Nghịch Tập [Tinh Tế] - Chương 26
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Nghịch Tập [Tinh Tế]


Chương 26


“Báo cáo diễn tập mô phỏng ở đây.” Bùi Nghiêu chuyển báo cáo đã chỉnh sửa xong đến máy tính quang của Alan, “Ngày mai sẽ làm xong thống kê sự thay đổi mạnh yếu về sức mạnh tinh thần của mỗi dẫn đường trong một tháng thực chiến này.”

“Anh nói phân tích thông qua sóng dư âm sức mạnh tinh thần do máy thăm dò thu được?” Alan mỉm cười, “Cái đó không có giá trị tham khảo, trong một tháng sức mạnh tinh thần của dẫn đường sẽ không thay đổi bao nhiêu, muốn xem sự phát triển của bọn họ không cần phiền phức như vậy, chỉ cần nhìn số lượng thú họ đánh chết thực tế trong mỗi lần mô phỏng là được.”

Bùi Nghiêu gật đầu, thao tác máy tính quang xuất ra một bản báo cáo khác, “Bản này.”

Alan nhìn sơ qua hài lòng nói: “Không tồi, tổng thể đều tăng lên, có thời gian mở cuộc họp với nhân viên y tế trong trường học, để bọn họ lưu ý nhiều hơn, tuy rằng chương trình học cũng không dày, nhưng suy cho cùng là từ Tháp Ngà ra, tố chất cơ thể đều không ổn, nhất định phải cẩn thận, đừng để quá tải.”

Bùi Nghiêu khó hiểu nhíu mày: “Không đâu, dẫn đường dưới 14 tuổi không được học môn này, những dẫn đường còn lại hoàn toàn có thể tiếp nhận loại huấn luyện cường độ này, hơn nữa bọn họ đã không còn thích các môn học trong nhà, thậm chí còn có học sinh yêu cầu thêm tiết diễn tập.”

“Thiếu tướng ngây thơ ơi.” Alan cười, “Chuyện này đương nhiên em biết, nhưng vẫn phải cẩn thận, anh biết hiện giờ bên ngoài có bao nhiêu nhân sĩ bảo vệ nhân quyền đang nhìn chằm chằm chúng ta không? Một học sinh của chúng ta hắt xì cái thôi là bọn họ đã có thể viết bài văn lên án hơn ngàn chữ, miệng lưỡi thế gian đáng sợ, vẫn nên chú ý chút đi.”

Bùi Nghiêu bất đắc dĩ đồng ý: “Được, tôi sẽ theo đó mà làm.”

Alan lại đọc thống kê một lúc, lắc đầu nói: “Sân diễn tập chỗ chúng ta quá đơn giản, sân bãi nhỏ, cảnh mô phỏng cũng chỉ có mấy cái, sau khi các học sinh nắm bắt được quy luật thậm chí có thể thủ sẵn ở mấy điểm chờ thú trùng xuất hiện… Đây quả thật giống như tìm bug đánh quái trong game.”

Vấn đề này Bùi Nghiêu cũng phát hiện ra, lúc buồn chán anh cũng sẽ đến sân diễn tập chơi, so với thực chiến dao thật súng thật lúc trước, đối với Bùi Nghiêu mà nói sân diễn tập ở Alice quả thật giống như khu vui chơi.

“Hay là mở rộng thêm nhỉ.” Alan gõ nhẹ mặt bàn, thờ ơ nói, “Mở rộng đi… dù sao cũng là Anthony chi tiền, Hiệu trưởng?”

Bùi Nghiêu bật cười, nhưng vẫn gật đầu: “Được.”

“Nhìn cái này xem.” Alan kéo Bùi Nghiêu ngồi xuống, hắn mở máy tính quang tìm sân diễn tập mini ra, vừa điều chỉnh góc độ cho Bùi Nghiêu xem vừa nói, “Đây là sân diễn tập ở sao Brooks, lúc trước khi xây dựng sân diễn tập em đã muốn làm thành giống như thế này, nhưng lúc ấy thời gian không đủ, kinh phí cũng eo hẹp, bây giờ có thể rồi, anh thấy thế nào?”

Sao Brooks là một hành tinh nhỏ cách Alice không xa, vì địa hình phức tạp cộng với chênh lệnh nhiệt độ giữa ngày và đêm lớn nên vẫn không được cải tạo thành hành tinh để sinh sống, nhưng nếu để làm sân diễn tập lại vô cùng thích hợp, từ vài năm trước quân đội vẫn luôn xây dựng theo hướng này, bây giờ nghiễm nhiên đã trở thành sân diễn tập được các quân khu xung quanh sử dụng nhiều nhất.

“Em có thể mời tổ lập kế hoạch và nguyên cả đội ngũ kỹ thuật của họ đến, chúng ta sẽ hoàn toàn dựa theo sao Brooks để sửa sang lại, thế nào?” Nhân lúc Bùi Nghiêu xem say mê Alan nắm lấy tay anh, bóp bóp cười, “Kiếm thiết bị tốt một chút, anh chơi cũng vui vẻ.”

Bùi Nghiêu bật cười: “Điện hạ… vẫn phải làm nhiều khảo sát, thời tiết ở Alice và bên kia khác nhau rất xa, làm rập khuôn hoàn toàn chưa chắc đã thích hợp.”

“Chính xác, vậy dứt khoát đi khảo sát thực địa một chuyến đi.” Alan cười với Bùi Nghiêu, “Đúng lúc sắp đến kỳ thi tháng, có thể thuận tiện dắt theo một ít dẫn đường thành niên qua đó tiến hành cuộc thi.”

Bùi Nghiêu bị năng lực hành động của Alan làm kinh sợ, sửng sốt lắc đầu nói: “Không tốt lắm thì phải, Bệ hạ đã nói, không thể tùy tiện dẫn các dẫn đường rời Alice, hơn nữa phía Brooks hẳn là có không ít lính gác, lỡ như…”

“Người của em muốn đi, bọn họ tất nhiên phải giải tỏa.” Alan nhướng mày, “Thiếu tướng, nhớ chuyện rạp chiếu phim lần trước không?”

Bùi Nghiêu ngưng một lát, mặt đỏ lên.

Trước khi quay về Alice Alan đột nhiên nảy ra ý nghĩ kỳ lạ, muốn dẫn Bùi Nghiêu đi đến rạp chiếu phim lớn nhất Chủ tinh xem phim, Bùi Nghiêu từ chối không được đành phải đi theo, lúc trước còn làm Cảnh vệ anh không phải chưa từng theo Anthony đến đấy, tự cho rằng cũng chẳng là chuyện gì, ai ngờ đến rồi mới biết Alan lại bao hết cả rạp chiếu phim to như thế, mấy ngàn nhân viên của hơn 100 phòng chiếu phim tích sức chờ đợi, chỉ để phục vụ một mình Bùi Nghiêu.

Nhớ đến tình hình ngày hôm đó da đầu của Bùi Nghiêu vẫn còn tê, trong phòng chiếu phim rộng lớn thoáng đãng chỉ có mình và Alan và mấy nhân viên công tác, mình xem phim, Alan xem mình…

“Được rồi, em thừa nhận là em muốn tìm một sân bãi tốt để anh thỏa thích vui chơi, nếu anh nhất quyết không dắt theo các dẫn đường đi ra ngoài cũng được.” Alan mỉm cười, “Thật ra em cũng không muốn có người khác… có hai chúng ta là đủ rồi.”

Bùi Nghiêu vội lắc đầu, lương bổng cả đời anh cũng không đủ thuê sân diễn tập một lần, tuy Alan không để ý đến tiền nhưng cũng không thể phung phí như vậy, Bùi Nghiêu nghĩ rồi thỏa hiệp nói: “Cứ bố trí sân bãi cho kỳ thi tháng lần này ở sao Brooks đi… chỉ dắt theo vài trăm dẫn đường trên 18 tuổi là được.”

Alan thất vọng lắc lắc đầu: “Được rồi… nghe anh.”

Bùi Nghiêu lại tập trung nhìn máy tính quang một lúc, đứng dậy nói: “Tôi đi họp với các nhân viên y tế, sau đó sẽ sàng lọc quân viên đi theo Brooks một chút.”

Alan gật đầu, Bùi Nghiêu hành quân lễ rồi đi.

Alan tắt máy tính quang đi đến trước cửa sổ sát đất, sau khi nhìn thấy Bùi Nghiêu đi xa hắn kết nối truyền tin, bình thản nói: “Thiếu tướng đã đồng ý, tiếp theo bắt đầu sắp xếp từng bước đi.”

Alan ngắt truyền tin, nhìn theo bóng dáng Bùi Nghiêu khẽ mỉm cười.

Mấy ngày sau hết thảy đã sắp xếp ổn thỏa, Alan dẫn mọi người chia nhóm lên 3 chiếc tinh hạm.

“Bên kia là Đội trưởng Cảnh vệ lần này Trung tá Laughlin.” Alan thấp giọng giới thiệu cho Bùi Nghiêu, “Toàn bộ binh lính của anh ta đều không phải là người dị năng, rất thích hợp hộ tống học sinh của chúng ta… Lát nữa anh ta sẽ lên tinh hạm của các học sinh phụ trách công tác an toàn bên đấy.”

Bùi Nghiêu gật đầu, Alan tiếp tục nói: “Bên phải anh ta là phó quan của anh ta, phó quan này từng là lính dưới trướng Thượng tướng Bark, cũng là một người đáng tin.”

Alan lại lần lượt giới thiệu cho Bùi Nghiêu các loại quan hệ của không ít các nhân viên đi cùng, Bùi Nghiêu nghe mà đau cả đầu, anh sợ nhất là nhớ mấy chuyện này, Alan dung túng nở nụ cười: “Bỏ đi, không cần nhớ, lần sau gặp mặt em sẽ nhắc anh.”

Trong lòng Bùi Nghiêu ấm lên, cúi đầu nói: “Cảm ơn ngài, Điện hạ.”

“Không cần cảm ơn.” Alan nghiêng đầu qua, người khác nhìn vào chỉ thấy hai người chẳng qua đang nhỏ tiếng trao đổi công việc, Alan nhỏ giọng nói bên tai Bùi Nghiêu, “Em còn có thể làm nhiều chuyện hơn vì ngài.”

Bên lỗ tai kề sát Alan của Bùi Nghiêu lập tức đỏ lên, Alan vui vẻ nói: “Được rồi, đừng nghĩ đến nữa, thắt kỹ dây an toàn.”

Bùi Nghiêu xấu hổ không thôi, anh thắt dây an toàn cho Alan xong mới lo đến phần mình, sau khi tinh hạm bắt đầu bay với vận tốc ổn định mọi người trong cabin chính nhao nhao tháo dây an toàn ra bắt đầu nhỏ giọng trò chuyện, mà Alan lại mở máy tính quang của mình lên, hưng trí bừng bừng tiếp tục xem video của Bùi Nghiêu hắn đã biên tập.

(Fan cuồng cày view cho idol =)))))

“Điện hạ…” Bùi Nghiêu kêu khổ không ngừng, đè thấp giọng nói, “Có người chú ý đến kìa.”

Alan tháo tai nghe xuống, quét mắt liếc xung quanh, mấy cậu sĩ quan lén lút để ý đến hai người cuống quýt né tránh tầm mắt của Alan, Alan lại cười thờ ơ như không, đeo tai nghe lên bình thản nói: “Ai thích nhìn thì nhìn…”

Alan chưa bao giờ cố ý che đậy sự quan tâm mình dành cho Bùi Nghiêu, hơn nữa chuyện này căn bản cũng không che giấu được, Alan còn không kiểm soát được bản thân, ai có thể quản cho được?

Nhưng Alan vẫn rất tôn trọng Bùi Nghiêu, hắn chưa bao giờ làm ra hành động sỗ sàng gì trước mặt người khác, bình thường đều là dáng vẻ giải quyết việc công, cũng không thiên vị Bùi Nghiêu nhiều, nhưng người tỉ mỉ vẫn có thể phát hiện ra một chút mờ ám, ví dụ như đầu bếp riêng của Điện hạ Alan luôn làm vài món bánh ngọt tinh xảo đưa đến phòng làm việc của Hiệu trưởng, ví dụ như loại trường hợp này, nếu Thiếu tướng Bùi Nghiêu không ngồi cùng một chỗ với Điện hạ Alan, vậy chỗ ngồi bên cạnh Điện hạ Alan tuyệt đối không có ai dám đụng, mãi đến khi Alan viện đủ các loại lý do gọi Bùi Nghiêu đến bên cạnh mình, lại ví dụ như… Điện hạ Alan sẽ cắt ghép biên tập các loại video về Thiếu tướng Bùi Nghiêu, lưu trong máy tính quang của mình xem đi xem lại không biết chán.

Trước khi đến Alice mọi người đều ký thỏa thuận bảo mật, tất nhiên sẽ không nhiều lời cũng không dám nhiều lời, nhưng việc này cũng không gây trở ngại cho bọn họ yêu thích cặp đôi này, hiện giờ đa số nhân viên công tác cấp cao của Alice đều cảm nhận được bầu không khí vi diệu giữa hai người, chỉ cần không mù đều nhìn ra được… Điện hạ Alan đang theo đuổi Thiếu tướng.

Chẳng qua bọn bọ vừa kính trọng vừa sợ hãi Alan, cũng không dám công khai thảo luận chuyện gì, nhưng vẫn có người tò mò nhìn trộm như vậy, đối với chuyện này Alan không hề phản cảm mà ngược lại còn có chút hưởng thụ… Người khác đều cảm thấy mình và Thiếu tướng là một đôi trời đất tạo nên.

“Điện hạ.” Quan lễ nghi đi vào cabin chính cắt ngang ý nghĩ đẹp đẽ trong đầu Alan, xin lỗi nói: “Vô cùng lấy làm tiếc thông báo với ngài, sao Brooks vừa gửi đến thư xin lỗi, vì một sự cố tối qua, sân bãi chuẩn bị riêng cho học sinh của chúng ta trước đó đã bị phá hủy, tình huống hiện giờ không mấy lạc quan, muốn phục hồi hoàn toàn ít nhất phải mất 3 ngày, chuyện này… Thiếu tá Forbes của sao Brooks cầu xin ngài tha thứ.”

Alan nhíu mày: “Tại sao bị phá hủy?”

“Bọn họ quá bất cẩn… Tối qua sau khi làm xong công tác sắp xếp cuối cùng cũng không mở hệ thống phòng hộ, nửa đêm hôm qua có một trận mưa lớn gần sân bãi của sao Brooks, không ít thiết bị đều hỏng hóc.” Quan lễ nghi cúi đầu, “Hiện giờ Thiếu tá Forbes vô cùng sợ hãi.”

Alan cười lạnh: “Sợ hãi? Anh ta muốn thế nào? Kêu tôi quay đầu về? Tôi vẫn luôn cho rằng công tác chuẩn bị trên phương diện diễn tập quân sự của sao Brooks rất hoàn thiện, hiện giờ xem ra cũng không hẳn vậy.”

Quan lễ nghi xấu hổ gật đầu: “Vâng, ý của Thiếu tá cũng là… để ngài quay về Alice trước, sau khi sửa chữa xong sân bãi…”

“Không.” Alan ngắt lời quan lễ nghi, “Tôi vẫn muốn đi, lần này đi sao Brooks không chỉ đơn giản vì tiến hành thi cử, ý định ban đầu của tôi và Thiếu tướng vốn là khảo sát việc xây dựng sân huấn luyện tại đó, lúc trước tôi vốn định trực tiếp dùng các thành viên nòng cốt của bên họ, bây giờ xem ra là tôi đã quá tín nhiệm bọn họ, vì việc xây dựng của Alice sau này, tôi nghĩ lần này tôi nhất định phải tự mình đi xem một chút.”

Alan quay đầu nhìn Bùi Nghiêu, thả chậm giọng điệu: “Anh dắt các dẫn đường về trước đi, em qua xem rồi về.”

Bùi Nghiêu nhíu mày: “Nếu ngài nhất định muốn đi vậy chi bằng tôi cùng…”

“Hơn 300 dẫn đường, không phải anh tự mình hộ tống em không yên tâm.” Alan cười với Bùi Nghiêu, “Đừng để em lo lắng, chưa đến tối là em đã về rồi.”

Bùi Nghiêu do dự một lát rồi gật gật đầu: “Vâng, Điện hạ.”

Hạm trưởng bắt đầu sắp xếp công tác kết nối, Bùi Nghiêu đi lên cẩn thận chừa những người mình tin tưởng nhất ở lại, rồi dẫn các quân lính không phải người dị năng do Trung tá Laughlin lâm thời điều đến lên tinh hạm của các dẫn đường, nhìn sự phân công của Bùi Nghiêu Alan thầm cười khẽ, hắn biết ngay Bùi Nghiêu sẽ sắp xếp như vậy.

Trong lòng Bùi Nghiêu, mình quan trọng hơn mấy trăm dẫn đường.

Alan mang theo nỗi vui mừng này tạm biệt Bùi Nghiêu, Bùi Nghiêu và các dẫn đường lên tinh hạm của bọn họ quay về đường cũ, tinh hạm của Alan thì tiếp tục bay về phía sao Brooks.

“Thông báo cho toàn bộ nhân viên, thực hiện phòng bị cấp một.” Alan nới lỏng cổ áo, đeo kính điện tử lên mắt trái, đi đến trước bàn điều khiển mở bản đồ sao ra, “Nếu không có bất ngờ gì xảy ra… tầm một tiếng nữa chúng ta sẽ chào đón đoàn lính đánh thuê của Darren.”

Quan lễ nghi cúi đầu: “Vâng.”

—-

Diệp Lan: Có sở thích gì đặc biệt không?

Alan: Diễn xuất.

Diệp Lan: Ước mơ tương lai là gì?

Alan: Trở thành Ảnh đế.

=)))))))))))

Btw, chuyện đi cùng Anthony đến rạp chiếu phim, toi đố anh Nghiêu dám nói với thằng nhỏ, nó nghe xong mà k đốt nguyên cái rạp cũng uổng =)))))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN