Nghịch Thế Thú Kinh - Thu Phục
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Nghịch Thế Thú Kinh


Thu Phục


Con hổ to gầm lên một tiếng, lao về phía hai con sói tung một trảo, lập tức đánh bay một con sói bay xa 3 4 mét, nhưng ngay lập tức bị con còn lại xé mất một miếng thịt ngay chi trước. Con hổ nổi giận đánh bay con sói thứ hai tiếp tục lao về phía con sói thứ nhất tung thêm một trảo nữa đánh chết con sói thứ nhất. Con sói thứ hai nhân lúc đó lao lên cắn ngay vào cổ con hổ. Ngay trước khi ngã xuống con hổ ‘hồi quang phản chiếu’ dốc toàn lực giáng xuống đầu con sói, lập tức đánh bể đầu con sói. Từ đầu con sói rơi ra một viên đá màu xanh lá, nhưng Minh Thiên không biết nó là gì.

– Bọn chúng ,lưỡng bại câu thương’, cũng tốt…a! con hổ kia hình như còn chưa chết. Vừa tiện đem nó thử nghiệm chú ngữ trong cuốn kinh kia.

Minh Thiên đi lại gần con hổ đang nằm thoi thóp trên mặt đất, nói nhỏ:

-‘Thiên nhãn’.

Trên đầu con hổ hiện ra số 400, đó là chỉ số tinh thần lực của con hổ. Đó là con hổ hấp hối sắp chết nên mới yếu như vậy, nếu nó thời kì toàn thịnh thì nó nằm yên hắn cũng không thu phục nổi.

-Chỉ số tinh thần lực của ta là 550, đủ sức thu phục nó rồi, phải thử mới được.

Minh Thiên vận chuyển công pháp, bắt đầu niệm chú ngữ :

-“Nhân danh ta triệu hồi sư vĩ đại, nhân danh trời đất và những vì sao trên trời, lấy tinh thần và ý chí của ta,’Trấn Áp Vạn Vật’.

Vừa niệm xong chú ngữ, trên tay hắn hiện lên một chữ trấn cổ xưa, hắn chưởng về phía con hổ, chữ ‘trấn’ cách con hổ khoảng 3 mét phá không bay trúng đầu hổ. Cả người con hổ bốc lên lửa xanh, các vết thương liền lại nhanh chóng.

Mà ngược lại, Minh Thiên lại cảm thấy đầu đau nhói, mặt mũi hắn nhợt nhạt, hắn cố gắng chịu đựng để không bị ngất đi. Nhưng vài giây sau đó hắn lại cảm thấy một luồng sức mạnh tràn đầy thân thể, sức mạnh đó làm hắn có cảm giác mình có cả ngàn cân lực lượng.

-thu phục ma thú làm hao tổn tinh thần lực nên mới có cảm giác đau đầu vừa nãy. Còn sức mạnh là do liên thông với đầu ma hổ này mà có được.

Khi thu phục được con hổ hắn thu được cả trí nhớ của con hổ này. Nó là một đầu Ma Thiên Hổ tứ giai ma thú, bầy sói hồi nãy là Huyết Ma Lang chỉ có tam giai, hai đầu thủ lĩnh thì bán tứ giai. Nó đang thủ hộ một cây ‘tăng linh thảo’ gần trưởng thành có thể giúp ma thú dưới lục giai tăng thêm một cấp, lại bị bầy Huyết Ma Lang phát hiện, hai bên phát sinh tranh chấp mới dẫn đến sự tình này.

– Đồ tốt!đi hái cây linh dược này trước đã, sau đó phải kiến lập một cái quân đoàn ma thú, ở cái thế giới thực vi tôn này,phải làm lớn mạnh mình mới có thể sống tốt được.

hắn hướng về phía Thiên Ma Hổ niết một thủ ấn kỳ lạ, hô : “thu”. Lập tức con hổ bị thu vào không gian thu phục của hắn. Hắn thử đi thử lại thu phóng Thiên ma hổ nhiều lần khi đó mới thỏa mãn để Thiên Ma Hổ chở tới chỗ cây linh thảo kia.

Đi tới huyệt động trước đây của Ma Thiên Hổ, Minh Thiên nhìn thấy một cây linh dược đang tỏa ra mùi thơm làm cho người ta có cảm giác thoải mái. Hắn túc trực ở đó chờ cho đến khi cây linh thảo trưởng thành. Ban ngày thì cho Thiên Ma Hổ đi săn kiếm thức ăn, ban đêm thì luân phiên canh gác thảo dược.

Sau khi hái ‘tăng linh thảo’, Minh Thiên dựa vào trí nhớ của Thiên Ma Hổ tìm tới một ngọn núi cách khu rừng 10 dặm. Đây là ổ của ‘Kim Phong Thú’, tuy chỉ là ma thú nhị giai, nhưng hàm răng sắc bén có thể gặm được cả đá và số lượng đông đúc nên ma thú lục giai cũng không muốn đơn giản chọc vào chúng. Minh Thiên muốn thu phục chúng để tạo thành một chiến đội mạnh mẽ là do lực sát thương cao và tinh thần lực yếu kém hơn ma thú khác, có thể dễ dàng thu phục.

Minh Thiên dạo vài vòng quanh ngọn núi thì gặp ngay đàn ‘kim phong thú’ đầu tiên. Chúng khoảng 30 con, đang cắn xé một con heo rừng rất lớn. Minh Thiên bắt đầu niệm chú ngữ, một chữ trấn hiện lên bay về phía bầy ong, ngay lập tức cả 30 con đều bốc lên lửa xanh và biến vào bên trong không gian thu phục của Minh Thiên.

Vài ngày sau, Minh Thiên thu phục được hơn 4000 con, bầy ‘kim phong thú’ phát hiện nhiều đồng loại mất tích, bây giờ chúng đã bắt đầu tụ tập thành đàn đông, dù là nhóm trăm con cũng hiếm thấy chứ đừng nói đi riêng lẽ.

-Chừng này ma thú cấp 2 là đủ rồi, có lẽ nên đi thu phục ma thú cấp cao hơn a.

Minh Thiên tự nhủ rồi hướng về rừng rậm để tiếp tục xây dựng binh đoàn trong mơ của mình.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN