Nghịch Thần Ký - Chương 67
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
13


Nghịch Thần Ký


Chương 67



Trần Tinh ghé thăm cửa hàng binh khí của vị đại thúc nọ, hắn thấy thanh Katana của mình đã hoàn thành được đặt nằm ngang trên giá cùng vỏ kiếm. Vị đại thúc vẫn còn đang vung búa tiếp tục công việc của mình.

Trần Tinh không làm phiền, hắn đứng một bên chờ người này làm xong. Đây là sự tôn trọng của hắn dành cho vị đại thúc này. Những người hết lòng vì công việc xứng đáng để hắn chờ đợi.

Vẫn như cũ, sau 30 phút, chủ tiệm dừng tay lại, thoáng nhìn Trần Tinh rồi xoay người nâng lên thanh Katana. Động tác rất cung kính. Có thể đây là sự tôn trọng của ông ta dành cho những binh khí mình rèn ra.

-Đây là binh khí mà ngài cần, ta đã hoàn thành dựa theo yêu cầu của ngài.

Trần Tinh hiếu kỳ vì giọng điệu cung kính khi dùng kính ngữ xưng hô của chủ tiệm. Hắn bèn hỏi

-Đại thúc, vì sao gọi ta như vậy? Ta nghĩ không cần thiết phải tự hạ mình xưng hô với ta như vậy chứ?

-Không, rất cần thiết, ta không nghĩ trên đời này lại có binh khí thần kỳ như vậy, hình dáng rất khác lạ, chế tạo cũng rất công phu nếu dựa theo yêu cầu ngài. Ta chưa từng gặp bao giờ, lúc đầu ta cũng không để trong lòng nhưng khi tiến hành giai đoạn thử độ sắc bén của nó ta mới nhận ra sai lầm của mình. Một người tầm thường làm sao có thể chỉ ra những điều quan trọng khi tạo ra một vũ khí có thể chém sắt như chém bùn?

Trần Tinh từ chối cho ý kiến, chẳng lẽ hắn nói hắn xuyên việt đến, sở hữu kiến thức người hiện đại? Hắn chỉ cười cho qua chuyện.

-Đại thúc, nhiêu đây có đủ không?

Trần Tinh nhận lấy thanh kiếm, đánh giá một lúc rồi đưa một túi tiền cho chủ tiệm.

-Không, không, ta sẽ không nhận tiền của ngài, được chính tay làm ra một thanh thần binh đã là vinh hạnh cho ta lắm rồi. Làm sao còn có thể nhận tiền được chứ?

Trần Tinh nghe vậy cũng dừng lại động tác, hắn biết cho dù có nói thêm cũng không có lợi ích gì. Nhưng hắn không muốn thiếu nợ người khác ân tình.

Hắn thấy vị đại thúc này cũng đam mê chế tạo binh khí. Hắn nghĩ đến một vấn đề nên mở miệng hỏi.

-Đại thúc, người chế tạo binh khí nhiều như vậy ắt hẳn có một niềm đam mê lắm, không biết người có chế tạo vũ khí phòng thân không?

-Vũ khí phòng thân? Như đoản đao, chuỷ thủ sao? Ta có.

-Không không, mấy cái đó thì làm sao phòng thân? Đại thúc biết võ công chứ?

-Ta chỉ biết một ít võ công thôi, ngài nói vũ khí phòng đó thân đó là gì?

-Những thứ ám khí như châm được bắn ra từ cái hộp cơ quan được thiết kế sẵn. Như vậy cho dù võ công thấp kém cũng có thể phòng thân.

Trần Tinh nghĩ nghĩ nói, hắn không muốn thiếu nhân tình người khác nhưng chính vì vậy mà hắn tạo nên một gia tộc mà sau này người trên giang hồ nghe tiếng phải khiếp sợ.

Trung niên chủ tiệm nghe vậy mắt sáng lên, vội hỏi

-Có vũ khí thần kỳ như vậy? Ngài đúng là thần nhân. Không biết làm sao để chế tạo được???

Trần Tinh ngẫm lại một lúc rồi vẽ ra một bản thiết kế sơ bộ hộp ám khí, đây là cách gọi của hắn. Làm xong mọi chuyện, hắn cũng mang theo thanh Katana rời đi tìm người khiêu chiến tu luyện kiếm đạo.

-Nếu thật sự có thể chế tạo được món đồ thẩn kỳ như vậy, thì mối thù của ta chắc chắn sẽ được báo. Đường Thiên Hành ta nhất định sẽ không phải tha hương như vậy nữa…

Đường Thiên Hành lẩm bẩm nói, ánh mắt dõi theo bóng lưng của Trần Tinh đang dần khuất xa mang theo cảm kích cùng hy vọng.

Bạch y tung bay, kiếm ngang hông!

Vó ngựa phía dưới, tiếu diện

trên

Tay nắm cương roi, khoái mã trước

Phía sau sương khói, một đường lên.

Trần Tinh từ lúc rời đi tiệm rèn cũng đã qua một ngày. Hắn một đường tiến về Trung Nguyên, ở đây hắn sẽ tìm được nhiều cao thủ hơn. Do trải nghiệm hành trình trên đường nên Trần Tinh cũng không gấp, bởi vậy hắn cưỡi ngựa!

Lần đầu cưỡi ngựa nhưng phong thái của hắn cứ như lãng tử hiệp khách vậy. Kết hợp khí chất phải nói là thiên y vô phùng. Nhưng đáng tiếc không ai nhìn thấy cảnh tượng này cả.

Hắn không định mang theo Uyển Thanh cùng Ngữ Yên, cứ để mọi chuyện tự diễn ra các nàng có kỳ ngộ của riêng mình.

Trên đường hắn gặp được một cao thủ dùng kiếm. Cái này chỉ xét về phương diện kiếm thuật thôi, nếu không thì người này trên giang hồ cũng chẳng có danh tiếng gì. Vì sao Trần Tinh có thể biết này người này là cao thủ kiếm thuật? Đương nhiên là do năng lực giả lập của hắn. Nếu vận dụng năng lực thì sẽ xuất hiện một vùng giống như từ trường bao phủ trong phạm vi nhất định. Trong này mọi thứ đều hiện lên thông tin chỉ cần hắn nhìn tới.

Đây là thông tin Trần Tinh nhì thấy được từ. Quả nhiên thực lực hắn càng mạnh thì thông tin hắn nhìn thấy sẽ càng nhiều. Lần đầu hắn chỉ nhìn thấy rất ít tin tức của Ngữ Yên thôi nhưng lần này ngay cả tuyệt kỹ của đối phương cũng nhìn ra cũng khá tốt rồi.

-Vị huynh đài này tìm ta có chuyện gì sao?

Phùng Vạn Lý cảnh giác nhìn người đeo mặt nạ trước mặt.

-Đúng vậy, ta tìm ngươi là có việc, nhưng không phải là vì thù oán gì cả, ngươi cũng dùng kiếm, ta cũng vậy, cho nên ta tìm ngươi là để so tài. Luận bàn học hỏi kinh nghiệm.

Trần Tinh gật đầu nói ra mục đích của mình, Phùng Vạn Lý nhìn hắn trong chốc lát thấy không có sơ hở nào nên lần nữa nói

-Vì sao? Ta không có hứng thú cùng ngươi so tài. Ta còn có chuyện gấp cần phải xử lý.

-Đùng

~~Trần Tinh không trả lời mà thay vào đó là chỉ ra một ngón tay về phía một tảng đá bên cạnh. Hắn dùng Lục Mạch Thần Kiếm để doạ người này một chút. Nếu lúc nào cũng oanh bể mọi thứ bằng Pháo Quyền thì có phần hơi quá.

Phùng Van Lý sửng sờ, hắn chưa từng thấy có tuyệt kỹ lợi hại như vậy, thoáng nhìn qua Trần Tinh hắn nở nụ cười khổ nói

-Huynh đệ có phải là đang đùa ta? Với tuyệt kỹ vừa rồi ngươi sử dụng, chỉ bằng một ngón tay cũng có thể giết chết ta. Còn cần ta luận bàn sao?

-Không không, mặc dù có thể nói như vậy nhưng ta sẽ không dùng các phương thức khác ngoại trừ kiếm. Kiếm đạo của ta cũng chỉ là loại gà mờ thôi. Ta tới là để học hỏi. Không phải để gây thù chuốc oán gì, ta cũng không ngại có thêm kẻ thù nên ngươi hãy suy nghĩ kỹ!

Trần Tinh giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại mang ẩn ý cảnh cáo. Hắn sẽ không thật sự làm gì người này cả chỉ ép hắn xuất thủ thôi.

-Còn một vấn đề ta muốn hỏi nữa. Tại sao lại là ta?

Trần Tinh nhún vai, hắn trả lời câu hỏi Phùng Vạn Lý bằng một câu hỏi khác

-Ngươi nhìn xung quanh đây còn người nào khác không?

Phùng Vạn Lý cũng bất đắc dĩ, hắn không lời thừa nữa, rút kiếm thủ thế chờ đợi Trần Tinh ra tay.

Điều Trần Tinh muốn học là trong chiến đấu có thể đạt tới trình độ tuỳ ý thu phóng kiếm. Luyện tập là một chuyện đối chiến thực tế lại là một chuyện khác.

Phùng Vạn Lý thấy Trần Tinh không có động tác gì, ngay cả kiếm cũng không rút ra, tỏ vẻ bất mãn, hiếp người quá đáng! Hắn cho là Trần Tinh đang khinh thường mình.

Giận giữ, hắn vung kiếm lướt ngang cổ Trần Tinh. Ý đồ buộc Trần Tinh xuất kiếm.

Với tốc độ của Phùng Vạn Lý thì Trần Tinh có thể nhìn thấy những cử động rõ ràng nhất. Nếu như hắn tập trung kỹ thì động tác Phùng Vạn Lý cứ như quay chậm lại 4 lần vậy. Nhưng điều này lại là vấn để mà Trần Tinh không muốn, bởi vì hắn toàn dựa vào lợi thế về thể chất để thắng đối thủ. Như vậy nếu như gặp được đối thủ cùng đẳng cấp thì kinh nghiệm chiến đấu của hắn sẽ là con bài quyết định sống chết.

Trần Tinh tránh né được một kiếm này, hắn cũng từ từ mặc niệm chính bản thân quên đi mọi thứ, quên đi việc thân thể đao thương bất nhập. Quên đi việc hắn có tuyệt đỉnh kinh công, quên hết tất cả. Chỉ chừa lại là việc hắn là người bình thường đang mới luyện tập kiếm pháp. Và đối thủ trước mắt của hắn là một cao thủ dùng kiếm.

Phùng Vạn Lý thấy Trần Tinh chật vậy cũng hiếu kỳ, hắn nghi ngờ mình có hoa mắt hay không? Trần Tinh thì đương nhiên đang như trải qua trận đấu sinh tử vậy.

Phùng Vạn Lý cũng không để ý nhiều nữa, hắn ra chiêu càng ngày càng nhanh. Đâm, chém,… liên tục không ngừng. Những vết rách trên áo Trần Tinh càng ngày càng nhiều. Trải qua trăm chiêu Phùng Vạn Lý cũng dừng tay lại. Bởi vì hắn không còn sức nữa. Trần Tinh cũng đứng yên tại chỗ. Trên người hắn quần áo không còn nguyên vẹn. Nhưng lại không có bất kỳ vết thương nào.

Hồi phục lại tinh thần, Trần Tinh bắt đầu nhắm mắt cảm ngộ những giây phút sinh tử vừa rồi. Những thiếu sót khi hắn sử dụng kiếm.

Hắn xuất kiếm không đủ nhanh! Đó là vấn đề thứ nhất. Trần Tinh luôn bị động phòng thủ! Vấn để thứ hai là hắn không đoán trước được chiêu thức tiếp theo đối thủ sẽ hướng vào đâu trên cơ thể mình!. Vấn đề thứ ba là kiếm pháp của hắn không hiệu quả, quá hoa mỹ không thực dụng. Những skill kiếm pháp hắn học được từ Lang Hoàng ngọc động không có một skill nào mà không hoa mỹ cả.

Nhận ra những thiếu sót, Trần Tinh cũng bắt đầu suy nghĩ ra những phương án nhằm khắc phục lại thiếu sót.

Cho dù đã luyện tập nhưng trong chiến đấu đối thủ sẽ không đứng yên một chỗ cho hắn chém. Việc né tránh hoặc đỡ được đường kiếm của hắn cũng sẽ đương nhiên nếu như địch thủ tốc độ đủ nhanh. Như vậy phương án hắn đề ra để giải quyết vấn đề thứ nhất là tập các tư thế xuất kiếm trong mỗi thế khác nhau, nhưng mỗi kiếm phải nhanh nhất có thể. Phải liên tục với nhau nhằm tạo hiệu quả làm cho đối thủ bối rối.

Vấn đề thứ hai là hắn không thể đoán trước được chiêu thức kế tiếp của đối thủ, Trần Tinh đề ra phương án đó là luyện tập việc cảm nhận cử động của không khí. Bịt mắt lại và cảm nhận luồn không khí di chuyển từ việc vật thể ma sát với không khí khi đối thủ tấn công. Bên cạnh đó là rèn luyện lại tốc độ phản ứng của cơ thể làm sao cho nó có thể né tránh như một phản xạ không điều kiện vậy.

Vấn đề thứ ba là việc chiêu thức rườm ra không thực dụng, điều này Trần Tinh cũng có phương án là quên đi tất cả những kiếm thức hắn học được rồi bắt đầu luyện tập như phương án thứ 2. Thay vì né tránh bằng việc cảm nhận thay đổi luồn khí quanh mình để né tránh. Hắn sẽ dùng vũ khí để đỡ lại các vật đang tấn công hắn. Đồng thời cũng tấn công lại đối thủ. Đều này quan trọng nằm ở tốc độ của hắn. Như vậy cũng liên quan đến vấn đề thứ nhất.

Phục hồi tinh thần lại thì Phùng Vạn Lý cũng đã rời đi. Trần Tinh cũng không để ý lắm. Hắn tìm một chỗ an tĩnh rồi bắt đầu tập luyện.

Động tác của hắn rất đơn giản. Rút kiếm-chém-cho kiếm trở lại. Cứ như thế lập lại không ngừng nghỉ. Lợi thế của hắn là thể chất siêu việt. Cho nên tu luyện cũng nhanh hơn người khác rất nhiều. Bởi vì người thường cần thời gian nghỉ ngơi, còn hắn thì không.

Trần Tinh bỏ ra vài ngày thời gian để tập luyện động tác này. Lần cuối cùng hắn đứng trước một thân cây to.

-Choeng

~Chỉ nghe một tiếng vang nhẹ, nếu không để ý sẽ không nghe được gì. Thanh âm này phát ra là lúc kiếm được cho vào vỏ. Nhưng vấn đề là không thấy Trần Tinh rút kiếm!

Trần Tinh xoay người rời đi, tiếp tục tiến về Trung Nguyên. Sau khi hắn đi thân cây trượt từ từ xuống rồi đổ sập. Một vết cắt bóng loáng chứng tỏ bị người chém xuống.

Một kiếm này Trần Tinh gọi nó là Tuyệt. Tuyệt ở đây là đoạn tuyệt, ý nói một kiếm ra, không còn sinh cơ vậy. Hiệu quả nhất kích tất sát.

Trần Tinh trên đường đi cũng dừng chân ở một quán trọ để nghỉ ngơi. Hắn cũng nghe được một số tin tức là Cái Bang sắp mở đại hội về vấn đề cái chết của Mã Phó Bang chủ. Có lẽ sẽ rất náo nhiệt…

-Không biết nhân vật kiểu mẫu anh hùng như Tiêu Phong sẽ như thế nào?

Trần Tinh lẩm bẩm nói rồi bắt đầu ăn. Hắn không quan tâm lắm.

Đôi khi bản thân quá mạnh rồi những hứng thú khác cũng không cao lắm, ngoại trừ gái gú và lực lượng ra, giờ phút này Trần Tinh cũng đóng vai người qua đường thôi.

Truyện cầu like, cầu nguyệt phiếu, kim đậu. Đóng góp của các bạn là động lực để mình ra thêm nhiều chương hơn. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN