Nghịch Thiên Thần Thú: Tuyệt Thế Thiên Tài - Chương 12: Thiên mã trở thành chớ?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
24


Nghịch Thiên Thần Thú: Tuyệt Thế Thiên Tài


Chương 12: Thiên mã trở thành chớ?


Tô Lâm Yến tức đến mức đập nát một ngọn đèn bạch ngọc trên tay!

Đám nữ nô không dám nói nửa câu.

“Lại thế nào nữa!” Đế Hậu vừa tiến đến liền thấy Tô Lâm Yến đang nổi điên với vẻ mặt dữ tợn: “Đang yên đang lành rồi thế nào vậy? Lát nữa Đấu Thú Quốc Yến sẽ mở màn, con như: vậy thì làm sao xứng với danh hiệu Đế Cơ của một quốc gia?”

Tô Lâm Yến rất ấm ức: “Mẫu hậu, vì sao con không phải đại diện cho Bạch gia để xuất chiến?”

Nhắc đến chuyện này, ánh mắt Đế Hậu cũng loé lên một tia sắc lạnh: “Đám lão già Bạch gia kia rất bất mãn với ta sau khi ta trở thành người cầm quyền Vạn Thú Quốc, cảm thấy ta không để tâm đến Bạch gia”

“Trước đó là bởi vì Bạch gia thật sự không có đứa nhỏ nào. gánh vác nổi trọng trách, cho nên Bạch gia chỉ có thể chọn con, nhưng Yến Nhi à, con họ Tô không họ Bạch, trong lòng những lão già ngoan cố kia luôn không được vui.”

Tô Lâm Yến tức đến siết nắm tay: “Nhưng người bên ngoài đều cho răng lần này con sẽ đại diện cho Bạch gia và cả Vạn Thú Quốc!”

“Thế này thì mặt mũi con còn biết để đâu.”

“Chắc chăn những người đó đều chờ xem trò cười của con” Từ khi ra đời Tô Lâm Yến đã được cưng chiều nâng niu, sao có thể chịu được bị người ta châm biếm?

“Yên tâm đi Yến Nhi.” Trong mắt Đế Hậu hiện lên một tia khinh thường: “Tùy tiện tìm ra một con nha đầu thì cảm thấy có thể thay thế con? Đó là do Bạch gia thiển cận.”

“Mẫu hậu đã dạy dỗ con tiểu linh thú của con rất nghe lời, đến lúc linh thú lên sân nhất định sẽ là rung động nhất.”

“Bạch gia sẽ hối hận không chọn Yến Nhi của ta” Đế Hậu giơ tay dịu dàng sờ sờ đầu Tô Lâm Yến: “Chờ đi.”.

Ân Niệm lấy lệnh bài thuộc về mình, đang chuẩn bị tự đi qua sân yến hội thì không ngờ bị vài nữ nô Bạch gia có vẻ có địa vị khá cao ngăn cản.

“Sao đại tiểu thư có thể tự đi qua đó? Vậy chẳng phải làm mất mặt Bạch gia chúng ta?” Vẻ mặt hai nữ nô này rất hờ hững, giống như rối gỗ đã được huấn luyện: “Xe thú của Bạch gia đã tới rồi, mời đại tiểu thư”

Nữ nô tránh qua một bên, Ân Niệm liền nhìn thấy mấy con thiên mã toàn thân trắng như tuyết trên lưng có bốn cánh, dưới chân là bộ móng thủy tinh màu lam nhạt. Chúng hí vang một tiếng về phía nàng, rõ ràng là ngựa mà tiếng hí lại như tiếng suối chảy róc rách, như hạt châu rơi trên mâm ngọc, làm người †a cảm thấy thật vui vẻ thoải mái.

“Đây không phải thiên mã mà đại tộc lão luôn nhìn chằm chäm canh chừng sao?” Bạch Thiển Thiển nghe tiếng mà tìm tới, khi nhìn thấy những con ngựa kia thì lập tức ngây người: “Thiên mã rất khó nuôi, dù là Bạch gia chúng ta cũng chỉ có tám con thôi!”

Thiên mã chạy nhanh như gió, tính tình dịu ngoan, hơn nữa máu của nó còn là thánh dược chữa khỏi nội thương.

“Ngựa này mà lại cho ngươi dùng?” Bạch Thiển Thiển cứ như một con gà bị vặt lông léo nhéo ồn ào.

“Làm càn!” Hai nữ nô cầm đầu lập tức lộ ra vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn Bạch Thiển Thiển mà măng: “Các tộc lão đưa cho. đại tiểu thư tức là của đại tiểu thư, đến phiên Thiển Thiển tiểu thư tới nghi ngờ sao?”

Bạch Thiển Thiển khiếp sợ, trong mắt lập tức ứa lệ, ấm ức lẩm bẩm nói: “Nhưng… Nhưng ta nghĩ…”

“Đại tiểu thư phải đại diện cho Bạch gia để xuất chiến, đây là thể diện của Bạch gia.” Hai nữ nô này là thủ hạ trực tiếp làm việc cho đại tộc lão, tuy là nữ nô, nhưng địa vị còn cao hơn một số tiểu thư không có thiên phú.

Tất nhiên các nàng không sợ một tiểu cô nương còn chưa có thú cốt như Bạch Thiển Thiển.

Hai người trách cứ xong thì nhìn về phía Ân Niệm với vẻ mặt không cảm xúc, nhưng Ân Niệm biết đây đã là ‘Biểu cảm dịu dàng’ của hai người này, bởi vì đối lập quá rõ ràng với vừa rồi.

“Mời đại tiểu thư lên xe.” Các nữ nô cung kính cúi đầu.

Hai mắt Bạch Thiển Thiển đỏ rực lên, sắp bị cảnh này làm tức điên người.

Rõ ràng không lâu trước đây Bạch Lộ chỉ là một thành viên bình thường của Bạch gia, thậm chí phụ thân mẫu thân cũng cảm thấy Bạch Lộ không ra tích sự gì, ngược lại kỳ vọng càng cao vào nàng tal

Tại sao chỉ sau một đêm lại hoàn toàn thay đổi?

Ân Niệm cười liếc nhìn Bạch Thiển Thiển một cái rồi trực tiếp đi tới bên cạnh xe thú.

Nàng đang định lên xe, mấy mã nô bên cạnh nỗ lực trấn an thiên mã, thiên mã có tính cách dịu ngoan mà lại kiêu ngạo, không chủ động công kích người khác nhưng không phải người nào cũng có thể được chúng chở đi.

Có điều Ân Niệm vừa đi đến bên cạnh thì mấy con thiên mã đột nhiên trừng lớn đôi mắt sáng long lanh.

“Hô ~” Chúng dùng cái mũi dịu dàng phun khí ra ngoài, đột nhiên nổi điên vọt về hướng Ân Niệm, các mã nô cũng kéo lại không được.

“Đại tiểu thư cẩn thận!” Mã nô mặt mày tái nhợt hô to.

Bạch Thiển Thiển đột nhiên siết nắm tay lại, đố ky nhìn chắm chăm Ân Niệm.

Đụng đi!

Đụng chết nàng!

Nhưng ai ngờ đám thiên mã không chỉ không đụng vào mà còn dùng cái đầu của mình không ngừng dụi dụi tay Ân

Niệm, chúng cúi cái đầu cao quý của mình xuống, dùng phần lông mềm mại nhất trên cổ để cọ cọ tay Ân Niệm.

Ân Niệm cũng hoảng sợ.

Trong Ma Giản không có linh thú, nàng chỉ biết các ma thú ở đó rất thích mình, nhưng mọi người trong Ma Giản đều yêu thích và cưng chiều nàng nên chuyện này cũng không có gì lạ.

Đúng rồi.

Hình như nàng còn chưa kiểm tra lực hấp dẫn của mình đối với linh thú, bởi lẽ trong Ma Giản không có loại pháp khí đó.

Theo như lời nói của các ma vật thì thời trẻ lúc họ chưa bị phong ấn cũng không buồn đi thu gom mấy món đồ chơi đó của Nhân tộc.

“Đại tiểu thư đây là?” Hai nữ nô liếc nhìn nhau một cái, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ: “Lúc ấy đại tiểu thư chỉ kiểm tra ra giá trị phù hợp với linh thú được cấp 4”

Tổng cộng có mười cấp, có thể nói kết quả này là rất rất bình thường.

Ân Niệm không hoảng chút nào, nàng đang bị bốn con thiên mã bao quanh mà vẫn trấn định nói: “Sau khi thức tỉnh linh thể ta cảm thấy giá trị phù hợp của mình cao lên một chút, nhưng còn chưa đi kiểm tra”

Hai nữ nô mừng rỡ: mừng đại tiểu thư.”

hật là nhờ họa được phúc, chúc

Còn cần kiểm tra sao?

Không cần kiểm tra cũng biết nhất định là trên cấp 8, năm. đó giá trị phù hợp của Đế Hậu là cấp 7, vậy đã rất hiếm có rồi.

“Đi thôi, bị muộn rồi.” Trên mặt hai nữ nô hiện ra chút vui mừng, hai năm nay Bạch gia thật sự càng ngày càng xuống dốc nên không thể không bám chặt lấy Đế Hậu Bạch Linh.

Trước kia rõ ràng là Bạch gia thanh danh hiển hách hơn hoàng thất Vạn Thú Quốc, thậm chí còn cao hơn cả hoàng thất, nhưng mấy năm nay Đế Hậu chỉ quan tâm ích lợi của hoàng thất nên làm người khác cảm thấy Bạch gia bọn họ là phụ thuộc vào Vạn Thú Quốc, thật là cười chết người ta.

Hiện tại Bạch Lộ có thể vùng dậy, vậy Bạch gia sẽ thoát khỏi cái bóng này để trở về đỉnh cao!

“Đại tiểu thư lên xe đi” Các nữ nô vén màn cho Ân Niệm.

Ân Niệm gật đầu, vừa muốn đi qua thì đám thiên mã lại không vui.

Chúng nó cào cào chân, không ngừng cọ Ân Niệm rồi võ vỗ cánh.

Còn có một con thiên mã dáng vóc cao lớn đá lông nheo với Ân Niệm.

Ân Niệm: “…” Nhìn thấy mặt ngựa liếc mắt đưa tình bao giờ chưa? Nàng thì lần đầu tiên chứng kiến.

Các mã nô thật sự chưa từng nhìn thấy những thiên mã tính cách cao ngạo này đi xum xoe vây quanh một người để tranh giành cơ hội được cưỡi lên thân.

Đám thiên mã cùng run run lưng của mình, quyến rũ đạp chân, không cần chúng mở miệng thì mọi người cũng hiểu được mấy con thiên mã này muốn biểu đạt ý gì.

Ngồi xe cái gì ~

Tới đây đi ~

Lên lưng của ta này ~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN