Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)
Chương 24: Quỳ xuống
“Mẹ nó, ai dám chọc em gái của tao?” Ngay khi Lý Dật đang muốn làm ra biểu thị, tiếng gầm giận dữ từ lối vào thiên thai truyền đến.
Sau đó, vài tên đại hán hạo hạo đãng đãng đi lên thiên thai, trong đó, nam tử dẫn đầu là một gã thanh niên hai mươi tuổi.
Thanh niên thân cao một thước tám, trên thân mặc bộ quần áo hoa văn, nút áo trên cùng không cài, lộ ra lông ngực mượt mà cùng cơ ngực vạm vỡ.
Phía sau thanh niên là mấy người mặc tây trang màu đen thống nhất, vóc người khôi ngô không nói, trên mặt mang theo một cỗ sát khí, vừa nhìn cũng không phải là người dễ chọc.
“Dũng Cương ca, mấy tên hỗn đản này đánh thương bạn của em không nói, còn muốn tìm người chơi em!” Tiêu Huỳnh Huỳnh thấy thanh niên dẫn người đi tới thiên thai, lập tức chạy đi cáo trạng, đồng thời cười lạnh nhìn đám người Ngô thiếu, tựa hồ đang nói cho bọn họ, các ngươi chờ chết đi!
Nhưng bốn người Ngô thiếu cũng lộ vẻ mặt khinh thường, chỉ có tên trung niên kia nhíu nhíu chân mày, tiến lên trước vài bước, đi tới bên người Ngô thiếu.
“Thao!” Nghe được Tiêu Huỳnh Huỳnh nói, thanh niên dẫn đầu đột nhiên biến sắc, phảng phất như một đầu sư tử đang tức giận nhìn chằm chằm đám người Ngô thiếu, lạnh lùng nói: “Đánh cho ta! Đánh gãy hai chân, sau đó bỏ xuống sông Hoàng Phổ nuôi cá!”
Vừa nói, hắn giậm mạnh chân tại chỗ, là người đầu tiên vọt đi tới, mà vài tên đại hán còn lại đi theo sát sau đó.
“Ngô thiếu, bọn họ giao cho ta, các người lui ra phía sau!” Tên trung niên bên người Ngô thiếu sắc mặt lãnh tuấn nói một câu, sau đó bước lên một bước, ngăn ngay trước bốn người Ngô thiếu.
Ngô thiếu tựa hồ cũng hiểu được tên thanh niên được Tiêu Huỳnh Huỳnh gọi là Dũng Cương ca mang theo đoàn người kia cũng không đơn giản, vì vậy nghe lời tên trung niên nói, cùng ba gã đồng bạn lui ra phía sau tên trung niên.
Dũng Cương thân cao một thước tám, thân thủ cũng dị thường linh hoạt, nhất là sức bật rất mãnh, chỉ trong nháy mắt liền vọt tới bên người tên trung niên, một quyền chém ra, mang theo tiếng rít gió “vù vù” hướng đầu tên trung niên ném tới!
Nhìn một quyền này của Dũng Cương, trong lòng Lý Dật không khỏi hơi kinh hãi, Dũng Cương này thoạt nhìn là người tùy tiện, tiêu chuẩn đánh nhau cách đấu cũng không kém, một quyền này nếu đánh trúng trên mặt tên trung niên, không chết cũng muốn tàn. Cùng với sự kinh ngạc, Lý Dật cũng hiểu rõ, tên trung niên là một người luyện công phu, một quyền này của Dũng Cương sợ rằng phải thất bại.
Đúng như Lý Dật suy nghĩ, ngay khi nắm tay của Dũng Cương muốn rơi vào mặt tên trung niên, bước chân tên trung niên nhún nhẹ, thân thể chợt lóe lách sang bên, chân phải tung ra!
Dũng Cương giận dữ công tâm, một quyền nghẹn đủ lực lượng, vốn không nghĩ đến gặp cao thủ, muốn tránh cũng không kịp.
“Phanh!”
Chỉ nghe một tiếng trầm muộn, cả người Dũng Cương bay ra ngoài, cũng may thân thể tố chất của hắn xác thực không tệ, ngã xuống đất liền nhanh chóng cân đối thân hình, hai tay chống xuống đất, lăn một vòng, giảm đi lực lượng, nên cũng không tạo thành thương tổn thực tế.
Vừa đánh văng Dũng Cương, tên trung niên không lùi mà phản công, lập tức bay tới mấy tên đại hán đi theo Dũng Cương, mà Dũng Cương lại dùng một chiêu lý ngư đả đỉnh từ trên mặt đất nhảy lên, một lần nữa thêm vào vòng chiến.
Trong sự quan tâm của Lý Dật, tên trung niên như một con cá chạch trắng mịn, thoải mái luồn lách giữa mấy tên đại hán, mấy tên đại hán căn bản không gặp được thân thể của hắn, chỉ có công kích của Dũng Cương có thể cấp tên trung niên tạo thành uy hiếp. Ngược lại, tên trung niên không ra tay thì thôi, vừa ra tay tất nhiên sẽ có một tên đại hán ngã xuống đất.
Lý Dật híp mắt nhìn phương thức xuất thủ của tên trung niên, trong đầu lập tức dần hiện ra hai chữ: quân nhân.
Tên trung niên xuất thủ sạch sẽ lưu loát, điển hình của phong cách quân nhân.
Không được một phút đồng hồ, Dũng Cương mang đến năm tên đại hán đều ngã xuống trên mặt đất, mà ngực Dũng Cương đã bị trúng một đòn nghiêm trọng, khóe miệng chảy ra máu tươi, té trên mặt đất muốn giãy dụa đứng dậy, nhưng bản thân thụ thương quá nặng, không cách nào đứng lên.
Tên trung niên cũng không dễ chịu, Dũng Cương nhân cơ hội hắn đối phó một tên đại hán, phía sau đánh lén thành công, một trọng quyền đánh vào trên bờ vai của hắn, bị thương không nhẹ.
Thấy tên trung niên sắc mặt có chút trắng bệch, biểu tình hỉ hả trên mặt tên Ngô thiếu trong nháy mắt biến mất, chỉ còn là biểu tình âm trầm: “Nguyên ta chỉ muốn cho các ngươi dập đầu nhận sai lại để các ngươi đi, hiện tại một người cũng không được đi!”
Đang khi nói chuyện hắn nhấc chân đá mạnh vào một đại hán, tên đại hán bị Ngô thiếu hung hăng đá trúng vào mặt, đầu và mặt đất đụng mạnh phát sinh một tiếng trầm muộn.
“Đánh gãy chân tên hỗn đản kia!” Cùng lúc đó, Ngô thiếu chỉ vào Lý Dật còn đang đứng thẳng duy nhất, nhìn ba gã đồng bạn bên cạnh hạ mệnh lệnh.
“Ngô thiếu không nên!”
Tên trung niên cố nén sự đau nhức truyền đến trên vai, ra ngăn cản Ngô thiếu, đáng tiếc sự nhắc nhở của hắn cũng không khởi lên tác dụng, ba gã thanh niên bên người Ngô thiếu thấy Lý Dật vẫn đứng thẳng, trong ngực đã sớm nghẹn một bụng lửa, chỉ là do sợ mình không phải là đối thủ nên không dám ra tay, lúc này thấy chỉ còn lại một mình Lý Dật, làm gì để Lý Dật trong lòng?
Theo bọn họ xem ra, Lý Dật chậm chạp không dám ra tay, hơn phân nửa là bị dọa choáng váng.
Trên thực tế, người bị dọa sợ không phải là Lý Dật, mà là Tiêu Huỳnh Huỳnh cách đó không xa.
Tiêu Huỳnh Huỳnh kiến thức qua sự lợi hại khi đánh nhau của Dũng Cương, cho nên mới gọi Dũng Cương đến, nhưng không nghĩ đến Dũng Cương bị đối phương đánh té lăn trên mặt đất không đứng dậy nổi. Lúc này mắt thấy ba người của Ngô thiếu hướng bên này đi tới, vẻ mặt nàng tái nhợt, không tiếp tục kêu viện binh, mà là vô ý thức đi về hướng Lý Dật.
Giờ khắc này, nguyên trong lòng nàng Lý Dật chỉ là nhân vật đứng tầng dưới chót của xã hội lại biến thành một cọng cỏ cứu mạng của nàng.
Cũng giống như Tiêu Huỳnh Huỳnh, Lưu Vi cũng bị dọa không nhẹ, thân thể nhẹ nhàng run lên, tay phải cầm cánh tay Lý Dật dị thường cố sức.
Cảm thụ được sự sợ hãi của Lưu Vi, Lý Dật cố sức bóp nhẹ bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của nàng, mỉm cười nói: “Vi Vi đừng sợ, đứng ngay phía sau tôi.”
Dứt lời, Lý Dật buông tay ra, xoay người, lạnh lùng nhìn chằm chằm ba gã thanh niên đang đi tới chỗ mình, khóe miệng lộ ra dáng tươi cười chẳng đáng.
Sau một khắc, Lý Dật động!
Chỉ thấy hắn giậm chân tại chỗ, cả người giống như mũi tên rời dây cung bắn nhanh ra, trong nháy mắt đi tới trước người tên thanh niên đi đầu.
Không đợi tên thanh niên kịp làm ra bất luận động tác né tránh nào, tay trái Lý Dật nắm tóc đối phương, khuỷu tay phải bỗng nhiên run lên, hung hăng hất mạnh tới mặt đối phương!
“Răng rắc!”
Thanh âm của khớp xương gãy đoạn lập tức vang lên, thanh niên kêu một tiếng thảm thiết, ngửa đầu ngã quỵ.
Lý Dật cũng không hề dừng lại, xoay người tạt chân, hướng ngay mặt một tên thanh niên khác đá tới, người sau vô ý thức dùng hai tay che lên trước mặt. Chỉ nghe “Phanh!” một tiếng trầm muộn, chân của Lý Dật đã hung hăng đá lên cánh tay tên thanh niên, lực lượng thật lớn làm tên thanh niên không khỏi thối lui vài bước, sau đó đặt mông ngồi dưới đất, cả người run rẩy ôm cánh tay, vẻ mặt thống khổ.
Gã thanh niên cuối cùng thấy hai gã đồng bạn trong nháy mắt bị đánh ngã, vô ý thức muốn xoay người quay về bên cạnh tên trung niên, thế nhưng không còn kịp rồi, Lý Dật ngay tại chỗ vừa trợt, ôm đồm cổ áo hắn, tay phải đột nhiên vung lên, một chưởng đao hung hăng chém trúng gáy tên thanh niên, tên thanh niên kêu lên một tiếng thảm thiết, nhất thời té xuống mặt đất.
Mắt thấy tất cả chuyện xảy ra, Tiêu Huỳnh Huỳnh và Lưu Vi hai người khiếp sợ đứng sững sờ ngay tại chỗ.
Mà Dũng Cương đang ngã dưới đất không dậy nổi, trong con người lộ ra một ánh sáng hưng phấn, không ai biết vì sao trong tình huống thụ thương, hắn lại còn hưng phấn như vậy.
So sánh với ba người mà nói, Ngô thiếu đang nhíu mày, về phần tên trung niên phía sau hắn còn đang nhịn đau đem Ngô thiếu ngăn ở phía sau.
“Ngươi vừa nói muốn đánh gãy chân ai?” Lý Dật lẳng lặng nhìn Ngô thiếu.
Ánh mắt bình tĩnh của Lý Dật nhượng Ngô thiếu cảm thấy một trận áp lực, vô ý thức nhích sát đến bên người tên trung niên.
“Người thanh niên, không nên rước họa vào thân, tốt nhất mau dừng lại hành vi của ngươi!” Tên trung niên nỗ lực uy hiếp Lý Dật.
“Lẽ ra hắn không nên chọc tới ta!” Lý Dật lạnh lùng nói: “Huống chi ngày hôm nay hắn phải bị nghiêm phạt nên có!”
Trước đó khi Ngô thiếu nhìn Lưu Vi lộ ra ánh mắt hèn mọn, cũng không tránh được con mắt của Lý Dật.
Tên trung niên biến sắc: “Người thanh niên làm việc không nên quá tuyệt!”
“Chưa thụ thương ngươi cũng đã không phải là đối thủ của ta, hiện tại lại càng không phải!” Lý Dật lộ ra biểu tình chẳng đáng.
Con mắt tên trung niên nhất thời khép lại cùng một chỗ, bày ra dáng vẻ cách đấu, hộ ngay trước người Ngô thiếu.
Lý Dật không nói lời vô ích, cả người lần thứ hai bắn ra, như quỷ mị, tốc độ nhanh như thiểm điện, làm cho người ta không nhìn thấy được quỹ tích.
Một cú quét chân kèm theo tiếng rít gió bay tới, tên trung niên trong lòng cả kinh, ngay tại chỗ nhảy ra, đồng thời từ trên không trung đá ra một cước!
Lý Dật đang muốn khởi thân, thấy một cước của tên trung niên đá tới, không ngờ không né, vươn hai tay tạo thành hình chưởng.
“Ba!”
Một cước của tên trung niên đá vào bàn tay Lý Dật phát sinh một tiếng giòn vang, cùng lúc đó, Lý Dật giống như là tiếp bóng rổ, hai tay thu ra sau, tan mất lực đạo một cước đó.
Thấy cử động của Lý Dật, sắc mặt tên trung niên đại biến, muốn thu lại cũng không còn kịp rồi.
Sau đó, trong biểu tình khiếp sợ của mọi người, Lý Dật nắm lấy cổ chân tên trung niên, cố sức vung, tên trung niên giống như một bịch rác, trực tiếp bị ném bay ra ngoài, ở trên không trung lướt qua một đường vòng cung mỹ lệ, hung hăng ngã lên mặt đất.
Lúc này đây, Ngô thiếu rốt cục không còn lãnh tĩnh như trước, trong con ngươi hiện lên ánh mắt kinh hoảng, hiển nhiên, hắn thật không ngờ tên trung niên luôn đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi lại bị ném đi trên mặt đất.
Mà trên thực tế, nếu không phải tên trung niên thụ thương, sau đó Lý Dật lúc xuất thủ với mấy tên thanh niên còn bảo lưu thực lực, tạo thành ảo giác cho tên trung niên, với tiêu chuẩn cách đấu chỉ mới khôi phục ba thành của Lý Dật hôm nay muốn thắng tên trung niên cũng không dễ dàng.
“Ta đếm ba tiếng, ngươi không quỳ xuống, ta đem ngươi từ nơi này ném xuống!” Lý Dật nhìn Ngô thiếu, giọng nói bình thản, thế nhưng trong giọng nói lộ ra hàn ý, làm Ngô thiếu có chút thở không nổi.
“Ngươi…” Ngô thiếu tức giận cả người run lên, chỉ vào Lý Dật muốn mắng cái gì, dưới tình thế cấp bách, đầu ngón tay ở trên không trung run run vài cái, cũng không mắng ra được một chữ.
“Một.”
“Ngươi biết ta là ai sao?”
“Hai!”
“Tiểu tử, ngươi sẽ hối hận!”
“Ba!”
“Ngô thiếu, quỳ xuống!” Tên trung niên lo lắng hô.
Nghe được tên trung niên nói, cảm thụ được sát khí trên người Lý Dật, phía sau lưng Ngô thiếu lạnh giá cả người, hai chân mềm nhũn, nhất thời quỳ rạp xuống đất.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!