Nghịch Mệnh Lộ - Quyển 1 - Chương 25: Lưu Dục
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
108


Nghịch Mệnh Lộ


Quyển 1 - Chương 25: Lưu Dục


Đến ngày thứ tư, thương thế của Lý Phi Yến cuối cùng xem như ổn định lại, nhờ thân thể cường hãn và sự kiên trì tu luyện của nàng, ít ra cũng không phải cứ chạy mấy bước là lại động chạm đến nội thương. Một ngày này, bọn họ tiến vào một cánh đồng cỏ rất lớn.

Xì xì!

Một tiếng động phát ra trong đám cỏ cao đến nửa người xung quanh làm Lý Phi Yến dựng cả tóc gáy.

“Bên trái!”

Lý Phi Yến vừa kinh hô vừa tránh sang bên phải, Vinh Cơ cũng phản ứng rất nhanh nhảy lùi lại. Lúc bọn họ tránh đi thì một cái đầu rắn to cỡ bàn tay màu đỏ thẫm ló ra, con rắn này ẩn núp trong cỏ cao, chỉ lộ ra cái đầu nhìn hai người, đôi mắt của nó cũng là một màu đỏ thẫm, cảm giác cực kỳ máu tanh.

Lý Phi Yến nhìn con rắn, lập tức ra hiệu cho Vinh Cơ.

“Làm đi!”

Vinh Cơ ngẩn ra.

“Làm cái gì?”

“Không phải ngươi có thể hù dọa bọn côn trùng thú nhỏ sao? Cơ hội đến rồi, hù dọa nó giống như hù dọa đám nhện kia đi.”

Vinh Cơ trợn mắt, mặt mày vặn vẹo.

“Ngươi nói đùa hả?”

Lý Phi Yến trừng mắt, vẻ mặt nghiêm túc nói:

“Không có.”

Ngay lúc này, một tiếng kêu quái dị từ một hướng khác kéo đến, con rắn lập tức ngẩng đầu, nó bắt đầu trường ra, thân thể uốn éo quỷ dị lắc lư nhảy múa, Lý Phi Yến và Vinh Cơ ngạc nhiên quay đầu nhìn thì thấy một người đi đến. Hai người lập tức nhận ra người này, chính là thiếu niên vừa gặp mấy ngày trước.

Thiếu niên này mặc một bộ y phục sạch sẽ màu xanh, dung mạo bình thường nhưng ánh mắt sáng ngời, rõ ràng là người tinh minh, lần trước nhờ hắn thu hút đi một nửa đám bò mộng mà hai người dễ thở hơn một chút, lần này lại gặp hắn ở đây, bọn họ và thiếu niên này thật sự có duyên.

Trên tay thiếu niên cầm một chiếc lá đưa lên miệng mình thổi ra tiếng kêu, thiếu niên vừa thổi vừa liếc mắt nhìn hai người, sau đó hắn nhìn đến con rắn đang lắc lư kia, tiếng kêu đột nhiên cao vút lên, con rắn bắt đầu lắc lư trường về phía trước, thiếu niên đi theo phía sau.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, lập tức đuổi theo, nhờ có con rắn kia, trên đường đi, bọn họ không gặp trở ngại nào nữa, đợi khi rời khỏi đồng cỏ, thiếu niên liền điều khiển con rắn bò trở lại đám cỏ rậm rạp, sau đó nói:

“Có chuyện hãy nói sau, phải tranh thủ thời gian lên đường.”

Nói xong hắn nhanh chóng chạy đi, hai người trao đổi một cái ánh mắt rồi cũng phóng người chạy theo. Bọn họ không phát hiện, ở một góc khuất có một ánh mắt âm thầm quan sát, thấy ba người rời đi, người này lập tức bám theo.

…..

Dưới một gốc cây trong rừng, ba người ngồi trước một đống lửa, đang chia quả dại ra ăn.

Đợi khi có thứ lót dạ, thiếu niên kia mới thở dài một hơi, nhìn hai người Lý Phi Yến cười nói:

“Thực có lỗi, cả ngày chạy đi, còn chưa có nói tên cho các ngươi biết, tên ta là Lưu Dục.”

“Lý Phi Yến.”

Lý Phi Yến khẽ mỉm cười xem như hữu hảo, Vinh Cơ lại sáng ngời hai mắt, hăng hái nói:

“Ta gọi Vinh Cơ, ngươi lợi hại thật, điều khiển được yêu thú, làm bằng hữu với ta nhé.”

Lưu Dục tươi cười gật đầu:

“Được, nhưng thật ra ta cũng không lợi hại gì, đều nhờ vào Mê Xà Diệp cả.”

Vừa nói Lưu Dục vừa lấy từ trong ngực ra một cái lá cây màu tím, chính là phiến lá hắn đã thổi lúc ở cánh đồng cỏ kia.

Lý Phi Yến không biết phải nói gì trước sự cởi mở đến hết cách của hai người này, tập trung vào vấn đề chính hỏi:

“Mê Xà Diệp?”

“Thứ này thổi ra âm thanh có thể mê hoặc linh xà ư?”

Vinh Cơ cũng tò mò nhìn phiến lá màu tím.

“Hì hì! Là phụ thân đã cho ta, cũng chính phụ thân dạy ta cách điều khiển linh xà, lúc đó chúng ta may mắn gặp Hỏa Bạo Xà, là linh thú cấp một, cũng không hung ác như vẻ bề ngoài của nó.”

“Phụ thân ngươi nhất định rất lợi hại.”

Nghe Lý Phi Yến nói vậy, Lưu Dục thần sắc liền lộ ra vẻ sùng bái.

“Đương nhiên, phụ thân ta là cốc chủ Linh Xà Cốc, tu vi nguyên anh kỳ, đương nhiên lợi hại.”

“Nguyên anh kỳ!”

Lý Phi Yến và Vinh Cơ đồng loạt kinh ngạc. 

“Ngươi xuất thân từ trung môn.”

Lưu Dục gật đầu, Lý Phi Yến nghĩ nghĩ rồi nói:

“Dù sao cũng đa tạ ngươi đã cứu chúng ta.”

“Không có gì.”

Lưu Dục cười cười khoát tay.

Vinh Cơ như tò mò nhìn Lưu Dục hỏi:

“Ngươi đã là nhi tử của cốc chủ Linh Xà Cốc, vì sao vẫn chưa nhập luyện khí kỳ?”

“Ta chỉ mới tám tuổi, đâu cần phải gấp, vả lại phụ thân ta cũng không cho phép, người nói cường giả thượng môn thích những đứa nhỏ chưa nhập luyện khí hơn cả những luyện khí sĩ kia.”

Hai người Lý Phi Yến nhìn nhau, lập tức hỏi:

“Vì sao?”

“Phụ thân nói từng thượng môn đều có pháp quyết nhập môn đỉnh cấp phù hợp với đệ tử mình, người nhập luyện khí kỳ trước bằng loại pháp quyết cấp thấp, sau này sẽ gặp trở ngại trong tu luyện.”

“À.”

“Vả lại, không được tham gia vào ải Thiên Chu Cốc cũng là một thiệt thòi lớn đó.”

“Ý ngươi là sao?”

“Các ngươi không nhận ra sao? Thật ra trở ngại lớn nhất của chúng ta chỉ là khu vực của Thạch Mẫu Tri Chu, chạy ra được khu vực đó, nếu không quá phế vật thì đoạn đường còn lại cũng chỉ để rèn luyện mà thôi.”

Hai người Lý Phi Yến không khỏi giật mình tỉnh ngộ, ngoại trừ lần đầu gặp phải đám nhện khó chơi kia, đoạn đường sau đó xem như không đến nỗi nào, dù đánh không lại hai người có thể chạy, đám yêu thú cũng không phối hợp tấn công khó chơi như đám nhện ban đầu, nhiều nhất chỉ đuổi theo bọn họ một đoạn xa mà thôi, chứng tỏ linh trí của chúng không bằng đám nhện.

Ba người lại nói chuyện một chút rồi tự mình nghỉ ngơi, dưỡng sức để hôm sau lại lên đường.

VntHoaTinhKhoi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN