Nghịch Thần
Chương 10: Mật băng
Uy Viễn tướng quân, người mà cứ động một chút là đem mười vạn quân muốn tiêu diệt Nhân tộc, nhưng khi hôn môi lại vô cùng ôn nhu. Đôi môi giằng co, đầu lưỡi quấn lấy nhau, triền miên, tăng thêm mấy phần kiều diễm.
Tề Đan Yên nằm nhoài trên vai Hạng Tuế Chiêm, choáng choáng mê mê bị hắn cõng đi. Mặt của nàng rất nóng, trái tim cũng nhảy rất nhanh, nàng vô cùng quen thuộc với câu chuyện Tây Môn Khánh quyến rũ Phan Kim Liên, hay Trương Sinh ban đêm sẽ chờ Thôi Oanh Oanh, nhưng chuyện bọn họ làm vừa rồi lại vượt ra ngoài dự đoán.
Bắp thịt trên lưng hắn cứng rắn, kém xa đôi môi mềm mại của hắn. Hắn không giống các vương gia khác toàn thân đều là mùi hương của Long Tiên Hương, trên người hắn lại phát ra mùi vị lạnh lẽo vô cùng đặc biệt, giống như là sắt thép, khiến người ta có chút e sợ. Những sợi tóc của hắn chọc vào mũi nàng ngứa ngứa, nàng muốn lấy ra, rồi lại không nỡ liền vươn hai tay ôm chặt cổ hắn.
Cũng sắp ra khỏi rừng rậm, xa xa có thể nhìn thấy ánh lửa nơi đóng quân, Tề Đan Yên giẫy giụa nhảy xuống, lại không chịu đi tiếp.
“Tướng quân, ta ở lại đây với ngài…… Muốn ở bên cạnh ngài thêm chút nữa”. Tề Đan Yên ôm cánh tay của hắn, làm nũng.
Hạng Tuế Chiêm hơi cau mày, nàng đè lên vết thương của hắn……
Hạng Tuế Chiêm rút cánh tay ra, đem nàng ôm vào trong lồng ngực, nàng rất hạnh phúc nằm nhoài trên ngực hắn, mềm mại giống như con mèo nhỏ.
Một lát sau, Hạng Tuế Chiêm vác nàng lên vai, đi về nơi đóng quân.
“Thái hậu trở về rồi!”
“Thái hậu!”
“Hoàng thượng, thái hậu trở về rồi!”
“A! Mẫu hậu! ! Mẫu hậu người đi đâu vậy! !”
Tề Đan Yên bị quây quanh đi đến chiếc lều lớn ấm áp, cung nữ đi theo ở bên trong đã chuẩn bị nước nóng và thảm lót mềm mại. Tề Đan Yên lén lút quay đầu lại nhìn phía sau, Hạng Tuế Chiêm quỳ một gối xuống ở nơi đó, làm đủ nghi lễ của thần tử. Nàng tiếp nhận tiểu ấm lô nóng nóng, cảm thấy không ấm áp bằng ở trong lồng ngực của Hạng Tuế Chiêm.
Và sau đó, nàng biết, nàng sẽ càng nhớ hắn.
***
Sau đó là bắt đầu vào đông, Thịnh Kinh không biết đã trải qua mấy trận tuyết lớn. Tuyết trắng mênh mông, nhuộm trắng mái hiên màu đen, những giọt nước tuyết đọng lại trên mái hiên thành băng bén nhọn, óng ánh trong suốt. Sau khi săn bắn trở về, Hạng Tuế Chiếm đã đến đóng giữ ở biên thùy phương Bắc, lần đi này lại là mấy tháng.
Mồng tám tháng giêng, tiểu hoàng đế luôn thích tìm đường chết Kính Hiên mở đại yến quần thần, đồng thời công bố món điểm tâm mới do hắn mới phát minh ra —— Mật băng.
Đơn giản chính là bẻ mấy cây băng, chỉnh sửa cho đủ độ lớn thích hợp sau đó rưới mật ong lên. Chỉ thấy Kính Hiên dùng vải bao quanh băng, sau đó liếm chóc chóc vô cùng hăng sai, thần tử và vương gia ngồi phía dưới đều mang theo vẻ mặt không nói nên lời, không chạm đến khối băng trước mắt. Bọn họ không đành lòng nói cho Kính Hiên biết, băng này còn bẩn hơn nước đã lau sàn nhà ba lần của hoàng cung.
Tề Đan Yên khoan thai đến muộn, nàng bị nhiễm phong hàn, có một chút ho khan, yếu ớt. Sau khi ngồi vào chỗ của mình, nàng theo bản năng nhìn về hướng phía hàng võ tướng bên phải, phát hiện Hạng Tuế Chiêm, người mà rất lâu rồi nàng chưa nhìn thấy nay đã trở về. Trên người khoác chiếc áo lông chồn màu bạc có thêu hình chim hạc, nhìn qua vẫn mạnh mẽ uy phong. Tề Đan Yên cảm thấy chút bệnh phong hàn của mình lập tức khỏi ngay, sờ sờ tóc, chỉ sợ là tóc bị rối.
Nàng cứ ngây ngốc ngơ ngác nhìn chằm chằm hắn đến say mê, Tử Ngư âm thầm thở dài, cố ý lớn tiếng nói: “Thái hậu uống thuốc trước đã, thân thể sẽ ấm áp hơn”.
Tề Đan Yên vui cười hớn hở đem thứ thuốc thường ngày nàng ghét nhất một hơi uống sạch, mang theo vài phần ngượng ngùng, mấy phần vội vàng, mấy phần hạnh phúc nhưng cố kiềm nén, “Hạng tướng quân về kinh khi nào vậy?”
Hạng Tuế Chiêm chắp tay đứng dậy: “Hồi bẩm thái hậu, hôm qua thần vừa mới hồi phủ.”
“Ngươi trở về thật đúng lúc, những miếng mật băng này thưởng cho ngươi ăn”. Tề Đan Yên ngược lại cũng không thể ăn những thứ lạnh thế này, đúng lúc thưởng luôn cho Hạng Tuế Chiêm. Phương thức hoan nghênh này của nàng khiến cho các bá quan đều vì Hạng Tuế Chiêm mà lau mồ hôi, đã sớm nghe nói thái hậu vô cùng thưởng thức Hạng tướng quân, thậm chí là yêu cầu hắn tịnh thân vào cung, bây giờ thái hậu lại đem thứ đồ ăn này thưởng cho hắn, không chừng hắn đang hối hận tại sao lại không về kinh trễ mấy ngày, a haha!
Bình thường khi hoàng thượng và thái hậu thưởng đồ ăn, thần tử đều vô cùng cảm tạ ân đức, ăn hết ngay tại chỗ. Hạng Tuế Chiêm nhìn 3 khối băng lớn trước mắt mình, lại nhìn Tề Đan Yên, vô cùng miễn cưỡng tạ ân “Tạ…… Thái hậu…… Ân điển.”
Tề Đan Yên vẫn còn đang chìm trong trạng thái mê trai, vội vàng cúi đầu ăn món ăn đặt trước mặt. Hạng Tuế Chiêm dưới ánh mắt nhìn trừng trừng của đám người bên dưới, đem mật băng chậm rãi ngậm vào miệng. Trong lòng bá quan văn võ không hẹn mà chửi thề ‘mẹ kiếp’ giùm hắm.
Băng lạnh sảng khoái, không thể tin được……
“Hạng lão đệ, đệ quanh năm ở biên thùy canh giữ biên cương, đã qua tuổi thành gia lập thất, còn chưa có hôn phối thật khiến người ta lo lắng đó!” Trung thư lệnh vuốt râu, trong mắt hoàn toàn là đố kỵ, đây rõ ràng là thái độ không thích của chánh chủ nhiệm văn phòng đối với đồng chí đội trưởng đội cảnh sát, muốn khích bác đây mà. “Lúc trước Khuyển Nhung phái sứ giả tới Thịnh Kinh, ngoài việc mang đến dê bò ngựa để biểu đạt sự mến mộ với đệ, ta còn nghe nói đặc biệt là con gái của Tộc trưởng Khuyển Nhung khi còn ở biên thùy chỉ là một thoáng nhìn lướt qua đã đối với lão đệ nhớ mãi không quên, nghe nói lão đệ vẫn chưa có chính thê, ngay cả thiếp thất và thông phòng cũng không có, dáng vẻ của nàng ta vô cùng mừng rỡ”.
Kính Hiên nghe xong, móc móc lỗ mũi, “Con gái ở ngoại bang làm sao xinh đẹp như cô nương của nước Đại Kiền chúng ta, mượn mẫu hậu mà nói, một chấp mười!”
Trung thư lệnh cảm thấy mình lỡ lời, mau chóng nói: “Hoàng thượng nói rất có lý, thái hậu tư chất tự nhiên như Cửu Thiên Huyền Nữ hạ phàm, làm sao lại có thể cùng với nữ tử man di so sánh với nhau được”.
Thật không, ta thật sự xinh đẹp như vậy à…… Tề Đan Yên rất thoải mái trong lòng, lập tức cảm thấy bởi vì mình quá đẹp, nên bắt đầu ban thưởng tiếp: “Trung thư lệnh quá lời rồi, ta thưởng cho ngài mật băng thay lời cảm ơn.”
Hạng Tuế Chiêm liếc nhìn Trung thư lệnh một chút, ánh mắt rõ ràng đang nói —— Chết ma ma nhà mi chưa, ai bảo mi lắm miệng!
Trung thư lệnh run rẩy bưng một mật băng lên, rưng rưng nhét vào trong miệng, hàm răng bị đông cứng đến phát đau.
Bách quan bỗng nhiên đều yên tĩnh, Hạng Tuế Chiêm nghĩ, nếu tiếp tục thưởng nữa, có lẽ phải vừa ngắm hoa vừa bịt mông mà chạy quá.
Ăn uống linh đình, có nhạc công và vũ công tiến vào điện giúp vui, tay áo tung bay, ca múa mừng cảnh thái bình. Hạng Tuế Chiêm đem mật băng ném dưới chân, mặc kệ nó hóa thành một bãi nước dính nhơm nhớp. Giương mắt nhìn, thấy Tề Đan Yên ngốc ngếch còn đang nhìn hắn.
Cuối cùng, ngay cả Kính Hiên cũng phát hiện tình huống khác thường của Tề Đan Yên, không hiểu hỏi: “Mẫu hậu, người cứ mãi nhìn Hạng tướng quân làm gì thế?”
Tử Ngư quỳ xuống nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng, từ khi thái hậu bị phong hàn đến giờ thì vẫn luôn như thế, luôn thích nhìn chằm chằm vào một chỗ, không thích cử động”.
“Ai nha, nếu vậy thì đừng ngưng thuốc nha.” Kính Hiên lo lắng nói, “Mấy người các ngươi chăm sóc có đủ người không? Nếu không đủ người, thì làm theo ý của mẫu hậu, để Hạng tướng quân nhanh chóng tịnh thân tiến cung. Hạng ái khanh, khanh thấy thế nào?”
Chén rượu trong tay Hạng Tuế Chiêm suýt chút nữa rơi xuống đất, đứng lên cắn răng nói: “Thần sợ hãi.”
“Nếu không thì để cho Trung thư lệnh tịnh thân tiến cung đi!” Kính Hiên vô cùng không có trách nhiệm nói năng lung tung, đến nay hắn vẫn không biết cái gì gọi là quân vô hí ngôn.
“Thần sai rồi…. Hu hu hu hu……” Trung thư lệnh quỳ trên mặt đất, nước mắt chảy ròng ròng.
Tề Đan Yên ăn một chút, dù sao thân thể cũng không thoải mái, có một chút gió thổi ở trên người nàng, nàng đã muốn hách xì, nhịn đã lâu, cuối cùng cảm giác nước mũi ở trong lỗ mũi kêu gào chảy ra, nên mau chóng kiếm cớ đi ra ngoài, rời khỏi yến hội.
Hầu như là nàng vừa đi đến ngoài điện, Tề Đan Yên bắt đầu hách xì không ngừng, đi hai, ba bước lại hách xì một cái, sắp hách xì đến thành ngu ngốc. Cẩm Tú lo lắng thân thể thái hậu không biết có thể chịu đựng được không nên khuyên nàng hồi cung nghỉ ngơi. Tề Đan Yên mang theo hai dòng nước mũi, còn muốn trở lại tiếp tục bộ dáng mê trai nhìn Hạng Tuế Chiêm, bất đắc dĩ trời đông giá rét, vẫn là nên ngồi kiệu nhỏ trở lại.
Tề Đan Yên không hiểu đạo lý ngày sau vẫn còn dài, bởi vì đã lâu không được nhìn thấy Hạng Tuế Chiêm, nàng chỉ muốn nhìn nhiều thêm một chút. Vào cung mấy năm qua, trước đây không có hi vọng, bây giờ có Hạng Tuế Chiêm, giống như một tô cháo trắng bên trong lại có mấy viên thịt bò, từ từ ăn, sẽ được ăn thịt. Nàng nằm ở trên giường, trên bàn bát tiên bằng gỗ lim là một lò hương được điêu khắc hình chim phượng rất tinh xảo với những làn khói trắng nhỏ đang nhảy múa thướt tha. Trong phòng là đàn hương an thần, nhưng mà nàng lại không ngửi được bất cứ mùi vị gì.
Lại uống một chén thuốc, ngủ đến mê mang nàng bỗng nhiên nghe thấy Tử Ngư nói ở bên tai nàng: “Thái hậu, tỉnh lại đi…… Tướng quân đến thăm ngài……”
Tề Đan Yên bỗng dưng mở to hai mắt, dùng cả tay chân muốn đứng lên đi xuống giường.
Hạng Tuế Chiêm đang dưới tình huống không được tuyên triệu mà tiến vào hậu cung là vô cùng nguy hiểm, cũng may đầu óc của đương kim hoàng đế có hạn, dễ bị lừa gạt. Hắn từ biên cảnh phương Bắc mua một ít đồ chơi mới mẻ trong tay của các thương nhân ngoại quốc, một ít dâng lên cho hoàng thượng, còn một ít khác thì tự mình mang đến cho thái hậu.
Tử Ngư cầm áo choàng làm từ lông chồn khoác lên vai Tề Đan Yên, nhắc nhở nàng: “Thái hậu chỉ mặc áo ngủ, không tiện gặp thần tử, nô tỳ sẽ đem mành buông xuống”.
Màn tơ màu vàng ngăn cách tầm mắt của Tề Đan Yên, nàng mặc áo choàng tựa ở bên gối, nghe được tiếng bước chân trầm ổn cùng với âm thanh ma sát với áo bào đang từ bên ngoài tiến vào, lập tức nàng nghe thấy giọng nói của Hạng Tuế Chiêm ở rất xa chỗ nàng: “Thần Hạng Tuế Chiêm cung thỉnh thái hậu thánh an. Thần đóng quân ở phương bắc mấy tháng qua, nay mang về một ít đồ vật của thương nhân nước ngoài, dâng lên cho thái hậu thưởng thức, mong thái hâu không chê”.
“Hạng tướng quân, ai gia bị bệnh……” Tề Đan Yên vô cùng tủi thân nói, ngữ khí giống như trẻ con đang làm nũng cầu thương cảm.
“Thái hậu có trăm vị thần che chở, tin tưởng chẳng mấy chốc sẽ khôi phục lại như lúc ban đầu.”
Tề Đan Yên hiểu được, chung quanh đây không biết có bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm. Nhưng mà có thể nghe thấy tiếng nói của hắn, biết hắn cùng ở dưới một mái hiên với mình, thì lại có một cảm giác rất thỏa mãn, rất an tâm. Tay của nàng chậm rãi hướng vào bên trong áo ngủ của mình, lấy ra món đồ gì đó “Hạng tướng quân từ biệt mấy tháng, lâu không đến thỉnh an, ai gia đã sắp quên mất hình dáng của tướng quân rồi. Thế nhưng, tướng quân là vì nước tận trung, thân bất do kỷ, ai gia cũng hết sức cảm động.”
“Làm phiền thái hậu quan tâm, thần có tội.”
“Tướng quân quá khiêm tốn. Tử Ngư……” Tề Đan Yên cầm vòng ngọc trên tay vuốt vốt, dùng một tấm lụa không biết lấy từ đâu bọc lại: “Đưa vòng tay này thưởng cho tướng quân”.
Hạng Tuế Chiêm quỳ xuống đưa hai tay nhận lấy, cung kính nói “Tạ thái hậu ban thưởng.” Tơ lụa và vòng ngọc đều mang theo hơi ấm của Tề Đan Yên, cầm trong tay có đặc biệt lạ thường. Cách vải mành, căn bản không nhìn thấy rõ người trên giường, bốn phía đều có thái giám và cung nữ, hơn nữa còn có một số thị vệ theo hắn vào, tất cả mọi người đều đang nhìn việc làm và lời nói của hắn, không thể có một chút bất kính nào được.
Tề Đan Yên cảm thấy siêu cấp vô vị, không nhìn thấy người, còn phải nói với nhau những lời khách sáo này, khiến cho nàng cảm thấy giống như lãnh đạo thân thiết tiếp xúc với quần chúng vậy. chờ thêm mấy ngày nữa khi khỏe rồi, ở trong này gây ra một chút chuyện, gọi Hạng Tuế Chiêm vào mắng cho một trận là được.
“Ai gia mệt mỏi, tướng quân nên về đi thôi.”
Hạng Tuế Chiêm dập đầu đứng dậy, ánh mắt đảo qua sau mành, có thể thấy được thân ảnh thấp thoáng bên trong, lui ra ngoài điện. Ở trong xe ngựa hồi phủ, Hạng Tuế Chiêm từ trong lòng móc ra chiếc vòng mà Tề Đan Yên vừa mới thưởng cho hắn cầm trong tay, chiếc vòng ngọc xanh biếc, ấm áp, không chút tỳ vết, chính là phỉ thúy thượng hạng. Trong lúc lơ đãng, Hạng Tuế Chiêm phát hiện thứ dùng để bao vòng ngọc có chút lạ, mở ra vừa nhìn——
Đây rõ ràng là cái yếm mà Tề Đan Yên mặc !
Hạng Tuế Chiêm xiết chặt cái yếm trong tay, trên cái yếm có mùi hương thoang thoảng bay ra, dường như còn có mấy phần hương thơm của thân thể nữ tính, nơi nào đó không thể kiềm chế được đột nhiên cứng rắn như sắt. Và cứ giữ nguyên ‘tư thế oai hùng’ đó, từ hoàng cung đến phủ Uy Viễn tướng quân.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!