Nghịch Thần - Chương 17: Mưa gió sắp đến
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
109


Nghịch Thần


Chương 17: Mưa gió sắp đến


Và sau đó, Hạng Tuế Chiêm thật sự chọn ngày tốt mang Theo Hạng Vũ và Chứ Quỳ tiến cung gặp vua. Hạng Vũ đã mười tuổi, Vệ Tử Phu người ta mười tuổi đã biết ở trong nhà vệ sinh quyến rũ Lưu Triệt, gập ghềnh trắc trở lên làm hoàng hậu. Hạng Vũ đúng là kế thừa vẻ mặt than của đại bá Hạng Tuế Chiêm của nàng, tuy rằng còn nhỏ tuổi lại xinh đẹp, nhưng mà trên mặt lại không có một nụ cười, thấy lão công tương lai của mình là Cừu Kính Hiên thì ngay cả cười cũng không có. Dập đầu một cái sau đó lẳng lặng mà ngồi ở một bên làm cảnh nhìn Tề Đan Yên đang ôm bảo bối Chứ Quỳ không buông tay.

Tiểu thần thú biết bay là một đứa bé rất đẹp trai, được bà vú và bọn nha hoàn của phủ tướng quân nuôi đến mập mạp trắng trẻo, trời sinh vẻ phúc hậu. Tuổi tác còn nhỏ nên ngốc ngốc, còn không biết người đang ôm hắn hôn loạn xạ là mẹ ruột của mình, chỉ có thể ôm quả phật thủ lớn, tự mình chơi rất vui vẻ.

Tề Đan Yên muốn ôm Chứ Quỳ đến Ngự hoa viên chơi, Hạng Tuế Chiêm đi theo làm bạn. Bên trong điện chỉ còn lại Kính Hiên và Hạng Vũ, giống như là sau khi nam nữ xem mắt nhau xong rồi bà mối mượn cớ rời khỏi đó, sau đó hai người mắt to mắt nhỏ nhìn trừng nhau, nhưng nhìn mãi cũng không thấy xẹt ra tia lửa điện, hay tiếng sét ái tình nào nổ ra.

Hạng Vũ đứng lên nói: “Nếu như Hoàng thượng không còn chuyện gì khác, thần nữ cũng đến Ngự hoa viên làm bạn với thái hậu và chăm sóc đệ đệ.”

“Đệ đệ nàng không thiếu người chăm sóc.” Kính Hiên móc móc lỗ mũi xong, rồi dùng chính cái tay đó với lấy cái bánh sữa bò trên bàn quăng vào miệng, làm cho Hạng Vũ khinh thường không thôi. Chỉ thấy hắn chậm rãi đem bánh sữa ném vào trong miệng, có chút lưu manh giương mắt nhìn Hạng Vũ, ánh mắt trở nên sâu xa hơn bình thường nói “Hắn có cha ruột đi chơi cùng, con ghẻ như nàng đi theo làm gì, không ngại làm người thừa?”

Mặt Hạng Vũ biến sắc, lập tức quỳ xuống nói: “Thần nữ lấy cái chết để thưa với hoàng thượng rằng, đệ đệ Quỳ nhi cũng không phải là do bá phụ sinh ra, cha mẹ ruột của hắn không biết là người phương nào”.

“À, ý của trẫm là, Hạng ái khanh coi hắn như con ruột, sẽ không để cho hắn có chuyện. Lại nói, không phải còn có mẫu hậu sao?” Kính Hiên thong dong nói, đi tới đỡ cánh tay của nàng, đỡ nàng đứng lên, hắn rõ ràng cảm thấy nàng ghét bỏ né tránh tay hắn. Hắn cười một cái, “Hạng ái khanh nhớ mẫu hậu cũng không phải một ngày hai ngày, thật vất vả mới có thế giới hai người, nàng chen chân vào làm gì?”

Hạng Vũ vừa nghe, lại quỳ xuống, “Hoàng thượng, bá phụ đối với thái hậu nương nương tuyệt không ý đồ không tốt, hoàn toàn là xuất phát từ trung thành đối với hoàng thượng và thái hậu”.

Kính Hiên thấy thế lại gọi nàng bình thân, nàng vừa mới vừa đứng lên, hắn liền nói: “Trong lòng của Hạng ái khanh trung thành với thái hậu hay là trung thành với trẫm còn phải bàn bạc kỹ lại..”

Hạng Vũ quỳ xuống thật mạnh, đầu gối chạm vào sàn nha nghe một tiếng “Đông”, giọng nàng mang chút căm phẫn, lớn tiếng nói: “Hoàng thượng minh giám! Bá phụ đối với triều đình tận trung có trời xanh chứng giám, giết Cung thân vương, trừ tiền Quốc cửu, đẩy lùi Khuyển Nhung, khống chế ôn dịch, bá phụ vì hoàng thượng cúc cung tận tụy, xin hoàng thượng minh giám!”

Kính Hiên thấy nàng liên tiếp quỳ mấy lần, trong lòng vô cùng sảng khoái, cười khà khà mấy tiếng, phủi mông một cái rời đi. Một mình Hạng Vũ ở lại trong điện, trong lòng run sợ, người người đều nói tiểu hoàng đế đầu óc đơn giản, nhưng hôm nay gặp mặt, hoàng thượng rõ ràng rất sắc sảo, hiểu rõ tất cả, giống như đại trí giả ngu. Những câu mà hoàng thượng vừa mới nói kia, cuối cùng thì có mấy phần là thật, mấy phần vui đùa, tuổi nàng còn nhỏ, khó có thể nhận biết, nghĩ đến tương lai mình phải gả cho hắn, nàng cảm thấy 10 ngàn lần không tình nguyện.

Lại nói ở trong ngự hoa viên, Chứ Quỳ loạng choà loạng choạng chạy khắp nơi, bổ nhào bắt bướm, đạp lên hoa cỏ, Tề Đan Yên cười ha ha chạy theo phía sau hắn, một vòng chơi đùa, hai người đều thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa.

Hạng Tuế Chiêm đứng đằng xa, nhìn mẹ con vui đùa, trong mắt hoàn toàn không có chút lạnh lùng nghiêm nghị nào, lộ ra thái độ người cha ôn nhu. Ai mà không muốn một nhà ba người chơi đùa vui vẻ với nhau, nhưng mà trước mặt người khác ba người bọn họ lại không thể chơi đùa vui vẻ như vậy được, nhưng chỉ cần Tề Đan Yên và Chứ Quỳ chơi vui vẻ, Hạng Tuế Chiêm đứng một bên nhìn đã rất thỏa mãn.

Cẩm Tú và Tử Ngư bưng canh đậu xanh hoa bách hợp đến, đưa cho hai mẹ con đang nghỉ ngơi uống cho đỡ mệt.

Tề Đan Yên không tự mình ăn trước, cầm muỗng nhỏ, từng miếng từng miếng đút cho Chứ Quỳ.

Dù sao Hạng Tuế Chiêm cũng không thể ở lại lâu trong hậu cung, trời đã sắp tối, hắn mang Chứ Quỳ hồi phủ. Tề Đan Yên nước mắt như mưa, ôm Chứ Quỳ không chịu buông tay, đưa đến cửa Tư Mã phía đông. “Con nuôi của tướng quân vô cùng thông minh đáng yêu, nhất định là cực kỳ giống mẹ ruột của hắn rồi” Tề Đan Yên lau nước mắt hỏi.

“Thần cho rằng, Quỳ Nhi thông minh giống cha nó hơn.” Hạng Tuế Chiêm đi phía sau Tề Đan Yên nghiêm nghị trả lời.

“Không, ai gia nghe nói con trai giống mẫu thân, con gái mới giống phụ thân.” Tề Đan Yên liếc mắt, ngang ngược cãi lại.

Hạng Tuế Chiêm tiếp nhận Chứ Quỳ đang buồn ngủ, cẩn thận ôm vào trong ngực, “Thái hậu nói vậy thì cứ vậy đi, nếu đã như thế, thần mong chờ có thể có con gái giống như mình”.

Tề Đan Yên mặt hơi đỏ lên, thấp giọng nói: “A.”

Hai người kia tình tứ không hề kiêng nể gì. Cho dù ai có thông minh đến đâu khi nghe cũng chỉ có hai người bọn họ nghe hiểu được!

Cẩm Tú đi theo hầu hạ Thái hậu khi nàng còn là quý nhân nghe vậy trong lòng vô cùng xót xa, sau khi trở về ánh mắt đỏ ửng nhìn Tử Ngư và Tiểu Đông nói: “Từ khi Thái hậu tiến cung chưa từng mong chờ tiên hoàng yêu mến, cũng không có sinh được một đứa con trai hay con gái nào. Thấy Thái hậu đối với nhi tử của Hạng tướng quân chơi vui vẻ như vậy, ta nghĩ, thái hậu chắc chắn rất yêu trẻ con. Chỉ là cả đời này của người nhất định sẽ không có đứa nhỏ, ta thực tình khổ sở thay người mà!”

Tiểu Đông bây giờ đã trở thành Đông gia gia cũng nhớ lại những năm tháng bị người ta bắt nạt, không khỏi thở dài một hơi.

Tử Ngư suy tư, thấp giọng nói: “Nếu thái hậu yêu thích Quỳ nhi như thế, sau này Hạng tướng quân thường xuyên dẫn hắn tiến cung làm bạn với thái hậu là được rồi.”

Mặt Tiểu Đông biến sắc, nói: “Cho dù Chứ Quỳ có đáng yêu đi nữa cũng đừng nên gây chú ý với Thái hậu, nếu chẳng may thái hậu lại yêu cầu hắn tịnh thân tiến cung hầu hạ, Hạng tướng quân còn không buồn rầu mà chết ư?”

Tiểu Đông ngươi yên tâm, thái hậu sẽ không bao giờ để cho Chứ Quỳ làm thái giám.

☆☆☆

Kính Hiên từng ngày từng ngày lớn lên, vóc dáng càng lúc càng phát triển, ngũ quan hoàn toàn nẩy nở, cực kỳ đẹp trai. Các cung nữ trước kia vốn coi hắn là thằng nhóc não tàn bây giờ nhìn thấy hắn lại hơi đỏ mặt, tuân thủ qui định trong cung, cố gắng mặt trang phục sáng sủa rực rỡ một chút, chỉ trông ngóng một ngày nào đó được Kính Hiên để ý một chút, cũng được làm một tiểu chủ tử. Khi Kính Hiên tròn mười sáu tuổi, cuối cùng cũng đến ngày đại hôn, Hạng Vũ mười ba tuổi tuy rằng có 10 ngàn lần không muốn, vẫn phải đầu đội phượng quan lấy lễ nghi hoàng hậu gã vào trong cung, sau này chính là chủ nhân của hậu cung, tọa trấn Phượng Ý cung.

Toàn bộ Thịnh Kinh e là chỉ có Hạng Vũ cảm thấy Cừu Kính Hiên là kẻ vô cùng nham hiểm, vì thế nàng đã nhiều lần ám chỉ với Hạng Tuế Chiêm, nhưng mà bất đắc dĩ là nàng không có bút ghi âm hay camera, không thể quay lại lời nói lần trước của Kính Hiên chiếu cho hắn coi được.

Nếu hoàng thượng đã đại hôn, quần thần bắt đầu dâng tấu chương thỉnh hoàng thượng tự mình chấp chính. Tề Đan Yên không biết Kính Hiên tự mình chấp chính có ý nghĩa thế nào, cũng liên tục thúc giục hắn. Sau khi Kính Hiên tự mình chấp chính thì nàng có thể thảnh thơi rồi, có thể trốn ở Từ Ninh cung thêu quần áo cho Quỳ nhi mặc.

Hạng Tuế Chiêm đến nay vẫn không tra ra Trương Hoàng Hậu đã giao nửa tấm mật chỉ còn lại trong tay ai, hắn vốn điều tra thái giám tứ phẩm Tiểu Đức tử đã hầu hạ Trương Hoàng hậu, Lý Tố Hoài tổng biên soạn của Hàn Lâm Viện, nhất phẩm cáo mệnh phu nhân Hạ Lan Hủy, cho ra kết luận là tất cả bọn họ chưa từng có tiếp xúc với Trương hoàng hậu trước khi nàng ta tự tử, ngoại trừ Tiểu Đức tử, những người khác đều không hề biết nguyên nhân cái chết của Trương hoàng hậu. Hạng Tuế Chiêm thỉnh thoảng nghe Hạng Vũ ám chỉ, cũng hoài nghi nửa tấm mật chỉ đang ở trong tay Kính Hiên, nhưng mà nhớ đến mọi lời nói của Kính Hiên sau khi trở thành Hoàng đế, thực sự là không giống như người cầm mật chỉ trong tay trong tương lai muốn giết thái hậu người mà đã che chở cho hắn trước khi hắn tự mình chấp chỉnh.

Kính Hiên ở triều đình bị bách quan tâng bốc, trở về liền tự mình cười hả hê, vỗ bàn một cái: “Tự mình chấp chính thì tự mình chấp chính! Các ngươi không được léo nha léo nhéo giảng một đống đạo lý lớn nhỏ cho trẫm, chính sự trẫm sớm hay muộn cũng sẽ tự mình làm, nếu không thì ngày mai bắt đầu trẫm tự mình thân chính đi!”

“Hoàng thượng, thần cho rằng vẫn nên chọn một ngày tốt cử hành đại điển chấp chính cho thỏa đáng” Hạng Tuế Chiêm tiến lên một bước nói.

“Đúng đấy, hoàng thượng, đại điển thân chính không giống như trò đùa, nhất định phải chọn một ngày tốt lành mới thỏa đáng”. Trung thư lệnh vẻ mặt đau khổ nói, nếu không phải xưa nay Hoàng đế Đại Kiền mười sáu tuổi thì đại hôn, tự mình chấp chính, hắn là vẫn không yên lòng để một hoàng đế luôn thích đâm đầu vào chỗ chết nắm toàn bộ chính sự.

Ngoại trừ việc tự mình chấp chính, bá quan văn võ thấy trong hậu cung chỉ có một mình hoàng hậu, nên đưa ra đề nghị muốn các quý tộc, thế gia chọn ra nữ tử tao nhã, phẩm chất đoan trang, xinh đẹp, đưa vào hậu cung của hoàng thượng, từng người từng người giống như bà mối tiến cử tôn nữ nhà này thế này, nữ tử nhà ai thế kia, còn có muội muội nhà ai nữa.

Kính Hiên từ nhỏ bị Tề Đan Yên giáo huấn Tây Môn Khánh quyến rũ Phan Kim Liên thế nào, Trương Sinh ban đêm sẽ hẹn hò Thôi Oanh Oanh ra sao, nên đã từ chối việc này “Trẫm mới đại hôn không bao lâu, nói chuyện với hoàng hậu không được bao nhiêu câu, các ngươi đã nhét nhiều nữ nhân như vậy cho trẫm, làm như trẫm có nhiều thể lực X vậy đó”. Xem ra thì từ nhỏ đã bị các ty tẩm nữ quan luân phiên dụ X khiến cho trong lòng Kính Hiên bị ám ảnh không xóa đi được, một hoàng đế lại ở trước mặt bá quan văn võ của mình thừa nhận mình không thể động vào nhiều nữ nhân như vậy.

Chúng ta chỉ biết khi làm hoàng đế thì uy phong ra sao, ngang ngược cỡ nào. Hoặc phong lưu, tính năng X cực mạnh …. Nhưng lại không biết, XX quá độ mới không thể sống thọ được, cũng không biết là một người đàn ông, nhưng lại phải thõa mãn đến ba ngàn phụ nữ của hậu cung, đây hoàn toàn chính là ngược thân phiên bản hiện thực mà!

Sau khi bãi triều, Kính Hiên không cố gắng xem tấu chương, mà móc móc lỗ mũi đi dạo trong Tử Cấm thành, mấy con chuột ở trong cung mà nhìn thấy hắn đều nhanh chân chạy trốn, đối với chúng mà nói, vị lão gia loài người này đã từng cầm cuốc xẻng đào bới quê nhà của chúng nó, xuất quỷ nhập thần còn đáng sợ hơn cả mèo hoang. Đến trưa, Kính Hiên còn nói muốn đi đến chỗ thái hậu dùng cơm trưa, gọi Tiểu Tạp tử truyền chỉ đến Ngự thiện phòng, điểm danh các món muốn ăn như thịt cua xíu mại, thịt ngan quay giòn, chim cút chiên, đậu hủ ngon nhất, gỏi măng non, cháo hoa hồng vân vân, còn muốn thêm một bình rượu hoa lê.

Tề Đan Yên đang thêu túi thơm, thấy Kính Hiên đến rồi, biết hắn lại đến tìm nàng ăn cơm, nên gọi Cẩm Tú lấy nước bạc hà cho hắn rửa tay.

“Oa! Mẫu hậu thêu con cọp lớn như thế trông rất sống động!” Kính Hiên không nghiêm chỉnh, hai tay còn ẩm ướt đã cầm lấy túi thơm ở bên hông mình so sánh, “Đây là lễ vật tặng cho ta sao?”

Túi thơm này là ta thêu cho Chứ Quỳ, không phải cho ngươi ~ Tề Đan Yên đã thêu cho Kính Hiên không biết bao nhiêu cái túi thơm, trong lòng vô cùng hẹp hòi nghĩ linh tinh, miệng ấp úng không thể nói thật được “Ạch. . .Đúng đấy. . .Là thêu cho ngươi .”

“Trước giờ mẫu hậu đều thêu Ngũ Trảo Kim Long cho ta mà, hiện tại sao lại thêu con cọp chứ”. Kính Hiên ghét bỏ nói, “Cái này không hợp với khí chất lạnh lùng cao quý của ta mà…..”

“Vậy thôi cái này không cho ngươi nữa, lần sau ta lại thêu một con rồng cho ngươi”. Tề Đan Yên biết nghe lời phải, vui cười hớn hở thu hồi túi thơm.

“Mẫu hậu vốn không phải là thêu cho ta, Hừ!” Kính Hiên mũi vểnh lên trời, tiện đà cười gian nói: “Là thêu cho Hạng tướng quân phải không! !”

“Mới không phải!” Tề Đan Yên lúc này không có nói láo, trả lời rất là kiên định.

“Nói cho một mình mẫu hậu nghe tin tốt, ta sắp tự mình chấp chính rồi!” Kính Hiên nhảy nhót nói, Ngự thiện phòng đúng lúc đem rượu và thức ăn đưa đến Từ Ninh Cung, vừa mới đặt lên bàn ăn, Kính Hiên đã nhanh tay cầm lấy một con chim cút nướng bắt đầu ăn “Nhớ lại lúc ta đăng cơ đến nay cũng đã 9 năm rồi, có đại thần lúc đầu mới phụ tá ta mái tóc còn đen, bây giờ cũng đã điểm bạc, xem ra ta làm cho bọn họ bận tâm không ít!”

Chính ngươi biết là tốt rồi.

Tề Đan Yên gật gù, ngơ ngác mà nhìn túi thơm, mình năm nay cũng đã ba mươi, mấy năm trước sau khi sinh Chứ Quỳ, sau đó thì không mang thai nữa, nói ra thì từ lúc hồi cung đến giờ, bí mật cùng Hạng Tuế Chiêm hẹn hò cũng không được mấy lần, vốn còn nói muốn sinh con gái cho Hạng Tuế Chiêm . . .

“Mẫu hậu, nhớ lúc ta vẫn còn là hoàng tử, nhi tử của Nghi phi được sủng ái, được phong làm Thái tử, danh tiếng cực kì cao. Nghi phi lại vẫn chưa vừa lòng, rốt cục có một ngày cũng ra tay với ta, dặn dò thái giám Tiểu Mạn là tâm phúc của bà ta, muốn đem ta đẩy xuống ao nước trong Ngự hoa viên. Mẫu hậu, khi đó người vẫn còn là Dục tần, thừa dịp lúc hoàng hôn không người đi tản bộ ở Ngự hoa viên, bởi vì mắt người có bệnh, nhìn không rõ, cho rằng người lén lút đi theo phía sau ta là thái giám Tiểu Mạn, lúc ấy gã ta mặc một thân y phục màu vàng đất , ngài tưởng nhầm là tiên hoàng, từ xa đã quỳ xuống hành lễ, nói hoàng thượng vạn tuế, làm ta sợ hết hồn, suýt nữa thì rơi vào trong ao, cũng may ta đứng vững, nhìn thấy Tiểu Mạn chạy trối chết. Người không thấy rõ ta là ai, nhưng ta nhận ra người. Rốt cuộc, vẫn là do người đã cứu ta một mạng. . .” Kính Hiên vô cùng tang thương nói, cũng không biết tại sao bỗng nhiên nhắc lại chuyện cũ, chim cút cũng không ăn, đưa mắt nhìn xa xăm.

“Thật sao? Ta thật sự cho rằng đó là tiên hoàng mà!” Tề Đan Yên giật mình, xem ra đến tận bây giờ nàng cũng không biết lúc đó mình quỳ sai rồi.

Kính Hiên gật gù, “Ta ghi nhớ ân tình của người, cho dù nhiều năm sau người vẫn noi theo gương của Triệu Cơ triều Tần, cùng với Hạng Tuế Chiêm tư thông, còn sinh một đứa con trai Hạng Chử Mạch —— ta đều làm như không biết. Bây giờ ta sắp tự mình chấp chính, vì thể diện của hoàng gia, không thể không làm rõ chuyện này được”.

Tề Đan Yên ngoẹo cổ chớp mắt mấy cái, trâm vàng song phượng cẩn trân châu trên đầu lay động, bệnh cũ khi nghe người ta kể chuyện xưa đều không nắm được trọng điểm của nàng trước giờ không thay đổi, rất nghiêm túc chỉnh lại cho hắn ——”Không phải Hạng Chử Mạch, là Hạng Chứ Quỳ.”

Kính Hiên mặt tối sầm, “. . .Đúng, Hạng Chứ Quỳ.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN