Nghịch Thiên Thần Thú: Tuyệt Thế Thiên Tài - Chương 1: Nhớ từng gương mặt này
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
25


Nghịch Thiên Thần Thú: Tuyệt Thế Thiên Tài


Chương 1: Nhớ từng gương mặt này


“Bảo Bảo! Mau chạy đi! Nhanh xé nát da nàng ta ra rồi cắn đứt tay chân của nàng ta!”

Ở đấu trường thú có một nhóm thiếu niên và thiếu nữ ăn mặc lộng lẫy ngồi trên những chiếc ghế trên đài cao, bọn họ phấn khích nhìn chăm chú xuống quảng trường phía trước mặt.

Có mấy Hỏa Minh Cẩu hung tàn đang vây quanh một thiếu nữ đầy máu.

Thiếu nữ chạy thục mạng về phía trước, Hỏa Minh Cẩu hừng hực đuổi theo chộp lấy bả vai nàng rồi ngoạm lấy một miếng thịt lớn.

Thiếu nữ nghiến chặt răng, nàng chịu đựng nỗi đau đớn như chết đi này mà không nói lời nào. Nàng ngẩng đầu lên, toàn bộ khuôn mặt của nàng đã nhuộm đầy máu tươi ướt đẫm, đôi mắt của nàng quét qua từng khuôn mặt của những người có mặt ở đó.

Mỗi ngày nàng đều bị những người này hành hạ, đời này nàng sẽ không bao giờ quên, đợi đến khi nàng tìm được đường thoát ra khỏi nơi địa ngục này thì chắc chắn nàng sẽ khiến họ phải trả cái giá đắt gấp ngàn lần như thế nữa.

“Ha ha ha ha!” Chủ nhân của Hỏa Minh Cẩu là một thiếu nữ mười tám tuổi tên là Bạch Lộ.

“Ngoan quá đi, cứ mạnh dạn ăn uống đi! Dù sao thì không lâu nữa con quái vật như nàng ta lại mọc ra máu thịt mới thôi.”

Có mấy người trạc tuổi Bạch Lộ đang ngồi cạnh nàng ta, có cả thiếu niên lẫn thiếu nữ.

“Bạch Lộ, sao Hoàng thất các người lại có một con quái vật như vậy?”

“Đúng vậy, lần trước thú cưng bảo bối của ta đã cắn đứt một chân của nàng ta nhưng mới nửa tháng mà chân của nàng ta đã mọc lại rồi.”

“Loại quái vật như nàng ta phải cho vào trong Ma Giản cùng với bọn Ma tộc độc ác chết tiệt đó.”

Nghe vậy, Bạch Lộ tỏ vẻ không vui.

“Hoàng thất cái gì chứ, chỉ là một nữ nhân hèn hạ đã quyến rũ Đế Quân rồi sinh ra một đứa con thấp hèn!” Bạch Lộ nghiến răng nói: “Nữ nhân đê tiện đó đã sỉ nhục Đế Hậu cô cô của ta, ta phải hành hạ con quái vật nhỏ này cho đến chết. Dù sao thì Đế Quân cũng không quan tâm đ ến đứa con này! Ngay cả cái tên mà ngài ấy cũng không đặt cho nàng ta, nàng ta chỉ là một loại tạp chủng vô danh mà thôi!”

Bạch Lộ cảm thấy sảng khoái khi nhìn thấy thiếu nữ bị cắn đứt thêm một ngón tay nữa.

“Linh thú của mọi người cùng tiến lên đi, hôm nay là ngày biểu muội Đế Cơ của ta thức tỉnh Thú Nguyên, chúng ta phải ăn mừng náo nhiệt một chút.” Bạch Lộ giơ tay lên chuẩn thả thêm tám Linh thú nữa xuống đó.

Nhưng trong khoảnh khắc đó có một giọng nói sắc bén vang lên.

“Đế Cơ giá đáo.”

Một thiếu nữ ăn mặc lộng lẫy sang trọng với khuôn mặt kiêu ngạo bước đến đài cao.

Ngay tức khắc, mấy người Bạch Lộ trở nên luống cuống: “Đế Cơ, sao có thể để loại ti tiện bẩn thỉu này làm dơ mắt của người chứ?”

“Mùi máu tanh quá nồng sẽ làm người sợ đấy.” Mấy thiếu niên lớn hơn một chút ôn tồn nói.

Đế Cơ Tô Lâm Yến đứng trên đài cao, mắt nhìn xuống đứa trẻ mà người ta nói rằng đã sinh ra cùng ngày với nàng ta.

Thiếu nữ ấy ngã trong vũng máu, thoi thóp sắp chết rồi.

Sự ghét bỏ sâu sắc thoáng lướt qua trong mắt của Tô Lâm Yến nhưng bên ngoài mặt nàng ta vẫn tỏ vẻ cảm thông: “Nàng ấy cũng thật đáng thương, đừng hành hạ nàng ấy nữa.”

“Đế Cơ, người quá thiện lương rồi.”

“Đúng rồi đó biểu muội, muội không nhớ mẫu thân của nàng ta đã khiến cô cô bẽ mặt như thế nào sao?” Đường đường là Đế Hậu mà phải chịu chia sẻ phu quân với một nô tì rửa chân sao? Rõ ràng đó là việc vô cùng nhục nhã.

“Cô cô là thiếu nữ có thiên phú tốt nhất của Bạch gia ở năm châu nhưng phải gả vào Vạn Thú Quốc này đã uất ức lắm rồi, Đế Cơ của Vạn Thú Quốc cũng chỉ nên có một người chính là biểu muội thôi!”

Tô Lâm Yến nhìn Bạch Lộ, nở nụ cười hời hợt: “Vậy cũng không nên quá cay nghiệt, dù sao thì nàng ấy cũng là người vô tội.”

Thiếu nữ đang nằm trên vũng máu nghe được mấy lời này thì suýt nữa đã bật cười.

Tô Lâm Yến này, cứ mỗi lần sau khi nàng bị dạy cho một bài học thì nàng ta lại xuất hiện rồi lại nói mấy lời cảm thông này, nhưng thật ra nàng ta mới là người hy vọng nàng càng thảm càng tốt.

Đợi nàng tìm được cơ hội thoát ra khỏi hoàng cung này.

Chỉ cần nàng có thể trốn thoát…

Thiếu nữ siết chặt nắm tay của mình.

Hôm nay nàng đã có cơ hội, thiếu nữ đã đếm từng ngày rồi, mặc dù Vạn Thú Quốc chỉ là một tiểu quốc của toàn bộ khu vực Thần Ma này nhưng những người ở đây đều sẽ thức tỉnh Thú Nguyên của mình vào ngày sinh thần thứ mười tám.

Từ đó sẽ sở hữu được linh thú bổn mạng đầu tiên của mình.

Hôm nay… chính là ngày nàng có thể thức tỉnh Thú Nguyên của mình, Thú Nguyên gắn liền với xương cốt trong cơ thể người và xương đó được gọi là Thú cốt. Mà thứ được cô đọng từ xương tủy đó được gọi là Thú Nguyên, vị trí của Thú cốt càng quan trọng thì thiên phú của Thú cốt càng tốt hơn.

Chỉ cần Linh thú của nàng đủ mạnh, có thể nàng sẽ thoát ra ngoài được.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên mấy tỳ nữ thân cận của Đế Hậu bước vào, lôi nàng ra ngoài giống như lôi thứ rác rưởi.

“Xùy, nhìn bộ dạng như thế rồi mà vẫn chưa hết hy vọng, vẫn còn muốn chạy.” Một tỳ nữ tát vào mặt nàng sau đó còn nhổ nước bọt vào người nàng: “Thế nào? Vẫn còn nghĩ đến chuyện sẽ thức tỉnh Thú Nguyên rồi bỏ trốn à? Nằm mơ đi!”

Đáy lòng của thiếu nữ lạnh như băng, thế mà bọn họ vẫn nhớ hôm nay là sinh thần của nàng sao?

Vậy nàng còn có thể trốn thoát được không?

Nàng bị lôi vào trong mật thất riêng của Đế Hậu và bị trói vào bàn đá.

“Mẫu thân, để nàng ta chết như vậy không phải quá lãng phí sao?” Rất nhanh sau đó, giọng nói tàn nhẫn của Tô Lâm Yến vang lên: “Hay là chặt hết chân tay của nàng ta, sau đó cắt lưỡi của nàng ta rồi nhét vào một cái lọ lớn?”

Nàng ta nóng lòng muốn thử, hoàn toàn khác với bộ dạng bạch liên hoa lúc nãy.

“Yến nhi, diệt cỏ mà không diệt tận gốc thì đợi đến khi gió xuân thổi qua cỏ sẽ lại mọc.” Giọng nói của Đế Hậu vang lên, bà ta cười nói: “Nàng ta đã mười tám tuổi rồi, không thể giữ lại được nữa.”

“Nhưng hôm nay cũng là ngày con thức tỉnh Thú Nguyên, còn không mau đi chuẩn bị sao? Mẫu thân đã chuẩn bị sẵn bồn linh dược tốt nhất cho con rồi, đi ngâm mình đi.”

“Mẫu thân thật tốt, chắc chắn con sẽ thức tỉnh được Thú Nguyên ưu việt nhất, dù sao con cũng là Đế Cơ tôn quý nhất của Vạn Thú Quốc mà.”

Thiếu nữ không còn hơi sức đâu để nghe những lời còn lại nữa, bởi vì ngay lúc này có một ngọn lửa đỏ như máu đang lan ra khắp cơ thể nàng.

“Phượng Nguyên?” Nàng nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của tỳ nữ, thậm chí tỳ nữ còn run rẩy sợ hãi: “Đế Hậu nương nương, người mau đến xem đi, đây là Phượng cốt sinh ra Phượng Nguyên!”

Thảo nào!

Thảo nào máu thịt của tiện chủng này lại có thể tái sinh, không ai trong bọn họ nghĩ đến chuyện này, đây thật sự là dấu hiệu đầu tiên của Phượng Nguyên Niết Bàn.

Đột nhiên, sắc mặt Đế Hậu thay đổi: “Ngươi nói bừa cái gì vậy! Phượng cốt ngàn năm mới xuất hiện một lần nhưng còn chưa chắc có thể sinh ra được Phượng Nguyên, chỉ có nữ nhân có số kiếp may mắn và tôn quý nhất của Hoàng thất Vạn Thú Quốc mới có thể có được.”

“Nếu như có thì cũng là Yến nhi của ta, sao có thể…”

Đang nói thì bà ta đột ngột ngừng lại, bởi vì đó thật sự là Phượng Nguyên, toàn bộ xương sống của thiếu nữ tỏa sáng rực rỡ, chính xác là Phượng cốt không sai, quan trọng nhất là Phượng Nguyên đang sinh sôi ở bên trong đó.

Đột nhiên khuôn mặt xinh đẹp của Đế Hậu trở nên méo mó, nhưng khoảnh khắc tiếp theo bà ta lại đột nhiên mỉm cười.

“Phượng Nguyên là của Yến nhi của ta, cũng chỉ có thể là Yến nhi của ta.”

“Mau khoét xương sống của nàng ta ra cho ta, dùng bí thuật của Bạch gia ta để hoán đổi cho Yến nhi.”

Khi con dao sắc bén ghim vào da thịt, thiếu nữ nhìn chằm chằm vào Đế Hậu.

“Ta chắc chắn… sẽ gi ết chết ngươi để báo thù cho ta và A nương của ta.” Thiếu nữ khóc ra máu đỏ.

Đế Hậu mỉm cười: “Dựa vào ngươi sao? A nương của ngươi chết còn thoải mái hơn ngươi nhiều, sau khi bà ta sinh ra ngươi thì ta đã ném bà ta vào trong doanh trại, bởi vì trong đó có những nam nhân đã rất lâu rồi chưa được gặp nữ nhân.”

Những đầu ngón tay sắc nhọn của bà ta chạm lên mí mắt của thiếu nữ: “Lúc A nương của ngươi chết trên giường của nam nhân, ta đã quan sát toàn bộ quá trình đó.”

Toàn thân thiếu nữ run rẩy, mắt đỏ ngầu như máu, đột nhiên nàng trở nên hung bạo cắn đứt ngón tay của Đế Hậu.

“A! Tiện chủng!” Đế Hậu tuyệt đối không ngờ nàng như vậy mà vẫn còn sức lực.

Khi nàng bị tát mạnh đến văng ra ngoài thì đồng thời lúc đó có một quả trứng thú vàng từ trên người nàng rơi xuống.

“Trứng thú Phượng hoàng.” Thậm chí Đế Hậu còn không quan tâm đ ến việc một bộ phận cơ thể mình bị cắn đứt, bà ta bất chấp việc tay đang chảy máu không ngừng: “Mau, mang lại đây.”

Xương sống của thiếu nữ đã được lấy ra, nàng tuyệt vọng vươn tay ra nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn trứng thần thú của mình bị tỳ nữ lấy đi.

“Thứ dơ bẩn!” Đế Hậu nghiến răng: “Ném nàng ta xuống vực thẳm trong Ma Giản đi, để cho lũ quái vật đó gặm nhấm thân thể của nàng ta, ta muốn nàng ta chết không toàn thây.”

Nàng được đưa đến miệng vực thẳm đầy ma khí u ám thổi qua cùng với tứ chi gần như đã bị phân hủy hoàn toàn, hai tỳ nữ đến đây cũng không dám thở mạnh.

Những kẻ bị giam cầm trong Ma Giản này đều là quái vật, chỉ có thể vào mà không thể ra.

Cơ thể bằng máu thịt này của nàng chắc chắn sẽ nhanh chóng bị quái vật nuốt chửng.

“Đi chết đi!” Hai tỳ nữ cùng hợp sức ném nàng lên cao.

Trong khoảnh khắc nàng bị ném lên, nàng nhìn thấy trên bầu trời phía đông có những đám mây máu cuồn cuộn ngưng tụ lại, cuối cùng đột nhiên có ánh sáng vàng đáp xuống làm cho mặt đất chấn động.

“Vút!”

Tiếng Phượng Hoàng kêu vang vọng khắp Vạn Thú Quốc, nàng nhìn thấy hai tỳ nữ quỳ xuống hướng về phía đông với vẻ mặt say mê.

“Phượng Nguyên đã bén rễ sinh sôi rồi!Thật sự Hoàng nữ đã giáng sinh rồi!”

Nàng đã bị ném xuống vực thẳm, khi thân xác rơi xuống dòng nước khổng lồ bên trong vực thẳm, nàng đã không còn cảm thấy đau nữa.

“Vù!”

Có rất nhiều âm thanh trầm khàn kỳ lạ vang lên bên tai nàng.

“Ma Giản… lâu rồi mới có người mới đến đây.”

“Là một đứa trẻ nhỏ, thịt của trẻ nhỏ là thơm ngon nhất, ha ha.”

“Hả?” Có tiếng hung hãn dưới đáy sông rồi đột nhiên rẽ vào một góc: “Có phải đứa trẻ này vừa sinh ra một quả trứng không?”

Có một quả trứng nhỏ màu đen vừa xuất hiện trên cơ thể của tiểu cô nương đã ngất đi.

“Đây là trứng…” Lũ quái vật sững sờ trong chốc lát, đột nhiên chúng nhìn về hướng khu rừng rậm phía xa rồi hét lên phấn khích: “Ân Nữ đại nhân! Người đến xem đi! Có một tiểu nha đầu biết đẻ trứng, không phải người thích ăn trứng muối ngâm nhất sao?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN