Nghịch Thần Ký - Chương 131: Trương Tam Phong
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
7


Nghịch Thần Ký


Chương 131: Trương Tam Phong



Nhữ Dương Vương Phủ bình thường canh phòng rất sâm nghiêm. Con ruồi cũng không thể lọt, mỗi ít phút lại có một tốp người ra vào, nhưng hôm nay dường như bọn họ có việc gì trọng đại nên đã tiến hành điều động đi nơi khác hết. Không thấy một bóng người

Điều này không ai biết nguyên nhân do đâu và cũng như không người dám xâm nhập để dò la tin tức.

Bên trong phủ đệ, một thanh niên da dẻ mịn màng trắng sáng, đôi mắt to tròn long lanh, cái miệng nhỏ nhắn tươi mộng,… Trên tay người này còn cầm cây quạt xếp.

Hiển nhiên đây không xa lạ gì, chính là Mẫn Mẫn Đặc Mục Nhĩ, cũng chính là Triệu Mẫn quận chúa.

Là một người nổi tiếng thông minh tài trí, bên cạnh đó còn là một nữ nhân xinh đẹp, sắc sảo. Nên Triệu Mẫn mặc dù là con gái nhưng rất được các thuộc hạ tin tưởng và trung thành tận tâm.

Bình thường thuộc hạ của cô muốn làm gì cũng được, cô sẽ không bao giờ hỏi han tới, thế nhưng hôm nay Triệu Mẫn đặc biệt nổi giận.

Lý do chính là….

-Nhị lão, các ngươi hôm nay làm sao? Vì sao gặp được bức tranh này thì cứ giống như gà bị cúm một dạng? Kẻ này là ai…

Triệu Mẫn tay trái chóng nạng, tay phải cầm bức tranh đưa về phía Lộc Trượng Khách cùng Hạt Bút Ông, cũng tức là Huyền Minh Nhị lão.

Hai ông lão không có vẻ oai nghiêm như bình thường nữa, mà thay vào đó đang ôm đầu, cơ thể không ngừng run rẩy, vẻ mặt sợ hãi đến tột độ, mỗi người trốn sang một góc phòng…, dường như hai người chứng kiến cảnh gì kinh khủng lắm.

Triệu Mẫn bất đắc dĩ, đưa bức tranh lên nhìn. Người trong tranh không ai khác chính là Trần Tinh.

Đường nét được vẽ rất tỉ mĩ, nhất là ánh mắt, đặc biệt rất có thần, hiển nhiên người vẽ rất có tình cảm với người này. Trên đó còn đề một hàng chữ: “Chỉ Nhược”

Sự việc cũng kể đến mấy tiếng trước. Khi mà Triệu Mẫn đã hầu như bắt được cao thủ của các phái, chỉ còn thiếu Nga Mi cùng Võ Đang, có điều ở đâu trong Nga Mi lại có một người thiếu nữ trạc tuổi cô nhưng lại có võ công cao cường ngoan cố chống cự.

Người này không ai khác chính là Chu Chỉ Nhược. Vấn đề là Huyền Minh Nhị lão vẫn nhỉnh hơn một bậc. Nghi hoặc của Triệu Mẫn cũng phát sinh từ đây.

Trong lúc giao đấu trên người Chu Chỉ Ngược rơi ra một bức hoạ, một bức hoạ vẽ về một nam tử.

Người này rất đẹp trai, nhưng điểm mấu chốt chính là khi Huyền Minh Nhị lão nhìn thấy thì ngay lập tức run sợ. Tay chân cũng đứng không vững nữa, nên Chu Chỉ Nhược mới bắt được hai người uy hiếp Huyền Minh Nhị Lão, cũng chính vì vậy mà Đinh Mẫn Quân mới thừa cơ lấy trộm Thập hương nhuyễn cân tán.

Chẳng dừng lại ở đó, sau khi chuộc Huyền Minh Nhị lão về, hai lão già này cứ như bị bệnh sắp chết một dạng, cơ thể vẫn không ngừng run rẩy. Khiến nàng cũng phải bó tay

Triệu Mẫn kiểm tra bức tranh hầu như không bỏ sót chỗ nào, xem có gì mà làm cho Huyền Minh Nhị Lão phải sợ hãi như vậy.

Trong lòng nàng cũng bất tri bất giác đối với người nam tử trong tranh này sinh ra lòng hiếu kỳ mãnh liệt.

Lòng hiếu kỳ của nữ nhân đối với nam nhân chính là tiền đề phát sinh của một hỉ kịch hoặc bi kịch.

…..

Trần Tinh hoàn toàn không biết là có người nữ nhân xinh đẹp đang để ý mình. Hắn hiện tại đang đối mặt với vấn đề đó là

Hắn đã bị lạc đường, và phải mất gấp đôi thời gian…..!

Từ trong hang động hắn bay thẳng một hướng, bay mãi mới gặp được người tiều phu, hỏi y thì y chỉ hướng Tây, bay thêm một chút nữa thì lại có người nói Nhữ Dương Vương Phủ hướng Nam.

Trong lòng hắn không kìm được mắng chửi tên khốn tiều phu kia tám chục lần. Làm Trần Tinh phải bó phí thêm một khoảng thời gian nữa.

Hiện tại trời cũng đã chập tối, hắn đang đứng phía cổng Nhữ Vương Phủ.

Không thấy người canh gác Trần Tinh cũng thản nhiên đi vào trong.

Đi qua nhiều khúc quanh co, không thấy người nào hắn cũng cảm thấy hiếu kỳ.

Lúc này, đột nhiên có tiếng mở cửa vang lên, Trần Tinh hướng mắt nhìn sang thấy một người nam tử âm nhu cũng đang nhìn hắn.

Người nam tử “âm nhu” Trần Tinh vừa nhìn liền biết là nữ nhân, và cũng đoán được người này chính là Triệu Mẫn. Bởi vì hắn hoàn toàn không nghĩ tới là ai có sở thích cải trang nữa.

Về phần Triệu Mẫn thì giật mình, nàng không nghĩ tới ban nãy còn hiếu kỳ người nam nhân này thì không lâu sau hắn đã xuất hiện trước mặt mình.

Nàng phe phẩy chiếc quạt trong tay rồi từng bước đi về phía Trần Tinh, trong lòng cũng đang âm thầm đánh giá hắn.

Triệu Mẫn nói

-Không nghĩ tới lại có người cả gan lẻn vào Nhữ Dương Vương phủ, ngươi biết kết cục của việc này chứ?

Trần Tinh cũng cảm thấy hứng thú với Triệu Mẫn nên mở miệng trêu chọc

-Ta nghe nói Nhữ Dương Vương có một người con gái rất đẹp, lại rất thông minh, nên hiếu kỳ tới đây cầu thân nhưng không thấy ai. Còn một vấn đề nữa là ta đi vào chứ phải lẻn vào.

Triệu Mẫn xép quạt lại lên giọng hỏi

-Cầu thân? Có ai lại đi cầu thân vào buổi tối không?

Hắn chỉ vào mình rồi nói

-Không phải có ta sao?

-Haha, ngươi rất thú vị, ngươi tên là gì?

Trần Tinh giả bộ khó chịu nói

-Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì? Ta không muốn phí thời gian để trả lời những câu hỏi này nữa. Phải rồi, ngươi có biết Huyền Minh nhị lão ở nơi nào không?

Triệu Mẫn cảnh giác, trong lòng thầm nghĩ

-Xem ra hắn cùng nhị lão có quen biết, rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến nhị lão lại sợ hắn đến như vậy?ta có nên nói cho hắn biết hay không?

Nàng trả lời

-Xem ra mục đích chính của ngươi đến đây là tìm Huyền Minh Nhị lão chứ không phải là cầu thân gì, ta đoán không sai chứ? Nếu như ngươi nói cho ta, ngươi tìm hai người đó để làm gì thì ta sẽ chỉ cho ngươi?

Trần Tinh thản nhiên nói, hắn không cần thiết phải che giấu ý đồ

-Nữ nhân của ta bị trúng Thập hương nhuyễn cân tán, ta muốn tới lấy thuốc giải. Việc cầu thân thì lấy thuốc giải xong sẽ bàn kỹ lại.

Triệu Mẫn cười lạnh nói

-Ngươi đã có nữ nhân còn muốn lấy con gái Nhữ Dương Vương? Xem ra là ngươi đang nằm mơ?

Trần Tinh không thèm để ý nói

-Có vấn đề gì sao? Nếu nàng ấy không đồng ý thì ta trực tiếp bắt mang về là được.

-Ngươi có bản lĩnh đó sao?

Triệu Mẫn miệt thị, trong mắt nàng Trần Tinh hiện tại chỉ là một kẻ tự đại ngông cuồng, mục đích của Triệu Mẫn hỏi hắn nhiều như vậy là muốn thông qua cách ứng cử của Trần Tinh mà dò la thông tin cùng như hiểu thêm nguyên nhân vì sao nhị lão lại sợ người trẻ tuổi này như vậy.

Thế nhưng làm cho nàng cảm thấy thất vọng chính là việc Trần Tinh biểu hiện như một kẻ không biết sử dụng đầu óc, những người như vậy thì nàng có hàng trăm cách có thể chơi chết kẻ đó.

Trần Tinh nghe được lời nói có phần miệt thị của Triệu Mẫn thì cũng đoán được một hai, nhưng hắn vẫn làm như không có chuyện gì cả và thản nhiên trả lời

-Bản lĩnh của ta không lớn lắm….

Triệu Mẫn thầm nói trong lòng

-Người này còn biết bản thân mình đang…

Chưa được trọn vẹn dòng suy nghĩ, thì nàng liền nghe Trần Tinh nói tiếp

-Vừa đủ để phá huỷ chỗ này…

Hiện tại, Triệu Mẫn dám xác định Trần Tinh là kẻ điên. Một kẻ điên tự cao tự đại. Và nàng cực kỳ chân ghét loại người này.

Triệu Mẫn không dây dưa nữa

-Được rồi, Huyền Minh Nhị lão đang ở phía sau hậu viện, ngươi đi theo ta.

Trần Tinh gật gật đầu đi theo, hắn muốn xem cô nàng đanh đá này muốn giở trò gì.

Triệu Mẫn rất thành thật dẫn đường phía trước, tới đại sảnh rộng lớn, nàng dừng bước và xoay người lại nói với hắn

-Ngươi đứng đây chờ ta một lát, ta đi thông báo bọn họ.

Trần Tinh cũng không lên tiếng, hắn chắp tay sau lưng thong thả đợi xem màn trình diễn

Triệu Mẫn đi vào sau tấm bình phong trên đầu Trần Tinh liền rớt xuống cái lồng sắt to đùng nhốt hắn lại.

Tiếng cười vang lên, Triệu Mẫn thân hình cũng xuất hiện, dĩ nhiên cơ quan nằm sau tấm bình phong rồi.

-Không nghĩ tới ngươi lọt vào tay ta rồi cũng còn giữ được bình tĩnh như vậy. Ngươi biết vì sao ta làm như vậy không?

Trần Tinh không quan tâm câu hỏi của nàng lắm, hắn ngoáy lỗ tai noi

-Giờ ngươi có thể gọi Huyền Minh nhị lão ra được rồi chứ?

Triệu Mẫn chau mày, nhưng cũng không nói nữa. Nàng vỗ tay mình hai cái. Từ bên cửa sổ nhảy ra hai người mặc áo đen

-Thuộc hạ có mặt! Xin quận chúa ra lệnh!

Triệu Mẫn nhìn cũng không nhìn kẻ này, nàng giọng nghiêm túc nói

-Hai người các ngươi đi mời Huyền Minh nhị lão đến đây. Nếu bọn họ vẫn chưa hồi phục thì kêu ngươi khiêng bọn họ tới, rõ chưa?

Hai người đồng thanh

-Thuộc hạ tuân mệnh!

Vèo một cái hai người này cũng không dây dưa gì mà nhanh chóng thực hiện mệnh lệnh.

Trần Tinh từ đầu đến cuối đều không để ý cho lắm, hắn làm như vậy là vì không muốn mất thời gian tim kiếm từng phòng xem Huyền minh nhị lão đang ở đâu, cũng rất có thể là hai người kia không có ở nơi này.

Thay vì lung tung kiếm, cứ để chủ nhân của bọn họ mang họ tới, như vậy không phải tốt hớn sao?

Trong lúc chờ đợi, Trần Tinh cũng bắt chuyện với nàng

-Này, ngươi nói xem nếu ngươi là nữ nhân thì không phải tốt hơn sao?

Nghe được lời này, Triệu Mẫn có phần bất ngờ, lòng thầm nói

-Chẳng lẽ hắn nhìn ra thân phận của ta?

Bề ngoài thì lại làm bộ giận dữ để che giấu đi sự thất thố vừa rồi của mình

-Làm gì? Là nam nhân thì không được sao? Tại sao phải là nữ nhân?

-Da ngươi đã trắng lại mịn như vậy, môi còn có dấu tích son, chân mày lại tỉ mỉ kẽ như vậy, Chẳng phải ngươi cũng thích được làm nữ nhân sao?

Triệu Mẫn bất giác bối rối lấy tấm gương ra coi.

Nào có như lời hắn nói. Nhưng điều này cũng chứng tỏ là có tật mới giật mình, nếu nàng không có thì sao phải lấy ra kiểm tra?

Trần Tinh thấy vậy ha ha cười. Triệu Mẫn tức giận biết mình bị lừa định dằn mặt hắn thì phía ngoài truyền đến tiếng nói

-Khởi bẩm chủ nhân, Huyền Minh Nhị lão đã được mời đến!

Nghe được Triệu Mẫn lập tức ổn định lại tinh thần, nàng nhìn Trần Tinh hừ một tiếng rồi cao giọng nói

-Cho hai người đó vào!

Két~ một tiếng, Cửa phòng mở ra, Huyền Minh nhị lão hiện tại đã hồi phục lại. Hai người đi vào trong hành lễ với Triệu Mẫn

-Thuộc hạ tham kiến..Má….ơi!!!!

Nhưng vừa mới được nói được mấy từ, nhị lão liền để ý trong lồng sắt có người bị giam, người này lại chính là Trần Tinh thì đột nhiên đồng thanh hét thảm, trực tiếp ngất xỉu, cả người không ngừng có giật, miệng sùi bọt bép, dấu hiệu như bị động kinh mông dạng.

Trần Tinh cũng nghi hoặc, Triệu Mẫn thì giật mình, nàng không nghĩ đến nhị lão lại có phản ứng lớn như vậy.

Nhanh chóng chạy lại kiểm tra hai người, Triệu Mẫn đang tính gọi người cứu trị thì một bàn tay giữ lấy vai nàng lại.

Người này không ai khác chính là Trần Tinh…

-Ngươi…

-Suỵt…không muốn họ chết thì im lặng một chút…!

Trần Tinh đưa tay lên miệng làm động tác im lặng rồi ngồi cũng kiểm tra hai người.

Triệu Mẫn thấy vậy im lặng không nói, nàng cũng không muốn Huyền Minh Nhị lão xảy ra chuyện gì, chỉ có điều khi nàng quay mặt về phía lồng sắt khi hai mắt nàng trừng lớn.

Bởi vì chiếc lồng được làm bằng huyền sắt mà nàng bỏ công phí sức mới có thể có được, chẳng những thế Triệu Mẫn còn đích thân căn dặn rèn, giám sát bọn họ để kỳ công chế tạo ra nó đề phòng những trường hợp này.

Cái Ma ngục này mà nàng đặt niềm tin vào hiện tại thế nào? Nó bị móp méo một cách mất trật tự lộ ra một lỗ hổng to có thể đi vừa cả ba người.

Cả con trâu còn có thể qua lọt thì còn nhốt ai được?

Chưa dưng lại ở đó, khi nàng nhìn qua thì đã thấy Huyền Minh nhị lão tỉnh dậy.

Hai người đang đứng thẳng, ánh mắt vô thần bắt đầu nói nguyên do vì sao bản thân khi nhìn thấy Trần Tinh lại sợ hãi như vậy.

Còn nhớ lúc trước, Trần Tinh có truyền cho Sa Thông Thiên cùng Hầu Thông Hải một ít áo nghĩa của Hàn Băng U Minh Chưởng. Không nghĩ tới hai người có thể biến chế nó lại trở thành Huyền Minh thần chưởng.

Nhận biết được sự lợi hại của Huyền Minh thần chưởng nên hai người cho là Trần Tinh không phải người bình thường, sợ rằng con cháu của bọn họ sẽ đắc tội hắn nên đã nghiêm khắc từ nhỏ giáo huấn tẩy não bọn chúng.

Hai người chẳng có thân thích gì nhưng lại là sư huynh đệ, kỳ lạ là hai người cũng chẳng có con trai dù lấy bao nhiêu người nữ nhân đi nữa, rốt cuộc cũng phải chấp nhận truyền lại cho cháu ngoại.

Còn việc vì sao Hạc Bút Ông cùng Lộc Trượng Khách lại thành như vậy chính là do Sa Thông Thiên cùng Hầu Thông Hảo từ nhỏ đã dùng bức hoạ có vẽ Trần Tinh tiến hành đánh đập hành hạ hai người mỗi khi cả hai không nghe lời hoặc lười biếng tu luyện.

Trần Tinh nghe xong khuôn mặt bỗng chốc cũng đen lại, hắn không nghĩ tới hai người này lại đem hắn làm quân cờ để dạy dỗ con cháu.

Kể ra hắn lúc đó cũng từng căn dặn hai người sau khi hoàn thành việc đưa Quách Tĩnh cùng giang nam lục quái ra ngoài thì chờ hắn căn dặn truyền thụ thêm cho Hàn Băng U Minh Chưởng, nhưng có lẽ vì sợ Trần Tinh diệt khẩu nên cả hai suy đi tính lại cuối cùng quyết định bỏ trốn.

Triệu Mẫn nghe xong thì chẳng hiểu mô tê gì. Nàng cũng không đặt tâm trí vào điều này mà nhìn Trần Tinh hỏi

-Ngươi…làm sao có thể thoát ra được?

Trần Tinh đã lấy được thuốc giải nên cũng không tính dây dưa nữa, hắn nói

-Thì cứ như vậy đi ra thôi. Được rồi, ta phải đi đây, có duyên gặp lại…mỹ nữ…hahaha

Hắn đi lướt qua người Triệu Mẫn, khi ngang người nàng thì hắn cúi đầu thì thào hai tiếng Mỹ nữ, xông còn hôn trộm má Triệu Mẫn một cái rồi thân hình biến mất…chỉ còn lại tiếng cười càng rỡ.

Triệu Mẫn bị tập kích bất ngờ mất một lúc mới hồi phục lại tinh thần, nàng nổi giận dậm chân hét lớn

-Nam nhân chết tiệt! Ngươi chờ đó, ta nhất định sẽ bắt được ngươi.

Nói xong gương mặt nàng cũng đỏ bừng rồi nhìn nhị lão đang ngáy ngủ trên mặt đất hừ một tiếng rời đi.

….

-Sư phụ, người giết Thanh Thư có phải võ công rất cao cường?

Một trung niên nhân ngồi trên chiếc xe lăn bằng gỗ vẻ mặt lo lắng hỏi

Người này hiển nhiên chính là đệ tử thứ ba của Trương Tam Phong – Du Đại Nham.

Người còn lại đang đứng chắp tay đưa lưng về phía ông thì chính là Trương Tam Phong.

Trương Tam Phong đầu tóc bạc phơ, thân hình cao gầy, vẻ người khôi vĩ, tai to mắt sáng, trang phục bình dị, nghiêm nhuốm màu tiên phong đạo cốt, duy bộ râu có vẻ hơi phi phàm lãng tử. Tuổi đã cao nhưng vẻ mặt vẫn hồng nhuận phơn phớt.

Trương Tam Phong không trả lời Du Đại Nham mà đi vài bước về phía trung tâm thái cực đánh bộ quyền, đánh xong ông ta mới trở về nói

-Có mạnh hơn hay không thì không biết, nhưng nếu một chiêu có thể làm cho một người ngay cả miếng xương nhỏ cũng không còn thì vi sư tự thẹn không bằng.

Du Đại Nham nghe xong cũng sợ hãi, y lập tức nói

-Sư phụ, như vậy phải làm sao?

Trường Tam Phong vẫn bình thản.

-Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, là phúc không phải hoạ, là hoạ cũng tránh không khỏi.

Dứt lời Trường Tam Phong cũng rời đi, để ý kỹ thì chân ông ta không có chạm đất và cách 0,5 cm.

Mặt trăng lên cao Du Đại Nham một mình lẩm bẩm

-Là hoạ thì tránh không khỏi sao?

*Hết chương…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN