Nghịch Mệnh Lộ - Quyển 2 - Chương 60: Đêm nghe tiếng gió lại tuyên thề
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Nghịch Mệnh Lộ


Quyển 2 - Chương 60: Đêm nghe tiếng gió lại tuyên thề


Lại qua mấy ngày, Hứa Vô Tình quả thật tỉnh lại, không chỉ hắn lành lặn như xưa mà tu vi còn tự động tăng tiến, sau khi từ miệng mọi người biết những chuyện đã xảy ra khi hắn hôn mê, hắn trầm mặt một lúc lâu, sau đó nhìn những người khác bằng ánh mắt cực kỳ phức tạp, cuối cùng hắn nói một tiếng cảm tạ, Lý Phi Yến khoát tay lạnh nhạt nói:

“Không cần nói lời vô nghĩa, đừng quên đêm tuyết rơi hôm đó chúng ta đã thề cái gì.”

Nghe vậy mọi người liền nở nụ cười nhìn nhau, Hứa Vô Tình gật đầu, cũng không nhiều lời nữa, tuy nhiên việc mọi người đã làm vì hắn, trong lòng hắn không thể nào không xúc động. Tư Không Tử Tình lấy hết dược vật bảo mạn ra cho hắn, Lý Phi Yến bất chấp thương thế đi cầu Vật Tiên Đạo Nhân còn bị người áp bức đến độ cắt bỏ mái tóc, La Triệt cũng vì hắn dập đầu đến đổ máu, những người khác vì lo lắng cho hắn ngồi đứng không yên, thậm chí không màng đến thương thế của chính mình, vốn là cô nhi, chưa bao giờ có ai vì hắn mà làm được như thế. Lần đầu tiên trong cuộc đời nhận được cảm giác của thân tình, Hứa Vô Tình bản tính lạnh lùng cũng cảm thấy trong lòng bùng lên ngọn lửa ấm áp.

Tạp Tác và La Triệt ngược lại tò mò câu nói của Lý Phi Yến, không khỏi lên tiếng hỏi:

“Đêm tuyết gì đó các ngươi đã thề cái gì?”

Vũ Văn Kỳ cao hứng kể chuyện đêm tuyết kết nghĩa kia cho hai người bọn họ nghe, La Triệt lộ ra ánh mắt hâm mộ, Tạp Tác lại bất bình nói:

“Vậy còn chúng ta thì sao? Các ngươi không xem chúng ta là huynh đệ sao?”

“Đúng đó, không phải chúng ta cũng cùng ở chung một nhà à?”

Mấy người Lý Phi Yến đưa mắt nhìn nhau, sau chuyện vừa rồi, bọn họ có thể khẳng định hai người Tạp Tác và La Triệt không phải kẻ tiểu nhân tham sống sợ chết, bỏ rơi huynh đệ, rõ ràng đáng để kết giao, Vinh Cơ nở nụ cười nói:

“Hay là chúng ta lại tuyên thệ một lần.”

“Được a.”

Vũ Văn Kỳ hưng phấn reo lên. Ngay lúc này có một bóng người tiến vào.

“Mọi người đều ở đây sao?”

Tô Vân Kiều một thân y phục đệ tử ngoại vi, tu vi cũng đã tiến vào luyện khí tầng một, đột nhiên hắn bắt gặp ánh mắt kỳ quái của mọi người đưa đến, lập tức nhận thấy có điểm bất thường, lúc này Tô Vân Kiều không khỏi lo sợ hỏi:

“Mọi người, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Vinh Cơ đột nhiên nổi giận, bước đến hung hăng nhéo lỗ tai hắn, nghiến răng nghiến lợi.

“Hừ! Chúng ta ở bên ngoài ăn khổ, ngươi thì tốt rồi, ở trong phòng tránh hết mọi sóng gió.”

“Được rồi, hắn vốn vô tội, không cần trách hắn.”

Lý Phi Yến nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Tô Vân Kiều, không kềm được lên tiếng nói giúp hắn, Vinh Cơ lại hừ một tiếng rồi mới chịu buông tay, Tô Vân Kiều hoàn toàn mờ mịch.

“Ta… Ta đã làm sai chuyện gì? mọi người nói… Nói ta biết đi.”

Nhìn bộ dạng bất an của hắn, Lý Phi Yến thở dài lắc đầu, La Triệt nhìn không được tên thành thật này tự gây khổ bức, đành kể lại mọi chuyện cho hắn, Tô Vân Kiều từ khiếp sợ lo lắng chuyển thành áy náy.

“Thật xin lỗi! Xảy ra chuyện như vậy… Đáng ra… Ta… Ta…”

“Được rồi, ngươi cũng không cần tự trách, dù hôm đó ngươi có mặt, kết quả chính là lại thêm một người bi thảm nữa mà thôi.”

Cả nhóm nghe Lý Phi Yến nói vậy đều bất giác cuối đầu trầm mặt, Tư Không Tử Tình nắm hai tay vào nhau, bất an nói:

“Thật ra mọi chuyện đều do ta.”

“Tử Tình, muội cũng không muốn bị bọn chúng để ý, hơn nữa là Triệu Oanh kia hiểu lầm muội nghe được bí mật của nàng ta, do đó muốn bắt muội để diệt khẩu.”

“Nhưng muội thật sự không có nghe thấy gì cả.”

“Chuyện này vốn đã không còn quan trọng, tóm lại sau này chúng ta ra ngoài phải cẩn thận, tốt nhất là không cần rời khỏi Nhất Phong Viện một thời gian.”

Lý Phi Yến nghiêm mặt nhắc nhở, bảy người còn lại đều thuận theo gật đầu. Tạp Tác thấy không khí trầm xuống, đột nhiên cười nói:

“Được rồi, để ăn mừng Nhất Phong Viện chúng ta tai qua nạn khỏi, mọi người đều đã bình an hồi phục, chúng ta phải ăn một bữa thống khoái.”

“Ý hay… Nhưng chúng ta lấy thức ăn ở đâu ra, chẳng lẽ dùng Ích Cốc Đan.”

Vũ Văn Kỳ ủ rũ thở dài một hơi, La Tiệt cười nói:

“Trong hồ có ca nha, chúng ta có thể câu cá, cùng ăn cá nướng thế nào?”

“Cái gì? Trong hồ có cá?”

Mọi người đều kinh ngạc, Tạp Tác đắc ý cười.

“Các ngươi xem ta thông minh như thế nào, hai tháng trước đã nghĩ ra chủ ý nuôi cá trong ao, ta cùng La Triệt đi câu cá rồi về thả vào hồ của chúng ta, hai tháng rồi, cá sẽ càng lớn.”

“Tốt, vậy chúng ta đi chuẩn bị.”

Vinh Cơ cực kỳ hăng hái, Vũ Văn Kỳ và Tư Không Tử Tình cũng chạy đi giúp, Tô Vân Kiều cũng bị Vinh Cơ lôi đi, Tạp Tác và La Triệt cười hì hì đi chuẩn bị mồi câu.

Lý Phi Yến mỉm cười nhìn bọn hắn, Hứa Vô Tình đột nhiên hỏi:

“Tóc của ngươi là do ai cắt?”

Lý Phi Yến cười nhạt nói:

“Không ai cả, là ta tự mình ra tay.”

Hứa Vô Tình nhíu mày nhìn nàng.

“Là ai ép ngươi?”

“Ta cũng không biết thân phận bọn họ, nhưng nếu may mắn gặp lại sẽ tính sau, vả lại không phải bọn họ đến gây chuyện thì cũng sẽ có người khác, chúng ta vốn dĩ chỉ là con sâu cái kiến, ai mà không dẩm đạp được cơ chứ?!”

Hứa Vô Tình siết chặt nắm tay, thần sắc vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng đôi mắt đen của hắn lại như bị nhiễm một tia huyết sắc kỳ quái, hắn đột nhiên nở nụ cười, nụ cười cực kỳ lạnh lẽo.

“Ngươi nói không sai, Ngoại Vi Đường này ai cũng có thể dẫm đạp chúng ta, không người này thì có người khác, như vậy thì chỉ có thể làm cho bọn chúng dẩm không nổi mà thôi.”

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy một tia kiên quyết trong mắt đối phương, thế giới cá lớn nuốt các bé, vậy bọn họ cần làm chính là biến mình càng lớn càng tốt.

Rất nhanh vật dụng câu cá được chuẩn bị xong, tám người tụ lại ở chính phòng trong hồ, ngồi ở hành lang vừa câu cá vừa nướng cá, đêm nay là một đêm không trăng bầu trời đầy sao, rừng trúc mát mẻ liên tục xào xạt lay động nhịp nhàng như một khúc nhạc yên bình, hành lang bên hồ loáng thoáng tiếng cười nói, không khí bình hòa mà ấm áp.

Tám bóng người ngồi bên đống lửa, cá nướng phát ra mùi vị thơm lừng, Tạp Tác thật sự rất có tay nghề.

Trước khi ăn cá nướng, bọn họ quỳ xuống quanh đống lửa, dưới bầu trời đêm, dưới những vì sao lấp lánh, tuyên thề kết nghĩa:

Trời đất chứng giám, tâm ma làm khế, không quản xuất thân, bất kể tuổi tác, không máu mủ tình thâm, nhưng có nghĩa thủ túc, trọn đời trọn kiếp, quyết không phản bội.

Vật Tiên Lâu phía xa, hai bóng người đứng trên tầng ba, Hỏa Thành và Vật Tiên Đạo Nhân đều đưa mắt nhìn về phía Nhất Phong Viên, ánh mắt đều lộ ra một tia hoài niệm, phải biết khoảng cách từ Vật Tiên Lâu đến Nhất Phong viện đến hơn ba mươi dặm, hai người này cư nhiên dùng mắt thường lạ có thể xuyên qua vô số trở ngại nhìn thấy hoàn cảnh ở Nhất Phong Viện Lúc này.

Vật Tiên Đạo Nhân cười nói:

“Khung cảnh như vậy, thật đáng nhớ.”

“Năm đó chúng ta không được hòa thuận như chúng.”

Vật Tiên Đạo Nhân quay đầu nhìn Hỏa Thánh, cười nhạt nói:

“Còn không phải do ngươi cùng Thiên Tà cứ thích tranh cãi?”

“Ngươi cùng Huyễn Vân cũng chẳng khác chúng ta là mấy, còn có Bảo Khí và Kim Bàng, chúng ta đều hay cãi nhau.”

“Ta thấy nguyên nhân bọn chúng ở chung hòa thuận như vậy là vì chúng có một đại sư tỷ tốt, năm xưa ngươi bốc đồng nóng nảy, không thể làm gương.”

Hỏa Thánh liếc mắt nhìn Vật Tiên Đạo Nhân, cười khẽ nói:

“Năm xưa ngươi cố chấp cứng đầu, so với ta càng thích gây chuyện.”

Hai người nhìn nhau, đột nhiên cùng lúc nở nụ cười, Vật Tiên Đạo Nhân lắc đầu cười khổ.

“Nhiều năm như vậy rồi, đại sư huynh ngươi vẫn như vậy, tên chết tiệt Huyễn Vân cũng chẳng chút thay đổi, chỉ có ta là biến thành như thế này.”

Hỏa Thánh thở dài, ngẩng đầu nhìn trời.

“Ngươi thật ra cũng chẳng thay đổi chút nào, vẫn cứng đầu cố chấp, nếu không cũng không ngồi ở Vật Tiên Lâu này mấy trăm năm mà vẫn chưa thể bỏ xuống.”

Vật Tiên Đạo Nhân trầm mặc, một lúc lâu lại cười khổ.

“Có lẽ là vì ta sám hối chưa đủ lâu.”

Hỏa Thánh quay đầu nhìn Vật Tiên Đạo Nhân, lắc đầu thở dài.

Ngay lúc này hai người cùng lúc quay đầu nhìn về Nhất Phong Viện, cùng lúc lộ ra nụ cười khổ, vừa mới khen hòa thuận, hiện tại đang xảy ra chuyện gì vậy?

“Bỏ ra, là của ta.”

“Cơ… Cơ sư tỷ, con cá này ta lấy trước mà.”

“Tô Vân Kiều, ngươi đừng ra vẻ tội nghiệp, ngươi xem ta gầy thế này, ngươi nhỏ hơn ta mà lại lớn như vậy, nhường cho ta ăn mới đúng.”

“Ta… Ta…”

“Ha ha… Tô sư huynh, Cơ sư tỷ nói đúng đó.”

“Tiểu Kỳ, ngươi cũng thế thôi, bỏ con cá trên tay xuống.”

“Sao lại như vậy? Ta nhỏ nhất, phải nhường cho ta mới phải.”

“Hừ! Tuổi tác thì có gì quan trọng chứ? Đồ ăn ngon ai có bản lĩnh thì đoạt được, các ngươi không được giành với ta.”

“La Triệt, ngươi dám…”

“Vinh Cơ, ngươi tránh ra.”

“Cơ sư tỷ, La sư huynh, đừng đánh nhau mà.”

“Tô Vân Kiều, ngươi im miệng.”

“Ha ha… Thấy cá nướng chính hiệu Tạp Tác ta thế nào, lần sau muốn ăn thì phải bỏ tiền ra, hô hô…”

“Tạp Tác, ngươi nói cái gì? Muốn nuốt tiền của ta à?”

“Yến… Yến sư tỷ, không cần tức giận, ta… ta miễn phí cho ngươi thế nào?”

“Cút!”

“Hứa sư huynh, ngươi ăn nhiều vào một chút đi.”

“Tử Tình tỷ thật không có lương tâm, chỉ lo cho Hứa sư huynh thôi.”

“A… Ta… Ta nào có… Tiểu kỳ, ngươi… Ngươi… Ngươi đừng nói bậy.”

“Ha ha… Tiểu Tình đỏ mặt kìa.”

“Tạp Tác, ngươi im miệng.”

“Khụ… Hứa sư huynh, ta sai lầm rồi.”

Tình thế hỗn loạn, dù trận chiến tranh giành đồ ăn rất khốc liệt, tuy nhiên trong mắt tám người đều tràn ngập ý cười.

VntHoaTinhKhoi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN