Ngưng chẳng đến lớp học đó được mấy lần, chỉ biết rằng đó là một nữ giảng viên tuổi đã quá nửa trăm nhưng vẫn còn có thừa phong độ, đến tên người ta là gì cũng đều là bạn học phòng ký túc xá sát vách nói cô mới biết.
Đến cửa phòng làm việc, Lục Dĩ Ngưng cũng không lập tức gõ cửa đi vào, sau khi âm thầm xác nhận lại tên của giảng viên trong lòng một lần nữa, vừa giơ tay lên định gõ cửa, cửa đã bị người khác mở ra từ bên trong.
Lục Dĩ Ngưng vô thức lùi về sau nửa bước, ngữ khí của cô rất tôn kính: “Em chào cô, cho em hỏi cô Phó Uẩn có ở đây không ạ?”
Cô Phó Uẩn bị cô gọi tên nhắc tới gật gật đầu, ánh mắt có chút quỷ dị: “Ở đó.”
Lục Dĩ Ngưng cứ như vậy được đưa vào phòng làm việc.
Cửa vừa đóng lại, cô mới phát hiện không gian bên trong không nhỏ nhưng lại chỉ đặt một bàn làm việc, Lục Dĩ Ngưng nhìn quanh bốn phía, sau đó lại nhìn giảng viên vừa nãy đưa cô đi vào, cân nhắc từ ngữ một chút rồi mới mở miệng nói: “Cô Phó không có ở đây ạ?”
Phó Uẩn nhấp một ngụm nước trà, đi một vòng quanh Lục Dĩ Ngưng, dừng lại, lại đi thêm một vòng rồi lại dừng lại, sau vài vòng như vậy, bà đứng yên trước mặt Lục Dĩ Ngưng: “Có nha.”
Lục Dĩ Ngưng: “….. Ở đâu ạ?”
Phó Uẩn thực nghiêm túc: “Trước mặt em.”
Lục Dĩ Ngưng: “………”
Phó Uẩn đánh giá cô vài lần, “Bạn học, học kỳ này cũng sắp kết thúc rồi, em còn không biết giảng viên trông như thế nào à?”
Lục Dĩ Ngưng cúi thấp đầu, không dám nói chuyện.
Cô trầm mặc như vậy, trong phòng làm việc nháy mắt liền chỉ còn lại tiếng hô hấp của hai người, cũng không biết đã qua bao lâu, ngay lúc da đầu của Lục Dĩ Ngưng bắt đầu tê liệt, cửa liền bị người khác gõ nhẹ.
Không có quy luật gì hết, cũng không phân rõ dài ngắn, hẳn chính là tùy tiện gõ.
Phó Uẩn quay đầu nhìn về phía cửa: “Mời vào.”
Cánh cửa rất nhanh bị người đẩy ra.
Lục Dĩ Ngưng vẫn cúi đầu, quy quy củ củ an an phận phận, cô trốn học đúng là cô sai, có điều cũng may thái độ rất tốt, lại thêm cô gái nhỏ lớn lên xinh đẹp, Phó Uẩn ngược lại cũng không quá tức giận, bà lại nhấp một ngụm nước trà: “Nói xem tại sao lại trốn học?”
“……”
Câu hỏi của giảng viên, thực sự không thể không trả lời, Lục Dĩ Ngưng chỉ có thể mơ hồ nói vài từ: “…. Có chuyện rất quan trọng ạ.”
“Mỗi lần đều có chuyện rất quan trọng?”
Lục Dĩ Ngưng bất chấp gật gật đầu.
Ghế sofa bên cạnh có người ngồi xuống, sự chú ý của Phó Uẩn lúc này mới bị phân tán một chút, liếc một cái nhìn người ngồi trên sofa: “Con lại đến đây làm gì?”
“Đến đây xem xem.”
Còn về xem ai, anh không nói rõ ràng.
Thực ra khi nãy vừa tan học, Đường Mộ Bạch đã để ý thấy Lục Dĩ Ngưng chạy ra khỏi cửa sau rồi.
Nha đầu này thích anh tuy rằng không thể nói là quá trắng trợn táo bạo nhưng cũng không phải là cất giấu che đậy, trước đây mỗi lần tan học, nhiều nhiều ít ít đều phải ở trước mặt anh cọ một chút cảm giác tồn tại, hôm nay lại là ngoại lệ, một lời không nói không rằng, chạy đi lại còn nhanh hơn cả thỏ con.
Bình thường hận không thể leo thang lên một tầng đi mất hẳn năm phút, lần này leo hẳn năm tầng lầu lại dùng không đến một phút, Đường Mộ Bạch một đường đi theo lại đây, đợi ở bên ngoài mấy phút vẫn không thấy bên trong có động tĩnh gì, lúc này mới gõ cửa.
Giọng nói của chàng trai thanh lãnh trong trẻo, Lục Dĩ Ngưng cực kỳ quen thuộc.
Cô vô thức ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi trên người người nọ, nhất thời một lúc vẫn chưa thu lại.
Phó Uẩn: “Nhìn cậu ta làm gì, là cậu ta khiến em không thể đến lớp sao?”
“……”
Phó Uẩn lúc này mới phát giác ra có chỗ nào đó không đúng, bà liếc nhìn Đường Mộ Bạch, sau đó lại liếc nhìn Lục Dĩ Ngưng, thăm dò nói: “Thật sự là nó?”
Lục Dĩ Ngưng im lặng.
Phó Uẩn vốn tính không so đo chuyện này với cô nữa, nhưng vừa nghe thấy cô vì một loại chuyện tầm thường như vậy mà trốn học, cau mày: “Tên.”
“……. Lục Dĩ Ngưng.”
“Viết bản kiểm điểm ba nghìn chữ, tuần sau đi học nộp cho cô.”
Lục Dĩ Ngưng không dám nói hai lời, vừa ngoan ngoãn trả lời “Được ạ”, người bên cạnh kia liền “Xuy” một chút cười nhẹ ra tiếng.
Phó Uẩn cuối cùng cũng mở to mắt liếc nhìn con trai mình ngồi cũng không ngồi nghiêm chỉnh uổng công có một bộ túi da đẹp đẽ một cái.
Không nhìn còn tốt, càng nhìn càng tức giận.
Vẫn là lúc còn nhỏ tương đối tốt, lớn lên rồi liền giống như một con bướm hoa vậy, bay đông bay tây cả ngày chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt, Phó Uẩn giận sôi máu, trừng mắt nhìn anh một cái: “Còn có con, cũng viết theo đi.”
“Con kiểm điểm cái gì?” Đường Mộ Bạch cơ hồ không cảm thấy bản thân mình có chỗ nào không đúng, ngữ khí thập phần vô tội, vô tội đến có chút muốn ăn đập: “Kiểm điểm bản thân tại sao lớn lên soái lại có tiền sao?”
Phó Uẩn: “…….”
Bà thật sự muốn cầm một chén trà ném thẳng qua.
Bỏ đi, con mình sinh ra mà.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!