Nghi Gia Nghi Thất - Chương 76: Khiến em trở thành người lớn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
81


Nghi Gia Nghi Thất


Chương 76: Khiến em trở thành người lớn


Triển lãm ảnh diễn ra vào ngày 1 tháng 8.

Bởi vì số người được chọn đi ít nên mọi người đều đến từ các phòng ban khác nhau, thời gian Lục Dĩ Ngưng làm việc ở toà soạn cũng chưa lâu cho nên có những người mới chỉ có duyên gặp mặt một lần, có một số thì thậm chí còn chưa gặp nhau lần nào.

Nói bằng một cách khác: Hai bên đều không quá thân nhau.

Cũng chính bởi vì không quen nên Lục Dĩ Ngưng gần như đều ngủ trong suốt mười mấy tiếng trên máy bay.

Máy bay cất cánh tối ngày hôm trước, lúc hạ cánh ở New York cũng là vào ban đêm.

Buổi tối ở New York phồn hoa náo nhiệt, khác xa so với Bắc Thành, những người qua lại trên phố cơ bản đều là tóc vàng mắt xanh, âm thanh nghe được bên tai cũng đều là tiếng anh lưu loát trôi chảy.

Trên máy bay Lục Dĩ Ngưng ngủ không ngon, tuy rằng mười mấy tiếng đồng hồ dường như đều đang nhắm mắt nhưng vẫn luôn trong trạng thái mơ màng, khi xuống máy bay vẫn còn hơi choáng váng, xương cốt toàn thân cứ như bị bẻ hết ra rồi lắp lại, trong người có một cảm giác mệt mỏi khó tả.

Tóc dài của cô xõa ở sau lưng, khẩu trang màu đen che đi phần lớn khuôn mặt nhỏ nhắn, kéo vali hành lý đi theo sau các đồng nghiệp.

Các đồng nghiệp đều có một điểm chung, ngoại trừ cô và một chàng trai khác thì cơ bản đều ở độ tuổi khoảng chừng ba mươi.

Cũng chính vì vậy, Lục Dĩ Ngưng và bọn họ lại càng không có chuyện gì để nói.

Cô và chàng trai kia cứ như hai người ngoài hành tinh, hoàn toàn không thể nào hòa nhập với bọn họ, ban đầu chàng trai còn góp miệng nói vài câu, về sau nhận ra thật sự không thể nói được nữa nên liền dứt khoát lặng lẽ lùi về bên cạnh Lục Dĩ Ngưng, “Chị Dĩ Ngưng.”

Lục Dĩ Ngưng kéo khẩu trang, “Hả?”

Gió đêm ở New York cũng nóng bức như ở Bắc Thành, nhất là trong tình huống xung quanh toàn người là người như thế này, Lục Dĩ Ngưng cảm thấy trên người đã toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

Chàng trai quay đầu nhìn cô, “Chị có bạn trai rồi thật à?”

Theo lý mà nói, toà soạn nhiều nhân viên như vậy, người nào có người yêu hay chưa không thể nào truyền bá nhanh như thế được, nhưng Lục Dĩ Ngưng thì khác, từ khi cô bắt đầu vào tòa soạn làm việc đã có vô số con mắt nhìn chằm chằm vào cô.

Lục Dĩ Ngưng cũng không quá ngạc nhiên, cô vén tóc ra sau tai, sau đó nghiêng đầu cong mắt mỉm cười với cậu ta: “Ừ.”

Đây là lần đầu tiên cô không phủ nhận chuyện này.

Chàng trai thở dài, “Em có một đứa bạn rất thích chị, nghe nói chị có bạn trai rồi còn tuyệt thực nữa đó.”

Khóe môi ẩn dưới lớp khẩu trang của Lục Dĩ Ngưng vẫn đang cong lên, cô chưa kịp nói gì thì chàng trai đã lại nói tiếp: “Chị Dĩ Ngưng, bạn trai của chị có phải rất đẹp trai không?”

“Cũng tàm tạm.”

“Liệu em có cơ hội gặp được anh ấy không?”

“Chắc là có đó,” Lục Dĩ Ngưng gật đầu, “Lúc nào gặp được anh ấy chị sẽ chỉ cho em xem.”

Nói cứ như là đến vườn bách thú xem voi vậy.

Có điều Lục Dĩ Ngưng cũng chỉ thuận miệng nói vậy, về đến khách sạn, cô liền quên bẵng luôn chuyện này.

Khi cô tắm xong rồi lên giường nằm cũng đã quá mười một giờ.

Vì hôm sau phải dậy sớm nên cô cũng không dám thức quá muộn, cô mở điều hòa rồi chui vào chăn, sau đó lấy điện thoại ra xem.

Vừa rồi ở bên ngoài quá đông người, cô lại phải kéo theo vali nên hoàn toàn không có thời gian trả lời tin nhắn, lúc này được nằm thoải mái trên giường cô mới bắt đầu phản hồi từng cái một.

Tin nhắn của Đường Mộ Bạch ở trên cùng: 【Xuống máy bay chưa?】

Chắc lại là Lục Nhất Châu báo cáo hành tung của cô, Lục Dĩ Ngưng sớm đã quen với chuyện này, trả lời một câu: 【Đến khách sạn rồi.】

Giờ này ở trong nước vừa vặn là buổi trưa, có lẽ Đường Mộ Bạch cũng đang rảnh nên trả lời rất nhanh: 【Mùng 1 tháng 8 rồi.】

Lục Dĩ Ngưng đính chính: 【Ở chỗ em là ngày 31 tháng 7.】

Giờ phút này bọn họ cách xa ngàn dặm, tựa mấy năm xa nhau kia, trong một ngày thậm chí có đến một nửa thời gian đều không phải cùng một ngày.

Đường Mộ Bạch: 【Nhớ rồi.】

Lục Dĩ Ngưng vốn định nghỉ ngơi nhưng lúc này cô vẫn chưa thấy buồn ngủ nên lại gửi một tin nhắn nữa cho anh: 【Anh ăn cơm chưa?】

【Vẫn chưa.】

【Sao còn chưa ăn?】

【Mới 11 giờ thôi bảo bối.】

Lục Dĩ Ngưng cố hết sức khiến bản thân không chú ý đến hai chữ cuối cùng, mắt nhìn thẳng vào bàn phím: 【Vậy anh định mấy giờ mới ăn?】

【Không biết.】

Một lúc sau, anh lại hỏi: 【Em ăn chưa?】

【Ăn rồi.】

Cô ăn lúc ở trên máy bay, tuy rằng chẳng ăn được mấy miếng, có điều Lục Dĩ Ngưng cũng không nói ra những lời này.

Hai người nói chuyện câu được câu không, đầu bên kia trả lời lúc nhanh lúc chậm, Lục Dĩ Ngưng đeo tai nghe nghe nhạc, cũng không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Giấc ngủ này cũng không quá dài, lúc tỉnh lại bầu trời bên ngoài vẫn tối đen như mực, rèm cửa khép lại, trong phòng gần như đưa tay ra cũng không thể nhìn thấy rõ được năm ngón.

Lục Dĩ Ngưng nhắm mắt, qua một lúc lâu, thực sự không thể ngủ lại được nữa, cô mới mò tìm điện thoại rồi mở khóa màn hình.

Tin nhắn cuối cùng vừa khéo là của Đường Mộ Bạch, gửi vào ba tiếng trước: 【Ngủ sớm một chút.】

Nhìn lại thời gian hiện tại, hơn ba giờ sáng.

Tiếng hít thở của Lục Dĩ Ngưng có chút nặng nề, chậm rì rì gõ vài chữ: 【Giờ đã ăn cơm chưa?】

Mười phút trôi qua, đầu bên kia gửi đến một dấu chấm hỏi.

Lục Dĩ Ngưng: 【Sao thế?】

Đường Mộ Bạch: 【Sao còn chưa ngủ?】

Lục Dĩ Ngưng: 【Tỉnh rồi.】

Đầu bên kia nhất thời không có động tĩnh, đại khái qua khoảng vài phút sau, anh mới lại nói: 【Vì nhớ anh à?】

Lục Dĩ Ngưng cong môi, 【Mơ à.】

Cô đương nhiên không thể thừa nhận, vừa rồi cô quả thực mơ thấy Đường Mộ Bạch, cụ thể như thế nào thì cô không nhớ rõ nữa, chỉ biết rằng hẳn là không phải một giấc mơ quá trong sáng, bởi vì khoảnh khắc lúc mở mắt tỉnh dậy, cô đã cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, ngay cả hô hấp cũng có chút dồn dập.

Lục Dĩ Ngưng kéo chăn che kín cả cơ thể, sau đó lại vén lên, cô nhắm mắt, mơ hồ cảm thấy màn hình điện thoại lại sáng lên, cô cũng không để ý đến nó, trở mình đồng thời nghĩ trong đầu, quả nhiên là cô độc thân lâu quá rồi ——

Đã bắt đầu mơ thấy mộng xuân rồi.

——

Triển lãm ảnh bắt đầu diễn ra từ ngày 1 tháng 8 và kéo dài trong ba ngày.

Thời gian ba ngày này trôi qua vô cùng nhanh chóng, chớp mắt đã đến ngày cuối cùng.

Tối ngày mùng 3, một người trong ban tổ chức có quan hệ hợp tác với tòa soạn mời khách, mời mấy người bọn họ cùng dùng bữa tối.

Một nhóm người cả nam và nữ, lại còn trong hoàn cảnh này, ăn ăn uống uống rồi lại bốc phét, một buổi tối nhanh chóng trôi qua.

Dù sao cũng đang ở nước ngoài, bên cạnh lại không có bạn bè thân thiết nên cô cũng không dám uống quá nhiều, chỉ đụng đến một ly rượu vang nhỏ, sau khi bữa tiệc kết thúc, hơi men vốn chẳng có bao nhiêu cũng đã bốc đi gần hết, lúc ra khỏi cửa, làn gió đêm thổi qua, mỗi một sợi dây thần kinh trên cơ thể cô đều tựa như phấn chấn hẳn lên.

Các đồng nghiệp hầu như cũng đều đã uống rượu nhưng cũng chẳng có ai uống đến mức mất bất tỉnh nhân sự, một nhóm người cùng nhau đi bộ về khách sạn, bên tai Lục Dĩ Ngưng đều là tiếng nói chuyện của bọn họ.

Ồn ào và sôi nổi, tô điểm cho bầu không khí vô cùng náo nhiệt.

Mặc dù Lục Dĩ Ngưng chẳng chen miệng được vài câu nhưng tâm trạng cũng không tệ, lúc về đến khách sạn vẫn còn sớm, cô tắm rửa rồi sấy khô tóc xong mới hơn mười một giờ.

Nhìn lại lịch, Lục Dĩ Ngưng liền nhíu mày.

11:23 ngày 3 tháng 8.

Thời gian này quả thực không phải quá muộn đối với cô, thế nhưng vào cái ngày này thì lại có chút vi diệu.

Chỉ còn 37 phút nữa là đã hết ngày sinh nhật của cô rồi, vậy nên quà sinh nhật của người nào đó đâu?

Không những không có quà sinh nhật mà ngay cả một câu “sinh nhật vui vẻ” của anh cũng chẳng thấy đâu.

Lục Dĩ Ngưng hít sâu một hơi, lại hít sâu một hơi nữa, cơn tức giận hạ xuống một chút cô mới mở Weixin của Đường Mộ Bạch ra rồi gửi một tin nhắn nhắc nhở anh “Có phải anh quên mất chuyện gì rồi không?”, có điều may là một giây cuối cùng trước khi ấn nút gửi đi, cô đã bình tĩnh lại, rồi xóa đi từng chữ một, sau đó cũng tiện thể xóa hết tất cả lịch sử trò chuyện với anh.

Có một số chuyện, vẫn là nhắm mắt làm ngơ thì hơn.

Xóa xong không đến ba phút liền có một lời mời video call hiện lên, Lục Dĩ Ngưng nhìn một cái, vừa đi đến cửa phòng để bật đèn vừa ấn chấp nhận.

Màn hình điện thoại tạm ngừng một giây, sau đó khuôn mặt to đùng cười đến không thấy mắt đâu của Lục Nhất Châu ngay lập tức hiện ra: “Chị, chúc chị sinh nhật vui vẻ nhé!”

Nể tình cái miệng ngọt sớt của cậu, Lục Dĩ Ngưng quyết định tạm thời không tính toán đến chuyện cậu mật báo với Đường Mộ Bạch nữa, cô mỉm cười với camera, “Ăn cơm chưa?”

Vừa dứt lời, tựa như để trả lời cô, hình ảnh trên màn hình liền đổi thành một bàn thức ăn vô cùng thịnh soạn, giọng nói của Lục Nhất Châu truyền đến: “Chị, cả nhà đang tổ chức sinh nhật cho chị đó!”

“Chị yên tâm, em sẽ thay chị ăn hết bánh sinh nhật,” Lục Nhất Châu son sắt bảo đảm với cô, “Tuyệt đối không bỏ lại một miếng nào!”

Lục Dĩ Ngưng: “……”

Cuộc điện thoại này cũng không kéo dài quá lâu, lúc cúp máy còn gần mười lăm phút nữa là đến mười hai giờ.

Lục Dĩ Ngưng lẻ loi một mình tha hương ở nơi đất khách quê người, sau khi nhận được cuộc điện thoại này tâm trạng cũng chuyển biến tốt lên nhiều, thế nhưng khi nhìn vào khung chat trống không, cô lại buồn bực bĩu môi.

Hai phút nữa lại trôi qua, cô quyết định xuống lầu mua cho bản thân một chiếc bánh kem nhỏ, miễn cưỡng qua lần sinh nhật này.

Kết quả vừa mở cửa ra liền bắt gặp nhân viên phục vụ của khách sạn đứng trước cửa đang giơ tay lên định gõ cửa, cô gái kia chắc hẳn là người châu Á, da vàng tóc đen, lúc nhìn thấy cô cũng sửng sốt một chút rồi sau đó lấy tốc độ nhanh nhất nở một nụ cười tiêu chuẩn, cô ấy mở miệng, là tiếng phổ thông Trung Quốc chính hiệu: “Chào buổi tối, Lục tiểu thư.”

Lúc này Lục Dĩ Ngưng mới vô thức rũ mắt, trên xe đẩy thức ăn của cô nhân viên phục vụ có một chiếc bánh kem hình trái tim, bên cạnh chiếc bánh còn có một bó hoa hồng.

Nhân viên phục vụ thay cô đẩy xe thức ăn vào, “Lục tiểu thư, sinh nhật vui vẻ.”

Lục Dĩ Ngưng vẫn còn chưa kịp phản ứng lại, nói lời cảm ơn theo thói quen.

Mãi đến khi tiễn cô nhân viên phục vụ đi rồi đóng cửa lại, cô mới cảm thấy sai sai, cô đứng nửa phút ở cửa, vừa định quay về, tiếng gõ cửa lại vang lên.

Lục Dĩ Ngưng đoán là cô nhân viên kia đưa đồ đến sai phòng, cũng không nghĩ nhiều liền nhanh chóng mở cửa ra, kết quả còn chưa kịp nói gì, thậm chí cô còn chưa kịp nhìn rõ người đến là ai đã đột nhiên bị ôm vào lòng.

Mùi hương trên người người nọ sạch sẽ mát lạnh, vòng tay cũng ấm áp và quen thuộc.

Hô hấp của Lục Dĩ Ngưng đình trệ, như thể đột nhiên bị người khác đưa lên giữa không trung, đầu óc cô trống rỗng một giây, một giây đó, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của người nọ truyền đến bên tai: “Sinh nhật vui vẻ.”

Lục Dĩ Ngưng mím môi, viền mắt chợt nóng lên.

“25 tuổi rồi?”

“…… Ừ.”

Người đàn ông cúi đầu, giọng nói tựa như hạ xuống mức thấp nhất, kề sát vào vành tai cô rồi hỏi: “Khiến em trở thành người lớn nhé?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN