Nghịch Thế Vũ Thần - Chương 231: Thủy Thần Ngự
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
165


Nghịch Thế Vũ Thần


Chương 231: Thủy Thần Ngự


Đệ Thất Phong tuy rằng không phải ngọn núi đẹp nhất của Thiên Sinh Môn, nhưng cũng có thể xem là một ngọn núi đẹp, khắp nơi đều là cây cối xanh tươi, cộng thêm việc linh tuyền mở ra, càng khiến ngọn núi sinh cơ bừng bừng, tràn đầy sức sống.

Trong một cánh rừng nhỏ, có bốn đạo thân ảnh đang lao đi, nhìn kỹ, dường như là ba người trong số đó đang đuổi bắt người còn lại.

– Sở Thanh Tiêu, chúng ta không có thời gian cùng ngươi dây dưa, nếu như ngươi còn dám xen vào thì đừng trách chúng ta không thủ hạ lưu tình!

Trong số ba người đuổi bắt, có một nữ tử xinh đẹp thân mặc hắc y lên tiếng nói, thanh âm đã có một tia không kiên nhẫn.

Ba người bọn họ đã đuổi bắt Sở Thanh Tiêu trọn vẹn gần một canh giờ, trong lòng không khó chịu mới là lạ.

Thực ra không phải bọn họ muốn đuổi theo Sở Thanh Tiêu, chỉ là chỉ cần bọn họ nhìn đi chỗ khác, Sở Thanh Tiêu sẽ lập tức công đến cuốn lấy bọn hắn, căn bản không thoát ra được, vì thế, bọn hắn đành phải tìm cách đánh bại đối phương.

Bất quá Sở Thanh Tiêu thực lực đúng là nằm dự liệu của mọi người, lại có thể cuốn lấy ba người bọn họ mà không bại, để bọn hắn không cách nào rảnh tay.

Chuyện này bắt đầu từ nửa ngày trước, khi mà Minh Thiên Phong và Hồng Thạch Phong đồng thời phát hiện ra một đầu thất phẩm hạ đẳng linh tuyền, chuyện sau đó không cần nói cũng biết, một trận chiến rất nhanh liền nổ ra.

Sở Thanh Tiêu đối mặt với Lục Như Âm, cả hai chỉ vừa đánh được một lúc, Sở Thanh Tiêu đã dùng Thiên Thanh Đạo Quyết đánh cho người sau không có sức hoàn thủ.

Lục Như Âm biết rõ mình đánh không lại Sở Thanh Tiêu, vì thế quyết định liên lạc với đoàn đội của các phong khác ở gần để, đề nghị cùng bọn hắn liên thủ, dự tính là sau khi đánh lui Minh Thiên Phong đội ngũ về sau mới phân chia đầu linh tuyền kia.

Hai chi đội ngũ đó thuộc Tử Dương Phong và Thanh Nguyên Phong.

Tử Dương Phong và Thanh Nguyên Phong lần này đi tới Đệ Thất Phong đều có Cửu Tinh Vũ Sư cường giả dẫn đội, hơn nữa số lượng đệ tử đi cùng đều rất nhiều, đặc biệt là Thanh Nguyên Phong, số lượng đệ tử gần như có thể sánh với Hồng Thạch Phong và Tử Dương Phong cộng lại.

Tử Dương Phong đi tới một chi đội ngũ người dẫn đội là một cái Bát Tinh Vũ Sư đệ tử tên gọi Lâm Cốc, thực lực của hắn ở trong toàn bộ đệ tử của Tử Dương Phong lần này có thể xếp vào ba vị trí đầu.

Thanh Nguyên Phong nhân tài đông đúc, ngoại trừ thiên hạ vô địch tại Đệ Thất Phong Thường Tiễn bên ngoài, còn có bốn vị Bát Tinh Vũ Sư, lần này người dẫn đầu chi đội ngũ kia, chính là một trong bốn vị đó, tên gọi Triệu Thế Hùng.

Ba người bọn hắn liên thủ lại, coi như là Cửu Tinh Vũ Sư gặp phải cũng chỉ có thể lui binh, ai ngờ Sở Thanh Tiêu thực lực lại mạnh đến bất hợp lý, một thân Thiên Thanh Đạo Quyết vận dụng lô hỏa thuần thanh, một mình nghênh chiến ba người bọn hắn mà hơi rơi xuống hạ phong.

Đương nhiên, bọn hắn mang đến không ít người, Sở Thanh Tiêu mạnh hơn nữa cũng chỉ là một người, căn bản không có khả năng đem tất cả mọi người ngăn trở.

Lấy ba chi đội ngũ của bọn hắn liên hợp lại, chút người của Minh Thiên Phong căn bản không có năng lực chống trả.

Nếu là như vậy thì cũng không có gì để nói, ai ngờ Minh Thiên Phong đám người kia cũng không ngốc, cũng biết tìm đến viện binh.

Viện binh của bọn hắn, là Ngọc Tiêu Phong đội ngũ.

Ngọc Tiêu Phong lực lượng lần này đi tới Đệ Thất Phong không tính quá mạnh, tu vi cao nhất cũng chỉ có một cái nguyên bản là Thất Tinh Vũ Sư đỉnh phong nữ đệ tử dựa vào linh tuyền vừa mới đột phá đến Bát Tinh Vũ Sư, thực lực so với những phong khác yếu hơn nhiều.

Bất quá Minh Thiên Phong cũng là gặp may, Ngọc Tiêu Phong lần này có gần một nửa số đệ tử đi tới Đệ Thất Phong tạo thành đội ngũ chạy đến cứu viện, trong đó còn có thế hệ này ngôi sao mới Tần Liêm Sương, số lượng so với ba chi đội ngũ của Hồng Thạch Phong, Tử Dương Phong, Thanh Nguyên Phong chỉ ít hơn một chút, miễn cưỡng cũng có thể tạo thành thế giằng co.

Loại cục diện này, chỉ có thể phá vỡ nếu có cường giả càng mạnh nhúng tay vào.

Lục Như Âm, Lâm Cốc, Triệu Thế Hùng ba người đều muốn ra tay, thế nhưng lại bị Sở Thanh Tiêu gắt gao cuốn lấy.

Nếu tách ra một người thì hai người còn lại vốn không ép được Sở Thanh Tiêu, vì thế ba người chỉ có thể lựa chọn đánh bại người sau trước.

Sở Thanh Tiêu đương nhiên sẽ không cùng ba người họ liều mạng, hắn vừa đánh vừa lui, kéo ba người chạy ra khỏi vòng chiến, mỗi khi ba người có ý định quay lại chỗ cũ, hắn sẽ lập tức phản công, ép ba người phải bám theo mình.

Cứ như vậy suốt một canh giờ, dù biết rõ ràng không đánh bại Sở Thanh Tiêu thì không có cách nào thoát được, nhưng tiếp tục đánh thì không biết đến năm nào mới hạ nổi hắn, ba người Lục Như Âm thực sự có chút thúc thủ vô sách.

Sở Thanh Tiêu cùng ba người dây dưa lâu như vậy, không có khả năng một chút tiêu hao cũng không có, bất quá chiến lực của hắn vẫn không kém thời kỳ đỉnh phong là bao.

Bốn người cứ như vậy vừa chạy vừa chiến, rất nhanh đã càng đi càng xa.

– Không thể tiếp tục như vậy, chậm thì sinh biến, chúng ta nhất định phải nhanh chóng giải quyết hắn!

Lâm Cốc là một cái thân mặc tử y bộ dáng có chút trẻ tuổi nam tử, chỉ là sắc mặt của hắn lúc này đã vô cùng âm trầm, tựa hồ mất hết kiên nhẫn.

Nói thật, bất cứ một ai trong ba người bọn hắn đều có át chủ bài chưa dùng đến, không phải bởi vì e ngại Sở Thanh Tiêu, mà là vì bọn hắn không hoàn toàn tin được đồng bạn hiện tại của mình.

Ai lộ át chủ bài trước đều là người bất lợi.

Chỉ lúc này bọn hắn đã không có lựa chọn khác, cứ tiếp tục dây dưa như vậy chỉ sợ lại đánh ba ngày cũng không phân được thắng thua.

Triệu Thế Hùng bề ngoài là một cái cường tráng vô cùng nam tử, bên má còn có một cái vết sẹo to lớn, vẻ mặt phi thường lạnh, không có lên tiếng, chỉ gật đầu tỏ ý tán thành.

– Phía trước có người!

Lục Như Âm đột nhiên nói.

Lâm Cốc lông mày hơi nhíu lại, đưa mắt nhìn về phía trước, ở đó đúng là một tên bạch y nam tử đang ngồi xếp bằng, bộ dáng tựa hồ là đang tu luyện.

– Tứ Tinh Vũ Sư mà thôi, không cần để ý!

Lâm Cốc nhìn ra tu vi của người kia về sau, liền không còn xem trọng.

Triệu Thế Hùng thì căn bản không thèm để ý, trong mắt hắn, Tứ Tinh Vũ Sư ngay cả tư cách đối mặt với hắn cũng không có.

– Là hắn?

Lục Như Âm vốn dĩ cũng không quan tâm, bất quá nàng lại cảm thấy dung mạo của bạch y nam tử kia có chút quen thuộc, lại nhìn kỹ một lần, mới nhận ra đối phương.

Vương Hạo Thần? Kẻ mà đệ đệ nàng thường xuyên nhắc tới lại ở chỗ này?

Chờ một chút! Hắn tu vi làm sao lại tăng lên đến Tứ Tinh Vũ Sư rồi, mấy ngày trước nàng nhìn thấy hắn tựa hồ vẫn mới chỉ đột phá đến Nhất Tinh Vũ Sư đi a?

Không lẽ tên này mấy ngày có tìm được hơn mười cái cao cấp linh tuyền, hoặc là hắn một mình chiếm được một đầu thất phẩm hạ đẳng linh tuyền nên tu vi mới tăng nhanh như vậy?

– Vận khí của người này thật sự tốt vậy sao?

Lục Như Âm trong lòng nghi hoặc, bất quá bởi vì Lục Phong là đệ đệ của nàng, trong lòng của nàng đối với Vương Hạo Thần đúng là không có hảo cảm, nếu đã gặp, nàng không ngại tiện tay trừng trị một chút người sau.

Tuy rằng ba người bọn họ đang bị Sở Thanh Tiêu cuốn lấy, thế nhưng cũng không mức cái gì bó tay bó chân.

– Bá!

Lục Như Âm hành sự quyết đoán, trường kiếm trong tay lập tức hướng về phía Vương Hạo Thần bổ đi ra, một đầu kiếm khí màu đen thật lớn hướng người sau giết đi tới.

Lục Như Âm có Bát Tinh Vũ Sư tu vi, nàng tùy tiện một kiếm cũng có thể trọng thương Ngũ Tinh thậm chí Lục Tinh Vũ Vư, theo nàng một kiếm đã đủ cho Vương Hạo Thần ăn đau khổ thật lớn.

– Ừm?

Vương Hạo Thần vốn dĩ đang chuyên tâm tu luyện Vạn Thần Quyết, thế nhưng bản thân hắn tính cảnh giác lại rất mạnh, lập tức phát hiện chính mình vậy mà bị người khác ra tay công kích.

– Cũng được, lấy ngươi thử một chút võ kỹ mới của ta!

Vương Hạo Thần mỉm cười đứng dậy, trong mắt có một tia chờ mong.

Nói thật, Vạn Thần Quyết không hề dễ luyện, hắn cũng chỉ mới lĩnh hội được trong đó hai thức, hơn nữa chỉ là hiểu được một chút, còn không tính tinh thông.

Lục Như Âm một kiếm, đủ để hắn thử nghiệm một chút Vạn Thần Quyết trong đó một thức uy lực.

Chỉ thấy Vương Hạo Thần hai tay hợp lại, ngưng kết ra một đạo màu xanh dương đại ấn, trên đó có một chữ ẩn hiện.

Thủy!

Một chữ này vừa xuất hiện, hai tay Vương Hạo Thần liền lần nữa biến chiêu, nhẹ nhàng không chút cương mãnh đẩy ra, thế thủ như nước, lại tựa như môn hộ đóng kín, không có gì có thể vượt qua.

Vạn Thần Quyết – Thủy Thần Ngự!

Thế gian vạn vật, thủy chí âm nhu, một thức Thủy Thần Ngự mềm mại nhu nhuyễn, thế nhưng lại có thể đẩy được ngàn cân, đem công kích của kẻ địch hóa giải không chút tốn sức.

Kiếm khí của Lục Như Âm tựa như đánh vào bông, lực lượng đều bị nhu lực mềm mại hóa giải.

Thủy Thần Ngự, là một chiêu thức tá kình chuyên phòng ngự, Vương Hạo Thần chẳng qua chỉ mới học được chút da lông bên ngoài, nếu như là luyện đến đại thành, không chỉ có thể đẩy đi công kích, thậm chí còn có thể đem công kích trả lại cho kẻ địch.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN