Nghịch Thần Ký - Chương 79: Ngân Xuyên công chúa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
14


Nghịch Thần Ký


Chương 79: Ngân Xuyên công chúa



-Được rồi, vào trong rồi nói

Trần Tinh không phải ăn chay gì, cơm nước dâng lên sẵn ngu gì mà không xơi?

Cúc Kiếm đi vào trong, 2 tay xoắn góc áo, động tác rất là thẹn thùng, nào đâu còn có bộ mặt tinh nghịch mưu mẹo khi đề ra phương pháp làm Trần Tinh xấu mặt?

Trần Tinh rót cho nàng chung trà rồi nhìn nàng đợi nàng nói chuyện, thế nhưng có vẻ là do không biết bắt đầu từ đâu nên trong phòng cũng yên tĩnh lại.

-Vì sao không nói chuyện?

Hắn hớp một hớp trà, đặt chung xuống bàn rồi mới hỏi. Thật ra hắn hiện cũng chưa muốn có quan hệ thể xác gì với mấy cô gái này. Bởi vì dự định của hắn không đơn giản là kiếm nữ nhân, phải đợi tình cảm phát triển đủ bền vững rồi mới tiến tới thiết lập quan hệ.

-Ta, ta đang đợi ngươi trách phạt.

-Ta sẽ không trách phạt ngươi gì cả, nên không cần lo lắng, thế nhưng ta nghĩ, ngươi có vấn đề gì muốn hỏi phải không? Sẽ không đơn giản là tới để chịu phạt?

Trần Tinh không gấp gáp, bởi vì hắn đoán được, tối nay không chỉ một người đến tìm hắn. Cũng không cần chờ đợi quá lâu, người thứ hai đã tìm đến.

Trần Tinh nhìn sang Cúc Kiếm, mặt nàng cũng nóng lên vì xấu hổ, thấy vậy hắn đi ra mở cửa, ngoài cửa không ai khác là Trúc Kiếm, nàng cũng đi vào, khi nhìn thấy Cúc Kiếm cũng có hơi lúng túng, 2 tỷ muội như nhau ngồi xuống không nói gì, một lúc sau lại có người gõ cửa, Trần Tinh lắc đầu thầm nghĩ có phải hay không khi nào túng quá không có tiền xài thì tháo xuống mặt nạ kiếm cơm cũng có thể?

-4 người các ngươi không có gì để nói sao?

Đến khi tập hợp đủ 4 người Trần Tinh mới bắt đầu hỏi, 4 tỷ muội người nhìn ta, ta nhìn người, tất cả đều chỉ im lặng.

-Có phải hay không là các ngươi muốn hỏi vì sao ta lại mang mặt nạ?

Trần Tinh chuyển hướng đề tài dẫn dắt các nàng để làm giảm bớt sự thẹn thùng của 4 tỷ muội. Hắn đương nhiên là sẽ thu luôn các nàng. Nhưng làm việc gì cũng phải có trước sau, không thể gấp gáp mà xơi các nàng.

-Đúng đúng, tỷ muội chúng ta vẫn luôn thắc mắc vấn đề này.

Lan Kiếm nhanh nhạy nói, Trần Tinh nhìn 4 người cũng âm thầm khổ sáp, phải chi các nàng không đến cùng một lúc thì hay quá, 2 người đương nhiên là dễ làm việc hơn 4 người.

-Chuyện này sao? Đương nhiên là để tránh một số phiền phức không phát sinh. Vả lại, đeo mặt nạ khi làm việc gì cũng không sợ người khác biết. Không phải sao?

Trần Tinh bình tĩnh nói, mục đích bạn đầu của hắn đại khái là vậy, chuyện này cũng không cần giấu diếm gì

-Cũng đúng, trăng cũng sắp lên cao rồi, tỷ muội chúng cũng xin cáo từ, ta trở về trước.

Mai Kiếm có vẻ làm việc hơi nguyên tắc một chút, tính cách vẫn có hơi rụt rè e ngại, nàng đứng lên cáo từ về phòng. Ở đây lâu cũng không biết nói gì.

Trần Tinh cũng không ngăn cản, hắn có dự định riêng. Không cần thiết phải giữ nàng ở đây.

-Ta cũng trở về trước, cáo từ

-Ta cũng vậy, ngày mai gặp ngươi.

Lần lượt là 2 cô e gái cáo từ rời đi, chỉ còn lại một người, không ai khác là Lan Kiếm, có vẻ như nàng vẫn còn chuyện muốn nói

-Có vấn đề gì sao? Tại sao ngươi còn chưa đi?

Trần Tinh không gấp gáp, hắn đợi đến khi tiếng bước chân của 3 nữ kia rời đi kha khá rồi mới nói.

-Ta….ta đến đây là có mục đích không giả. Ngoài việc đến nhận lỗi còn có mục đích là tìm một bờ vai để dựa vào.

Lan Kiếm hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí ra rồi nói với Trần Tinh.

-Tại sao?

Trần Tinh nhìn lấy Lan Kiếm rồi hỏi, tuy đã quyết định nhưng cũng phải biết rõ trong lòng nàng nhận thức như thế nào về mối quan hệ này khi đã xác lập? Nếu chỉ dùng thể xác để đổi thì người này không xứng đáng Trần Tinh xem như nữ nhân của mình, thân phận sẽ mãi mãi là một Kiếm thị.

-4 tỷ muội chúng ta là một cô nhi, từ nhỏ nghèo khó, cơ cực, may mắn được Đồng Lão đem về nuôi và dạy dỗ nên mới được như hiện tại. Thế nhưng khi ngươi đến, Đồng Lão lại đem chúng ta làm Kiếm thị của ngươi. Kiếm thị hay là người hầu không thể cãi lời chủ nhân của mình. Đối với tỷ muội chúng ta đó là một cú sốc không hề nhỏ, nhưng chúng ta vẫn không dám liên cãi lời, cuộc sống cơ cực khốn khó chúng ta đã trải qua, làm sao có thể sống thêm một lần nào nữa? Quan trọng hơn là chúng ta không biết ngươi là ai, thân phận là gì, làm sao có khả năng chấp nhận đi theo? Hơn nữa là chúng ta không nhìn thấy được điểm gì đặc biệt từ ngươi để cho chúng ta chấp nhận phục tùng cả.

Lan Kiếm có vẻ hơi xúc động khi nhớ lại quá khứ, thế nhưng điều này có liên quan gì? Trần Tinh vẫn bình tĩnh nhìn nàng, tuy có hơi đồng cảm nhưng đó không phải lý do mà hắn có thể chấp nhận được.

-Như vậy thì có liên quan gì đến việc mục đích của ngươi đến đây? Sinh ra ở hoàn cảnh khó khăn không phải là lý do ngươi dùng thể xác của mình để tìm kiếm cuộc sống tốt đẹp, một bờ vai vững chắc để ngươi tựa là dựa trên tình cảm chân thật chứ không phải như ngươi nghĩ chỉ cần mình đẹp là sẽ có người sẵn sàng để ôm ngươi vào lòng, che chở, bảo vệ ngươi,…Đó chỉ là nhất thời, đến khi ngươi đã hết sức thu hút thì lúc đó cũng là lúc ngươi nhận ra thời khắc tối tăm nhất của cuộc đời mình đã đến.

-Điều đó ta biết, thế nhưng, thân phận của chúng ta cũng chỉ là người hầu, ta chẳng có gì cả, ngay cả thực lực cùng quyền quyết định số phận cũng năm trong tay người khác.

Lan Kiếm ánh mắt mông lung khi nghe Trần Tinh nói, nàng cũng không phải kẻ ngốc làm sao có khả năng không nhận thức được điều đó, chỉ là tự ti về thân phận cũng như cái bóng quá lớn của Đồng Lão làm cho nàng không có dũng khí để phấn đấu thay đổi cuộc sống.

Trần Tinh từ chối cho ý kiến, hắn cũng không biết nói gì, nàng có suy nghĩ như vậy cũng không thể trách được, chẳng phải ai cũng may mắn sinh ra trong một gia đình sung túc, và nhất là ở xã hội này, số phận của những người phụ nữ được quyết định bằng ý muốn của người đàn ông.

Thấy Trần Tinh im lặng, Lan Kiếm cắn môi, nàng đứng dậy cởi xiêm y của mình, cho đến khi toàn bộ cơ thể lộ ra trước mặt Trần Tinh, hắn vẫn thờ ơ nhìn không làm ra cử động gì khác.

-Ta không đẹp sao? Ta không đòi hỏi quá đáng, chỉ cần ngươi đối xử tử tế với ta là được, như vậy ngươi cũng không chấp nhận sao?

Bất đắc dĩ, cảm giác như bị xem thường, Lan Kiếm nước mắt lã chã nói

-Ta không hiểu vì sao trước đó thái độ của các ngươi đối với ta rất dửng dưng, còn có vẻ xem thường, nhưng tại sao lại chuyển biến từ khi nhìn thấy mặt thật của ta? Chẳng lẽ chỉ vì khuôn mặt này thôi sao? Và sau cùng Nếu như ngươi muốn dùng thân xác mình để đổi lấy những điều đó thì ta có thể chấp nhận, nhưng ngươi mãi mãi sẽ chỉ là người hầu của ta mà thôi. Ngươi đã suy nghĩ kỹ rồi chứ?

-Nữ nhân với thân phận là hạ nhân nào lại không muốn đi theo một người chủ nhân tướng mạo xuất chúng? Thực lực mạnh? Ta cũng chỉ là một người nữ nhân bình thường thôi. Quan trọng là số phận của ta sẽ nằm trong tay ngươi, và trên hết, ngươi có yêu một người hầu không?

Xem ra 4 cô gái này sau khi thấy mặt hắn cũng đã tìm Đồng Lão hỏi một số chuyện, cũng không thể nói các nàng làm vậy là đúng hay sai, ai cũng có ước muốn được một tương lai tươi sáng hơn. Dùng thân thể để đánh đổi chỉ là do bản thân họ cảm thấy giá trị của việc đánh đổi xứng đáng.

Trần Tinh cũng tịnh tâm suy nghĩ trở lại, hắn cảm thấy điều này cũng không phải do các nàng quá dễ dãi mà là do đúng như Lan Kiếm nói. Số phận của các nàng nằm trong tay hắn, nàng chỉ muốn dùng thân thể của mình để đổi lấy cuộc sống tử tế hơn, cũng giống như việc các diễn viên dùng thân xác mình để đổi lấy vai nữ chính trong phim vậy.

Bởi vì lúc đầu các nàng còn hy vọng Đồng Lão có thể thu hồi lời nói, nhưng khi thấy khuôn mặt hắn xuất chúng, các nàng có phần động tâm và đã đi dò hỏi Đồng Lão, biết được thực lực của hắn còn mạnh hơn tồn tại mạnh nhất trong lòng mình, các nàng còn con đường nào để lựa chọn trong khi trước đó thái độ của các nàng đối với hắn quá thờ ơ lạnh nhạt?

-Người mà ta cho là nữ nhân của mình thì người đó ta sẽ không để ý xuất thân cũng như quá khứ ra sao.

Trần Tinh nhếch mép cười mỉa mai, bởi vì hắn không giống những kẻ ngu ngốc quan tâm việc môn đăng hộ đối gì. Hắn là nam nhân, đặc biệt là nam nhân có thực lực, có quyền tự chủ trong tay, kẻ nào dám bêu réo nói xấu nữ nhân hắn thì kẻ đó sẽ phải bốc hơi.

Lan Kiếm nhìn Trần Tinh nụ cười đó, nàng cảm thấy như bị tát một bạt tay vậy, có chút xấu hổ, nàng nhanh chóng chí xuống nhặt lên quần áo của mình. Là một nữ nhân thông minh, làm sao nàng không nhận ra cũng như hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Trần Tinh.

Trần Tinh nhìn thấy Lan Kiếm biểu hiện âm thầm gật đầu, nếu như nàng vẫn tiếp tục muốn ở lại dâng hiến cho hắn chứng tỏ nàng chỉ mãi là một Kiếm thị mà thôi. Thế nhưng Lan Kiếm đã vượt qua thử thách của Trần Tinh, nàng hiểu được Trần Tinh chắc chắn sẽ không để ý thân phận của mình, nàng có thể cố gắng tranh thủ tình cảm hơn là dùng thân thể để đánh đổi.

Trong khi nàng bối rối xấu hổ chuẩn bị mặc lại quần áo thì Trần Tinh nắm lấy cánh tay nàng rồi kéo về hướng mình, sau đó một loạt các cử động liên tiếp của hắn.

-Ngươi…ngươi làm gì?

Lan Kiếm ngơ ngác hỏi, quần áo trên tay nàng cũng trượt xuống. Trần Tinh đang bế Lan Kiếm đi đến giường

-Nếu đã đến rồi cũng không cần phải đi, nàng đã vượt qua kiểm tra, đủ tư cách có thể làm nữ nhân của ta, thế nhưng vẫn là thân phận Kiếm Thị.

Giọng nói của hắn cũng trở nên nhu hoà hơn, từ đầu hắn đã có ý định thu các nàng rồi, chỉ là không nghĩ tới lại nhanh như vậy thôi.

Đến lúc tiểu đệ của hắn đặt trước cửa động, Lan Liếm mới từ trong ngơ ngác hồi phục lại tinh thần.

-Chuyện này, ta,… Thử thách gì? Ngươi có thể thả ta ra được không?

-Không cần sợ hãi, thân thể nàng không dùng để đổi lấy bất cứ thứ gì cả, nó sẽ là tiền đề để nàng cố gắng hơn trong việc được ta công nhận trở thành nữ nhân của ta.

Trần Tinh nói với giọng điệu mà bất cứ thằng nào nghe được ắt hắn cũng muốn xông lên liều mạng với hắn. Moẹ nó, chơi gái đã rồi còn bảo người ta cố gắng trở thành nữ nhân của mình, trong khi đó có biết bao nhiêu thanh niên nòng nọc cũng sắp sửa biến thành ếch cả rồi.

Thế nhưng hắn có thực lực để nói điều này, bởi vì tương lai các nàng tràn đầy màu sắc như cầu vòng hay là chỉ có màu đen u ám là do hắn quyết định.

Trần Tinh hạ thân xuống một tí, vừa đủ tiểu đệ chui vào trong. Hắn có thể cảm nhận được lớp màng bị phá rách. Và đương nhiên Lan Kiếm cũng cảm thấy được đau đớn từ phía dưới truyền tới, hai tay nàng nắm chặt mép ga trải giường, đôi mắt nhắm chặt chảy ra 2 giọt nước mắt.

Bởi vì không có màn dạo đầu nên Lan Kiếm bên trong cũng rất chật hẹp, Trần Tinh không thể tuỳ tiện ra vào, lân đầu không thể để lại nổi ám ảnh cho nàng được.

-Lan Kiếm, nàng không muốn nhìn thấy người đàn ông đầu tiên của mình cũng như giây phút nàng trở thành nữ nhân sao?

Trần Tinh giữ nguyên động tác và nói, Lan Kiếm nghe vậy thân thể cũng thả lỏng một chút, nàng cũng từ từ mở mắt ra,

Chắc có lẽ đêm nay là đêm mà Lan Kiếm không bao giờ quên được.

Sáng hôm sau, tất cả mọi người tiếp tục lên đường, bởi vì do buổi tối vận động có hơi quá mức nên Lan Kiếm thân thể cũng không được khoẻ. Trên xe ngựa, Trần Tinh để nàng ngủ ở vị trí của hắn. Còn hắn thì ở ngồi ở một bên khác.

Bởi vì không có ai từng trải qua việc này nên mấy cô gái cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ cho là Lan Kiếm thân thể không thoải mái. Chỉ có Đồng Lão là đoán được điều gì thế nhưng cũng không nói.

Do sức ngựa có hạn, nên tốc độ cũng không nhanh lắm, đi được một đoạn đường phải dừng lại nghỉ ngơi, hành trình từ Thiên Sơn đến Tây Hạ cũng làm tiêu tốn Trần Tinh gần 5 ngày thời gian. Nếu chỉ một mình hắn đi thì ắt hắn không đến 1 ngày sẽ tới, thế nhưng lỡ hứa rồi nền đành thực hiện.

Ngày thứ 5 qua đi, ở trong quán trọ, Đồng Lão cũng nói cho Trần Tinh biết là thời gian cãi lão của mình đã đến.

Trần Tinh cũng không kéo dài thời gian, hắn dự định một mình đi vào hoàng cung tìm Lý Thu Thuỷ, thế nhưng Đồng Lão không đồng ý, bởi vì nàng thiếu cảm giác an toàn, vả lại nàng cũng không muốn cho bất kỳ ai biết về điểm yếu của mình.

Còn có một nguyên nhân khác là Đồng Lão không muốn để Lý Thu Thuỷ nói bản thân mình hèn nhát trốn tránh ả.

Việc này đương nhiên Trần Tinh không có ý kiến gì, trước khi đi hắn cũng đã căn dặn Mai Lan Trúc Cúc rồi, ngoài Lan Kiếm ra, hắn vẫn chưa động tới người nào trong 3 nữ. Trong khoảng thời gian này hắn cũng đã dạy cho 4 người một môn hợp thể trận pháp tên là Tứ Phương Tuyệt sát Trận.

Là một trận pháp thiên về sát phạt, yêu cầu cần có 4 người sử dụng kiếm, mà phải luyện ra được ít nhất là kiếm thế. Kiếm thế-kiếm mang-Kiếm khí, là 3 cảnh giới cơ bản của kiếm dạo. Lĩnh ngộ càng cao, uy lực càng mạnh mẽ. Đôi tay của 4 cô gái này không phải chưa từng dính máu, nên hắn cũng không lo lắng các nàng không tu luyện được.

-Này, ta thấy hình như ngươi rất gấp gáp để lấy được Tiểu Vô Tướng Công thì phải? Với võ công của người còn cần thiết như vậy sao?

Đi trên đường, do Đồng Lão chịu không nổi với tốc độ của Trần Tinh nên mới mở miệng mỉa mai.

-Những kẻ chỉ biết tranh giành tình nhân như ngươi làm sao có thể hiểu được?

-Ngươi…

-Suỵt, đừng lên tiếng, tập trung nhìn phía trước kìa.

Trần Tinh ra không muốn bàn về vấn đề này nữa, bản thân hắn cũng không chắc chắn suy đoán của mình là đúng hay sai. Ít ra hắn tin chắc rằng với vốn võ công càng nhiều của mình sẽ sáng tạo ra được một bộ công pháp có thể giúp chúng nữ có thể trường sinh ngoài Long Phượng Hoan Hỉ Chân kinh, hắn không thể quá ỷ lại vào Long Phượng Hoan Hỉ chân kinh được, công pháp nào cũng có ưu và nhược điểm. Nếu quá ỷ lại vào môn công pháp này rất dễ bị dục vọng chi phối, điều này rất nguy hiểm, đây là lý do Trần Tinh tìm kiếm phương pháp khác mà không chìm đắm trong ôn nhu hương.

Làm gì có chuyện một môn võ công có thể giúp người luyện đạt được lực lượng cùng khả năng trường sinh mà lại còn được tận hưởng cảm giác sung sướng mà không phải trả giá gì?

Một đường thông suốt đến trong hoàng cung, hắn không xông thẳng vào bởi vì không cần thiết. Bắt một vài thị vệ hay thái giám để hỏi, Trần Tinh mau chóng tìm được tẩm cung của Lý Thu Thuỷ.

Thế nhưng khi hắn mở cửa bước vào, trong phòng chẳng có ai cả. Trần Tinh không hiểu Lý Thu Thuỷ đi đâu giờ này.

-Xem ra tiện nhân đó đi tằng tịu với trai rồi.

Đồng Lão bước vào miệng phun nót bọt khinh bỉ nói, Trần Tinh không nói gì, hắn ngồi xuống chờ đợi. Cũng không quá lâu, tiếng bước chân vang lên, khoảng 3 người, cửa phòng mở ra, Trần Tinh ánh mắt nhìn theo, đó là 3 cô gái, người chính giữa dẫn đầu mặc trang phục rất bắt mắt. Nhan sắc có thể nói là rất đẹp, cỡ Uyển Thanh cùng Ngữ Yên, 2 người theo phía sau là 2 cung nữ.

-Người đâu…

Khi 2 cung nữ chuẩn bị kêu cứu khi thấy trong phòng Lý Thu Thuỷ có người thì Trần Tinh nhanh chóng điểm huyệt ngủ, làm 2 người ngất xỉu, Cô gái ở giữa giật mình cũng tính gọi to thế nhưng đã bị Trần Tinh điểm huyệt và hút vào trong.

Theo hắn suy đoán, với nhan sắc có thể so cùng Ngữ Yên là Uyển Thanh cũng chỉ có Ngân Xuyên công chúa, cúng chính là Lý Thanh Lộ thôi.

Khuôn mặt trái xoan cằm V cân đối, mày liễu mắt ngọc, môi mọng nước, da mịn màng. Khí chất trên người cũng toát ra vẻ cao quý.

-Đồng lão, ngươi trông chừng cô gái này đi. Đừng làm tổn thương nàng.

Trần Tinh giao Lý Thanh Lộ đang không thể cử động gì cho Đồng Lão, mục đích chính của hắn vẫn chưa hoàn thành nên không thể phân tâm được. Mặc dù Lý Thanh Lộ rất đẹp, nhưng giờ không phải là lúc

Truyện cần sự ủng hộ của các bạn, nguyệt phiếu, Kim sa châu; hoả tinh châu, kim đậu,…. Có gì cứ cho mình với. Đây là Động lực sau mỗi khi đi làm về để mình ra chương tiếp theo.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN