Nghi Gia Nghi Thất
Chương 82: Gâu
Thực ra Lục Cảnh Hành cũng có chút tức giận, tuy không đến mức nổi trận lôi đình nhưng tạm thời không muốn để ý đến hai người này nữa.
Cho dù một tiếng trước, Đường Mộ Bạch đã gọi anh là “Bố”.
Hai người này diễn kịch quả thật không tồi, không ngờ rằng họ đã yêu nhau lâu như vậy rồi mà anh lại chẳng hay biết gì, Lục Cảnh Hành càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, anh đổi biệt danh của Đường Mộ Bạch trong Weixin thành “Con trai”, sau đó vẫn cảm thấy chưa đủ, liền trực tiếp block Đường Mộ Bạch.
Ở một diễn biến khác, Lục Dĩ Ngưng liên lục gửi mấy tin nhắn nhưng không tin nào có thể gửi đi, trái lại lại được thấy không ít dấu chấm than màu đỏ.
Cô lại thử gọi đến số điện thoại của Lục Cảnh Hành, vài giây sau, trong loa truyền đến một giọng nói dịu dàng máy móc: “Xin lỗi, số điện thoại bạn vừa gọi tạm thời không liên lạc được.”
Anh suy nghĩ chu toàn ghê, chặn cả số điện thoại cô luôn.
Lục Dĩ Ngưng cũng không tiếp tục cố đấm ăn xôi nữa, chuyển sang nhắn tin cho Đường Mộ Bạch: 【Anh trai em block em rồi.】
Đường Mộ Bạch không trả lời.
Lục Dĩ Ngưng đợi một lúc lâu, cho đến khi cô bước vào phòng làm việc, anh vẫn chưa trả lời.
Có một cuộc họp vào buổi sáng, đúng 8 giờ đoàn người tiến vào phòng họp, mãi đến 9 giờ 15 phút mới lần lượt trở ra.
Weixin của Lục Dĩ Ngưng vẫn một mực im lặng.
Cô lại hỏi Đường Mộ Bạch, 【Anh ấy cũng block cả anh luôn rồi à ?】
Mười phút sau, đầu bên kia không có động tĩnh gì.
Nửa giờ sau, vẫn không có động tĩnh gì.
Lục Dĩ Ngưng: 【Ok, anh bơ em.】
Tòa soạn sáng nay không có nhiều việc phải làm, Lục Dĩ Ngưng rảnh rỗi liền bắt đầu quấy rầy anh: 【Một tiếng đã trôi qua, Đường Mộ Bạch vẫn không để ý đến tôi.】
Mà trên thực tế không phải chỉ là một tiếng đồng hồ.
Hai tiếng rồi lại ba tiếng qua đi, Đường Mộ Bạch vẫn không để ý tới cô.
Lúc Lục Dĩ Ngưng nhận được tin nhắn của anh, cô đang cùng đồng nghiệp thương lượng xem nên đặt trà sữa gì.
Bởi vì người đặt là cô, nên điện thoại của cô truyền đi một vòng qua tay tất cả mọi người, lúc truyền đến người cuối cùng, người nọ ngẩng đầu liếc nhìn cô: “Dĩ Ngưng, có người gửi tin nhắn cho cô này.”
Lục Dĩ Ngưng đã bỏ chuyện của Đường Mộ Bạch ra sau đầu, cô phóng to bức ảnh trên màn hình máy tính, vừa cẩn thận chỉnh sửa vừa hỏi: “Ai vậy?”
Đồng nghiệp kia im lặng vài giây, sau đó ho khan một tiếng: “Cẩu… nam nhân.”
Lục Dĩ Ngưng: “……”
Chính cô cũng không nhớ mình đã đổi biệt danh cho Đường Mộ Bạch từ bao giờ —— Hình như là do lần trước uống say ấm đầu nên đi đổi, lại tựa như là có lần cô bị anh lừa sau đó đổi thì phải.
Lục Dĩ Ngưng rất bình tĩnh, cô cố gắng điều chỉnh cảm xúc trên khuôn mặt tùy ý một chút, nhạt nhẽo “Ừm” một tiếng, “Cô đặt trà sữa trước đi.”
Hai phút sau, đồng nghiệp kia trả điện thoại lại cho cô, còn trêu đùa nói: “Dĩ Ngưng, tôi cảm thấy cô đặt biệt danh như này không hay lắm đâu.”
“Cô nghĩ mà xem,” Đồng nghiệp rõ ràng mạch lạc có tình có lý nói, “Cô mắng người ta là chó, cô cũng chẳng được lợi gì.”
“Nếu người ta là chó, vậy thì ngày nào cô cũng bị một con chó hôn, nói không chừng sau này còn phải ngủ chung giường với nó mỗi ngày, đúng không?”
“……”
Hình như cũng hơi có lý.
Lục Dĩ Ngưng bị cô ấy lay động, cô ấn vào avatar của anh, đổi biệt danh lại thành “Tiểu Bạch”.
Đồng nghiệp kia nhìn thấy biệt danh mới này, lại lắc đầu thở dài: “Dĩ Ngưng, thế này là cô sai rồi.”
“Sao vậy?”
“Cô nghĩ rằng cô chỉ cần đặt cho con chó này một cái tên, nó liền không phải là chó nữa sao?”
Ban đầu Lục Dĩ Ngưng vẫn chưa hiểu ý của cô ấy, cô sửng sốt một giây mới phản ứng lại, bật cười thành tiếng, cô cũng không giải thích, mở Weixin ra xem tin nhắn.
Đường Mộ Bạch: 【Không biết, chắc là block rồi.】
Lục Dĩ Ngưng: 【Anh thử đi nói với anh ấy một câu đi.】
【Không đi.】
【?】
【Anh không có gì để nói với cậu ta hết.】
【Đi đi mà.】
Nửa phút sau, Đường Mộ Bạch gửi đến một tấm ảnh chụp màn hình, là tin nhắn của anh và Lục Cảnh Hành, phía trước tin nhắn cuối cùng, dấu chấm than màu đỏ kia vô cùng chói mắt.
Đường Mộ Bạch: 【Công bằng rồi chứ?】
Đương nhiên công bằng.
Khóe môi Lục Dĩ Ngưng cong lên, đổi chủ đề: 【Vừa rồi đồng nghiệp của em bảo “Tiểu Bạch” giống tên đặt cho chó.】
Đường Mộ Bạch: 【Em thích chó không?】
Lục Dĩ Ngưng: 【Cũng khá là thích.】
Cô còn tưởng rằng Đường Mộ Bạch định nói nhà anh có một chú chó, kết quả đợi vài phút sau, đầu bên kia chỉ gửi đến một chữ cái ——
【Gâu.】
Cũng chẳng biết anh học được từ đâu, tuy rằng rất tầm thường và ấu trĩ, nhưng lại rất có tác dụng với Lục Dĩ Ngưng, cô vui vẻ nhìn ba chữ đã đánh xong trong khung chat nhưng vẫn chưa gửi đi, suy nghĩ một hồi vẫn quyết định không gửi cho anh.
Thích anh hơn.
Lục Dĩ Ngưng vẫn luôn cảm giác như mình đã đánh rơi mất thứ gì đó.
Theo thời gian, cảm giác này không những không phai nhạt mà ngược lại càng ngày càng rõ ràng.
Mãi cho đến vài ngày sau, khi Lục Cảnh Hành cũng đã bỏ block cô, cô mới nhớ ra mình đã đánh rơi cái gì.
Sợi dây chuyền đầu tiên mà Đường Mộ Bạch tặng cho cô, lần trước cô đã làm rơi nó ở nhà anh.
Chẳng trách mấy ngày nay cô cứ cảm thấy trên cổ trống rỗng, nhất là những lúc soi gương, cứ luôn cảm giác như mình đã làm mất thứ gì.
Lục Dĩ Ngưng có chìa khóa nhà Đường Mộ Bạch, tuy rằng kể từ lần trước cô chưa từng quay lại đó lần nào.
Bởi vì đang là cuối tuần nên Lục Dĩ Ngưng khá rảnh rỗi, nhưng Đường Mộ Bạch thì khác, ngày nghỉ ngơi và ngày làm việc của anh không được phân biệt rõ ràng cho lắm, kể cả có đang là cuối tuần nhưng anh vẫn phải đi làm như những ngày bình thường, Lục Dĩ Ngưng gọi điện thoại cho anh hỏi trước vài câu, sau khi xác định sợi dây chuyền kia được anh đặt trong ngăn kéo tủ đầu giường, cô liền trực tiếp lái xe đến thẳng nhà anh.
Trước khi bước vào cửa, Lục Dĩ Ngưng còn cẩn thận hỏi lại: “Ba mẹ anh đã về chưa?”
“Chưa.”
Lúc này Lục Dĩ Ngưng mới có thể yên tâm, cô lấy chìa khóa mở cửa rồi đi thẳng lên phòng ngủ của Đường Mộ Bạch ở tầng hai.
Người giúp việc trong nhà không biết đã ra ngoài mua đồ hay là đi đâu, cả ngôi biệt thự hoàn toàn vắng vẻ, yên tĩnh đến nỗi chỉ có tiếng bước chân cô đi lên cầu thang.
Lục Dĩ Ngưng vô thức thả nhẹ bước chân.
Cô dùng đúng năm phút để tìm sợi dây chuyền sau đó soi gương đeo cẩn thận lên cổ rồi mới đóng cửa phòng đi ra ngoài.
Lúc này Đường Mộ Bạch đang làm việc, cô cũng không tính gọi điện thoại cho anh, trực tiếp chụp một tấm ảnh rồi gửi đi: 【Tìm thấy rồi.】
【Ok.】
Lục Dĩ Ngưng lại hỏi: 【Anh nhìn sợi dây chuyền này có thấy quen không?】
Đường Mộ Bạch: 【Sợi dây chuyền đầu tiên anh tặng cho một cô gái, em nghĩ sao?】
Hóa ra anh vẫn còn nhớ.
Thật tốt.
Từng bong bóng màu hồng nổi lên trong lòng Lục Dĩ Ngưng rồi lần lượt tan vỡ, khóe môi cô cong lên, sau đó đi đến trước cửa thay giày.
Còn chưa đi giày xong, đã có người mở cửa ra từ phía bên ngoài.
Lục Dĩ Ngưng tưởng là dì giúp việc về, vừa ngẩng đầu định lên tiếng chào, lúc nhìn thấy người bên ngoài cánh cửa, khóe môi cong cong liền trở nên cứng đờ.
Đây là một người đàn ông có dáng người cao ráo, tuổi tác cũng có vẻ khá lớn nhưng nhìn lại rất trẻ trung và tràn đầy sức sống, chỉ cần đứng ở đó cũng đã có một vẻ uy nghiêm khó tả.
Tuy rằng Lục Dĩ Ngưng chưa từng gặp bố của Đường Mộ Bạch, thế nhưng chỉ cần nhìn vào diện mạo và hành vi có thể tự do ra vào Đường gia của người này, cô cũng đã có thể đoán được thân phận của ông.
Lần đầu tiên cô gặp người lớn lại trong tình trạng không hề báo trước như thế này.
Điều sáng sợ nhất chính là, ngay lúc này đây Đường Mộ Bạch còn không có ở bên cạnh cô.
Lục Dĩ Ngưng vô cùng căng thẳng, bàn tay vốn đang định cầm tay nắm cửa cũng không biết để vào đâu, đầu óc cô trống rỗng đến mức đứng hình mất gần nửa phút rồi mới nặn ra được vài chữ: “Cháu… Cháu chào chú ạ.”
Còn chưa nói xong đã có giọng nữ truyền tới từ phía bên ngoài: “Lão Đường, hoa cúc ở Amsterdam…”
Phó Uẩn đang nói dở, liền “Ơ” một tiếng, “Dĩ Ngưng? Cháu đến từ bao giờ vậy?”
Nhìn thấy người quen, cuối cùng Lục Dĩ Ngưng cũng có thể thở ra một hơi, miễn cưỡng mỉm cười: “Chào cô Phó, cháu đến lấy chút đồ ạ.”
Người đàn ông trung niên quan sát cô hồi lâu, sau đó mới quay đầu nhìn vợ mình: “Học sinh của bà à?”
Dừng một chút, không đợi hai người còn lại kịp nói gì, ông lại tự lẩm bẩm: “Tôi còn tưởng là bạn gái của con trai bà.”
Giọng ông rất nghiêm túc, hoàn toàn không thể nghe ra được là vui mừng hay là thất vọng.
Phó Uẩn vỗ vào cánh tay ông, “Vậy thì ông nghĩ đúng thật rồi đấy.”
Nói xong cũng không để ý đến ông nữa, bà kéo Lục Dĩ Ngưng đi về phía phòng khách: “Dĩ Ngưng hôm nay không phải đi làm à?”
Lục Dĩ Ngưng gật đầu.
“Tối nay ở lại đây ăn cơm nhé?”
“Dạ thôi ạ.”
“Ở lại đi, cháu còn chưa ăn cơm với chú bao giờ đâu đó.”
Phó Uẩn đã nói như vậy, Lục Dĩ Ngưng cũng không biết phải từ chối như thế nào nữa.
“Sau khi cơm nước xong nếu muộn quá thì có thể ở lại luôn.”
Khuôn mặt Phó Uẩn tràn ngập ý cười, vô cùng nhiệt tình: “Đồ ngủ cũng đã chuẩn bị đầy đủ cho cháu rồi, chỉ là không biết có vừa hay không thôi.”
Bà suy nghĩ thật sự quá chu toàn, thế nhưng Lục Dĩ Ngưng lại vô thức nhíu mày: “Đồ ngủ cho cháu ấy ạ?”
“Đúng vậy, đều là đồ mới hết, còn chưa gỡ mác đâu đó.”
“……”
Cho nên tối hôm cô ở lại đây, tại sao Đường Mộ Bạch lại bảo rằng không có quần áo nào cô có thể mặc được cho nên mới không đi tìm đồ ngủ cho cô?
Lục Dĩ Ngưng nắm chặt bàn tay buông thõng bên người, nhẹ nghiến răng.
Phó Uẩn không hề biết chuyện này, bà lại ân cần hỏi: “Tối nay cháu muốn ăn gì?”
Lục Dĩ Ngưng lại không thể nghiến răng nghiến lợi với bà, chỉ có thể gượng cười: “Gì cũng được ạ.”
Phó Uẩn vốn không phải một người kiệm lời, hơn nữa còn vừa đi du dịch về nên có rất nhiều chuyện để nói, cứ như vậy liên tục không ngừng.
Cha Đường thì khác, suốt quá trình ông hầu như đều im lặng ngồi bên cạnh xem bản tin thời sự trên TV, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn Lục Dĩ Ngưng một cái.
Đến 8 giờ tối, khi bản tin thời sự kết thúc, ông mới nhìn về phía Phó Uẩn ho khan một tiếng: “Sao con trai bà vẫn chưa về?”
Phó Uẩn lườm ông: “Ông nhớ nó à?”
“Bạn gái đến nhà, không thể về sớm một chút được à?”
Vừa nói dứt lời thì có người mở cửa bước vào.
Thực ra Đường Mộ Bạch về thế này đã là sớm lắm rồi, vốn dĩ buổi tối anh còn phải đi kiểm tra một phòng bệnh nữa, thế nhưng không hiểu sao người cha già vừa đi du lịch về của anh lại tự nhiên đổi tính, cứ cách mười phút lại nhắn tin thúc giục anh một lần, anh bị giục đến đau đầu nên đành phải nhờ đồng nghiệp đi hộ để về trước.
Vừa về đến nhà liền nhìn thấy mấy người đang ngồi trong phòng khách, anh thay giày xong, sau đó nới lỏng cổ áo: “Ăn cơm chưa ạ?”
Cha Đường nhìn anh, giọng điệu không mấy thân thiện: “Đợi con đấy.”
“Đợi con làm gì?”
Giọng điệu của anh rất thờ ơ, dịch ra chính là: Ai bảo ba đợi con đâu?
Cha Đường: “Đợi con để ăn cơm chứ còn làm gì nữa?”
Nói xong lại nhìn về phía Lục Dĩ Ngưng, giọng điệu ôn hòa hơn một chút: “Dĩ Ngưng à, thằng nhóc Mộ Bạch này tuy rằng không đáng tin cậy lắm, trước kia đi học cũng chưa từng quen bạn gái cho nên những việc nó làm có thể không được tốt lắm, mong cháu có thể khoan dung với nó một chút.”
Đạo lý cô đều hiểu, nhưng mà… chưa từng quen bạn gái á?
Lục Dĩ Ngưng cảm thấy ông có một sự hiểu lầm vô cùng lớn về con trai mình.
———————————————-
Chương sau là chương cuối siêu siêu dài mà tui lại đang bị covid với cả là dl dí ngập đầu quá nên các bạn nhỏ cố đợi tui khoảng một tuần nhé TT.TT
Yêu thương tui thì nhớ để lại tình cảm nha :3
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!